Dịch Anh Lãng: “Xuống xe.”
Lê Úy than một tiếng, ngoài miệng lại lo lắng hỏi: “Anh quay phim có thật sự ổn không? Đóng phim không phải là một chương trình gameshow đâu.”
“Vậy thì tôi đình công?” Dịch Anh Lãng liếc cô.
Lê Úy vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, không phải tôi lo lắng cho anh mà chỉ lo anh đối mặt với đàn anh, lại giống với tối đêm đó…”
Biết mình lỡ miệng, cô nhanh chóng lấy tay che miệng, thế nhưng lại là mất bò mới lo làm chuồng.
Dịch Anh Lãng nheo mắt: “Tối hôm đó cô cũng đi theo?”
“Không phải tôi muốn tới đâu, là sự sắp đặt của nội dung truyện.” – Lê Úy nói, “Là vì anh ghen nên mới phải chạy theo.”
Dịch Anh Lãng ngừng lại một lát: “Cô cũng thấy được, tại sao lại không đến giúp?”
Lê Úy lại không thể nói rằng thay vì có ý định giúp đỡ, cô còn khá hưng phấn.
Có nội dung cốt truyện nhìn bề ngoài là ngôn tình, nhưng thực chất giới tính của nó thì không ai biết được.
“Nhưng mà anh cũng không có tổn thất gì, cũng đâu là vấn đề.”
Lê Úy không được tự nhiên nên dời tầm mắt, nhưng cằm lại bị kẹp chặt, bị ép đối mặt với người trước mặt.
“Nếu như chúng ta không có thay đổi thân thể, người tối đó chính là cô. Chẳng lẽ cô không những không cho rằng mình thua thiệt gì mà còn khá vui vẻ sao?”
Lê Úy lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể như vậy? Tôi là loại người như vậy sao?”
Cô không có hứng thú gì với Dịch Anh Úc, làm sao mà vui vẻ được.
Dịch Anh Lãng hỏi: “Loại người nào?”
Cô trả lời: “Loại người thay đổi thất thường.”
Anh lại hỏi: “Cô không phải?”
“Đương nhiên không phải, tôi là một người một lòng một dạ. Chỉ cần tôi chọn người nào thì không bao giờ có suy nghĩ khác.
Cô nóng lòng muốn chứng tỏ phẩm chất cá nhân của mình thế nhưng nói một hồi mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
“Không đúng, tôi là người độc thân, liên quan gì tới sớm nắng chiều mưa?”
Cô nhìn Dịch Anh Lãng, chỉ thấy người bên kia không có ý định tiếp tục dò hỏi mà vẻ mặt anh cứ cười như có như không.
Lê Úy ngạc nhiên vì hình như cô lại quá mức kích động.
Cô hối hận thở dài, chuẩn bị xuống xe.
Lại bị người nào đó giữ lại.
“Những gì trước đây cô nói về các biện pháp đổi lại, cô có muốn thử không?”
Lê Úy lại ngồi trở lại: “Không phải trước đây đã thử qua rồi sao? Vô dụng mà.”
“Ý tôi là cách bình thường.”
Lê Úy nhíu mày: “Cách bình thường là như thế nào?”
“Quên đi.” Anh xua tay, “Cô xuống xe đi.”
Lê Úy bị đuổi ra khỏi xe, trơ mắt nhìn chiếc xe chở Dịch Anh Lãng càng lúc càng đi xa.
Cô vuốt cằm suy nghĩ.
Có rất nhiều cách để chuyển trở lại, thế nhưng các phương pháp trong tiểu thuyết và phim truyền hình mà cô đã xem đều khác nhau. Có lẽ điều kiện để cô và Dịch Anh Lãng có thể đổi trở về cũng không giống như thế này.
Cô cẩn thận nhớ lại khung cảnh lúc đó.
Không có hành động đặc biệt hay thậm chí là chất xúc tác nào. Cô chỉ nhớ rằng lúc đó mình đang nóng lòng giải thích cho Dịch Anh Lãng tại sao mình lên nhầm xe, thậm chí còn quên thắt dây an toàn.
Nhưng dường như cô chỉ bị thương nhẹ, còn Dịch Anh Lãng thì bị thương ở tay trái.
