-Ta chưa ăn xong thì ngươi chưa li khai được! Không lẽ đạo lý này ngươi chưa từng nghe qua sao?
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “đạo lý” như châm chọc nàng. Kiếm chuyện hả? Được thôi!
-Qủa thật là ta chưa nghe qua, hơn nữa là Vương huynh đột nhiên có biến, ta chỉ xót ruột thôi!
Nàng rất cần ra ngoài, bí quá phải đem đại ca ra đỡ! Dù gì hắn cũng là tể tướng trong triều, ít ra Đường Uẩn cũng phải nể mặt hắn một chút! Vừa nghe đến Vương Ngu, hắn đột nhiên nhớ đến đêm hôm trước, lòng bỗng nhiên bực bội. Nàng phải là nữ nhân của hắn trước đã. Nghĩ vậy, hắn đột nhiên cười ôn hòa:
-Nếu đã vậy thì ngươi đi đi!
Nàng không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy! Nhưng dù hắn có âm mưu gì nàng cũng chẳng sợ! Vừa dợm bước, liền bị hắn gọi giật:
-Khoan đã!
Gì đây đổi ý sao? Tên ba trợn!
-Hiện trong cung vẫn chưa tiện để đi, để ta sai dương xa đưa ngươi đi!
-Đa tạ!
Đột nhiên có ý tốt a? Ý tốt dĩ nhiên là phải nhận!
-Người đâu?
-Có nô tỳ!
Một cung nữ bước ra, thi lễ.
-Mau sai dương xa đến đưa Vương tiểu thư đến Tiêu Phụng Đình!
Chết tiệt! Không ngờ hắn ra tay trước! Nàng chỉ là viện cớ đến thăm anh để thừa dịp dạo chơi, nhưng không sao nàng vẫn có cách!
-Tuân chỉ!
Nàng liền bước theo cung nữ ra khỏi sảnh. Đằng sau lưng đôi mắt hắn sáng lên rất đáng ngờ!
…
Vương Ngu đang ngồi nhàn nhã đọc sách. Đôi mắt y nhắm hờ, gió từ ngoài cửa thổi vào cũng chẳng làm y có chút buồn ngủ nào.
-Thưa tể tướng, có Vương tiểu thư đến!
Vương tiểu thư? Là nàng! Đến chắc là có việc!
-Mau mời tiểu thư vào!
Hắn buông cuốn sách xuống, ngước lên nhìn tấm rèm trúc lay động. Ngay sau đó xuất hiện một nữ tử thanh lệ bước ra. Đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn thoáng hiện một tia ấm áp.
-Các ngươi lui xuống hết!
-Dạ, tiểu thư!
Nàng phân phó. Giờ chỉ cần nói vài câu với hắn là xong. Nàng lập tức biến đi chơi!
-Tiểu muội có việc gì?
-Đừng giả vờ nữa! Đây đã hết tâm phúc ngươi còn giả dối làm gì? Ngươi chưa từng công nhận ta thì đừng miễn cưỡng gọi ta là tiểu muội!
Nàng nói thẳng! Có gì phải sợ hắn chứ? Không công nhận! Hừ, quyết định là của cha, hắn dù là trưởng nam cũng không có quyền!
-Vậy… ngươi đến đây làm gì?
Hắn khôi phục khẩu khí.
-Ta cần ngươi giúp một việc!
-Nói đi!
Tại nàng cầu hắn chứ không nàng cũng chẳng hạ mình như vậy! Thái độ của hắn thật trịch thượng! Đáng ghét!
-Ngươi nói dối với hoàng thượng được không?
-Sao?
Hắn tựa lưng vào ghế nhìn nàng, đôi mắt lộ một tia hứng thú.
-Nói dối với hắn là ta ở đây với ngươi đến tà dương!
Rồi nàng tóm gọn ý lại, chỉ cần hắn nói dối là nàng ở chỗ hắn thì nàng có thể thanh thản đi khắp nơi ngắm cảnh mà tránh được sự giám sát của tên Đường Uẩn kia.
-Sao ta phải giúp?
-Cái gì?
-Lúc nãy ta nói chỉ nghe ngươi cầu không bảo là sẽ đáp ứng!
Chương XVIII (Part 2): Thánh Chỉ
Cáo già ma lanh! Tưởng ép nàng được à?
-Vậy ngươi muốn gì?
-Nếu giúp ngươi ta được gì?
Nàng cắn môi. Hắn cái gì mà không có? Tiền bạc, quyền lực và cả đàn bà hắn đều dư cả! Lấy cái gì mà trao đổi với hắn đây?
-Nếu ngươi muốn ta giúp, vậy trao đổi đi!
