Đáng Ghét! Ta Yêu Ngươi!

Chương 15: Chương 15: Bệnh Vô Phương Trị!




-A! Hoàng thượng đến!

Một đám cung nữ lập tức ùa đến. Đường Uẩn nhìn quanh, không có nàng trong bọn họ!

-Vương tiểu thư đâu?

-Hoàng thượng! Nàng ấy bị bệnh nên…

Nhớ lời Thiên Triều dặn, Si Dao ôm cứng tay hoàng đế làm nũng. Không ngờ hắn giật phắt xăm xăm đi vào bên trong để xem sự tình như thế nào!



Bên trong tấm màng mỏng, Tiêu Nhi sắc mặt lo lắng! Nàng là thị nữ thân cận của Vương tiểu thư do Vương Ngu- đệ nhất công tử của Vương gia phái đến! Đột nhiên hôm nay tiểu thư nói mệt cần nằm nghỉ làm nàng đâm lo hoảng! Vốn dĩ tiểu thư rất khỏe mạnh kia mà! Có tiếng lao xao, hoàng đế?

-Tiểu… tiểu thư! Là hoàng thượng giá đáo!

Hắn đến sao? Không lẽ Si Dao không nghe lời mình? Hay là không cầm chân được hắn? Mặc đi, bây giờ cần nhất là chặn hắn ngay từ đầu!

-Ngươi ra nói với hoàng thượng là ta… mắc bệnh phụ nữ cần nghỉ ngơi!

-Dạ!

Tiêu Nhi vâng lời ra ngoài! Nhưng trong bụng thì hoài nghi không ít! Bệnh phụ nữ, rốt cuộc là tiểu thư mắc bệnh gì?



-Sao?

-Thưa, là vì như thế nên tiểu thư không thể…

Hắn phất tay áo bào. Bệnh? Nàng lại bệnh sao? Hay là nàng nói dối?

-Công công mau mời lão đại phu!

-Tuân mệnh!



-Tiểu thư! Tiểu thư! Hoàng thượng nói là mời đại phu đến để chữa cho người!

-Ừm!

Tiêu Nhi cắn môi, dằn không được:

-Tiểu thư, người không có bệnh phải không?

Bên trong màng Thiên triều ngồi dậy, vén lớp sa mỏng lên nhìn Tiêu Nhi và bật cười.

-Đương nhiên! Ta sao lại bệnh được! Chỉ là ta không ưa hắn!

-Vậy đại phu…

-Ngươi lui ra đi, ta có cách!

-Vâng!



-Lão phu xem qua thấy kinh mạch tiểu thư rất tốt không có vẻ…

-Được rồi! Lui!

Đường Uẩn hết kiên nhẫn, nàng dám nói dối hắn sao? Bước vào phòng trong, hắn thấy nàng nằm im trên giường mắt nhắm nghiền.

-Nói! Sao ngươi dám lừa dối bổn vương?

Tay hắn thít lấy cổ nàng, nàng chầm chậm mở mắt ra. Thật đáng ghét!

-Ta bình sinh chưa biết nói dối bao giờ!

-Ngươi giả vờ bệnh để tránh mặt ta phải không?

Nàng chộp lấy cổ tay hắn, giận dữ!

-Ta mắc bệnh phụ nữ mà người bảo lão đại phu khám là sao? Dĩ nhiên là không tìm ra bệnh! Giờ còn dám trách ta ư?

Hắn không hiểu tại sao lại có khác biệt nhưng…

-Được! Nếu lần này ngươi còn cố tình nói dối bổn vương sẽ không tha!

Hắn buông nàng ra, đứng phắt dậy! Chết tiệt, nếu không phải cha nàng hứa sẽ sắp xếp việc này để nàng thoát li cung sớm thì nàng đã không nhịn hắn đến thế này!



Lần này là một nữ đại phu đã có tuổi.

-Tiểu thư có thể nói cho lão nghe về triệu chứng bệnh chăng?

-Ta mắc bệnh không ăn thì đói, ăn vào thì no, ngủ thì phải nhắm mắt, không ngủ thì phải mở mắt, mời lão phu chữa bệnh cho ta!

Chương XV (part 2): Bệnh Vô Phương Trị!

Nữ đại phu nghe qua có phần kinh ngạc không hiểu dụng ý của nàng là gì! Nhìn sâu vào mắt nàng đầy ẩn ý, lão bà khẽ mỉm cười gật đầu.

-Bệnh của tiểu thư lão phu đã rõ!

Nói rồi xoay bước ra ngoài. Nàng im lặng hy vọng bà ấy hiểu ngầm ý của nàng.

Hôm sau, nàng được kê một toa thuốc, xem nào nhãn nhục, táo tàu, hoài sơn… là toa thuốc bổ! Phu lão bà đưa chén thuốc cho nàng, cười ôn hòa.

-Tiểu thư phải chăng là không muốn tiếp hoàng thượng?