Khi chiếc xe mất khống chế và trượt ma sát trên đường, cô sợ chết khiếp nên nhắm chặt mắt lại, chỉ có tay ôm lấy bảo vệ mình, trên đầu là mệnh lệnh bình tĩnh và nặng nề của người đàn ông kêu cô đừng nhúc nhích.
Đó là lần thứ hai cô và Dịch Anh Lãng gặp nhau, họ không có nhiều cảm tình tốt với nhau, thậm chí còn cho rằng cô cố tình lên nhầm xe, khiến Dịch Anh Lãng lên tiếng chế giễu cô.
Nhưng Dịch Anh Lãng đã chọn bảo vệ cô ngay trong chớp mắt vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe hơi.
Lê Úy ngẩn người nhìn chằm chằm vào ngã tư đã vắng từ lâu.
Nói như vậy, ngay từ đầu cô đã hiểu lầm Dịch Anh Lãng.
Anh không phải là một nhà tư bản máu lạnh, mà là một Lôi Phong sống, người sẽ đưa tay giúp đỡ người khác vào lúc nguy cấp.
—–
Về việc diễn chung với Sầm Minh Lan, không phải là Dịch Anh Lãng không lo lắng.
Nhưng may mắn thay, trình tự quay của bộ phim truyền hình không tuân theo dòng thời gian của kịch bản và nhờ bộ phim này được sản xuất bởi Hoa Ánh, đứa con cưng Lê Úy này có thể có vài ý kiến.
Trước tiên sẽ quay tập trung vào cốt truyện xảy ra ở công ty, điều này cũng sẽ giúp các diễn viên làm quen với nhau trước, tránh bị lúng túng khi bắt đầu cảnh quay.
Về phần tình cảm nam nữ chính, Dịch Anh Lãng cố gắng hoãn nó lại để quay sau trong phạm vi can thiệp của anh.
Chỉ hy vọng cho đến lúc đó thì anh và Lê Úy đã trở lại bình thường.
《 Từng Bước Hiểm 》là một bộ phim nghiêm túc nơi công sở. Phần cạnh tranh trong kinh doanh đã mời không ít chuyên gia tới tư vấn, sau đó thông qua quá trình chỉnh sửa một cách nghệ thuật nhằm biên tập lại, dưới tiền đề đảm bảo sự thư giãn và cay cấn vừa phải của kịch bản, cố gắng khôi phục lại chân thực nhất những chuyện cạnh tranh trong thương mại.
Suy cho cùng thì phim truyền hình và thực tế khác nhau. Nó vừa cần phóng đại, cũng cần được làm đẹp ở một mức độ nhất định. Bên cạnh đó, lại cần phải phát huy năng lượng tích cực ngay từ đầu. Tam quan* của diễn viên chính phải ngay thẳng, kẻ xấu phải bị trừng trị, không thể nói bóng gió, không thể âm thầm châm biếm, càng không thể làm những chuyện không tốt nhưng chưa tới mức trái pháp luật.
*Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.
Điều này cũng là hạn chế đối với ngành điện ảnh và truyền hình hiện nay. Có rất nhiều đề tài hiển nhiên chỉ cần tung lên sẽ có hiệu quả tuyệt vời khi quay, thế nhưng vì những chính sách ngày nay mà việc cắt bớt, cấm chiếu, cấm phát sóng lại diễn ra. Để có thể tồn tại, đa phần các bộ phim đều nhượng bộ dù không ít thì nhiều với các chính sách này.
Kịch bản gốc của《 Từng Bước Hiểm 》ban đầu liên quan nhiều đến nội dung tội phạm kinh tế. Thế giới này không chỉ có hai màu trắng và đen, người xấu chưa chắc sẽ nhận trừng phạt, mà người tốt cũng chưa chắc được đền đáp. Từng Bước Hiểm đã bóc tách hết những tình tiết hiện thực tàn nhẫn này.
Khi trình lên bên kiểm duyệt lại bị cắt bớt, thế nên mới bổ sung vào tuyến tình cảm của vai phụ và vai chính để bù vào nội dung đã bị xóa.
Dịch Anh Lãng đang xem kịch bản.
