4, Màn 4 – Lễ Misa (Lễ tạ ơn / Thánh lễ)
Ngay thời khắc xoay người, Lăng Lang có lỗi giác Phong Hạo trước mắt cùng hình tượng nhân vật trong phim hòa làm một, trong không khí tràn ngập loại khí thế hùng hổ, áp bách so với lúc quay phim càng mạnh mẽ hơn.
Loại cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt liền tiêu thất, nhanh đến mức Lăng Lang cơ hồ cho là mình nhìn nhầm.
Phong Hạo đã khôi phục bộ dáng cười hì hì cũ, “Tôi đã nói tôi là fan của anh mà, thấy chưa, tôi đâu có lừa anh.”
Lăng Lang nhìn hắn gắt gao, muốn tìm ra sơ hở trong dáng tươi cười hoàn mỹ kia.
“Sao cậu có được tấm hình này?”
Phong Hạo ngước mắt nhìn tấm ảnh lớn trên tường, “Bởi vì tấm hình này chính là do tôi chụp”
“Cái gì?”
“Người phụ trách chụp ảnh hôm diễn là một đàn anh trong cùng câu lạc bộ với tôi, nhưng lúc đó anh ta có việc đột xuất, không đi được nên nhờ tôi đi thay”, Phong Hạo vòng qua Lăng Lang đến trước tấm hình, “Nói lại tôi còn phải cảm ơn vị đàn anh đó, nếu không nhờ anh ấy, tôi cũng không thể biết anh”
Lăng Lang đôi mắt tối lại, “Lúc ấy ảnh chụp sân khấu rất nhiều, vì sao cậu cố tình chọn tấm này rửa ra?”
“Bởi vì tấm này chụp tốt nhất.”, Phong Hạo vươn tay, đầu ngón tay chậm rãi ma sát lên cơ thể Lăng Lang cạnh dây thừng trên tấm ảnh chụp, “Học trưởng không cảm thấy sao? Biểu cảm của anh thể hiện những phút cuối cùng của sinh mệnh rất sinh động, dù xem bao nhiêu lần, vẫn khiến người ta mê muội…”
Âm thanh trầm thấp của Phong Hạo dừng bên tai, lại khiến anh không rét mà run.
Lăng Lang cúi đầu: “Tôi về đây”
Phong Hạo xoay người: “Tôi tiễn anh”
Phong Hạo lái xe đưa Lăng Lang về đến nhà, “Có thể mạo muội xin số điện thoại riêng của anh không?”
Hai người vừa hợp tác trong một bộ phim, một người còn ở nhà người kia xem qua băng ghi hình, theo lý mà nói yêu cầu này tuyệt không quá phận.
“Thật có lỗi”, Lăng Lang quyết đoán cự tuyệt, “Tôi rất ít cho người khác số điện thoại, có việc gì cần chuyển lời cậu cứ liên hệ với người đại diện của tôi.”
“Vậy sao,” Phong Hạo một chút cũng không buồn bực, “Được rồi, vậy chúc học trưởng ngủ ngon.”
“Hẹn gặp lại.”
Phong Hạo nhìn theo Lăng Lang vào cổng, cũng không lập tức khởi động xe rời đi, mà lẳng lặng ngồi trong xe một lát, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Xuất hiện đi.”
Một người từ trong góc tường chậm rãi đi ra, là người đại diện của Lăng Lang.
Nhận ra là anh ta, Phong Hạo lập tức thay một bộ lễ phép tươi cười, “Thì ra là anh, ngại quá, tôi còn tưởng là chó săn (chỉ paparazzi).”
“Đến nay còn chưa có tên chó săn nào biết địa chỉ nhà Lăng Lang.”
“Thật vậy sao?” Phong Hạo cười rất vui vẻ, “Xem ra tôi so với bọn họ may mắn hơn nhiều.”
Người đại diện nhìn hắn vừa khó hiểu lại mang theo một chút phòng bị. “Tôi theo Lăng Lang lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ta ghé nhà ai, càng không thấy có người có thể đưa cậu ta về tận cửa.”
“Nói vậy tôi hẳn là cảm thấy đặc biệt vinh hạnh?”
“Có lẽ nói thế này thực thất lễ, nhưng Lăng Lang cực kỳ giữ trong sạch hình tượng của mình trước công chúng, chưa từng có tai tiếng về tình cảm. Dù với người khác giới hay đồng tính, tôi rất không mong trên các phương tiện truyền thông xuất hiện suy đoán vu vơ nào, cậu hiểu ý tôi không?” – Người đại diện nghiêm mặt nói.
