6, Màn 6 – Scandal
Phong Hạo nghe hai chữ đó liền muốn quay đầu lại nhìn, bị Lăng Lang cản lại.
“Đừng quay đầu!”
Phong Hạo lập tức hiểu, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, quả nhiên thấy có một chiếc xe bám theo.
“Không hổ là học trưởng, tính cảnh giác cao như vậy.” Phong Hạo đến lúc này vẫn không quên khen ngợi hai câu.
“Qua nửa năm nữa tính cảnh giác của cậu cũng sẽ cao như vậy.” Lăng Lang ngoài miệng nói, tốc độ xe cũng không chậm mà trái lại càng nhanh, chạy qua một ngõ nhỏ hẻo lánh, đột ngột rẽ vào. Lúc Phong Hạo còn đang cảm thán nghệ sĩ thành danh đều là cao thủ đua xe thì phát hiện chiếc xe phía sau vậy mà vẫn có thể bám theo.
Lăng Lang lái xe một đường như bay, Phong Hạo cảm thấy cảnh vật ven đường càng ngày càng quen thuộc, mới phát hiện đây là hướng về nhà Lăng Lang.
Hắn nhất thời hiểu rõ dụng ý của Lăng Lang. Sở dĩ qua thời gian lâu như vậy vẫn chưa có một tên chó săn nào phát hiện địa chỉ nhà Lăng Lang, là vì anh có một tiểu khu xa hoa che giấu, tất cả xe bên ngoài vào đều phải qua kiểm tra xác nhận là cư dân trong khu mới có thể vào.
Quả nhiên Lăng Lang chở Phong Hạo vào cổng tiểu khu, bảo vệ vừa thấy là xe Lăng Lang liền mở cổng cho anh vào, ngăn xe của tên chó săn lại bên ngoài. Đây là chỗ giới truyền thông vẫn nhận định là “Nơi ở” của Lăng Lang, nhưng thực tế anh cũng không ở đây. Sau khi lái xe vào tiểu khu, tốc độ xe liền chậm lại, lái vào bãi đỗ xe ngầm, một lát sau lại từ một cổng khác lái ra ngoài.
Lại một lần nữa chạy trên đường lớn, phía sau sớm đã không còn bóng dáng người theo dõi, Phong Hạo lúc này mới thoải mái quay đầu lại nhìn: “Kỳ thật chỗ tôi ở cũng là một tiểu khu kín, hắn vào không được.”
“Như vậy phía truyền thông sẽ biết cậu đang ở đâu.” Lăng Lang nói xong lập tức giật mình, địa chỉ của Phong Hạo có bị lộ hay không đâu có liên quan gì tới mình? Huống chi hai người đều là nam, bạn bè đi chung xe cũng rất bình thường, rốt cuộc não mình co rút hay sao mà lại làm ra hành động giấu đầu hở đuôi như thế.
Phong Hạo giống như không lo lắng nhiều như vậy, “Thật đáng thương, tên chó săn đó phải đợi ở cửa tiểu khu một lúc rồi.”
Lăng Lang chống cằm, anh có thể đoán được tiêu đề tạp chí ngày mai, có lẽ nên đem số điện thoại người đại diện kéo vào sổ đen.
“Cẩn thận!” Phong Hạo hô một tiếng, Lăng Lang theo phản xạ đạp thắng, hai người theo quán tính bổ nhào về trước.
Một con chó liều lĩnh đứng trên bãi cỏ, có lẽ cũng bị dọa sợ, không biết nên tiến hay lùi. Chủ nhân nó vội chạy tới, ôm nó lên, liên tục hướng Lăng Lang ra hiệu xin lỗi.
“Thật bất cẩn.” Phong Hạo trách cứ, Lăng Lang không nói gì, đợi người ta đi rồi lại khởi động xe.
“Học trưởng có thích chó không?” Phong Hạo đột nhiên hỏi một câu.
