Rốt cuộc Ngụy Bân cũng đã hiểu vì sao tính tình của Dịch tổng lại thay đổi đáng kể sau vụ tai nạn xe hơi.
Tai nạn đã đâm chỗ nào đó của anh ấy cong rồi.
Mà người đàn ông thân cận nhất bên người Dịch tổng trong khoảng thời gian này lại là anh, thế nên anh sẽ bị nhìn trúng để trở thành người cho việc kia theo lẽ thường.
Đối mặt với lời mời trong im lặng từ sếp, Ngụy Bân đứng bối rối trước ngã rẽ cuộc đời, không biết nên chọn cái gì.
Trách nhiệm của con một qua ba đời rất quan trọng, hơn nữa, anh chắc chắn còn không phải là ứng viên chính trong lựa chọn của Dịch tổng.
Giữa “ngậm ngùi làm tình nhân để đổi lấy vinh hoa phú quý nửa đời sau” và “uyển chuyển từ chối để ngày mai cuốn gói chạy lấy người”, Ngụy Bân đã đưa ra một lựa chọn đau đớn, anh đã chọn cái sau.
Tôn nghiêm của một người đàn ông thể bị xâm phạm.
“Dịch tổng, tôi…… giữa chúng ta không thể nào có gì được.” Câu này quá khó nói, nhưng trong lòng anh không khỏi thuyết phục mình trước phẩm chất thà chết chứ không cong.
Lê Úy im lặng, sau đó lại nhặt di động lên đưa ra trước mặt Ngụy Bân: “Cái gì đây, chỉ là truyện ngôn tình mà thôi.”
“……”
Ngụy Bân thật lâu cũng không lên tiếng.
Sau khi hiểu sai về chuyện sếp muốn dùng quy tắc ngầm với mình, tôi mới phát hiện rằng mình đã suy nghĩ hơi xa, làm thế nào để khôi phục hình tượng của tôi trong tâm trí sếp?
Suy tư thật lâu, cuối cùng đáp án là: không thể nào khôi phục được.
Từ chức đi, đại khái ẩn cư giang hồ là lựa chọn tốt nhất.
Tôn nghiêm của một người đàn ông thể bị chà đạp.
Cần gì phải ở lại bên người sếp để tự rước lấy nhục.
“Anh về trước đi, sáng mai lại qua đây đón tôi tới công ty.” – Lê Úy nói.
Nói không làm thì không làm, Ngụy Bân tính toán mở miệng xin từ chức, sau đó lại để lại cho Dịch tổng một bóng người phóng khoáng, ngày mai lại chính thức đưa đơn từ chức.
Trước ý tưởng tốt đẹp như thế, Ngụy Bân lại cung kính trả lời: “Được, Dịch tổng ngủ ngon, ngày mai tôi sẽ tới đây đúng giờ.”
Ngụy Bân đi rồi, rốt cuộc ngôi nhà to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Lê Úy.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt hơn nửa giờ, Lê Úy nằm thoải mái trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. Ánh mắt cô đảo quanh trần nhà, cả căn phòng có màu sắc thiên lạnh, ngay cả đồ trang trí cũng là đồ kim loại với những đường nét cứng rắn. Chỗ này của Dịch Anh Lãng không giống như một ngôi nhà, mà giống nơi được trang trí tinh tế để nhưng bày hơn.
Có một bức tranh trước tủ đầu giường trong phòng ngủ của anh ấy.
Có lẽ là bức ảnh được chụp từ nhiều năm trước, nó được lồng vào khung, màu sắc vẫn còn tươi sáng như trước.
Một bức chân dung gia đình gồm sáu người, một cặp người cao tuổi nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, một cặp nam nữ trông tao nhã còn trẻ, và một cặp trẻ con trong bộ vest đeo cà vạt.
Trong số đó, đứa có dáng người tương đối cao hơn đang thân mật ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của đứa nhỏ hơn. Khuôn mặt của hai người hao hao giống nhau, đứa nhỏ hơn đã ra dáng tuấn tú, ánh mắt cậu tràn đầy sự mong chờ và tò mò của trẻ con đối với thế giới này.