Phong Hạo không khỏi mỉm cười. Hắn đi đến trước mặt người đại diện, đặt tay lên vai đối phương, “Người đại diện không muốn nghệ sĩ dưới tay mình có tai tiếng, điểm ấy không đáng trách, nhưng nếu ngay cả việc kết giao bình thường của nghệ sĩ cũng muốn nhúng tay, không khỏi vượt quá giới hạn rồi.”
Người đại diện nhăn mi.
Phong Hạo rút tay về cho vào túi quần, “Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, anh và học trưởng quan hệ thật sự đơn thuần là người đại diện theo nghệ sĩ sao? Còn hơn cả người đại diện, trông anh càng giống… người giám hộ của anh ấy?”
Phong Hạo nói xong lại lắc đầu tự phủ định, “Không thể nào, học trưởng đã là người trưởng thành rồi, vậy phải gọi là…”
Hắn thú vị quan sát phản ứng của đối phương, “Người giám thị?”
Người đại diện nhướng mày, hắn đột nhiên ý thức được, người trước mặt này dường như không hề vô hại như bề ngoài, chẳng lẽ cậu ta tiếp cận Lăng Lang là có ý đồ riêng?
Bên này hai người bắt đầu ngầm giằng co, bên kia Lăng Lang không hề hay biết cởi áo khoác ngã xuống giường. Không xa trên tủ đầu giường bày một khung ảnh, trên khung là bức ảnh nhân viên cả tổ kịch chụp chung.
Lăng Lang nhìn chằm chằm bức ảnh trong chốc lát, ngồi dậy đem khung gỡ ra, một tấm hình nằm giữa bức ảnh và phần gỗ đệm rơi xuống, ảnh chụp kia không phải gì khác, rõ ràng y hệt bức treo trong nhà Phong Hạo.
Nhặt lên tấm ảnh rơi trên giường, suy nghĩ của Lăng Lang cũng phiêu về thời đại học ngây ngô.
…
“Cái gì? Cậu muốn diễn vai chính?” Đạo diễn kịch bản cũng là bạn tốt của Lăng Lang trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tưởng nổi hỏi.
là một bộ kịch nói, đề tài giai đoạn kháng chiến, nói về quá trình đấu tranh chống xâm lược của một Đảng viên. Đêm trước khi quân Nhật đầu hàng thì thân phận bại lộ, dùng máu tươi tấu lên khúc khải hoàn ca mừng kháng chiến thắng lợi.
“Tớ cảm thấy mình có thể diễn tốt vai đó.”
“Tớ không phải không tin năng lực của cậu, mà là…” Cậu bạn tốt khoa chân múa tay thủ thế ngập ngừng nửa ngày: “Cậu xem, trong các phim điện ảnh và truyền hình, chỉ cần xuất hiện loại nhân vật rắn rỏi thế này, đều sẽ là dáng người khôi ngô, góc cạnh phân minh, mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí? Cậu nhìn cậu đi, có chỗ nào phù hợp không?”
Lăng Lang không thể không thừa nhận, “Đúng là vẻ mặt mỗi người đều thể hiện một vẻ cố định, mặt người tốt dạng nào người xấu dạng nào. Nhưng một diễn viên thành công phải khiến người xem xem nhẹ tướng mạo, thậm chí phải khiến họ nghĩ, gương mặt như vậy chính là người tốt, thế kia là người xấu, chẳng sợ phá bỏ định kiến.
Cậu bạn tốt bị thuyết phục, lớn mật thử để Lăng Lang diễn vai chính, kết quả thành công không tưởng tượng nổi, vở kịch đó vô cùng được hoan nghênh trong học đường, cũng chính vì vậy Lăng Lang mới bị tinh tham (người tìm kiếm ngôi sao) tìm tới cửa, từ đây về sau chính thức bước vào giới giải trí.
Lăng Lang khi còn nhỏ, mỗi lần trên TV xuất hiện phim truyền hình đề tài chiến tranh, chiếu đến đoạn tù binh bị địch nhân trói gô, đều xem đến mê mẩn, thậm chí sẽ đem bản thân thế vào. Cùng đám bạn bè chơi công an bắt gian, đứa nào cũng cướp vai công an, chỉ có anh chủ động yêu cầu làm đặc vụ.
Từ từ, anh phát hiện điểm khiến mình hưng phấn bất đồng với nam sinh cùng tuổi, ảnh chụp mỹ nữ trên sách báo không thể dậy nổi hứng thú của anh, ngược lại những màn trói buộc tra tấn lại khiến anh phấn khởi không thôi.
Giai đoạn trưởng thành mỗi lần mộng tinh đều có liên quan tới cưỡng chế, thời đó internet còn chưa phát triển như bây giờ, mỗi lần cao trào đều bắt nguồn từ ảo tưởng. Thời gian lâu, anh bắt đầu cảm thấy loại ảo tưởng này không hề đủ, dùng phương thức mình có thể nghĩ đến, bước đi bước đầu tiên – thi vào trường điện ảnh, làm một diễn viên.
