Sầm Minh Lan không biết nên trả lời thế nào.
Anh lặng lẽ kéo khóa quần của mình và lấy cớ bận việc để nhanh chóng rời khỏi đây.
Lê Úy đứng trước bồn tiểu, cô nhìn trần nhà thở dài.
Cuối cùng, tại giây phút này, cô cũng hiểu được lý do không còn yêu thích nữa của một số người hâm mộ.
———–
Trong phòng riêng lúc này, đội của Sầm Minh Lan đã đến nhưng vẫn chưa thấy anh ấy đâu.
Quả nhiên là chơi trò làm giá, hảo cảm mà Dịch Anh Lãng dành cho nam thứ này trong nháy mắt đã rớt tới hàng số âm.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Cánh cửa phòng mở ra, Sầm Minh Lan cuối cùng cũng đến muộn.
Quách Húc Phương nhanh chóng đứng dậy, nhân tiện cũng kéo “Lê Úy” – người đang ngồi bên cạnh như ông chủ lớn – đứng lên chào hỏi.
“Làm gì có chứ? Thật ra theo lịch hẹn của chúng ta thì tiền bối Sầm vẫn tới sớm.”
Sầm Minh Lan cười nhưng lại không nói gì, ánh mắt anh vẫn dừng ở trên người “Lê Úy”, người nãy giờ vẫn không lên tiếng.
“Cô bé, đã lâu không gặp.”
Dịch Anh Lãng lạnh lùng gật đầu: “Chào anh.”
Quách Húc Phương: “Hay là hai người tâm sự chuyện cũ trước đi? Chuyện khác thì tí nữa nói cũng được.”
Sầm Minh Lan vừa muốn nói cái gì nhưng Dịch Anh Lãng đã quả quyết từ chối: “Không cần.”
Khóe miệng Quách Húc Phương run rẩy.
Thế là người hai bên nói chuyện với nhau về công việc. Đội ngũ Sầm Minh Lan bên này có điều kiện rất tốt, không chỉ có thể chấp nhận chia sẻ tài nguyên trong thời gian quảng bá, mà còn rất sẵn lòng hợp tác dùng cách tạo couple để tiếp thị, chỉ cần bên phía sao nữ đồng ý hợp tác thì việc này chỉ có lợi cho Lê Úy mà không có hại gì.
Suýt chút nữa Quách Húc Phương đã la lớn “tôi đồng ý” thay Lê Úy.
“Tiền bối Sầm đã vào giới nhiều năm như vậy, những scandal bị đồn thổi chỉ có thể đếm được một bàn tay. Nếu hợp tác với chúng tôi thì có ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng người hâm mộ không?”
Người đại diện của Sầm Minh Lan chen vào nói: “Cô đừng lo lắng về điều này. Minh Lan đã theo nghề được nhiều năm, nguồn lực của anh ấy về cơ bản đã ổn định, không thiếu kịch bản, không thiếu sự nổi tiếng, càng không phải dựa vào người hâm mộ để kiếm cơm. Nói cách khác, ngay cả khi hiện tại đang yêu đương gì thì cũng không có gì ảnh hưởng gì đến anh ấy.”
Quách Húc Phương gật đầu, sau đó nhìn về Lê Úy đang im lặng bên cạnh.
“Trong hợp đồng cũng có đề cập đến việc phía nam và nữ có nghĩa vụ hợp tác với nhau trong thời gian quảng bá để tăng sức hút. Chúng ta thương lượng một chút, bây giờ vai diễn đã được công bố chính thức, cô Lê và Minh Lan lại ít có gì chung cả. Mặc dù chúng ta đã từng gặp nhau ở lễ trao giải trước, nhưng lại không có cơ hội được ở cùng một khung hình. Gần đây có một chương trình thực tế đã đến tìm chúng tôi, không biết cô Lê bên này nghĩ thế nào?”
Có ý mời Lê Úy cùng đến.
“Đó là loại chương trình thực tế nào?”
“《 Cực Hạn Trốn Thoát 》, một chương trình thoát khỏi căn phòng bí mật, nhưng mà chủ yếu là thi đua và thử thách khả năng suy luận và sự nhanh nhẹn của các khách mời, mỗi kỳ sẽ có một chủ đề khác nhau. Nhóm làm chương trình đã mời Minh Lan chúng tôi với tư cách khách mời đặc biệt tham gia vào số mới nửa tháng sau. Về phần ghi hình chương trình, ê-kíp cũng đã đề cập với chúng tôi rằng vẫn còn thiếu một nữ nghệ sĩ nổi tiếng, có khả năng làm nóng chương trình. Vừa nói đến đây thì vừa lúc tôi nghĩ tới cô Lê.”