Xem các kịch bản này còn đau đầu hơn bản kế hoạch dự án.
Bác sĩ không thể xem phim về y tế, luật sư không thể xem phim về pháp luật và vận động viên không thể xem phim về thi đấu thể thao, đại khái chính là ý tứ này.
Cảnh này là một cuộc đối đầu trong văn phòng, nữ nhân vật chính là Tổng quản lý phát hiện ra một bản hợp đồng bị sót lại với giá trị rất lớn. Khi định chửi bới nữ thứ một chút thì nữ thứ lại khóc lóc kể lể đáng thương với nam phụ. Nam phụ là bạn trai hồi mới vào đại học của nữ chính. Lúc đó tình cảm của hai người cũng rất tốt, sau khi tốt nghiệp lại làm chung công ty. Do chuyện tình cảm công sở không tiện công khai nên nam phụ luôn muốn nữ chính từ chức. Kết quả là vị trí của nữ chính ngày càng cao, ngược lại dần lấn át nam phụ.
Ngoài đời, có nhiều người đàn ông không thể chấp nhận được việc bạn gái hay vợ có lương cao hơn mình. Kiểu đàn ông thế này sẽ không bao giờ xem lại thái độ làm việc của họ mà còn đổ lỗi cho phụ nữ vì họ quá mạnh mẽ, làm tổn thương lòng kiêu ngạo của đàn ông, không cho bọn họ mặt mũi.
Nam phụ Trần Quang chính là điển hình của loại người này.
Khi mối quan hệ với nữ chính Hứa Tiếu Phạm rơi vào khủng hoảng, một bông sen trắng mới vào công ty lại có lòng ngưỡng mộ và yêu mến anh ta, thành công lấy lòng Trần Quang.
Loại tình tiết này khá miễn cưỡng nếu để trong các bộ phim thần tượng, nhưng nó lại rất chân thực nếu được đặt vào các bộ phim truyền hình công sở.
Vào vai nữ thứ là Hứa Ánh Tuyết, người được xem như là tiểu hoa cùng kỳ với Lê Úy. Chẳng qua do Lê Úy may mắn, vì vẻ ngoài của mình khi hóa trang trong phim cổ trang mà bỗng nhiên nổi tiếng cách đây hai năm. Mà tài nguyên và độ nổi tiếng của Hứa Ánh Tuyết tuy không bằng Lê Úy, nhưng lại hơn ở chỗ cần cù chịu khó qua mấy năm nay, lại diễn không ít vai phụ đáng yêu, nên cũng được mọi người biết tới.
Phim điện ảnh và phim truyền hình hiện nay rất khác so với trước đây. Phim trước đây luôn lấy nhân vật nữ chính là trung tâm của toàn bộ bộ phim. Nhưng với hai năm trở lại đây, thẩm mỹ và yêu cầu của khán giả đã được nâng cao không ít, ngược lại hình tượng của nữ chính ngây thơ ngu ngốc lại trở thành một khối u ác tính.
Dịch Anh Lãng vẫn đang chiến đấu với kịch bản, một giọng nói ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Úy Úy, cô đang ôn lại kịch bản sao?”
Anh nhìn lên và thấy đó là một phụ nữ ăn mặc như một quý cô công sở.
“Ai đây?”
Hệ thống nhắc nhở nam chính một cách tận tụy với công việc.
—— “Hứa Ánh Tuyết, nữ phụ thứ hai.”
Phải nói là tác giả cũng rất công bằng, có ba nam phụ vây quanh nữ chính thì cũng có ba phụ bên cạnh nam chính, hoàn toàn theo tư tưởng nam nữ bình đẳng trong xã hội hiện đại.
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng nhớ ra rằng anh đã nhìn thấy Hứa Ánh Tuyết này ở bữa tiệc hồi trước. Lúc đó có ông chủ nào đã đưa cô ta vào, nhưng từ trước tới nay Dịch Anh Lãng luôn không có hảo cảm gì với sao nữ bán rẻ tiếng cười để lên màn ảnh, thế nên hoàn toàn không chú ý tới cô ta.
Anh không nói chuyện, tiếp tục đọc kịch bản.