Lăng Lang chỉ cho rằng hắn thấy con chó kia nên nhân tiện hỏi, trả lời: “ Bình thường”
“Tôi cực kỳ thích chó, đặc biệt là loại chó thân hình lớn” , Phong Hạo nhìn anh không chuyển mắt “ Luôn muốn tự nuôi một con”.
Phía trước đèn đỏ, Lăng Lang ngừng xe, lúc này mới nhận thấy tầm mắt không e dè của đối phương có chút thất lễ.
“Cậu vừa nói cậu muốn…?”
“Nuôi chó,” Phong Hạo không chút nghĩ ngợi tiếp lời, mắt cũng không chớp.
“Vì sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy?”
“Hả?” Phong Hạo cười hiển nhiên, “Lúc nói chuyện nhìn đối phương không phải là lễ phép sao?”
Hắn vừa nói như thế, Lăng Lang theo bản năng quay nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, Lăng Lang nhanh chóng dời mắt đi, anh phát hiện mình không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, điều gì đó nơi Phong Hạo gây cho anh cảm giác áp bách khó hiểu lại không tiếng động xuất hiện.
“Tôi trước kia trong trường học có gặp qua cậu phải không?” Lăng Lang nhìn đèn đỏ phía trước vài giây, cuối cùng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.
“Vấn đề này chỉ sợ tôi phải nói không.” Phong Hạo cười đáp: “Chẳng lẽ học trưởng cảm thấy tôi nhìn rất quen mắt?”
Không phải nhìn quen mắt, mà là cảm giác quen thuộc. Lăng Lang cũng không thể nói rõ.
“Chắc là tôi nhớ lầm.” Lăng Lang thấp giọng nói.
“Có thể may mắn khiến học trưởng nhớ kỹ cũng không có mấy người,” Phong Hạo trêu chọc, Lăng Lang chỉ coi như không nghe.
Lăng Lang đưa Phong Hạo về đến nhà, cự tuyệt lời mời vào nhà chơi, quay đầu xe vòng lại tiểu khu, theo cổng chính chạy ra, quả nhiên tên chó săn kia còn đợi, vừa thấy Lăng Lang đã nhanh chóng đuổi kịp.
Lăng Lang mượn sắc trời hôn ám, lái xe ngoằn nghoèo cắt cái đuôi, mắt nhìn thời gian, khoảng cách từ lúc “đưa Phong Hạo về nhà” đến lúc “Phong Hạo rời đi” ước chừng khoảng 1 giờ, khoảng thời gian này trong tô vẽ của giới truyền thông chuyện gì cũng đủ làm, anh thở dài, cuối cùng vẫn lựa chọn kéo người đại diện vào sổ đen, ít nhất có thể được thanh tĩnh một lúc.
Kế hoạch làm đà điểu của Lăng Lang không thực hiện được, hôm sau sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức, nhìn màn hình anh ý thức được không thuận tay đem trợ lý kéo đen luôn là một sai lầm.
Quả nhiên ở đầu bên kia di động của trợ lý chính là người đại diện, kể lể nhìn thấy tin tức bạo phát trên báo “Ảnh đế sau mười năm vào nghề truyền ra vụ tai tiếng *** lần đầu tiên”, lại phát hiện mình bị Lăng Lang kéo đen, chuyện này tiếp chuyện kia khiến hắn nổi trận lôi đình.
“Tôi chỉ bất quá không theo cậu có một ngày, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, mang cả người về nhà? Trước đây cậu vừa không đi nhà người khác, càng không dẫn người về nhà, cậu không biết là cậu đã cho Phong Hạo ngoại lệ rất nhiều lần sao? Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
Lăng Lang nghe xong vài câu chỉ biết chờ anh ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, anh mở ra một món đồ chơi ở đầu giường, đây là của trợ lý cho anh, có thể phát lẫn thu âm.
Anh đem máy đặt cạnh di động, xoay người vào phòng tắm, người đại diện bên kia lải nhải một hồi, cứ cách ba mươi giây đầu kia liền truyền đến một câu “Được rồi được rồi tôi biết rồi,” nửa ngày sau mới phát hiện có điểm không thích hợp.
