Cuối cùng ngày mà ai cũng mong đợi, dạ hội ”Future”.
Sáng ra không khí ấm áp lạ thường, thật ngạc nhiên khi đang trong
cuối thu đầu đông này lại có một ngày nắng nhẹ đến vậy. Dường như thời
tiết đang ủng hộ cho ngày hôm nay được diễn ra tốt đẹp. Trường TK được
trang hoàng với biết bao sắc màu. Sinh viên náo nức chuẩn bị cho đêm
nay, có người còn trốn cả tiết để đi làm đẹp. Duy chỉ có 2 con người
đang trong thời kì tâm trạng không mấy vui vẻ.
Minh Nhật đã dậy từ khi mặt trời còn chưa mọc. Cả đêm trằn trọc chẳng thể ngủ được, hắn đã phi xe đến nhà nó, đứng trong góc khuất nhìn lên
phòng ngủ hiện đang tối đèn kia. Thở dài cái thượt, hắn tự trách mình đã quá ngu khi sa vào lưới tình khó dứt. Chợt thấy nó bước ra khỏi nhà,
ngạc nhiên, liếc đồng hồ, mới có 5h, nó định đi đâu.
Dĩ Hân khó ngủ, nằm trên giường làm gì, chi bằng dậy sớm đi dạo hưởng không khí trong lành còn hơn. Khoác vội cái áo dài cho đủ ấm, nó bước
ra khỏi nhà. Đi bộ bên hồ, tuy thời tiết có ấm lên nhưng lòng nó vẫn
nguội lạnh. Sau gần một tuần trở nên xa cách, sao hắn không có dấu hiệu
dừng lại chứ? Nó chợt thấy cô đơn, dù ngoài mặt không thể hiện, Dĩ Hân
biết trong trái tim của mình, một góc nhỏ đang mong hắn quay trở lại như xưa. Nó sẽ cười nhiều hơn với hắn, vui vẻ chấp nhận những trò đùa của
hắn, và trên hết, thừa nhận lòng mình đã có hắn. Nó nhớ nụ cười tỏa
nắng, nhớ mái tóc bồng bềnh, nhớ mùi hương bạc hà mát lạnh, nhớ ngày đầu gặp hắn trong hoàn cảnh ra sao, nhớ nó đã đánh hắn như thế nào…. và nó
mỉm cười!
Hắn hiện đang đi đằng sau nó lúc này, nhìn bóng dáng một mình giữa
đường kia làm hắn chỉ muốn chạy đến bên nó mà sưởi ấm. Minh Nhật đã chậm rãi rời xa nó, biết rằng mình làm vậy là đúng, hắn vẫn muốn phá tan cái đúng đó, không cần biết thế nào, bắt nó phải yêu mình. Mái tóc vàng óng ánh lên lấp lánh trong nắng sớm, dáng người mảnh khảnh như thể có thể
tan vỡ bất cứ lúc nào, nhưng hắn biết, nó mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất
nhiều.
Hai con người này thật sự đến bao giờ mới có thể nhận ra mà làm được điều đúng đắn nhất?
—–
Từ lúc 6h, Thiên Chi đã gọi cho Dĩ Hân giục:
– Hân Hân! Bây giờ qua nhà mình đi! Có nhiều thứ phải chuẩn bị cho đêm nay!
Nó còn ngơ ngẩn:
– Đêm nay là sao?
Cô hét lên ầm ĩ:
– Đêm nay là sao cái gì chứ!! Là đêm dạ hội đó! Mau mau lên nhà mình ngay!
Tại nhà Thiên Chi
Cô là con gái một của gia đình quý tộc giàu có. Ngôi biệt thự to lớn
này khiến nó không khỏi choáng váng. Lộng lẫy như một tòa lâu đài. Không để nó kịp quan sát hết. Cô đã kéo nó lên phòng trang điểm, xoay nó như
chong chóng.
Lúc 8h
Cô hài lòng nhìn nó:
– Cậu sẽ là tâm điểm của đêm nay thôi Khả Dĩ Hân ạ!
—–
ĐÊM DẠ HỘI!