Khuôn mặt cậu bé có dáng người cao hơn tuy vẫn còn nét mềm mại, nhưng mơ hồ có thể từ khuôn mặt này mà thấy được bóng dáng của người nào đó.
Lê Úy đoán chắc đây là Dịch Anh Lãng và người nhà của anh ta.
Cô có chút hâm mộ, lại có chút ghen tị.
Cô không có ảnh gia đình.
Trước khi biết ảnh chân dung gia đình là gì, cô đã đánh mất cơ hội được chụp ảnh gia đình với ba mẹ mình.
Lê Úy thở dài.
Đây đúng là người có phúc nhưng không biết hưởng.
Cô không ngủ được, lại không tìm thấy ai để nói chuyện giết thời gian, nên chỉ có thể tìm Dịch Anh Lãng – người duy nhất có thể hiểu rõ mọi chuyện.
“Đã ngủ chưa?”
“?”
Chỉ có một dấu hỏi đáp lại cô, ngay cả việc gõ chữ cũng tiếc như vàng.
“Ngày mai tôi sẽ đến công ty của anh, anh có chuyện gì muốn dặn dò tôi không?”
“Không có”
Lê Úy kinh ngạc, yên tâm về cô như vậy sao?
Ngay sau đó Dịch Anh Lãng lại nói tiếp.
“Có nói thì cũng vô ích.”
Lê Úy co rút khóe miệng.
“Thật không khéo, tôi phải nói với anh là trở thành một nghệ sĩ không dễ dàng như anh nghĩ. Nếu anh có thái độ chân thành hơn thì tôi có thể miễn cưỡng truyền cho anh một số kinh nghiệm của tiền bối.”
“Dựa vào cô?”
Chỉ có ngắn ngủi ba chữ nhưng đã diễn tả sự trào phúng tới cực điểm.
Lê Úy tức giận nên cô gõ một tràng dài, giải thích cho anh ta rằng cô chuyên nghiệp cỡ nào, bình thường khi rảnh rỗi lại nghiên cứu kịch bản để trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình. Anh không thể tưởng tượng được cô đã trả giá bằng mồ hôi của mình ở sau lưng làm sao đâu.
Không chút hoang mang nào, bên kia gửi một tấm hình sang.
“[hình ảnh]”
“Tôi thấy rồi.”
“Cô Lê quả là người chuyên nghiệp”
Đó là lịch sử tìm kiếm của cô.
Lê Úy: “……”
Thật bất cẩn, những thứ này nên được xóa trước khi đưa điện thoại cho anh ta.
———
Dịch Anh Lãng thấy Lê Úy không trả lời lại, anh đoán rằng người phụ nữ này bị chọc thủng tầng bí mật nhỏ nên tự mình trốn đi rồi.
Anh buông di động, dự định sẽ thật sự đi ngủ.
Cửa phòng ngủ lỗi thời vang lên tiếng gõ, Dịch Anh Lãng nhíu mi, anh không biết trợ lý của Lê Úy muốn làm gì.
Có lẽ lúc trước Tiểu Đường thường ở lại qua đêm nên Dịch Anh Lãng cũng không nói thêm gì, dù sao cũng không phải chỉ có một phòng, nếu đóng cửa lại rồi ngủ thì không ai ngại ai.
Trợ lý Tiểu Đường đứng ở cửa, ôm gối ngủ, cô nàng nhìn “cô” vừa đáng thương lại lấy lòng: “Chị Úy Úy, chúng ta ngủ cùng nhau được không?”
Dịch Anh Lãng chặc lưỡi thật nhẹ một cái.
Đúng là có người nghệ sĩ như thế nên mới có người trợ lý như vầy.
Anh từ chối không thương tiếc: “Không được.”
Có lẽ là không ngờ rằng sẽ bị từ chối, Tiểu Đường lập tức mếu miệng, nói thật tủi thân: “Em, em vừa mới xem phim kinh dị, không dám ngủ một mình.”
Dịch Anh Lãng mặc kệ cô nàng.