đối với Lăng Lang mà nói, không chỉ là một vở kịch, mà còn là lần đầu tiên giấc mộng của anh thành sự thật.
Buổi công diễn hôm ấy, là ấn tượng suốt đời không thể nhạt phai, người bạn phụ trách đạo cụ vì khẩn trương, đem anh trói thật chặt, trước mắt mấy ngàn người chăm chú, anh ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về pháp trường, đồng thời cũng hướng về phía đỉnh cao của tinh thần.
Ký ức mấy năm trước hiện lên rõ ràng trong đầu, Lăng Lang vô thức vươn tay vẽ lên hình dạng nút buộc, động tác bất giác lại trùng hợp với lộ tuyến Phong Hạo đã sờ, khi phát giác hành động của mình, tay anh rút về như bị điện giật.
Loại cảm giác quen thuộc lại thổi quét qua toàn thân, anh muốn thoát khỏi, lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể tùy ý để bản thân chìm trong bể dục, chính lúc này, trước mắt không ngừng hiện lên khuôn mặt Phong Hạo, không cách nào lái đi được.
“Lăng Lang, Lăng Lang? Anh sững sờ cái gì, đến phiên anh lên sân khấu.”
Lăng Lang từ trong bể *** tỉnh lại, “Diễn cảnh gì?”
“Đương nhiên là cảnh gia hình rồi.” Một thanh âm dán chặt sau lưng anh nhẹ nhàng vang lên.
“…Là ai?” Thanh âm này quen thuộc như thế, Lăng Lang lại không cách nào nghĩ ra được chủ nhân của nó.
Một tiếng cười khẽ thay câu trả lời.
Lăng Lang nhìn quanh bốn phía, diễn viên cùng bạn học lo hậu cần đi tới đi lui bên cạnh, nhưng anh không thể thấy rõ mặt bọn họ.
Cảnh tượng này quen thuộc như thế, Lăng Lang dùng sức nhớ lại, cuối cùng nhớ ra hôm này là ngày công diễn, nhưng loại cảm giác kỳ dị này cái gì?
Không để anh nghĩ nhiều, Lăng Lang lại phát hiện một việc khác khiến anh cực kỳ hoảng sợ, “Trang phục diễn của tôi đâu?”
“Diễn phục? Tôi bây giờ mặc cho anh.” Thanh âm kia lần thứ hai vang lên, dây thừng thô ráp quấn lên cổ anh, cánh tay bị chặt chẽ cố định sau lưng, dây thừng gắt gao siết trên da, chặt đến anh cơ hồ không thể thở.
“Xong rồi, thích không?”
Không phải như thế! Lăng Lang trong lòng hò hét, nhưng không cách nào phun ra nửa âm tiết.
“Đi thôi, đến lúc anh diễn rồi.” Thanh âm kia phảng phất như có ma lực, Lăng Lang phát hiện mình không thể khống chế thân thể bản thân, đi từng bước hướng lên đài.
“Không…không thể…” Bước thêm một bước là sẽ bại lộ trước mắt người xem toàn trường, Lăng Lang dùng hết khí lực toàn thân gian nan phản kháng.
“Vì sao không thể?”
Màn sân khấu bị xốc lên một góc: “Anh xem, tất cả mọi người đều đang chờ anh, đừng để khán giả chờ lâu.”
Lăng Lang giãy dụa lắc đầu, lập tức có hai diễn viên mặc quân phục Nhật dùng sức đẩy, đưa anh giải đến trước đài, dưới đài đông nghẹt người ngẩng mặt, mỗi một gương mặt đều như phủ trong mây mù.
Lăng Lang đột nhiên bắt đầu kịch liệt giãy dụa, “Buông, để tôi xuống!”
Anh liều mạng muốn che thân thể mình, nhưng dù có dùng sức thế nào, hai tay cũng không chút sứt mẻ, anh chưa bao giờ cảm thấy kinh sợ đến thế, vô số ánh mắt dừng trên thân thể lõa lồ, khiến anh không còn chỗ trốn.
“Đừng sợ,” Một bàn tay đặt lên trán anh, Lăng Lang tựa như bị điểm huyệt đột nhiên yên lặng, sau đó cả người chậm rãi an tĩnh lại.
“Không phải anh muốn thế này sao,” bàn tay kia theo mắt mũi môi một đường sờ xuống, sờ đến đâu thân thể như điện giật run rẩy đến đó, “Nơi này, nơi này, nhanh như vậy đã phản ứng không phải sao?”
