56, Màn 56 – Thôi học
Lăng Lang chỉ cảm thấy một cỗ xung lượng từ sau lưng truyền đến, người đó mất cân bằng liều lĩnh bắt lấy thứ tay có thể chạm đến như cọng rơm cứu mạng sau đó dùng sức kéo xuống một cái.
Đắc thủ! Trong lòng chó săn vừa toát ra hai chữ kia, đã bị một lực rất lớn lôi về sau, hai người bảo an mỗi bên một người kềm chặt cánh tay hắn, đem hắn từ trên người Lăng Lang lột xuống, trong tay còn nắm thật chặt khăn quàng cổ của Phong Hạo.
“Xin thứ lỗi xin thứ lỗi xin…” chó săn nhớ kỹ lời thoại đã chuẩn bị sẵn, ổn định thân hình, ngẩng đầu vừa nhìn, mấy lời cuối đã không nói tiếp nổi dừng lại bên miệng.
Lăng Lang đang đứng nơi đó, quay đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng chênh lệch chiều cao không lớn, lại cho hắn loại lỗi giác cao cao tại thượng. Hắn từng vô số lần trốn nơi tăm tối theo dõi người đàn ông này, đây là lần đầu tiên tầm mắt hai người giao nhau, cảm giác áp bách nghênh diện mà đến (đập vào mặt) khiến hắn không kìm được rùng mình một cái.
Mà bên dưới khăn choàng của người đàn ông đó, phần cổ được áo len che phủ nghiêm nghiêm thực thực, không chút nào chấp nhận để người khác tìm tòi đến cùng.
“Không sao chứ?” Một thanh âm đem chó săn đang sững sờ gọi về, hắn lúc này mới phát hiện Phong Hạo ở một bên mang theo ý cười quan tâm hỏi hắn.
Nhìn hắn như khúc gỗ ngơ ngác lắc đầu, Phong Hạo lúc này mới lại cười cười, dặn dò: “Phải cẩn thận a.”
Chó săn đành phải gật gật đầu, đảo mắt nhìn thấy khăn choàng của Phong Hạo còn bị mình chộp trong tay, vội vàng đưa trả lại cho hắn.
Động tác này làm người ngẩn ra biến thành Phong Hạo, bất quá vẫn chỉ thoáng qua, không ngần ngại tự tay choàng lên cho Lăng Lang. Đối với truyền thông đói khát từ sáng tới trưa mà nói, đây quả thực là nhà nước đang phát đường, hận không thể đem ống kính tiến lại gần hơn nữa.
Phong Hạo trước mặt mọi người rất săn sóc chỉnh tốt khăn choàng cho Lăng Lang, sau đó mới chuyển lực chú ý lên người tên chó săn.
“Thì ra cậu là người của tập san giải trí Hồ Sóc.” Liếc nhìn tấm thẻ trước ngực chó săn, Phong Hạo nhẹ nhàng nói ra vài từ, rõ ràng nụ cười tươi không đổi, chó săn lại có lỗi giác ánh mắt đằng sau kính râm kia đột nhiên trở nên sắc bén.
“Lực nắm bắt tin tức của quý báo thật mẫn cảm, không tồi, cố lên.” Phong Hạo dường như đang khen ngợi, xoa vai tên chó săn vài cái, tiếp đó xoay người sang chỗ khác, xem thường mọi câu hỏi của ký giả, lập tức hướng về phía xe người đại diện đang chờ ngoài cửa đi đến, Lăng Lang theo sau hắn cách nửa bước chân, tất cả mọi chuyện vừa rồi tựa như hoàn toàn chưa từng phát sinh.
Chiếc xe giữa từng vòng người vây quanh chậm rãi khởi động, đến khi rời đó vài chục mét rồi, Phong Hạo mới dùng sức cầm tay người bên cạnh, quả nhiên lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Hắn ngả người qua dùng thanh âm người ngoài không thể nghe được nói bên tai Lăng Lang: “Đã nói có áo len là đủ rồi, anh không nên lại khoác nhiều thêm một thứ, giấu đầu hở đuôi thế chứ.”
Lăng Lang sắc mặt hơi tái mím môi, kéo tay đối phương, trong lòng bàn tay hắn viết hai chữ: Đừng đùa.