Hứa Ánh Tuyết thấy “Lê Úy” lạnh nhạt với mình lại tiếp tục tiếp cận bắt chuyện: “Còn chưa chúc mừng cô đã nhận được vị trí MC thường trú trong Cực Hạn Trốn Thoát nữa. Cô im lặng mấy tháng như vậy làn làm tôi nghĩ cô thật sự cho mình một kỳ nghỉ thư giãn đầu óc, ai ngờ rằng lại bàn bạc về một cơ hội tốt như thế này mà không nói cho chúng tôi biết. Tôi đoán chắc cô phải tốn nhiều công sức lắm nhỉ?”
Khóe miệng Dịch Anh Lãng giật giật.
Đúng là phải tốn rất nhiều công sức, một người đàn ông to lớn giả làm nữ chen giữa vào một đám đàn ông khác mới đổi lấy được.
Thật ra thấy “Lê Úy” bên này không quan tâm đến mình, Hứa Ánh Tuyết cũng không bận tâm. Cô ta trực tiếp di chuyển một chiếc ghế đẩu tới ngồi bên cạnh anh làm cho các nhân viên đi ngang qua còn cảm thán các cô có quan hệ thật tốt.
“Năm nay cô có kịch bản hay và tài nguyên từ chương trình gameshow tốt như vậy. Im lặng trong mấy tháng mà độ hot cũng không giảm đi, tính ra bàn về marketing thì tôi vẫn thua xa cô nhiều lắm, đúng là xứng đáng để nổi tiếng hơn tôi.” – Hứa Ánh Tuyết cười nói, “Hơn nữa tôi còn nghe nói ngoài việc tóm được đạo diễn Vương, cô cũng dùng không ít sức mới đoạt được một vai nữ trong một bộ phim tốt thế này từ vị kia ở Dịch thị? Cũng là bạn bè với nhau, cô truyền cho tôi chút kinh nghiệm với.”
Ngay cả là đàn ông thì Dịch Anh Lãng cũng nghe thấy Hứa Ánh Tuyết nói chuyện có hàm ý khác.
Bây giờ anh không bị hệ thống kiểm soát nữa, nên anh muốn trả lời như thế nào đều tùy thuộc vào tâm trạng của anh.
Tuy nhiên, Dịch Anh Lãng vẫn muốn xem thử phản ứng thật sự mà nữ chính nên làm vào lúc này.
—— “Lê Úy không ngốc, làm sao lại không nghe thấy Hứa Ánh Tuyết đang ngầm chế nhạo cô.
Nhưng cô không muốn phản bác, cũng không muốn tranh luận với cô ta.
Nếu có thể, cô ước gì có thể vạch ra đường ranh giới vĩnh viễn với người đàn ông Dịch Anh Lãng đó! Làm sao có thể để anh ta giúp mình lấy tài nguyên. Nếu thật như vậy thì chính cô sẽ tự coi thường bản thân mình.
Cô tin chắc rằng chỉ cần chăm chỉ và trau dồi kỹ năng diễn xuất, một ngày nào đó cô sẽ tỏa sáng, được mọi người công nhận.
Cô sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh cho mọi người thấy rằng tất cả những gì cô có được là do mồ hôi công sức của chính mình đổi lấy!”
“…………”
Một đoạn miêu tả tâm lý này khiến Dịch Anh Lãng không còn lời nào để nói, dù là với Lê Úy hay là tác giả.
Chỉ vì tính cách bấm bụng chịu trận này của Lê Úy, chẳng trách nữ phụ này nhảy nhót tới tận kết thúc truyện mới chịu rớt đài.
Bản thân nữ chính không hề cảm thấy tức anh ách, nhưng lại khiến độc giả khó chịu, nhìn thấy đã muốn hộc máu.
Dịch Anh Lãng đã tung hoành ở thương trường nhiều năm, anh đã nhìn thấy quá nhiều người làm vẻ ta đây nên người trước mắt này đúng là không đủ cho anh xem.
“Tôi truyền không được.” – Dịch Anh Lãng liếc nhìn cô ta, “Vẫn còn kém quá xa.”
Hứa Ánh Tuyết hỏi theo bản năng: “Cái gì kém quá xa?”