Quách Húc Phương có ấn tượng về《 Cực Hạn Trốn Thoát 》.
Có rất nhiều yếu tố kinh dị và hồi hộp, làm cho khán giả bên kia màn hình cũng cảm thấy ghê rợn, đừng nói đến những khách mời đã từng tận mắt trải nghiệm.
Năm MC chính của chương trình này đều là nam giới, còn về nữ nghệ sĩ thì trừ phi là người vô cùng can đảm như đàn ông mới sẵn sàng tới tham gia, đồng thời thu hút người hâm mộ.
Đoàn làm chương trình đã tiếp cận Lê Úy từ trước, nhưng Lê Úy tương đối nhát gan, cô sợ nhất những màn kinh dị như vậy nên đã từ chối.
Hai người tham gia chương trình kiểu này cùng nhau, với lá gan của Lê Úy thì chắc chắn sẽ cần sự giúp đỡ của Sầm Minh Lan. Lúc đó không chừng hint giữa cặp đôi sẽ được bộc lộ một cách tự nhiên mà không cần đến sự tiếp thị của hai phía.
Quách Húc Phương cảm thấy lấy dịp này cũng không tồi.
Nhưng cô ấy cũng không chắc rằng Lê Úy sẽ đồng ý.
—— “Lê Úy đồng ý gần như không do dự.
Chỉ cần có thể tham gia chương trình cùng Sầm Minh Lan, cô bằng lòng vượt qua những nỗi sợ hãi đó.
Trong thâm tâm cô, không có gì khát vọng hơn là được sánh vai cùng đàn anh Sầm.”
Nội tâm Dịch Anh Lãng không hề dao động.
Bây giờ ngay cả phàn nàn cũng làm anh cảm thấy lãng phí năng lượng.
“Thật tốt quá, tôi sẽ liên hệ với họ ngay lập tức.”
Cứ như thế, sự hợp tác đã được quyết định.
————–
Sau cuộc nói chuyện, hai bên còn dự định tạo khoảng cách thời gian sai lệch để rời khỏi câu lạc bộ. Tuy rằng bên trong này không có phóng viên tiến vào, nhưng khó có thể đảm bảo bên ngoài có phóng viên nằm vùng hay không.
“Không cần phải căng thẳng như vậy. Dù sao chúng ta sẽ cùng nhau tham gia chương trình, bị chụp ảnh với nhau cũng không có gì.” Quách Húc Phương nói, “Hơn nữa không phải họ gặp nhau một mình, không phải nhân viên như chúng ta cũng ở bên cạnh sao.”
“Đúng vậy.” Người đại diện Sầm Minh Lan phụ họa.
Đoàn người đồng thời chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ.
Sầm Minh Lan đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Lê Úy.”
Ngoại trừ “Lê Úy”, những người khác đều vui vẻ đồng ý.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước, sau khi hai người nói chuyện xong thì ra sau vậy.” Người đại diện vỗ vai Sầm Minh Lan, “Đây vẫn là lần đầu tiên có thể làm việc với một đàn em tốt nghiệp cùng trường. Thật không dễ dàng đâu.”
Sầm Minh Lan không xuất thân từ chính chuyên ngành này. So với diễn viên tốt nghiệp đúng chuyên ngành khác, những người mà đưa mắt nhìn toàn bộ giới giải trí thì nơi nơi toàn bạn cùng trường, hiển nhiên anh không dễ gặp bạn cùng trường như vậy.
Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại đàn em, đương nhiên phải ôn lại chuyện cũ.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, chỉ còn “Lê Úy” và Sầm Minh Lan trong phòng riêng.
“Lê Úy” vẫn chưa lên tiếng bởi vì Dịch Anh Lãng không hề quen thuộc với Sầm Minh Lan.
“Em này,” Sầm Minh Lan cười, “Có phải anh đã làm em sợ không?”
Dịch Anh Lãng: “Không có.”
“Thật ra trước khi nhận kịch bản này, anh đã biết Hoa Ánh là nhà sản xuất. Hai năm qua em rất được Hoa Ánh ưu ái, thế nên anh muốn thử vận may, muốn đánh cược xem Hoa Ánh có để cho em nhận kịch bản này không.” Sầm Minh Lan thở phào nhẹ nhõm rồi nói, “Có vẻ như anh đã đánh cược đúng rồi.”