Phong Hạo cười cười ngồi thẳng lại, “Được rồi, lần này nghe lời anh.”
Người đại diện ngồi đối diện đem tất cả chuyện này thu hết vào mắt, nhẫn đến nội thương mới không nôn ra, hai người này một kẻ mù, một người câm, thật sự là thiên tạo nhất đối, địa thiết nhất song*.
*Thiên tạo nhất đối, địa thiết nhất song: Trời sinh một cặp, đất tạo một đôi
“Xong rồi xong rồi anh xong rồi, ” từ lúc xe “bảo mẫu” rời đi trợ thủ cứ lặp lại mấy chữ này không dứt miệng.
Chó săn sắc mặt không được tốt, hắn dựa vào thông minh tài trí của mình vẫn một đường thành công, muốn moi tin gì đều có thể thuận tay bắt giữ, mỗi scandal của Phong Hạo cùng Lăng Lang đều do hắn đi đầu phơi sáng, đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm tư vị bại trận.
Trợ thủ vẫn còn không hề tự giác cằn nhằn, “Phong Hạo nhớ kỹ anh rồi, anh ta nhất định biết trước đây đều là anh đăng tin, anh đăng chuyện tiêng tư của người ta nhiều như vậy, hôm nay lại còn cướp khăn quàng cổ của người ta… Cướp của Lăng Lang mà đem trả cho Phong Hạo, thằng ngốc cũng nhìn ra là anh cố ý , anh xong rồi anh xong rồi anh xong rồi…”
“Câm miệng, ” Chó săn hung tợn nói một câu, trợ thủ lập tức mím môi thành một đường.
“Quấy rầy một chút…”
Thanh âm trợ thủ vừa dứt, một giọng nữ yếu ớt vang lên, hai người lúc này mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ đâu hiện ra thêm một người, trên đầu cô ta quấn một cái khăn choàng thật lớn, che toàn bộ gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Chỉ nghe cô ta nói tiếp, “Vừa rồi tôi nghe được các anh là phóng viên tập san giải trí Hồ Sóc phải không?”
Trên mặt hai người đầy nghi hoặc nhìn nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng xoay qua nhìn cô gái kia gật gật đầu.
Tay cô ta nắm chặt góc khăn choàng rũ xuống trước ngực, hình như rất khẩn trương, “Tôi có tin muốn báo,” cô ta dừng một chút, thấy hai người đối diện phản ứng không lớn với lời mình, lại bổ sung một câu, “Là tin về hai người vừa mới rời khỏi kia.”
“A, có điều nói đến tập san giải trí Hồ Sóc, thật đúng là rất lợi hại.” Trợ lý ngồi kế bên tài xế vừa lật lật tờ giấy mới cắt ra từ báo vừa nói, “Scandal đầu tiên của Lăng Lang với Phong Hạo chính là do bọn họ phơi bày, về phần những tin tức đưa sau đó căn bản chỉ là ghi chép quá trình kết giao của hai người mà thôi.”
Người đại diện hận không thể lấy cái tờ cắt từ báo đó gõ đầu cô, ” Quá trình kết giao quá trình kết giao, sao cô không tự đi ghi chép một bản luôn đi?”
“Còn nữa nha,” trợ lý từ dưới chân lấy ra một tập báo rồi rút ra một tờ, “Lần này hai người họ trở lại, rất nhiều cơ quan truyền thông đều làm một chuyên đề để làm nóng trước, nhưng tập san giải trí này là có ý tứ nhất.”
Phong Hạo nghe vậy nổi lên hứng thú, “Cho tôi mượn nhìn xem.”
Người đại diện đẩy tay hắn ra, “Chữ trên báo nhỏ như vậy, cậu không cần mắt nữa hả?”
“Không sao, tôi đọc cho anh nghe.” Trợ lý thoải mái trải báo ra, tìm được một trang, bắt đầu đọc tiêu đề: “Uông tinh nhân gặp gỡ miêu tinh nhân*, tình yêu say đắm vượt chủng tộc!”
