Mấy hôm sau...Vừa lành bệnh, Alin đã sốt sắng đòi đính hôn ngay với Gia Bảo. Suốt ngày cô ta cứ kè kè bên anh làm anh khó chịu vô cùng. Cô ta nằng nặc đòi anh đưa đi thử váy đính hôn, mặc dù anh vẫn còn việc phải làm. Tuy nhiên, anh lại không thể từ chối hay phản bác, bởi đó chính là điều kiện để Đình Nhã không bị Alin bắt tội. Gia Bảo khẽ thở dài, chuyện của anh với Đình Nhã, vậy là chấm hết sao? Thực sự anh rất mệt mỏi, ngay bây giờ đây, anh muốn ở bên Đình Nhã, muốn ôm cô vào lòng, chứ không phải ngồi đây chờ Alin thử váy. Nghĩ đến Đình Nhã, tim anh lại không ngừng nhói lên. Anh còn nhớ rất rõ ánh mắt cô lúc đó, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ cố dồn nén. Càng nghĩ anh càng giận bản thân mình hơn. Là do anh quá bất lực, là do hôm ấy anh ngốc nghếch, lại bỏ đi....
Cộp!
Anh đang suy nghĩ thì Alin bước ra, trông cô vô cùng quyến rũ, xinh đẹp trong chiếc váy kiểu ren màu kem, dài đến quá đầu gối. Váy được thiết kế hở vai, bên ngực trái có đính một bông hồng, ở eo là một chiếc đai trắng to bản được thắt thành chiếc nơ. Áo thiết kế thêm phần tay áo bằng ren mỏng, tạo sự duyên dáng, thanh nhã cho người mặc. Không thể phủ nhận rằng Alin thực sự rất đẹp. Nhưng với Gia Bảo, dù Alin có đẹp đến thế nào thì anh cũng không để tâm, lúc này anh chỉ nghĩ đến Đình Nhã, chỉ lo lắng cho cô, chứ không hề quan tâm tới Alin đang đứng trước mặt. Nhận ra ánh mắt lơ đãng và có phần lạnh nhạt của Gia Bảo, Alin sầm mặt, cô ta mím môi, tay siết chặt, khuôn mặt vốn ngây thơ giờ đây trở nên độc ác. Alin cười khẩy, nói bằng giọng mỉa mai:
- Anh vẫn còn nhớ đến chị ta sao?
Gia Bảo thoáng giật mình. Rất nhanh, anh trở lại vẻ mặt bình thường, thôi không nghĩ ngợi nữa, nhưng cử chỉ lúng túng đó không qua khỏi ánh mắt của Alin. Cô ta cố mỉm cười, mặt tối sầm:
- Sao? Em đoán đúng rồi chứ gì? Anh cũng thật lạ, anh cần gì phải bận tâm đến con người hèn mặt, lăng nhăng ấy.
Gia Bảo trừng mắt, mắt ánh lên tia sắc lạnh, mặt anh sa sầm. Anh nhếch mép cười, một nụ cười lạnh băng....
Vụt! Pặc!
Gia Bảo lao tới, tay siết chặt cổ Alin, mắt hằn những vệt đỏ, khuôn mặt lãnh lẽo, khắp người anh toả ra đầy sát khí. Bàn tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, sắc mặt Alin tái dần, cả người cô ta run rẩy, cô ta khó nhọc ho mấy tiếng, cất giọng yếu ớt:
- Anh....anh Bảo...em....nghẹt...thở....
Gia Bảo cười khinh bỉ, anh gằn từng từ:
- Hoá ra tôi nhìn lầm cô, cứ tưởng cô ngoan ngoãn, thánh thiện thế nào, ra cũng là người "hai mặt". Cô có tư cách nói Đình Nhã sao? Thứ con gái trơ trẽn, suốt ngày bám lấy tôi như cô, thật chướng mắt. Cẩn thận cái miệng của cô, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói xấu nào về Đình Nhã nữa. Nếu không nể tình anh em kết nghĩa suốt bao năm qua thì tôi đã giết cô rồi. Biết điều thì câm miệng lại!
