Đăng Phong Thành Thần

Chương 17: Chương 17: Một Đêm Yên Bình




Một tiểu thái dương từ trên không lao xuống, thiêu đốt cả một khu, khiến cho mọi người đứng xung quanh trừ Dương Quá ra thì ai nấy đều đen hết mặt mũi. Kèm theo một giọng nói tức giận từ trong tửu quán truyền ra “ Các ngươi còn dám “.

Bên trong tửu quán, mấy người vừa nãy bên ngoài đang ngồi nhâm nhi tách trà, nhất là Vô Kỵ trong thập phần thoải mái. Võ Thần hai chân gác lên bàn, nhìn về nam tử mình vừa đọ quyền lúc nãy “ Lâu rồi không gặp, Đầu Gỗ ngươi dạo này cũng tiến bộ kha khá nhỉ “.

Nam tử đó nghe vậy thì đập tay xuống bàn, vẻ khó chịu “ Bớt lại dùm ta cái, phải gọi ta là Thợ Săn đấy, Thợ Săn đấy hiểu chưa “.

Võ Thần nghe vậy thì gật đầu đồng ý “ Được Đầu Gỗ, ta không gọi ngươi là Đầu Gỗ nữa đâu Đầu Gỗ “.

Đầu Gỗ nghe vậy thì tức đến rung người, đưa nắm đấm về phía Võ Thần, hăm doạ “ Có tin ta cho ngươi ăn một quyền, câm lặng vĩnh viễn không “.

Võ Thần mặt lưu manh “ Ông đang chờ cháu lại đây với ông đây “.

Hai người vận khí, chuẩn bị lao vào đánh nhau thì nghe một tiếng tằng hắn từ trong quầy vọng ra, họ lại ngồi xuống, vẻ không can tâm nhìn đối phương. Từ trong quầy Rum bước ra, bộ dáng yếu ớt đó cầm một cái mâm, trên mâm là ít điểm tâm cùng trà trà nóng.

Rum đặt mâm xuống bàn, ngáp một cái thật dài, tháo kính ra, mệt mỏi nói “ Mấy ông thần làm ơn im lặng cho ta ngủ ngon một giấc dùm cái “.

Rồi Rum đi một mạch vào phòng ngủ, một lúc sau tiếng ngáy vọng ra, đều đều, đều đều. Võ Thần nghe vậy thì không đùa cợt nữa mà vào vấn đề chính, hắn nghiêm túc hỏi Đầu Gỗ “ Ngươi lần này về đây chắc vì chuyện phong ấn đúng không “.

Đầu Gỗ gật đầu “ Đúng, Hội Chủ không biết đang nơi đâu, Đại Trí Tuệ lại đang nhận hình phạt nên ta phải về đây giúp sức một ít “.

Võ Thần vẻ nghi hoặc “ Ngươi tìm được vị trí bốn cái phong ấn đó rồi “.

Đầu Gỗ tự tin nói “ A Bối và Sa Kê đang canh giữ một cái, còn ba cái còn lại chắc chỉ khi nào giải khai mới tìm được “.

Võ Thần lo lắng “ Hai tên ứng viên đó làm sao mà đảm nhiệm trọng trách này được, tại sao không để một Sát Thần canh giữ chứ “.

Đầu Gỗ lắc đầu “ Sát Thần đều bận cả rồi, dù sao thì hai tên đó liên thủ cũng có thể đánh được ngươi, vậy nên giao cho họ làm vậy “.

Võ Thần nghe Đầu Gỗ châm chọc thì mặt đằng đằng sát khí, nhìn Đầu Gỗ bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Đầu Gỗ ho khan, đính chính lại “ Khả năng chiến đấu của A Bối ngươi củng thấy rồi đó, còn thêm người mang một giọt máu của Thiên nữa thì chuyện canh giữ củng không nguy hiểm gì “.

Võ Thần vẫn còn chút lo âu “ Ta chỉ sợ xảy ra điều gì bất trắc thôi “.

Đầu Gỗ liếc mắt về Vô Kỵ đang ngồi ở xa “ Ngươi vẫn còn lo lắng chuyện của Sơn khi xưa lại tiếp diễn “.

Võ Thần củng nhìn Vô Kỵ rồi gật đầu, thở dài “ Cuộc đời họ do họ tự quyết định, chúng ta chỉ có thể can thiệp một ít thôi “.

Đầu Gỗ ngã người dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại, tựa như đả chìm vào giấc ngủ sau một ngày chiến đấu mệt mỏi. Võ Thần thấy Đầu Gỗ như vậy củng không nói gì thêm nữa, đi ra sân trèo lên mái mà nằm ngắm sao trời.

Vô Kỵ nhìn Tiểu Bá Vương nói nhỏ “ Ngươi nghe hết rồi chứ “

Tiểu Bá Vương gật đầu “ Sao lại không nghe, bọn họ dù sao củng đều rất khủng bố, tụ hợp lại thì ắc có nguyên do rồi “.