Trước khi ngủ còn xem phim kinh dị, đúng là không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Còn tưởng rằng mình từ chối một hồi thì người trợ lý sẽ ngoan ngoãn đi về phòng ngủ cho khách, thế nên Dịch Anh Lãng xoay lưng lại về phía cửa, kéo chăn bông lên trước ngực, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Bỗng một bên góc giường lún xuống, chuông cảnh báo vang lên trong đầu Dịch Anh Lãng, anh nhanh chóng ngồi dậy rồi xoay đầu trừng mắt với Tiểu Đường – người đang định lẻn lên giường.
Anh hạ giọng giận dữ: “Cô làm cái gì vậy?”
Tiểu Đường bị giọng điệu của anh làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, cô run rẩy nói: “Chị Úy Úy, trước đây khi em muốn ngủ với chị thì chị đều đồng ý, vì sao bây giờ lại…”
Tác phong kiêu căng của trợ lý đúng là được tiếp sức bởi người phụ nữ Lê Úy kia.
Nếu Ngụy Bân dám đưa ra yêu cầu như vậy với anh, ngày mai anh sẽ đổi thư ký.
Dịch Anh Lãng lạnh giọng: “Trở về phòng cho khách đi.”
Tiểu Đường bị đánh một đòn này thì nước mắt lập tức ứa ra: “Chị Úy Úy, có phải em đã làm gì không tốt nên khiến chị khó chịu không?”
Dịch Anh Lãng bị thuyết phục, anh nghiên mình mở đèn đầu giường.
Ngay sau khi đèn được bật lên, cả người anh đã cảm thấy không khỏe.
“Một cô gái trẻ như cô ăn mặc thế này ở nhà người khác à?” Giọng điệu của Dịch Anh Lãng nghiêm túc, anh phất tay đuổi người: “Đi thay đổi.”
Tiểu Đường ngơ ngác nhìn cái đầm ngủ hai dây hình con gấu nhỏ trên người mình.
Tất cả đều từ vải cotton, rất mát mẻ và thoải mái, ngay cả chị Úy Úy cũng cảm thấy dễ thương nên cũng mua một chiếc, mặc như thế này thì có làm sao?
Nhìn lại chị Úy Úy, Tiểu Đường phát hiện thế mà chị Úy Úy đang mặc đồ ngủ không có màu sắc hoa văn, hơn nữa màu lại tối, nhìn có chút nhàm chán.
Tiểu Đường lại dịch người đến giữa giường: “Chị Úy Úy, chị quên rồi sao? Cái đầm này là kiểu y hệt cái của chị, không tin chị sờ thử xem.”
Dịch Anh Lãng chống tay xuống giường, anh nhanh chóng cảnh giác lùi về sau.
Tiểu Đường im lặng vài giây mới hỏi: “Vậy em đi thay đồ thì chị sẽ đồng ý cho em ngủ chỗ này đúng không?”
Dịch Anh Lãng suy tư hai giây mới ừ một tiếng.
Tiểu Đường lập tức cười rộ lên, cô nàng đứng dậy nhảy nhót đi thay quần áo.
Chờ đến khi cô nàng quay lại thì thấy chị Úy Úy đang lấy một cái chăn mới trong ngăn tủ.
Tiểu Đường cảm thấy mềm lòng.
Tuy chị ấy mở miệng ra chê bai nhưng làm người lại rất ngay thẳng, đúng là chị ấy vẫn còn quan tâm đến cô.
“Không cần lấy chăn cho em đâu, em và chị đắp chung một cái chăn trên giường là được rồi.”
“Lê Úy” lạnh nhạt liếc nhìn cô nàng một cái, anh ném chăn xuống sàn nhà bên cạnh giường, rồi cất tiếng với khuôn mặt không có cảm xúc: “Cô ngủ dưới đất.”
“?”
“Nếu như cô dám lên giường,” “Lê Úy” hạ giọng, “Cô cũng đừng mong được làm cái việc trợ lý này nữa.”
“……”
Bởi vì còn cần công việc này để sống qua ngày, Tiểu Đường chỉ có thể ôm một bụng uất ức, ngoan ngoãn ngủ trên mặt đất qua một đêm.
Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Tiểu Đường theo bản năng vươn cổ nhìn chị Úy Úy ở trên giường.