Alin sững sờ, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước. Từng lời nói cay độc của Gia Bảo, ánh mắt lạnh lẽo của anh....như bóp nghẹt trái tim cô. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng khắp người cô như không còn sức lực. Vết thương ở cơ thể có đáng gì, so với vết thương ở tim. Cô cắn chặt môi đến bật máu, đau đớn nhìn anh, giọng cô nghẹn ngào, đứt quãng:
- Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Suốt bao năm em ở cạnh anh, lẽ nào không bằng một người chỉ ở bên anh có 4 tháng sao? Anh đối xử với em như vậy, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ cô ta, vậy còn em thì sao? Em là hôn phu của anh, trước mặt em sao anh cứ bảo vệ chị ta? Sao anh lại lạnh lùng với em như thế? Anh còn không hiểu tình cảm của em sao? Chị ta có gì hơn em chứ? Chị ta chỉ là con nhỏ rẻ mặt, bán thân xác vào nhà giàu thôi, giờ chị ta đang bám lấy anh Hu...y.....
- Câm miệng!!!- Gia Bảo rít lên, bàn tay như muốn bóp nát cổ của Alin, ánh mắt không mang một chút hơi ấm nào.
Alin mặt trắng bệch, ý thức bắt đầu mờ dần, cô thấy mắt như mờ đi và khó thở vô cùng. Cô yếu ớt gạt tay Gia Bảo ra nhưng sức cô không thể thắng nổi anh. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô, cô mệt mỏi buông thõng hai tay. Bất ngờ...Gia Bảo thả tay ra....
Bịch!
Alin ngã phịch xuống sàn, cô ho sặc sụa. Gia Bảo quay đi, anh hừ nhẹ và lạnh lùng nói:
- Mau về thôi!
Alin ngồi trên sàn, người cô vẫn chưa hết run rẩy. Cảm giác đau đớn khiến cô không thể đứng dậy nổi, nước mắt cứ thế trào ra. Tại sao...? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Cô là vị hôn thê của anh, vậy mà trước mặt cô, anh luôn bảo vệ chị ta. Bây giờ tim cô đau như bị ai dùng ngàn mũi dao đâm xuyên, bỗng cô siết tay, ánh mắt kiên quyết, cô khẽ nói thầm: "Không, dù thế nào em cũng không để mất anh đâu. Gia Bảo, dù bị anh căm ghét, em vẫn phải giữ anh bên em."
***************************
Đình Nhã lơ đãng rót nước vào cốc. Mắt cô nhìn ra xa xăm, khuôn mặt thất thần. Chỉ ngày mai thôi, ngày mai là họ sẽ đính hôn. Nước mắt Đình Nhã không kìm được trào ra. Cô quá ngốc nghếch, cô khóc gì chứ? Đều là do cô mà. Đình Nhã cứ rót nước, cho đến khi cảm giác tay cô mát lạnh cô mới sực tỉnh, dừng lại. Cô rót đầy quá nên nước bị tràn, chảy vào tay cô. Cô thở dài, tự trách mình bất cẩn, rồi đi lấy giẻ lau chỗ nước đang chảy tí tách xuống sàn.
Cộp! Cộp!
Có tiếng bước chân. Đình Nhã giật mình quay lại nhìn. Alin bước vào nhà, khuôn mặt vênh lên nhìn cô. Đình Nhã nhíu mày, cô tỏ vẻ không vui:
- Em đến đây làm gì?
Alin cười mỉa, chìa ra trước mặt cô một tấm thiệp, cô ta vuốt vuốt tóc, nói:
- Dù gì chị cũng là người quen của anh Bảo. Coi như tôi rộng lượng, bỏ qua những gì chị làm với tôi, mời chị đến dự tiệc đính hôn.
Đình Nhã tái mặt. Cô lùi lại,, đầu óc cô choáng váng, đôi mắt đỏ hoe. Tại sao..? Cô đã không muốn nhắc đến nó, mà Alin cứ cố tình nhắc đến vậy? Tim Đình Nhã thắt lại, cô cố giữ vẻ mặt tự nhiên, cười gượng gạo:
- Xin lỗi, chị có việc bận.
- À, cũng phải, sao chị có thể đến được chứ? Một kẻ thua cuộc như chị làm gì có tư cách. Chị nên cảm ơn tôi đi, cảm ơn vì tôi đã rộng lượng cho chị ở lại nhà anh Bảo. Đáng lẽ tôi phải đuổi chị đi, vì tôi mới là hôn phu của anh ấy, nhưng tôi nghĩ chị không có chỗ ở, cũng tội, nên cho chị ở lại đấy. Mà thôi, giờ tôi phải về chuẩn bị cho buổi lễ, tạm biệt!