*Uông: gâu gâu, ẳng ẳng… túm lại tiếng cún kêu, tinh nhân: chắc là người hành tinh?; miêu: meo meo, tiếng mèo kêu
Người đại diện vừa nghe đầu đề đã hắc tuyến, “Đây là cái thứ loạn thất bát tao gì, cái gì meo meo a gâu gâu a , động vật đại loạn đấu sao?”
“Anh không thể không ngắt lời thành thật nghe tôi đọc sao?”
“Một tờ báo hạng ba đăng cái loại văn chương tam tục, có cái gì hay mà đọc?”
Mắt thấy hai người lại sắp bùng nổ một trận võ mồm, Phong Hạo vội chen ngang: “Tôi cũng rất tò mò miêu tinh nhân và uông tinh nhân rốt cuộc có ý tứ gì?”
“Cái này a,” Trợ lý cực nhanh đọc đến một dòng, “Có một băng sơn ảnh đế tên gọi Lăng Lang, không thể nghi ngờ chính là nam nhân điển hình đại diện cho miêu tộc, hắn cao quý lãnh diễm, một mình lập nên thành tựu, thản nhiên hưởng thụ tán tụng ngưỡng mộ của mọi người, tuyệt đối sẽ không cố tình lấy lòng ai. Nam miêu tộc đều thực kiêu ngạo, hơn nữa họ cũng không che giấu kiêu ngạo này, nhiều khi trong giao thiệp với người ngoài, họ tạo ra một loại cảm giác cô độc giả dối với người khác, nhưng thực tế chính là miêu tinh nhân khinh thường cùng kẻ phàm phu tục tử làm bạn.”
Phong Hạo nghe thế cười đến không chống đỡ nổi người: “Vậy còn khuyển tộc thì sao?”
“Cùng người đó hoàn toàn tương phản, nam khuyển tộc sáng lạn như ánh mặt trời, bình dị gần gũi, thực dễ dàng hòa mình cùng người khác, giống như Phong Hạo, cao có tiền bối đức cao vọng trọng, thấp có tiểu tốt không tiếng không tăm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với hắn, liền đối hắn thêm phần tán thưởng. Nam khuyển tộc nghiêm túc, dũng cảm, không ngại thất bại, đối với tình cảm vô cùng trung thành, một khi đã nhận định người nào, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.”
Phong Hạo cười hì hì tới gần Lăng Lang, “Câu cuối cùng kia là thật.”
Trợ lý đọc tiếp, “Trong hiện thực miêu tinh nhân cùng uông tinh nhân tựa như đến từ hai tinh cầu, khó mà hài hoà chung sống, nhưng một khi đứng bên cạnh nhau rồi, lại có cảm giác hai người xứng đôi đến bất ngờ.”
“Uông tinh nhân thích tiến, miêu tinh nhân thích lùi, miêu tinh nhân ngạo kiều nhảy lên cây, uông tinh nhân kiên nhẫn sẽ luôn canh giữ dưới tàng cây chờ hắn xuống. Ban ngày đấu đến gà bay chó chạy, tới ban đêm miêu tinh nhân sợ lạnh vẫn sẽ chủ động chạy đến trong lòng uông tinh nhân mà ngủ…”
Đọc đến đây lý trợ lý càng cười khanh khách không dứt, “Này nhất định là do hủ nữ nào đó viết.”
“Câu cuối cùng kia cũng thật, ” Phong Hạo dùng ngữ khí trêu chọc nhỏ giọng nói, người duy nhất trên xe có thể nghe được hắn nói chuyện Lăng Lang lại phá lệ trả lại hắn một ánh mắt ngạo kiều.
“Sự kết hợp giữa Lăng Lang cùng Phong Hạo cũng giống như miêu tinh nhân cùng uông tinh nhân, ban đầu khiến người ta cảm thấy rất không hợp. Sau vụ scandal đầu tiên tuôn ra, dư luận đều sôi nổi ôm thái độ không tin, không thích nhìn, xem nó như chuyện xào xáo ghép đôi của các sao… mà đối đãi chuyện này.”