Nhất thời cô không xác định được chị Úy Úy đã sống hay chết ở trên giường.
Cũng không biết chị ấy tìm ở đâu ra một cái túi ngủ, quấn chặt nó cả người, chỉ lộ ra một khuôn mặt.
Thế nhưng ngay cả gương mặt được lộ ra duy nhất đó cũng được trang bị đầy đủ từ cái bịt mắt cho tới khẩu trang, cảnh tượng khá kỳ lạ.
Nếu như trong nhà có băng vải, Tiểu Đường thậm chí còn nghi ngờ rằng chị ấy sẽ quấn mình thành một cái xác ướp.
“……”
Bộ chị Úy Úy không cảm thấy nóng sao?
—————-
—— “Mùa hè ở thành phố S luôn nóng từ trước tới nay, nhưng văn phòng của Tổng giám đốc trong tòa nhà Dịch thị lại giống như một hầm băng.
Thanh niên có vẻ lạnh lùng đang cau mày, anh nghiêm túc nhìn tập tài liệu trên tay.
Anh là người đàn ông mà các cô gái chưa chồng ở thành phố S luôn muốn sở hữu nhất, là người đàn ông kiểm soát mạch máu kinh tế của toàn thành phố S, và là người đứng đầu tập đoàn tài phiệt Dịch thị — Dịch Anh Lãng!
Với khuôn mặt điển trai lạnh lùng và đôi môi mím chặt gợi cảm, chỉ cần anh di chuyển ngón tay sẽ khiến cả thành phố S rung chuyển.
Mà một người đàn ông giống như tảng băng như vậy, khắp mọi nơi trên cơ thể anh đều toát lên vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị mãi không tiêu tan của một người đàn ông, đã làm cho biết bao nhiêu người phụ nữ làm con thiêu thân đâm đầu vào lửa, chìm đắm trong đó.
Một người đàn ông như vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa lập gia đình, đây là bí ẩn lớn nhất của toàn thành phố S.”
Khúc ở trên là nguyên văn đoạn miêu tả về nam chính Dịch Anh Lãng trong tiểu thuyết.
Nghe thì có vẻ trâu bò.
Hệ thống phát lại cốt truyện cho cô, làm cho Lê Úy xấu hổ đến mức da đầu tê rần.
Bây giờ cô đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu, người đàn ông có đôi môi gợi cảm trong cuốn tiểu thuyết chính là cô.
Rõ ràng là cô không thể hiểu được từng chữ trên tài liệu, vì vậy cô phải giả vờ trầm tư, nghiên cứu kỹ lưỡng.
Người phụ trách đứng trước mặt cô đang cẩn thận giải thích nội dung trong tài liệu cho cô, rõ ràng là không thể đọc được thứ này nhưng cô vẫn có thể giả bộ nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại nheo mắt rồi gật đầu thật sâu.
Lê Úy rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Giống như hồi trước đi học, cô có vẻ đang chăm chú nhìn vào bảng đen và lắng nghe thầy cô đang giảng bài trên bục giảng, thật ra tâm trí cô đã sớm bay tới cản tin trong trường, mong bác gái nấu trong căn tin hôm nay trăm ngàn lần đừng nấu quá tay.
“Dịch tổng, nếu không có vấn đề gì thì anh hãy ký tên đi. Thời gian cho dự án này tương đối ngắn, chúng tôi không thể làm chủ nếu không có anh.” – Giám đốc Lưu nói.
Lê Úy vẫn còn đần người ra, cải trang nhập tâm đến độ còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Hệ thống kịp thời đưa ra cốt truyện cho cô.
—— “Dịch Anh Lãng cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Không phải bắt chước chữ ký của tôi tốt lắm sao? Tại sao còn không can đảm đi giả một cái riêng đi?”
Giám đốc Lưu đột nhiên toát mồ hôi hột, ông ta cười khan giải thích: “Dịch tổng, anh đang nói đùa sao, làm sao tôi dám tùy ý ra quyết định thay cho anh.”