Rõ ràng là bộ phim của hai người, thế nhưng người vô danh như Dịch Anh Lãng lại bằng cách nào đó đã trở thành vai chính.
Nếu đổi lại là Lê Úy, phỏng chừng lúc này cô đã sớm vui vẻ như con nai chạy loạn.
“Cô bé khóa dưới đã trở thành một nghệ sĩ giỏi giang rồi.” Sầm Minh Lan nói nhẹ nhàng, “Anh vẫn nhớ rõ lúc đó khoa anh đã tổ chức một buổi hòa nhạc trong khuôn viên trường, nhưng chỉ có em đến đó với một tấm bảng, còn hô khẩu hiệu ủng hộ dưới sân khấu.”
Anh nhớ lại điều này, lông mày và đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng và hoài niệm.
Không ngờ người phụ nữ Lê Úy này thật sự đã làm một điều ngu ngốc như vậy.
Dịch Anh Lãng lạnh lùng ậm ừ.
“Lúc đó anh thật sự có ý tưởng trở thành một nghệ sĩ, bởi vì muốn sau khi tốt nghiệp còn có thể tiếp tục nhìn thấy em ủng hộ anh. Nhưng không ngờ em cũng gia nhập con đường này, anh không còn cơ hội nhìn thấy em ủng hộ nữa.”
—— “Chỉ cần anh không chê thì em sẽ luôn là người hâm mộ của anh!”
Dịch Anh Lãng: “……”
Thật xin lỗi, nhưng anh không thể nói điều này.
“Lê Úy” không lên tiếng cũng không có ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.
“Cô bé,” Sầm Minh Lan bỗng nhiên rũ mí mắt, sau vài giây im lặng, anh chàng ngẩng đầu lên nhìn “Lê Úy” lần nữa, “Nếu em không phiền, về sau anh sẽ giúp em, được không?”
—— “Lê Úy thẹn thùng cúi đầu, cô nói nhỏ: “Đàn anh à, anh đừng nói như vậy, em sẽ hiểu lầm.”
Dịch Anh Lãng: “Cơm có thể ăn đại tuy nhiên lời nói không thể nói bậy.”
—— “……”
Quên đi, dù sao cũng có ý như vậy, muốn làm gì cũng được.
Hệ thống bất chấp tất cả, nó quá lười để quản lý.
“Anh không nói bậy,” Sầm Minh Lan còn nghiêm túc nhìn “Lê Úy”, biểu cảm dịu dàng, “Cô bé con, thật ra anh có tâm tư riêng khi nhận kịch bản đấy.”
“……”
Dịch Anh Lãng công chính nghiêm minh: “Anh không biết điều cấm kỵ nhất trong công việc là lấy việc công để làm việc tư sao?”
Sầm Minh Lan bị chặn miệng, anh chàng sửng sốt một hồi, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
—— “……”
Buổi họp mặt xấu hổ của các cựu sinh viên đã phải kết thúc một cách vội vàng.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, Quách Húc Phương đã đợi họ ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cô nàng nói qua điện thoại: “Có một phóng viên đang ngồi xổm ở bãi đậu xe, hai người hãy chú ý khoảng cách. Ủa? Đó không phải là xe của Dịch tổng sao?”
Quách Húc Phương nhận ra xe của Dịch Anh Lãng bởi vì trên thực tế, biển số xe cao cấp như vậy rất khó để quên.
Vốn dĩ cô ấy đang lang thang trong bãi đậu xe để xem có phóng viên nào nằm vùng không, kết quả lại vô tình nhìn thấy xe của Dịch Anh Lãng.
Dịch Anh Lãng bên này đầu điện thoại cau mày, anh khẳng định rằng Quách Húc Phương sai rồi: “Dịch Anh Lãng? Không thể nào.”
Sầm Minh Lan ở bên cạnh nghe anh nhắc đến cái tên này liền nói: “Tôi vừa mới tình cờ gặp Dịch tổng trong nhà vệ sinh. Anh ta thật sự ở trong câu lạc bộ này.”
“Cái gì?” Biểu cảm Dịch Anh Lãng lập tức trở nên phức tạp, “Anh gặp ở toilet?”
Sầm Minh Lan gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bộ dáng Dịch tổng hơi chút kỳ lạ.”
Anh ấy nhớ lại hành vi bất thường của Dịch tổng trong nhà vệ sinh, cũng không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào. Hơn nữa anh cũng không có thói quen nói sau lưng người khác, thế là người đàn ông lịch thiệp chỉ dùng hai chữ “kỳ lạ” để miêu tả những hành vi đó.