Dịch Anh Lãng thu lại ánh mắt và chậm rãi hỏi ngược lại: “Cô nghĩ sao?”
Hứa Ánh Tuyết suy nghĩ một lúc thì hiểu ra.
Cô ta đang chế giễu cô.
Hứa Ánh Tuyết rất ghét ở chung khung hình với Lê Úy. Bởi vì chỉ cần họ ở chung một khung hình, bất kể là trường hợp nào, cho dù món trang sức cao cấp cô ta đeo có đắt hơn Lê Úy đi chăng nữa, thì thông cáo báo chí do tài khoản tiếp thị đưa ra sẽ luôn là “áp lực của Lê Úy xinh đẹp”. Điều khiến cô ta tức giận nhất là những bản thông cáo này hoàn toàn không phải do chính Lê Úy mua, mà do cư dân mạng đăng lên hot search.
Nhóm của cô vì nhắm vào Lê Úy mà đã không biết tung ra đến bao nhiêu bài bôi đen. Thế nhưng hiệu quả thật thấp, chỉ số KPI* của hai người hoàn toàn không thể đánh đồng.
* KPI, trong tiếng Anh gọi là “Key Performance Indicator” là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty.
Đạo diễn ở một bên kêu các diễn viên vào vị trí.
“Vai nữ chính thế này không dễ kiểm soát, nếu diễn không tốt, cẩn thận vai phụ lấn át đấy.” Hứa Ánh Tuyết nở một nụ cười giả dối về phía “Lê Úy”, “Úy Úy cố lên, tôi sẽ không cướp sự nổi bật của vai diễn nữ do cô đóng đâu.”
Lời này không tốt chút nào, ngay cả người cố chấp như Tiểu Đường cũng nghe hiểu.
“Chị Úy Úy, chị phải diễn thật tốt, đừng bao giờ để chị ta nổi bật.”
Tiểu Đường ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng cũng không biết làm sao.
Chị Úy Úy chưa bao giờ đóng vai chị đại thế này. Nếu chị Úy Úy thật sự không thể đảm đương nổi, không chừng vai nữ hai được xây dựng ngu ngơ do Hứa Ánh Tuyết đóng sẽ được khán giả yêu thích hơn.
Rốt cuộc, người xem đều dựa vào tam quan rồi mới tới vẻ ngoài. Thành thật mà nói, dựa theo lời Hứa Ánh Tuyết nói thì nhan sắc của Lê Úy vẫn cao hơn tam quan rồi.
“Lê Úy, cứ dùng sự hiểu biết của bản thân về văn phòng để phát huy. Trước tiên chúng ta hãy diễn trước một lần xem xem.”
“Action——”
Hứa Ánh Tuyết nhập vai rất nhanh. Khi máy quay tiến đến gần, cô ta đã trở thành một người mới ngây thơ và đáng thương ở nơi làm việc.
“Tổng quản lý….”
“Lê Úy” ném hồ sơ trước mặt cô ta: “Tôi muốn một lời giải thích.”
“Ngày…ngày hôm qua tôi quá mệt mỏi, vẫn bận đến sáng sớm mới nghỉ ngơi. Xin lỗi tổng quản lý, tôi hứa lần sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa.”
“Mọi đồng nghiệp trong tổ dự án đều bận, cô không cần phải cố ý nói với tôi rằng cô bận đến sáng sớm. Chuyện này không có gì đặc biệt.”
Kịch bản chủ yếu tập trung vào lời thoại, còn các hành động và biểu cảm chỉ mô tả một chút, còn lại tất cả đều dựa trên sự tự hiểu của diễn viên.
“Lê Úy” cũng không làm quá nhiều động tác và biểu cảm, “cô” chỉ ngồi vào bàn, hơi nâng cằm lên, giọng điệu bình tĩnh phản bác.
Sau đó, “cô” mở tài liệu và bắt đầu chỉ chỗ sai.