Alin nện mạnh gót giày, quay đi. Đình Nhã ngồi sụp xuống, cô bịt miệng cố nén tiếng khóc. Rốt cuộc cô phải làm gì đây? Cô đau quá, đau tưởng như không thở được. Ngoài trời, cơn mưa to bất ngờ trút xuống. Cơn mưa rào, như hiểu thấu nỗi lòng cô, ông trời dường như cũng than khóc với cô. Bầu trời xám xịt, lạnh lẽo, âm u kỳ lạ.....
*****************************
Cuối cùng ngày lễ đính hôn cũng đến. Lễ đính hôn được tổ chức tại một khách sạn rất lớn và sang trọng. Sảnh khách sạn thật rộng, xung quanh trang trí bằng những cột hoa đầy màu sắc, ở các cột hoa là ác sợi ruy băng màu vàng. Trên trần là chiếc đèn chùm sáng rực rỡ, được làm tinh xảo với các tầng đèn có đính những viên kim cương, các tầng đèn có từng nhánh uốn cong, gắn các cây nên nhìn rất lãng mạn. Trong phòng đều có các bàn tiệc, giữa một căn phòng có một chiếc bàn lớn đựng một chiếc bánh lớn, nhiều tầng. Quả là một nơi tuyệt vời để tổ chức lễ đính hôn
Gia Bảo ngồi ở một chiếc bàn. Nét mặt lạnh tanh không bộc lộ chút cảm xúc, mặc cho tất cả các vị khách đã vào hết, mặc cho mọi người nói gì, anh ngồi im không động đậy, y như một con búp bê vô hồn . Alin đứng ở xa nhìn anh, cô tủi thân ứa nước mắt, môi căn chặt. Vì sao anh lại như vậy ? FGia Bảo lại nhớ đến chị ta ư? Dù biết hôm nay là lễ đính hôn giữa cô và anh, nhưng anh vẫn không thể nở nụ cười để làm cô vui sao? Càng nghĩ Alin càng thêm đau đớn. Cô bước đến gần anh, ngồi xuống một chiếc ghế cạnh anh, miễn cưỡng mỉm cười:
- Anh đừng làm vẻ mặt ấy được không? Khách khứa sẽ thấy nghi ngờ....
Cô chưa nói hết câu, anh đã quay ra nhìn cô, cái nhìn đe doạ và giận dữ. Thấy vậy, Alin vội im bặt, cô siết tay, cố kìm nén tức giận. Trên kia, có tiếng người chủ trì hôn lễ:
- Thưa các bạn, hôm nay chúng ta tới đây là để dự lễ đính hôn giữa cô Triệu Ái Vy và anh Hàn Gia Bảo. Xin các bạn giữ im lặng để hai con người này lên trao nhẫn đính hôn. Xin mời anh Hàn Gia Bảo và cô Triệu Ái Vy!
Alin đứng dậy, bước lên trên. Gia Bảo lạnh lùng nhíu mày, rồi cũng bước lên trên. Khí lạnh toả ra từ anh khiến mọi người xung quanh đều rùng mình nuốt nước bọt, có người hiếu kỳ nhìn về phía Alin rồi thì thầm gì đó. Alin thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng. Cô mím môi, đôi mắt long lanh nước nhìn Gia Bảo, nhưng Gia Bảo không quan tâm, anh ngoảnh mặt đi. Alin lặng người, cô cố cười với mọi người và lấy nhẫn ra, đeo vào tay anh. Gia Bảo cầm chiếc nhẫn, thờ ơ đeo vào tay cô. Thái độ của anh làm Alin tức phát khóc. Cô nắm chặt làn váy, nghĩ thầm một điều gì đó...
Bên dưới, có một cô gái đứng khuất sau cột hoa. Dáng vẻ yếu ớt, mệt mỏi của cô khiến bất cứ ai nhìn qua cũng động lòng thương, mái tóc loà xoà khẽ bay phất phơ, sắc mặt cô trắng bệch, mắt cô ầng ậng nước, cô nhìn chăm chăm cảnh Gia Bảo trao nhẫn cho Alin, môi mấp máy :" Anh Bảo, tại sao...?"