“Nhưng theo thời gian, hai nhân vật của công chúng cùng giới tính đó dù gánh vác áp lực thật lớn từ xã hội, vẫn một đường nắm tay nhau cùng bước, bất ly bất khí (không rời không bỏ). Cho đến khi Phong Hạo trong lúc quay phim ngoài ý muốn bị thương, Lăng Lang tuyên bố rút lui khỏi giới điện ảnh không thời hạn, cùng với MV đã cảm động hàng ngàn vạn con người, chúng ta mới tĩnh tâm lại một lần nữa nhìn kỹ tình cảm của hai người, sau đó tiếp nhận họ, chúc phúc cho họ.”
Theo tiếng độc thoại của trợ lý, trong xe dần dần yên tĩnh lại, ngay cả người đại diện cũng không mở miệng nói, chỉ có tiếng động cơ xe hòa với thanh âm của cô chậm rãi vang lên, “Lúc này nghĩ lại, băng sơn không đóng băng được ánh dương, chỉ có ánh dương có thể hòa tan băng sơn, hai người ở mọi phương diện đều hoàn toàn khác biệt như thế, có lẽ mới là thế gian tuyệt phối.”
Trong xe yên tĩnh một lát, trợ lý mạnh mẽ tấm tắc hai tiếng, “Biên tập này viết tốt thật, tôi muốn cho cô ấy 32 điểm khen thưởng!”
Người đại diện cũng đã khôi phục vẻ châm chọc nhất quán của hắn, “Giờ nói thì nghe hay lắm, lúc trước đăng các loại tin tức bóng gió trái chiều cũng có thiếu mặt tòa soạn này lần nào đâu.”
“Truyền thông mà không biết kiến phong sử đà* thì không phải truyền thông tốt.” Trợ lý lại lật sang trang kế: “Xem này, ở đây còn đăng một bản kết quả bỏ phiếu của độc giả.”
*Kiến phong sử đà: Thấy gió tới thì mượn lực, a.k.a gió chiều nào theo chiều đó.
“Bỏ phiếu gì?”
“Năm ngoái báo giải trí Hồ Sóc nhằm vào hai người họ đã làm một bản khảo sát dân ý, năm nay lại làm một cái, giờ đem kết quả ra đối chiếu, đây là của năm ngoái, ờm…”
Trợ lý ê a một hồi, mới đem kết quả khảo sát đọc ra, “Có ba phần độc giả cho rằng, hai người họ cùng một chỗ, là ảnh đế tiềm quy tắc tân nhân.”
“Hừ, ” người đại diện từ trong mũi hừ một tiếng.
Trợ lý không thèm để ý hắn, “Có ba phần độc giả cho rằng, là tân nhân lợi dụng ảnh đế để tiến thân.”
“Ha ha, ” lúc này là Phong Hạo bật cười, “Vậy bốn phần còn lại thì sao?”
“Còn có bốn phần độc giả cho rằng, là ảnh đế tiềm quy tắc tân nhân, đồng thời, tân nhân cũng lợi dụng ảnh đế để tiến thân.”
Phong Hạo cười đến muốn ngã lên người Lăng Lang, người đại diện tức giận đến phồng má , “Loại báo này lẽ ra năm ngoái phải khiến nó đóng cửa rồi.”
“Sau đó là kết quả điều tra năm nay, có năm phần trăm người cho rằng tình yêu đồng giới là trở ngại sự phát triển chủng tộc của nhân loại, năm phần trăm cho rằng tình cảm của giới giải trí không thể tin. Năm phần trăm tỏ vẻ mình là người qua đường, không liên quan tới tôi, còn có năm phần trăm chọn ô… Ảnh đế gả cho tôi? Đây là cái hạng mục gì?”
Phong Hạo một bộ dáng như lâm đại địch, “Tình địch so với trong tưởng tượng của tôi còn hơn nhiều a.”
“Còn lại tám mươi phần trăm, khụ, ” trợ lý hắng hắng giọng rồi mới nói, “bỏ phiếu chính là, buông tha cho họ đi, bọn họ là chân tình.”
Ánh mắt ôn nhu có thể khiến người chết chìm của Phong Hạo lại rơi xuống gương mặt Lăng Lang, Lăng Lang muốn nâng tay nới lỏng một chút cái vòng trên cổ lại sợ bị người đại diện đối diện nhìn ra manh mối, nhất định là do cái vòng siết quá chặt mới khiến anh có chút khó thở, người đại diện lại từ trong khoang mũi hừ một tiếng không rõ nghĩa, ngược lại tài xế luôn không mở miệng nói chuyện lúc này lên tiếng.