-Trao đổi gì?
-Vài ngày nữa là “Thiên Duyên Hội” sẽ diễn ra, chỉ cần hôm đó ngươi đi hội cùng ta là được!
“Thiên Duyên Hội”? Hội dành cho các tình nhân à? Nàng dự định đi cùng Thiên Quân, nhưng giờ chàng lại xông pha nơi chiến trận rồi! Đi với hắn cũng không sao! Nàng có cách!
-Được!
-Vậy thì ta giúp ngươi!
-Ta đi đây!
Nàng đứng lên chợt nghe tiếng hô:
-Vương tiểu thư, mời người tiếp chỉ!
Tiếp chỉ? Là thánh chỉ của hắn! Ngày xưa làm gì bất công vậy? Đến tờ giấy ghi chữ mà cũng phải quì để nghe! Nhưng giờ làm lẹ lên để nàng còn tranh thủ ra ngoài!
-Thần thiếp tiếp chỉ!
-Phụng thiên thừa vận, Vương tiểu thư học vấn cao sâu, tâm tánh nhu thuần, rất được lòng trẫm, nay trẫm ban chỉ thăng làm chiêu nghi!
-Tạ ơn hoàng thượng!
Thăng làm chiêu nghi? Chỉ sau hoàng hậu! A, hắn muốn gì đây? Vương Ngu cười nhạt. Chiêu nghi? Một vị trí quá cao quý! Với một chút lý do như thế đã thăng nàng làm chiêu nghi?
-Công công vất vả quá!
-Nô tài không dám!
Vương Ngu cười nhạt, gọi một nữ tỳ đem đến một chĩnh bạc đưa cho công lão. Công công tuy ở trong cung đã lâu, nhưng tâm thuần không nhận hối lộ, nhìn thấy chĩnh bạc đã vội thoái thác:
-Thưa tể tướng, dâng chỉ là thần phụng mệnh thật không dám nhận số bạc này!
-Công công cớ chi phải ngại? Sau này còn nhờ vào công công!
Lão công biết không thể chối từ đành nhận chĩnh bạc rồi xin cáo lui.
-Sao ngươi làm vậy?
Đợi công công lui khỏi, nàng hỏi hắn.
-Chẳng qua là lễ nghi trong cung thôi!
Hắn chống cằm nhìn nàng, nàng cũng phát giác ra tia chăm chú của hắn liền lập tức li khai.
…
Phố xá đông vui, trẻ con trong tay đầy kẹo đủ màu sắc. Những người đi lại nói chuyện rôm rang. Hàng hóa bày bán rất bắt mắt. Trên phố hai bóng hồng lặng lẽ len lỏi theo dòng người.
-Tiêu Nhi, cảnh kinh thành thật đông vui quá!
-Dạ tiểu thư!
Tiêu Nhi cũng bị cuốn hút. Hai người đi dạo khắp các bách hóa. Tiêu Nhi và nàng lướt qua vài vòng cuối cùng đi vào một nơi bán hàng trang sức.
-Đẹp quá!
Tiêu Nhi cảm khái, thèm thuồng.
-Ngươi chọn một cái đi, coi như ta mua tặng cho ngươi!
Thiên Triều thấy nàng vui vẻ liền nảy ra ý. Tiêu Nhi cả sợ vội đáp:
-Nô tì không dám!
-Là ta tặng, ngươi không thèm nhận sao?
-Nô tì không có ý đó! Nô tì sẽ lựa!
Tiêu Nhi nhìn qua các khuyên tai, trâm ngọc, dây chuyền lấp lánh, thật mê người Nàng cũng lướt thử một lượt nhưng đối với nàng trang sức là nàng không để tâm tới! Nàng ăn vận trong cung rất giản dị, đi du ngoạn lại không cầu kì. Thứ nàng thích chỉ có binh khí! Nhân lúc Tiêu Nhi bận lựa trang sức nàng ngó quanh xem có chỗ thợ rèn nào không.
-A, Tiêu Nhi chọn cái này!
Tiếng reo của Tiêu Nhi làm nàng giật mình. Quay lại, trên tay nàng ấy là một trâm thoa bằng bạc nạm ngọc, những hoa văn xinh đẹp bằng bạc uốn lượn bao quanh viên ngọc bích trong suốt ở giữa.
-Hảo a!
Nàng khẽ khen, móc hầu bao trả bạc cho chủ tiệm. Tiêu Nhi rối rít cám ơn nàng. Nàng thấy tâm tình vui vẻ hẳn. Hai người định dợm bước thì nghe tiếng một ông lão gọi:
-Nhị vị cô nương không biết có mua Duyên Cân không?