Sầm Minh Lan chỉ nói kỳ quái, nhưng Dịch Anh Lãng đã tưởng tượng được chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.
“Chậc,” anh hạ giọng tặc lưỡi một cái, “Anh đi trước đi, tôi đi tìm anh ấy.”
Sầm Minh Lan hỏi: “Em rất thân với Dịch tổng hả?”
Chính bản thân mình có thể không thân sao, Dịch Anh Lãng gật đầu.
Sầm Minh Lan đáp lại cho có, anh cụp mắt xuống để che giấu vẻ khác lạ trong ánh mắt mình.
“Lê Úy” rời đi mà không nhìn lại.
Hôm nay, ngay cả một tiếng “anh” cô cũng không gọi, thậm chí ngay cả tên anh cũng không được gọi ra, còn chuyện công việc cũng do người đại diện của cô giải thích hoàn toàn.
Sầm Minh Lan cười khổ, sự mất mát hiện rõ trong mắt anh.
————
Quả thực có phóng viên nằm vùng ở bãi đậu xe, hơn nữa đã ngồi xổm vài tiếng đồng hồ.
“Sao lâu như vậy mà vẫn chưa xuống? Chẳng lẽ xe của bọn họ không đậu ở đây sao?”
“Sẽ không, dừng ở bên ngoài còn rủi ro hơn.”
Một người trong đó đã không còn kiên nhẫn nữa: “Cho dù Lê Úy và Sầm Minh Lan bị chụp ảnh, bọn họ có thể sẽ thanh minh rằng chỉ gặp nhau vì công việc. Đến lúc đó hai người sẽ nói xã giao vài câu, còn không phải sẽ không có chuyện gì rồi.”
“Anh thật ngốc, phim truyền hình còn chưa quay, tài liệu quảng cáo cũng chưa phát hành, nghĩa là hai người bọn họ chưa có cơ hội gặp mặt, làm sao có thể là do công việc mới gặp nhau. Hơn nữa, nếu như chỉ bàn chuyện công việc, vì sao lại chọn câu lạc bộ này? Đây không phải làm người ta nghi ngờ à?”
“Thế nhưng chẳng lẽ giữa Lê Úy và Sầm Minh Lan có gì sao?”
Người có kinh nghiệm hơn cho biết: “Tám phần là có. Tôi làm ngành này nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Sầm Minh Lan lại có hành động giấu giếm như thế với một nữ nghệ sĩ, còn cố ý lén gặp mặt nữa. Có lẽ là dùng công việc làm cớ để hẹn gặp mặt.”
Người mới mở to hai mắt: “Phải không? Sầm Minh Lan và Lê Úy, hai người này có quan hệ như thế nào?”
Hai người có hướng phát triển khác nhau trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, lại ít xuất hiện cùng nhau, chỉ có một điểm giao nhau là mấy lễ trao giải, tiệc tối làm từ thiện,… Thế nhưng mỗi lần thế này thì Sầm Minh Lan luôn ngồi cùng các đạo diễn, còn Lê Úy lại bận rộn khoe sắc với mấy bông hoa nhỏ khác. Tại một buổi lễ có vô số ngôi sao như vầy, hai người còn chưa có cơ hội chào hỏi dù chỉ là một lần.
Có rất nhiều nam nghệ sĩ dính tin đồn tình cảm với Lê Úy, nhưng Sầm Minh Lan lại là dạng dù có tìm đến Tết Công Gô cũng không có.
Chưa kể bản thân Sầm Minh Lan cũng có rất ít scandal, mỗi khi có tin gì là bên phía anh ta nhanh chóng làm sáng tỏ tin tức được tung ra, thậm chí còn không để thời gian cho dư luận dậy sóng.
“Càng che giấu càng tốt, càng đào lên càng có giá trị đấy. Cậu chẳng biết gì cả, nếu chúng ta lấy được đồ tốt thì dựa vào danh tiếng của bọn họ, phí xã giao phải lên tới tám con số.” Người tiền bối nhướng mày, “Còn không phải có tiền nhanh hơn so với việc cậu cứ nhìn chằm chằm để chụp mấy người tuyến ba bốn khác sao?”
Người mới đến đã được lợi rất nhiều: “Quả là tiền bối đi trước, tôi đã học được rất nhiều!”
“Học cho chăm chỉ,” Người đi trước rung đùi đắc ý, “Với cái nghề paparazzi này, cậu vẫn còn một chặng đường dài phải đi ở phía trước.”