“Khỉ, Lăng Lang cậu lại dùng máy ghi âm gạt tôi!”
Đầu bên kia điện thoại vẫn vang lên thanh âm lãnh đạm của Lăng Lang “Được rồi được rồi tôi biết rồi.”
Người đại diện biết đối phương đã sớm không còn nghe điện, nhiều lời cũng vô dụng, căm giận cúp điện thoại, đảo mắt nhìn mấy tờ tạp chí đầy “Cùng nhau mua sắm”, “Cùng về nhà”, “cắt đuôi phóng viên”, “cử chỉ thân mật”…, còn có ảnh chụp không biết vô tình hay hữu ý mà rất ám muội, người trong nghề nhìn là biết do hiệu ứng góc chụp, thế nhưng độc giả lại tập trung vào điểm này, nhất thời giận run người.
Hắn hung hăng đập tờ báo lên bàn: “Tôi biết ngay tên Phong Hạo kia tuyệt đối không đơn giản! Cho tới giờ Lăng Lang chưa bao giờ lên báo lá cải thế này, chỉ gần đây mới có chuyện!”
“Phát sinh chuyện này, anh ấy cũng không muốn mà.” Trợ lý còn nói giúp Phong Hạo.
“Nói bậy! Nhìn là biết đã có ý định từ trước, không chừng tên chó săn kia đều do Phong Hạo sắp xếp!”
Điện thoại trên bàn người đại diện vang lên, quả nhiên là phóng viên, hắn bắt máy hỏi cũng không hỏi liền lớn tiếng nói: “Chuyện trên báo chí đều bịa đặt, căn bản không có việc đó!”
“Chỉ là cùng đi mua sắm, Lăng Lang cũng từng theo tôi mua sắm, sao các người không viết?”
“Về nhà thì sao? Về nhà thì nhất định phải làm chuyện không thể để người nhìn thấy sao? Họ chỉ là cùng nhau diễn tập mà thôi!”
“Phim cũ quay xong rồi chẳng lẽ không thể quay phim mới sao?”
“Phim mới là phim gì? Thật xin lỗi việc này tôi không thể trả lời!”
“Bình tĩnh bình tĩnh.” Thật vất vả đợi hắn cúp điện thoại, trợ lý cầm tay hắn lắc trái lắc phải “Tức giận hại thân”.
“Bình tĩnh cái đầu cô! Hừ, muốn mượn Lăng Lang để thăng tiến sao, phải qua cửa của tôi trước đã!”
“Hắc hắc,” Trợ lý vui sướng khi người gặp họa, “Kế tiếp làm sao đây? Chẳng lẽ phải tìm kịch bản mới thật?”
“Không cần, Lăng Lang đã định kịch bản sau rồi, tháng sau khởi quay, đến lúc đó nói là Phong Hạo đến phút cuối bị thay ra là xong.”
“Aizz,” trợ lý buông thõng tay, “Tôi lại thấy anh nên cầu nguyện phút cuối Phong Hạo không được chọn để thay vào thì hơn.”
Thời điểm Lăng Lang từ phòng tắm bước ra, điện thoại đã sớm ngắt, máy thu âm còn không phiền không chán mà lặp đi lặp lại một câu. Anh tùy tay tắt máy, cải trang đơn giản rồi đến sạp báo gần đó mua một tờ.
Quả nhiên như anh tưởng tượng, sự kiện hôm qua bị thêm mắm dặm muối, nếu anh không phải người trong cuộc, có lẽ sẽ thực sự tin tưởng. Nhất là tấm ảnh chụp kia, góc độ chụp rất tốt, từ lúc trong cửa hàng quần áo đi ra, ánh mắt Phong Hạo trước sau đều dán lên người anh, có góc còn chụp thành như đang nắm tay, dù không quá rõ ràng nhưng chính vì vậy mới càng khiến người ta mơ màng.