Dịch Anh Lãng nhếch môi, nói chậm rãi: “Chẳng phải anh và em trai tôi ước gì có thể thay tôi quyết định mọi quyết sách cho Dịch thị sao? Các người đã thèm vị trí Tổng giám đốc này từ lâu rồi đúng không?”
Lưu giám đốc nuốt nuốt miếng, cúi đầu nói ấp úng: “Làm sao tôi lại nghĩ như vậy chứ, có trời đất chứng giám lòng trung thành của tôi đối với Dịch tổng.”
—— “Mời cô đi theo nguyên văn cốt truyện.”
Nữ diễn viên họ Lê nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cô dựa theo cốt truyện nói cho xong lời thoại. Lúc ký tên xong, cô còn cười như có như không rồi ném tập tài liệu xuống chân giám đốc Lưu.
“Học cho chăm chỉ vào, lần sau có thể thay tôi ký.”
Giám đốc Lưu nhặt tập tài liệu lên trong sự xấu hổ, cúi đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Vừa rời khỏi văn phòng, giám đốc Lưu đã ưỡn cái bụng bia của mình lên, vẻ xu nịnh lúc cúi xuống lấy lòng khi nãy cũng nhanh chóng biến mất.
“Chờ đến khi Úc tổng ngồi lên vị trí này, để tôi xem cậu còn có thể ra oai như vậy nữa không.” Giám đốc Lưu nói khinh miệt với sàn nhà phía trước, “Chúng ta chờ xem.”
Ngay sau đó ông ta lắc lắc mái tóc lưa thưa của mình một cách phóng khoáng, hếch mũi, chuẩn bị báo cáo lại với ông chủ thật sự.
Giám đốc Lưu này vừa là người thân tín cũng kiêm luôn chó săn cho Dịch Anh Úc, cả ngày đôi chủ tớ này không nghĩ đến chuyện gì khác ngoại trừ việc làm sao kéo Dịch Anh Lãng rớt xuống đài.
Ngụy Bân không thể nào hiểu rõ vì sao Dịch tổng lại muốn giữ lại người giám đốc họ Lưu này.
Dựa theo giả thuyết trong lời nói của Dịch tổng, đó là vì có mấy vai hề ở bên mình thì trò chơi mới hấp dẫn.
Mà Ngụy Bân lại không bình tĩnh như Dịch tổng, anh ước gì cái lão già mắt cao hơn đỉnh đầu này có thể cuốn gói cút đi.
Giám đốc Lưu vừa về tới chỗ Úc tổng thì lập tức vẫy đuôi đưa tài liệu cho anh ta.
Dịch Anh Úc cầm lấy tập tài liệu, đôi môi nhợt nhạt nhếch lên một vòng cung tỏ ý giễu cợt: “Giám đốc Lưu thật là chịu khó mà. Còn có thể không thay đổi sắc mặt, ở bên cạnh anh trai tôi ngay cả khi bị anh ta nhục nhã như vậy.”
Giám đốc Lưu cười ha hả: “Đây không phải vì bênh vực cho kẻ yếu như Úc tổng sao? Rõ ràng anh cũng là họ Dịch, dựa vào cái gì mà Dịch thị lại thuộc về một mình Dịch Anh Lãng chứ?”
Dịch Anh Úc không nói chuyện, đôi mắt ẩn sau cặp kính đột nhiên trở nên sắc bén.
“Ông bắt chước chữ ký của Dịch Anh Lãng lâu như vậy, có hiệu quả không?”
Giám đốc Lưu vội vàng gật đầu: “Có có có, tôi tin rằng không lâu nữa thì chúng ta có thể che được tai mắt người khác, sẽ không có kẻ nào phát hiện.”
Dịch Anh Úc nhìn ông ta dò xét, vẻ mặt anh ta dửng dưng: “Không có kẻ nào phát hiện? Không phải là đã bị Dịch Anh Lãng phát hiện từ lâu rồi sao? Chỉ là anh ta không để ông vào mắt mà thôi.”
“Dịch Anh Lãng thật ngốc vì quá tự tin, chưa bao giờ để tôi vào mắt, sau này tôi sẽ cho anh ta biết kết cục coi thường tôi là thế nào!” – Giám đốc Lưu căm hận trả lời, bộ dáng giống như ước gì có thể giẫm nát Dịch Anh Lãng dưới lòng bàn chân.