“Tiền bối, Sầm Minh Lan đi ra rồi!”
Tiền bối lập tức điều chỉnh tiêu cự ống kính: “Nhanh chuẩn bị!”
Một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong máy ảnh, nhưng không có ai khác bên cạnh anh ta.
“Hả, Lê Úy đâu?”
“Đừng lo lắng, bọn họ đều là những người lọc lõi, đều rất cẩn thận, chắc chắn là canh thời gian khác nhau. Cứ kiên nhẫn chờ một lúc, người còn lại sẽ nhanh ra thôi.”
Sầm Minh Lan đứng ở cửa thang máy một lúc, tiếp theo có người đi về phía anh.
Là người đại diện Vương Chí Tân của Sầm Minh Lan.
Tiền bối rất kiên nhẫn: “Chờ một chút, con rùa trốn trong mai còn phải vương cổ ra thở, tôi cũng không tin không bắt được Lê Úy. Đến lúc cô ta vừa đi ra, cậu cũng đừng quan tâm xem cô ta và Sầm Minh Lan có tiếp xúc hay không, trực tiếp chụp cùng một khung hình là được rồi, miễn là cùng một khung hình thì tin tức mới có giá trị.”
Lại chờ thêm vài phút nhưng Lê Úy vẫn không đi ra.
Sầm Minh Lan và người đại diện của anh đi bộ đến xe của bọn họ.
“Từ khi nào Lê Úy lại trở nên phòng bị như vậy,” Người tiền bối nhỏ giọng tức giận, “Chẳng lẽ tôi thật sự đoán sai?”
“Tiền bối! Bên kia có người tới!”
Người có kinh nghiệm giật mình: “Giỏi giỏi, chụp nhanh lên!”
Sau khi bấm máy, paparazzi tiền bối và paparazzi mới vào nghề còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người trong ống kính làm cho hoảng sợ.
“Đây không phải là vị kia ở Dịch thị sao?”
“Anh ta và Sầm Minh Lan quen nhau khi nào?”
“Hai người kia có liên quan chăng?”
Paparazzi mới vào nghề nuốt nước miếng: “Tiền bối, khung hình có Sầm Minh Lan và người đàn ông khác có làm cho tin tức có giá trị không?”
Paparazzi tiền bối cau mày: “Nếu như hai người công khai giới tính thì hẳn rất có giá trị.”
“Công khai giới tính?” Người mới vào nghề do dự, “Chuyện này có khả năng hả?”
Tiền bối paparazzi im lặng.
Cách đó không xa, Sầm Minh Lan nhìn “Dịch Anh Lãng” một cách khó hiểu, không chỉ anh mà cả biểu cảm của người đại diện Vương Chí Tân cũng đầy dấu chấm hỏi.
“Tôi muốn xin anh một điều.” “Dịch Anh Lãng” ấp úng một lúc lâu mới nói, “Đừng nói với Lê Úy rằng anh đã gặp tôi, được không?”
Nếu bị Dịch Anh Lãng biết cô theo tới đây thì chết rồi.
Vẻ mặt Sầm Minh Lan hơi khó xử, không biết làm thế nào để thú nhận rằng anh đã nói với Lê Úy về điều đó.
“Làm ơn,” Giọng nói Lê Úy mang theo sự chân thành, “Anh đồng ý với tôi đi.”
Trước yêu cầu đột ngột của Dịch Anh Lãng, Sầm Minh Lan không biết phải phản ứng làm sao.
“Dịch tổng, xin lỗi, tôi……”
Anh còn chưa nói xong, vẻ mặt của Lê Úy đột nhiên suy sụp.
Đáng thương vô cùng, cô nhìn anh như một con vật nhỏ: “Anh nhẫn tâm không đồng ý với tôi sao?”
Sầm Minh Lan chợt nhớ tới trước đây có một đạo diễn tới tìm anh, muốn anh tham gia vào mấy phần tiếp theo của một bộ phim.
Cuối cùng thì anh cũng không trả lời, vì anh không có ấn tượng tốt về những bộ phim có tính chất thương mại kiểu này.
Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, có lẽ anh nên nhận nó mới đúng.
《 Đàn ông làm nũng nên mất mạng là tốt nhất 》.
Cách đó không xa, người mới vào nghề paparazzi lại hỏi tiền bối.
“Tiền bối, anh nói xem liệu tin Dịch tổng của tập đoàn Dịch thị là cái tên ẻo lả sẽ có giá trị hơn không?”