Đúng là “gừng càng già càng cay”, lão bà nhiều tuổi vậy đoán chuyện quả không sai chút nào!

-Đúng vậy! Ta ghét hắn!

Đưa chén thuốc lên miệng, nàng thẳng thừng! Thuốc dù đắng gấp mấy nàng đều uống được bởi lẽ nàng quen với thuốc Đông y từ nhỏ kia mà. Một hơi sạch trơn! Nàng đặt chén lại vào khay. Lão bà nhìn nàng, thoáng hiện một nét cười ẩn ý, nâng khay đi ra ngoài. Nàng còn phải cố chịu đựng thêm ít ngày nữa, nàng tin cha chắc chắn sẽ thu xếp được! Ngồi yên một mình nàng chợt nhớ đến Thiên Quân!

-Tiêu Nhi!

-Thưa tiểu thư có điều gì sai bảo?

-Ngươi đêm nay lập tức đến gặp Liễu công tử, bào chàng là ta có chuyện cần kíp muốn phó thác!

-Tiêu Nhi lĩnh ý!



Những chiếc lồng đèn trong cung đều được thắp lên đầy hoa lệ, lộng lẫy. Một nam tử bước chân tiêu sái thẳng hướng đến thừa tướng phủ. Dưới ánh đèn gương mặt anh tuấn thêm vẻ bất phàm, từng bước nhanh, Thiên Quân tay cầm công văn đẩy cánh cửa phủ thừa tướng.

-Bái kiến thừa tướng!

Hay tay châu lại, Thiên quân hành lễ. Người trước mặt y nửa phần biểu tình cũng không có, tay mải mê quản ngòi bút trên tấm lụa trắng thêu hoa. Gương mặt lạnh lùng, chân mày xếch quá nửa. Con ngươi thăm thẳm ngước lên mang theo một chút hận ý, thoáng qua rồi biến mất!

-Liễu công tử có sự gì mà lại viếng phủ ta vào đêm hôm như thế này?

Giọng y đều đều, chậm rãi, tựa hồ không để ý. Thiên Quân đặt nhẹ lên bàn công văn của Vương phủ, y nhíu mày. Công văn? Sao lại nhờ hắn đưa vào? Nhưng rõ ràng là có dấu ngọc của Vương gia không thể nhầm! Vậy chắc là có dụng ý!

-Không biết Liễu công tử có còn bận việc gì chăng?

-Vương thừa tướng, thần quả thật còn một số công án cần hoàn tất!

-Những công án đó có liên quan đến hậu cung chăng?

Thiên Quân khẽ giật mình, tên này quả không hổ danh là Vương Ngu, tinh tế thật!

-Thừa tướng thật khéo nói đùa, công án sao lại liên quan đến hậu cung chứ?

-À, chỉ là thuận miệng!

Vương Ngu dừng quản bút, lướt qua công văn, trong đầu nảy ra một ý.

-Thật là ngại quá không biết công tử có thể quá bộ đến thư phủ để xét công văn này chăng? Ta hiện giờ vẫn chưa thể giải quyết!

Hắn rõ ràng là có dụng ý! Nhưng biết làm sao được! Thiên Quân đón lấy công văn, đứng dậy. Y biết đằng sau lưng chính là ánh mắt hài lòng!



Sao lâu vậy? Thiên Quân không đến được sao? Nàng cắn môi, đi đi lại lại trong phòng.

-Tiêu Nhi đã thấy chưa?

-Vẫn chưa thưa tiểu thư!

Nàng ngồi xuống giường, lâu quá!

-Đã thấy chưa?

Được một chốc, nàng lại hết kiên nhẫn!

-Vẫn chưa!

Thấy tiểu thư nôn nóng, Tiêu Nhi quay vào trong.

-Hay để Tiêu Nhi đánh một vòng xem thử, biết đâu là Liễu công tử không biết đường vào?

Cũng có thể! Nhưng lần trước rõ ràng Thiên Quân có nói là đã từng vào cung rồi mà, nhưng có lẽ chưa từng qua hậu cung chăng? Nghĩ đến đó nàng khẽ gật đầu.



Hậu cung vắng lặng chỉ có tiếng bước chân đều đều của Vương Ngu lặng lẽ cất lên. Thiên Triều! Hắn chắc chắn phải nắm được, cửa phòng nàng nếu như theo lời Tiêu Nhi nói thì chắc là ở kia…

“Cạch”. Cửa phòng hé mở! Như nỗi chờ mong được đền đáp nàng chạy ào ra cửa ôm lấy người mới bước vào!

-Thiên Quân, thiếp chờ chàng lâu quá!

Đôi mày Vương Ngu nhíu lại nhìn nữ tử trong lòng, là nàng ôm hắn mà trong tâm không có hắn!

Vừa lúc ấy Đường Uẩn bước vào! Gương mặt y trông cực kì khó coi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.