Dịch Anh Úc nhướng mày nở nụ cười, anh ta nói với giọng điệu kỳ quái: “Lúc đó, giám đốc Lưu là người có công số một của tôi. Làm sao tôi có thể cảm ơn ông cho tốt đây?”
“Làm sao tôi dám đòi hỏi lòng báo đáp khi làm việc vì Úc tổng chứ, chỉ cần anh không chê tôi, bằng lòng cho tôi đi theo anh thì tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”
Lời nói tỏ lòng trung thành này làm cho ai nghe xong cũng cảm động.
Nhưng mà Dịch Anh Úc lại không có thay đổi gì, đáy mắt cũng không có độ ấm nào.
“Thay vì có lời nói dối này, giám đốc Lưu vẫn nên giữ lại sự cảm động cho mình đi.”
Giám đốc Lưu nhất thời vô cùng xấu hổ.
Cả hai anh em này đều có tật xấu.
Chờ đến khi ông ký tên xong thì có thể hoàn toàn vàng thau lẫn lộn, lại tùy tiện ký thêm vào những đơn hàng chục triệu, thì còn sợ mình không có được mấy khoản béo bở hay sao?
Đến lúc Dịch thị làm ăn thua lỗ thì ông chuồn mất, bỏ mặc hai người anh em kiêu căng ngạo mạn tranh đấu với nhau, còn mình thì ngồi làm ngư ông đắc lợi, cũng để cho hai người họ Dịch biết ông lợi hại thế nào.
Giám đốc Lưu nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, trên mặt ông ta không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Dịch Anh Úc mở tập hồ sơ ra, rồi nhìn lướt qua chữ ký ở góc dưới cùng bên phải của trang cuối cùng.
Sắc mặt anh ta nhanh chóng trở nên u ám, trực tiếp ném thẳng tập tài liệu lên đầu giám đốc Lưu một cách giận dữ.
“Đây là thứ ông nói, anh ta chưa từng để ông vào trong mắt?”
Giám đốc Lưu không biết đã xảy ra cái gì, ông ta vội vàng cầm tập hồ sơ lên mở ra nhìn, sắc mặt chợt tái nhợt, gân xanh trên bàn tay cầm tập hồ sơ nổi lên, trong lòng ông ta không khỏi run lên vì kích động.
Đây không phải là chữ ký thông thường của Dịch Anh Lãng!
Tên đó đã sửa lại chữ ký!
Ký đến mức rồng bay phượng múa, ở nét chữ cuối cùng còn vẽ thêm một trái tim nhỏ!
Vô cùng trào phúng!
Đúng là đã dùng lòng bàn chân ra sức giẫm đạp lên danh dự của người ngày đêm miệt mài luyện chữ ký như giám đốc Lưu.
Thì ra Dịch Anh Lãng đã có chủ ý này, chờ ông cho rằng mình đã sắp thành công thì lại cho ông một cú thật đau.
Chẳng trách cậu ta nói cái gì mà nên học cho tốt một chút, hóa ra là cố ý chế nhạo ông.
Giám đốc Lưu tức giận đến mức thở không được, ông ta che lại ngực ho khan.
Dịch Anh Úc nhìn ông ta với vẻ chán ghét: “Giữ ông lại thì có ích gì? Ông vẫn nên về hưu dưỡng già càng sớm càng tốt.”
Giám đốc Lưu: “!!!”
———-
Nhận được đơn từ chức từ giám đốc Lưu, mặt Lê Úy đần ra.
Có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi còn cầm tài liệu đến cho cô nhìn, làm sao mà trong nháy mắt đã từ chức.
Mà lúc này, Ngụy Bân lại mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn về ông chủ nhà mình với sự sùng bái.
Đây đúng là Dịch tổng oai phong sáng suốt của bọn họ, chỉ với một thay đổi nhỏ trên chữ ký đã có thể làm cho quân địch bị thương một ngàn, mà bọn họ thì không lãng phí một chiến sĩ nào!
“Dịch tổng, anh quá lợi hại!”
Lê Úy: “OvO?”