Vô Kỵ thấy Tiểu Bá Vương có vẻ hiểu biết thì hỏi thêm “ Vậy ngươi có biết phong ấn đó chứa cái gì chứ “.

Tiểu Bá Vương giọng thỏ thẻ “ Có thể là Ma Thần Thượng Cổ “.

Vô Kỵ nghe xong trán đổ mồ hôi, nghi hoặc xác nhận lại với Tiểu Bá Vương “ Ngươi chắc chắn “.

Tiểu Bá Vương gật đầu, miệng nhâm nhi tách trà, tỏ ra hiểu biết nói “ Lần này ta thấy mấy người này cũng không gấp lắm, chắc chỉ là Thượng Cổ Ma Thần cấp thấp thôi “.

Vô Kỵ mờ mịt “ Ma Thần Thượng Cổ củng phân chia cấp bậc à “.

Tiểu Bá Vương như một thầy giáo nói với học trò, ân cần giải thích.

“ Từ thuở sơ khai khi tất cả còn là mớ hỗn độn, luật lệ ghi ra bằng thực lực, ngay cả các vị thần củng tranh đua mà đánh nhau tranh dành quyền lực, thì từ đâu xuất hiện ra một người cực kì khủng bố.

Hắn đánh cho Thiên người tạo ra thế giới thừa sống thiếu chết, còn phế chân tay của Thiên, phong ấn các đại thần hiếu chiến nhất dưới trướng của Thiên đóng quân trên các thế giới.

Thiên mấy vạn năm suy tư một mình, tìm cách trả thù người đó, rốt cuộc củng không có ít lợi gì. Đến một ngày hắn tự đến tìm Thiên, nói cho thiên vài điều bí mật. Rồi thế giới từ từ trở nên tốt đẹp hơn, các vết thương bị phong ấn không lành lại của Thiên củng được giải khai.

Từ đó Thiên lập ra Thiên Pháp, các vị Đại Thần đến Tiểu Thần đều tuân theo luật, các thế giới dần ổn định. Chiến tranh Thiên Giới dần đi vào dĩ vãng, chỉ được xem như một câu chuyện lưu đến ngàn năm. Câu chuyện đến đây là hết rồi “.

Vô Kỵ mặt lạnh như tờ, mỉa mai nói “ Ngươi hơi dài dòng quá rồi đó, xem ta là con nít mà kể chuyện cổ tích à, còn chưa nói được vụ phân chia cấp bậc nữa “.

Tiểu Bá Vương mỉm cười, vẻ thoả mãn “ Câu chuyện này ta nghe mẫu thân ta kể lại mỗi tối, hồi còn là hài tử, còn về phân chia thì...“.

Cạch cạch

Tiếng cành cây gõ vào mặt đất, vang lên trong sân vọng vào tửu quán, ngắt đi lời nói của Tiểu Bá Vương. Võ Thần trên mái nhà nhìn xuống sân thì mỉm cười, không quan tâm mà tiếp tục ngắm trời đất. Tiếng động đó từ từ tiến vào tửu quán, Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương vận khí chuẩn bị xem thứ gì sẽ xảy ra.

Một cành trúc xuất hiện sau cánh cửa chính, tiếp theo đó là một nam tử bước vào, hắn mặt một bộ y phục màu xanh lam, tay cầm cành trúc, chân mang một đôi giày cỏ. Nam tử này mặt mày anh tuấn, tóc dài quá vai, thập phần lãng tử, đáng tiếc hai mắt lại bị mù.

Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương không cảm giác được một chút khí tức nào trên người nam tử này, họ vẫn đứng im chú ý quan sát nam tử mù. Nam tử mù bước vào, ra hiệu chào hai người. Rồi đi về hướng Đầu Gỗ, ngồi xuống rót một tách trà, nhâm nhi trong thập phần thoả mãn.

“ Tên này bị mù thật hay mù giả vậy, ta thấy hắn cứ như một tên lừa đảo ấy “ Vô Kỵ thắc mắc hỏi Tiểu Bá Vương.

“ Ngươi không thấy có một cỗ lực lượng vô hình đang bao trùm đại sảnh à, tinh thần lực “ Tiểu Bá Vương vẻ mặt ngưng trọng.

Vô Kỵ gật đầu hiểu ra, không đối thoại tiếp mà quan sát nam tử mù kia có hành động gì.

“ Hai huynh đệ đừng sợ, ta là người quen, không phải lạ, không gây tổn hại cho ai, chỉ muốn buổi tối có một nơi nghỉ chân thôi “ Nam tử mù nói, như muốn giải thích cho hai người hiểu.

Rồi nam tử mù men theo cầu thang, đi lên lầu, mất hút trong hành lang. Võ Thần và Tiểu Bá Vương củng tản ra, ai về phòng nấy, không quan tâm chuyện này nữa.

Võ Thần vẫn nằm trên mái, hình như đang suy tư một thứ gì đó. Hắn lâu lâu lại thở dài, rồi lẩm bẩm điều gì. Một đêm cứ thế trôi qua trong yên bình, không đánh nhau, không tiếng động, thật là yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.