Các tài liệu đã được tư vấn bởi các chuyên gia có tính chuyên nghiệp cao. Mỗi khi đề cập tới những câu thoại như vậy, vốn từ vựng chuyên môn tối nghĩa thường mang lại khó khăn lớn cho các diễn viên, đôi khi thuật ngữ hiện đại lại quá xa lạ ít dùng, chỉ có thể học thuộc lòng và đọc nghiền ngẫm từng chữ giống như đọc văn học cổ Trung Quốc vậy.
Những vai diễn trước đây của Lê Úy hầu hết đều tập trung vào yêu đương. Quách Húc Phương còn hiểu rằng trình độ hiện tại của cô không đủ để đóng vai chính, nên trong các bộ phim dù là điện ảnh hay truyền hình thì cô hầu như chỉ nhận vai phụ, vừa không lấn át nhân vật chính vừa đủ nổi bật, đồng thời cũng cho cô tích lũy kinh nghiệm.
Mất khoảng nửa phút để nói ra hết các lời kịch liên quan đến từ vựng chuyên môn.
Sau khoảng nửa phút đó lại tới Hứa Ánh Tuyết.
Hứa Ánh Tuyết nói tiếp lời kịch, nhưng tốc độ và phản ứng rõ ràng thua “Lê Úy” một khoảng lớn.
Đạo diễn hô ngừng.
“Nữ hai khúc sau sẽ không phục nên có chút tranh luận, không thể hoàn toàn bị nữ chính áp chế sự nổi bật mới đúng.”
“Thật xin lỗi, tôi làm lại lần nữa.”
Hứa Ánh Tuyết có chút không thể tưởng tượng được nhìn Lê Úy.
Chẳng lẽ mấy tháng nay cô ta im hơi lặng tiếng là để thật sự học tập thêm sao?
Đang ngẩn người, “Lê Úy” đột nhiên nói: “Chỗ này có vấn đề một chút.”
Đạo diễn hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Không chặt chẽ lắm.”
Sau đó, Hứa Ánh Tuyết trơ mắt nhìn “Lê Úy”, cố vấn kịch bản, và người có chức cao trong lĩnh vực kinh tế được đoàn làm phim đặc biệt mời về bắt đầu thảo luận về những tên chuyên dụng trong thương nghiệp cho thật chặt chẽ.
Nếu là giả vờ đàn áp người khác thì sự chuẩn bị này đã quá đầy đủ rồi đó.
Trong cảnh diễn văn phòng, khí thế của Hứa Ánh Tuyết đã bị “Lê Úy” dập tắt hết mức.
Hình tượng xây dựng của cô ta và “Lê Úy” khác nhau. Một người là phụ nữ mạnh mẽ, một người là lính mới, khí thế không giống nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng hiệu ứng này lại không như cô ta tưởng tượng.
Trong trí tưởng tượng của cô ta, lẽ ra Lê Úy không thể kiểm soát được vai diễn này. Rõ ràng muốn đóng một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lại diễn quá lố, lại trở thành người đàn bà chanh chua mới đúng.
Cô ta càng nghĩ càng thấy không phục, đột nhiên cô ta có suy nghĩ khác.
Thừa lúc “Lê Úy” đang diễn với người khác, Hứa Ánh Tuyết đã cầm trên tay chiếc vòng cổ kim cương của mình và lẻn vào phòng thay đồ cá nhân của Lê Úy.
Cô ta cười gian cái rồi ném sợi dây chuyền vào túi xách của Lê Úy.
Cho dù người khác không tin Lê Úy lấy trộm sợi dây chuyền này thì chỉ cần cô ta tiết lộ tin tức cho tài khoản blogger. Dựa vào cái miệng nói ngược đúng sai của mấy tài khoản đó, cộng thêm sự hóng chuyện của quần chúng, cô ta hoàn toàn không cần lo lắng sức nóng của #Lê Úy trộm dây chuyền#.
Không ai quan tâm đến việc đúng là Lê Úy có lấy trộm chiếc vòng cổ hay không, họ chỉ quan tâm rằng Lê Úy lại có phốt. Dù cho nó có đúng hay sai cũng không quan trọng, miễn là có thể tìm được lý do để bôi đen Lê Úy.
Hứa Ánh Tuyết biết rõ sức mạnh của dư luận.
Khi làm xong chuyện ngon, cô ta định quay người và lặng lẽ rời đi.