Lăng Lang bỏ báo qua một bên, lại chuyên tâm nghiên cứu kịch bản phim mới, kịch bản này anh vừa liếc mắt đã vừa ý, bộ phim trước chưa quay xong đã định kế hoạch cho bộ này, nên thời gian khởi quay cũng vô cùng gấp rút.
Anh đem lời thoại diễn cùng vai nam thứ chính đọc đi đọc lại vài lần, bỗng như nhớ tới điều gì, lôi người đại diện trong danh sách đen ra, gọi cho anh ta.
Người đại diện còn chưa hết giận, vừa tiếp điện thoại liền hỏi anh: “Tôi giúp cậu thu thập xong cục diện rối rắm rồi còn gọi tới làm gì?”
Lăng Lang xem nhẹ ngữ khí không tốt của hắn, đi thẳng vào vấn đề chính: “Phim mới diễn viên đóng vai nam thứ chính đã được chọn chưa?”
Người đại diện không ngờ anh hỏi chuyện này: “Hả? Đã định từ sớm rồi.”
“Là ai?”
“Ngô Quan Phong.” Người đại diện ném cho anh một cái tên.
Lăng Lang nghĩ nghĩ, tên thật quen tai, nhưng không nghĩ ra là ai.
Có được đáp án mong muốn anh liền cúp điện thoại, biết được nam chính số hai là một người mình không hề biết, nhất thời lại ẩn ẩn có chút thất vọng.
Lăng Lang mở máy tính, vốn định tìm một chút thông tin về Ngô Quan Phong, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhập vào tên Phong Hạo.
Là một diễn viên mới, tư liệu của Phong Hạo trên mạng còn ít đến đáng thương, bộ phim nhựa vừa rồi là tác phẩm đầu tiên, ngoài ra kinh nghiệm diễn xuất hoàn toàn trống rỗng, giống như một người thần bí xuất hiện từ hư không.
Lăng Lang còn tưởng ít nhất trong tư liệu sẽ có đề cập tên trường nơi Phong Hạo tốt nghiệp, dù sao bằng cấp của Hồ Ảnh đối với một người nghệ sĩ tựa như biển chữ vàng, mỗi bộ phận kế hoạch công ty đều lấy nó làm lợi thế nhanh chóng công khai, có đâu lại để trống thế này.
Xem qua vài trang đều giống vậy, Lăng Lang hơi nghi hoặc tắt đi, hoàn toàn quên ý định ban đầu mình mở máy tính.
Đợi anh một lần nữa nhớ lại vai nam thứ chính bị anh quên lãng kia, đã là buổi nghi thức khởi quay. Vị này so với diễn viên chính còn đến trễ hơn, từ sau đài khoan thai đi tới, thoải mái ngồi xuống ghế dựa cạnh Lăng Lang, còn không quên hướng Lăng Lang đang không giấu được kinh ngạc gật gật đầu.
Dưới đài người đại diện hung hăng trừng trợ lý, một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Anh đừng vậy mà.” Trợ lý biểu tình vô tội, “ Tôi chỉ nói thế thôi, ai biết thành lời tiên tri chứ, nếu sớm biết lời tôi đoán chuẩn vậy tôi đã đi mua xổ số rồi.”
Người dẫn chương trình thấy người đến, liền hướng phóng viên giới thiệu: “Kế tiếp vị diễn viên này dù là một người mới nhưng tôi nghĩ mọi người nhất định không xa lạ, trong bộ phim vừa mới chấm dứt, anh ấy có biểu hiện rất tốt, được giới nghệ sĩ lẫn người xem nhất trí tán dương. Đây cũng là lần thứ hai anh ấy hợp tác cùng thầy Lăng, tôi tin tưởng sự ăn ý của hai người nhất định không làm mọi người thất vọng… Xin hoan nghênh nhân vật chính thứ hai trong bộ phim của chúng tôi – Phong Hạo.”