“Đợt điều tra này tiến hành tháng trước, người đại diện cũng có bỏ phiếu.”
“Cái gì?” Trợ lý kinh hô.
“Sao cậu có thể nhìn lén người khác bỏ phiếu thế!” Lần này là giọng người đại diện.
“Vì anh mua một trăm tờ báo về để điền vào bảng câu hỏi, muốn không nhìn thấy cũng rất khó a,” Lái xe thành thành thật thật nói.
“Á à ~~” trợ lý tỉnh ngộ, “Anh ấy nhất định là chọn cái ô “tình yêu đồng giới là trở ngại sự phát triển chủng tộc của nhân loại” chứ gì?”
“Không cho nói!” Người đại diện hổn hển.
“Không phải,” lái xe dừng một chút, “Anh ấy chọn “Ảnh đế gả cho tôi.” “
“… … … … …”
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người cùng sự cực lực biện giải của người đại diện, chiếc xe đã đến mục tiêu chiều nay – Học viện điện ảnh Hồ Sóc, hôm nay là lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, Lăng Lang tốt nghiệp ở đây nên cũng nằm trong hàng ngũ khách mời tham dự.
Người tiếp đãi Lăng Lang là chủ nhiệm cũ của anh trong học viện, hiện giờ đã là viện trưởng, Lăng Lang là học trò đắc ý nhất của ông, cách mấy năm mới gặp lại nên đối phương rất kích động.
“Thành tai to mặt lớn có tên tuổi rồi thì không về thăm thầy.” Viện trưởng vừa thấy Lăng Lang liền nửa nén giận nửa vui đùa nói.
“Thực xin lỗi, ” Lăng Lang ở trước mặt ân sư tự nhiên thu liễm rất nhiều ngạo khí, “Thật sự là công tác bận quá, không dứt ra được.”
Viện trưởng nhiệt tình ôm anh, lại hàn huyên vài câu, mới phát hiện cách đó không xa Phong Hạo đang khoanh tay chờ đợi.
“Ây da, là em, ” viện trưởng vui vẻ nói.
Phong Hạo thấy thế, vội vàng tiến lên vài bước, lễ độ cung kính cúi mình vái chào, “Thưa thầy.”
Lăng Lang sửng sốt, “Hai người biết nhau?”
“Đúng vậy, Phong Hạo là học đệ của em, so với em nhỏ hơn hai lớp, ” nói tới đây viện trưởng dùng sức vỗ vào lưng Phong Hạo, “Giờ cũng là đại minh tinh rồi .”
“Em không dám nhận, ” Phong Hạo khiêm tốn nói, Lăng Lang lúc trước chỉ biết đối phương cùng ngành với mình, hôm nay mới biết cư nhiên còn là huynh đệ cùng một thầy trong học viện.
Viện trưởng nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, mỗi người đều là nhân tài trẻ tuổi, tuấn tú lịch sự, thổn thức thở dài một hơi.”Hai người các em đều là học trò có thiên phú cực cao, tiểu Lăng lúc còn đi học đã bộc lộ tài năng , Phong Hạo… Nếu không phải năm ba giữa chừng thì nghỉ học, đến khi tốt nghiệp nhất định cũng đạt hạng nhất hạng nhì.”
Ánh mắt Lăng Lang hướng về Phong Hạo có thêm vài phần kinh ngạc, Phong Hạo lại cứ như một con ngựa, bộ dáng phục tùng rũ mắt lẳng lặng chờ đợi viện trưởng thoát ra khỏi ký ức.
“Năm đó em đột nhiên yêu cầu thôi học, thầy vô luận thế nào đều thấy luyến tiếc, vậy mà em cứ không chịu nghe khuyên nhủ, quyết tâm phải đi. Nhiều năm qua mỗi lần hồi tưởng lại, không mạnh mẽ giữ lại em đến khi tốt nghiệp là tiếc nuối lớn nhất trong đời thầy.”
Viện trưởng nhớ chuyện năm xưa, cuối cùng thở ra thật dài, “Có điều giờ đây các em đều rất nổi trội, thầy thực vui mừng.”