21h
Tại trường đại học TK
Tiếng ồn ào hú hét vang lên khắp không gian. Ngoài cánh cổng trường , hàng chục chiếc xe xa hoa đủ mọi kích cỡ chở bao sinh viên ăn vận đẹp
đẽ. Họ như thể không còn là sinh viên đang học đại học nữa, họ là những
người đã biết nhận thức vấn đề trong cuộc sống, đã có thể tự tay gây
dựng cơ nghiệp hoặc tiếp quản của cha mẹ, họ như những con người trưởng
thành vậy. Đêm nay, hãy coi như là đêm họ có thể sống hết mình.
Một chiếc Lamborghini màu đen xuất hiện. Đám đông bất chợt gào thét
khản giọng. Từ đó bước ra một chàng hoàng tử với bộ com lê màu đen, mái
tóc nâu lãng tử, đôi mắt nâu có phần xa cách, khuôn mặt tuấn tú khiến
các cô gái chết mê chết mệt
– Gia Minh Nhật!
– Anh ấy đẹp trai quá!
– My King!
Hắn hờ hững bước vào trong không buồn để ý, nhưng lại đảo mắt tìm một bóng người, nó chưa đến. Hắn thở dài.
Một chiếc xe Royce Roll đen tiếp bước xe hắn. Bước ra, là một nhân
vật đã lâu rồi không xuất hiện. Dáng người dong dỏng, đôi mắt đen hút
hồn, khuôn mặt điển trai khá lạnh lùng, mái tóc trước giờ nâu đã chuyển
thành đen, trông anh càng trưởng thành trong bộ com lê trắng. Hạo Thiện
Ngôn. Đám đông còn chưa hoàng hồn, nay lại càng bất ngờ:
– Là ai vậy! Đẹp trai chẳng kém anh Minh Nhật!
– A! Đó chính là Hạo Thiện Ngôn ở trường đại học BT, là một người vô
cùng giỏi giang, luôn đứng đầu các bảng xếp hạng, hiện đang chuẩn bị
nhận chức tổng giám đốc của công ty LK đó!
– Thật sao?
– AAAA
Anh vừa bước ra khỏi xe đã nhận được vô số ánh mắt cùng lời bàn tán.
Đây là trường nó học, biết họ kỉ niệm thành lập trường nên đã cử anh đi
làm đại diện, Thiện Ngôn cũng khá hào hứng. Ánh mắt dáo dác tìm nó nhưng cũng y như hắn, không thấy nó.
Rồi một nam sinh lên tiếng:
– Dĩ Hân của tôi đâu rồi! Sao lại chưa đến vậy chứ?
Lúc này một chiếc xe màu trắng sang trọng phóng lên vào ngay trong
sân trường. Đám đông bu lại như kiến quanh chiếc xe đó. Cửa xe bật mở,
Thiên Chi bước ra nhẹ nhàng. Bộ váy màu đỏ rực rỡ như ngọn lửa, dài chấm gót khá bồng bềnh, tay váy trễ vai, làn da trắng càng được nổi bật.
Khuôn mặt xinh xắn được trang điểm có phần đáng yêu.
Mọi người ồ lên, bao chàng trai nhìn cô thích thú. Nhưng còn chưa hết ngạc nhiên thì nó bước ra.
Mái tóc vàng búi cao, để lại vào sợi tóc tơ buông xuống khuôn mặt
kiều diễm được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, đôi mắt saphia to tròn
trong sáng tưởng đến không thể nào bị vấy bẩn. Bộ váy đen cúp ngực dài
đến đầu gối tôn lên đường cong mềm mại, váy ngắn khoe đôi chân thon
trắng. Dĩ Hân thật sự như tiên nữ giáng trần, khiến người ta mê mẩn.
Từ xa, anh nhìn nó không khỏi ngạc nhiên, nó vốn đã đẹp nay lại càng
quyến rũ, anh chỉ muốn bước đến bên nó lúc này. Hắn từ trên cao nhìn
xuống, đôi mắt có nhiều suy tư nhìn chăm chú vào nó, càng ngày càng cảm
thấy đau!