Vừa xoay người, đã thấy “Lê Úy” đứng ở cửa, không biết “cô” xuất hiện lúc nào.
Loại vu oan giá họa kiểu này đã được dùng nát hết mười mấy năm rồi, thế mà tác giả cũng viết ra được, nếu không biết sẽ nghĩ tác giả đang chuyển sang thể loại chơi đùa văn hóa Phục hưng.
Dịch Anh Lãng cũng phớt lờ cô ta, anh đi thẳng đến chiếc túi vừa bị Hứa Ánh Tuyết đụng vô và lấy sợi dây chuyền ra.
Anh liếc nhìn sợi dây chuyền, sau đó chau mày có chút chán ghét: “Là thứ này?”
Hứa Ánh Tuyết sững người tại chỗ, không hiểu ý tứ.
“Muốn vu oan cho tôi thì ít nhất phải mang theo một sợi dây chuyền đáng giá để tôi ăn trộm.” Dịch Anh Lãng ném sợi dây chuyền xuống bàn, “Là do cô không nỡ bỏ ra món đắt tiền, hay là chỉ có món đồ rẻ tiền thế này?”
Không ngờ Lê Úy thật sự xem thường chiếc vòng cổ của cô ta!
Cô ta lùi lại vài bước, cười một cách miễn cưỡng: “Úy Úy, cô hiểu lầm rồi. Sợi dây chuyền này đúng ra là quà của tôi tặng cho cô. Cô có được cơ hội tốt như vậy nên tôi chỉ muốn chúc mừng cô, muốn tạo sự bất ngờ cho cô, không ngờ lại bị cô phát hiện.”
Dịch Anh Lãng gật đầu.
Lý do này nghe rất hợp lý.
Anh lại cầm sợi dây chuyền lên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía cô ta: “Vậy thì cảm ơn.”
Hứa Ánh Tuyết vội nói: “Nhưng nếu cô không thích sợi dây chuyền này thì sau này tôi sẽ tặng cô một cái tốt hơn.”
“Không cần, dựa theo điều kiện của cô thì sẽ khó để mua những cái tốt hơn.” Dịch Anh Lãng quay đầu lại, “Tiểu Đường.”
Tiểu Đường đang xem kịch vui ở cửa lập tức chạy đi tới.
“Chị Úy Úy.”
Dịch Anh Lãng ném dây chuyền cho Tiểu Đường.
“Cầm đi làm từ thiện.”
Tiểu Đường lên tiếng trả lời: “Dạ được.”
Khuôn mặt của Hứa Ánh Tuyết lúc trắng lúc xanh, cô ta trơ mắt nhìn chiếc vòng cổ của mình cứ như thế đã bị xử lý.
Việc làm mất sợi dây chuyền này khiến tình cảnh của nữ minh tinh vốn không giàu có gì bỗng trở nên nhất thời họa vô đơn chí.
Vẫn là hệ thống không chịu nổi, nó nhắc nhở nam chính làm hơi quá đáng, tốt xấu gì cũng để chút mặt mũi cho vai phụ.
—— “Anh cứ như vậy sẽ làm nữ phụ này đăng xuất trước.”
Dịch Anh Lãng: “Cho nên?”
——”Nữ phụ offline sớm trước một trăm chương, điều này sẽ khiến phần cốt truyện ở nhánh này bị vô hiệu hóa, dòng thời gian bị xáo trộn, nhiều âm mưu bị xóa bỏ và nội dung truyện này vì thế mà trở nên đứt quãng và không hoàn chỉnh.”
Dịch Anh Lãng im lặng.
Ngay cả loại vai phụ với chỉ số thông minh như thế này còn có thể sống hơn một trăm chương, nữ chính Lê Úy đúng là vô dụng.
Hệ thống thấy nam chính không nói gì thì nghĩ nam chính rốt cuộc nhận ra mình đã chơi quá trớn rồi.
Kết quả là giây tiếp theo, nam chính bắt đầu phàn nàn với hệ thống: “Có biện pháp tốt như vậy, vì sao cậu lại không nói sớm?”
—— “……..”
Dịch Anh Lãng bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đưa các diễn viên phụ còn lại nhanh chóng logout.