Lăng Lang nhắm mắt lại, cảm thụ bàn tay đang di chuyển trên người mình từ một cái thành hai cái, sau đó thành ba cái, bốn cái, đến khi không thể đếm được, mỗi một tấc trên cơ thể đều không thoát khỏi bị đụng chạm, anh không thể không ngẩng đầu lên, hấp thu từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, trái tim giống như nhảy lên trước mắt.
“Mở mắt ra!” Thanh âm kia lại ra lệnh, “Nhớ kỹ chức trách của một diễn viên, dù tình huống gì cũng phải đem một mặt đẹp nhất cho khán giả xem.”
Lăng Lang mở mắt, dưới đài sương khói tán đi, gương mặt những người xem dần dần trở nên rõ ràng, mỗi một khuôn mặt đều không chút thay đổi, giống nhau như đúc.
Một đạo ánh sáng cực mạnh, tiếp theo lại là một đạo, dần dần ánh đèn loang loáng nối thành một mảnh, năm đầu tiên sau khi Lăng Lang đạt danh hiệu Ảnh đế, giới truyền thông chính là đãi ngộ anh như vậy.
“Đừng, đừng vuốt…” Lăng Lang há miệng thở dốc, tiếng khẩn cầu suy yếu chìm lấp trong những âm thanh của máy ảnh, đến bản thân cũng không nghe rõ.
Thanh âm của người chụp ảnh như từ bên dưới đài, lại giống như ở bên tai chậm rãi vang lên: “Học trưởng không cảm thấy sao? Biểu cảm của anh thể hiện những phút cuối cùng của sinh mệnh rất sinh động, dù xem bao nhiêu lần, vẫn khiến người ta mê muội…”
Thanh âm kia giống như của một người, rồi lại như tất cả đều cùng nói, từ giữa sân khấu vang vọng đến từng ngõ ngách của kịch trường, lại phản xạ về, tạo nên tiếng vang mãi không dừng, “Đến lúc đọc lời kịch rồi”.
Lăng Lang nghe được âm thanh chính mình khàn khàn đọc lời thoại mình đã nhớ kỹ: “Sinh ra, sống, chết đi.. Mỗi người đều không thoát được vận mệnh đó.”
“Các người sớm muộn cũng có ngày phải chết, nhưng ta, hôm nay, ở đây, sẽ còn sống mãi.”
“Đoàng!”
Lăng Lang bị tiếng súng bừng tỉnh, cả người ra một thân mồ hôi lạnh, vươn tay sờ xuống dưới, quả nhiên nơi đó một mảnh sềnh sệch.
Anh bình tâm hết nửa ngày, mới lê hai chân tê dại đến phòng tắm giải quyết hậu quả.
Nước ấm chảy xuống, đem thân thể cọ rửa sạch sẽ, tựa như cả những bí mật đen tối cũng bị tẩy trừ, từ phòng tắm ra, anh lại khôi phục thành băng sơn ảnh đế cao quý lãnh diễm.
Anh quỳ gối lên vị trí theo thông lệ, bắt đầu tiến hành cầu nguyện buổi sáng.
“Thực xin lỗi, hôm qua tôi không tới.”
– Em đã đi đâu?
“Đến…nhà một diễn viên mà tôi hợp tác.”
– Em đã bao lâu không đến nhà người khác?
“Tôi không nhớ rõ.”
– Vậy nhất định là một người rất đặc biệt?
Im lặng.
– Lúc ấy hai người làm gì?
“Xem kịch, là tác phẩm tôi diễn thời sinh viên.”
– Sao?
“Trong lúc xem, tôi…” Lăng Lang nắm chặt hai đấm tay, “Tôi có phản ứng, lần đầu xem cũng thế.”
– Hưng phấn sao?
“… Phải.”
– Hãy nói một chút về người kia.
“Cậu ta rất nhiệt tình, rất có tài, thật…khiến tôi thấy sợ hãi.”
– Vì cậu ta khiến em bị kích động?
“Phải.”
– Không chỉ một lần?
“Phải.”
– Vì vậy mà em thủ *** sao!
“Phải.”
– Lúc tự an ủi trong đầu là hiện lên gương mặt của cậu ta!
“…Đúng vậy.”
– Em chán ghét cậu ta không?
“Không.”
– Vậy thích cậu ta không?
Trầm mặc.
– Hôm nay đến đây thôi. Em đi đi.
Lăng Lang dập đầu trên đất, thành kính bái lễ.
Hồi lâu sau, anh đứng lên, truyền hình trước mặt tối đen một mảnh. Không lâu trước đó còn có âm thanh từ bên trong truyền ra, nhưng giờ, gian phòng trống rỗng chỉ còn lại mỗi mình anh trong tiếng vọng của thanh âm.