Đám người Mục Hạc nghe tiếng chạy đến, thấy thế giật mình không nhỏ.
Doãn Vô Song vừa quay đầu nhìn thấy cha nàng, “Oa” một tiếng khóc lên, nhào vào trong lòng ngực Doãn Thương Sơn: “Cha, bọn họ chết rồi! Có rất nhiều máu!”
Doãn Thương Sơn một bên dùng tay vỗ về trấn an nàng, một bên nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Sao lại thế này?”
Không đợi Tạ Tri Vi kịp thời mở miệng, Mục Hạc đã trả lời thay cho hắn: “Mọi người đều là người mới tới, Doãn vương gia chất vấn như vậy không ổn lắm đâu?”
“Việc này……” Doãn Thương Sơn thấy Mục Hạc che chở một người khác thường như thế, kinh ngạc không thôi, mà Tạ Tri Vi chỉ lo nhìn chằm chằm trên giường, căn bản không hề để ý ông ta đối thoại với Mục Hạc.
Mục Hạc tiến lên lôi kéo Tạ Tri Vi: “Sư tôn, nơi này quá ồn, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”
Nhưng Tạ Tri Vi vẫn không hề nhúc nhích, Mục Hạc lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Hắn ta không khỏi hạ thấp giọng: “Sư tôn đừng nhìn nữa, người đã chết không thể sống lại.”
Tạ Tri Vi lúc này mới nhắm mắt lại, quay sang nhìn về phía hắn: “Có phải là ngươi không?”
Mục Hạc sửng sốt, trầm giọng nói: “Sư tôn hoài nghi là đệ tử giết sao?”
Tạ Tri Vi bắt lấy cánh tay hắn, kiên định nói: “Chỉ cần ngươi nói không phải, vi sư nhất định tin.”
Mục Hạc dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Tri Vi, sau một lúc lâu, hắn mới gằn từng chữ: “Không phải đệ tử.”
“Được, vậy thì không phải ngươi.” Sau khi có được câu trả lời chắc chắn này, đáy lòng Tạ Tri Vi thả lỏng một chút, tiếp theo đó căng càng thêm chặt.
Mao Tử và Lão Đỗ cũng coi như có chút giao tình với hắn. Hai người tuy rằng xuất thân nghèo hèn, lại hành nghề đào mồ quật mả bỉ ổi, nhưng bọn họ đều không phải là người xấu. Đặc biệt là Mao Tử, đứa nhỏ này mấy ngày trước vừa mới chớm nở mối tình đầu, cho dù hèn mọn, cũng quyết không buông tay theo đuổi cô nương mà mình thích, việc này làm cho Tạ Tri Vi rất có hảo cảm.
Càng quan trọng hơn, đây là hai mạng người sống sờ sờ chứ không phải là mấy con chữ bé nhỏ không đáng kể trên trang sách, gạch bỏ là xong.
Tạ Tri Vi ở trong thế giới này không phải chưa từng thấy qua người chết. Bốn năm trước ở Huyền Vân Sơn, Thẩm U giết hai tên đệ tử, còn có người của Ma Tông bị “Cẩu” xé nát thân xác vân vân. Có điều khi đó hắn đều cho rằng bọn họ là vai quần chúng, là đạo cụ, hiện giờ tâm cảnh đã sớm thay đổi.
Cánh tay Sở Tri Thị bị gãy mất, linh lực Mục Hạc bị yếu đi, hắn đều nhìn không nổi, càng đừng nói là hai người sống sờ sờ nằm trong vũng máu dần dần trở nên cứng đờ.
…… Kẻ đó là ai?
Hai người này chỉ là nhân vật nhỏ không đáng chú ý không chắn đường của ai, vì sao nhất định phải diệt trừ nhanh gọn?
“Sư tôn lúc này thật sự tin tưởng đệ tử không có động thủ sao?” Mục Hạc sáp tới gần nhỏ giọng hỏi, Tạ Tri Vi có thể thấy được rõ ràng lông mi của hắn đang rung động.
Dáng vẻ ủy khuất, không dám tin tưởng thế này làm cho Tạ Tri Vi nhịn không được muốn gõ đầu hắn. Nhưng khóe mắt liếc qua thoáng thấy Doãn Thương Sơn và Doãn Vô Song đang nhìn sang hướng này, vì thế hạ giọng nói: “Thế nào, ngươi không vui ư?”
“Không không.” Mục Hạc vội vàng nói, “Đệ tử rất là vui.”
Mặc dù hắn ở bên ngoài cũng làm đủ công phu, thu mua lòng người rất có thủ đoạn, nhưng đều không sánh bằng tín nhiệm thật sự của sư tôn. Sư tôn trạch tâm nhân hậu như thế, sau khi tận mắt thấy hắn làm đủ loại chuyện xấu vẫn không chút do dự lựa chọn tin tưởng hắn. Cảm giác này, so với có được khắp thiên hạ còn khiến người vui vẻ hơn.
“Chờ một chút.” Doãn Thương Sơn chen ngang nói xen vào, “Nếu như ta không có nghe lầm, mới vừa rồi Mục Hạc hiền điệt kêu hắn là sư tôn?”
Doãn Vô Song lau lau nước mắt, thút thít nói: “Muội cũng nghe thấy, ca ca gọi hắn là sư tôn.”
Doãn Thương Sơn kinh ngạc nói: “Không đúng, theo ta được biết, sư tôn của Mục Hạc hiền điệt không phải là Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi sao? Hắn, hắn không phải đã sớm qua đời sao? Tại sao lại…”
“Chuyện này……” Tạ Tri Vi có chút chần chờ, trước mắt bao người, chẳng lẽ lại đem loại giải thích linh tinh “phi thăng” này nói một lần nữa? Quá kiêu ngạo đi?
Không đúng, năm ngôi sao còn sợ kiêu ngạo cái gì?
“Việc này hình như không có quan hệ gì với Doãn vương gia.” Mục Hạc nói thẳng không chút che lấp, cũng không có ý định giải thích, hắn kéo Tạ Tri Vi, “Sư tôn, chúng ta đi thôi.”
Cũng tốt, nơi này xảy ra án mạng, đã thành nơi thị phi. Nam chính không có giết người, người cũng đã chết rồi, chứng tỏ cốt truyện đã mất đi khả năng khống chế, ai biết ở lại sẽ còn có tai họa gì.
Tạ Tri Vi thấp giọng nói: “Cho người đem hai người bọn họ hậu táng đi.”
Mục Hạc đang định đồng ý, chợt một tiếng hỏi ý truyền đến: “Việc này không có quan hệ gì với Doãn vương gia, vậy với vi phụ dù sao cũng có một chút quan hệ đi?”
Sắc mặt Tạ Tri Vi biến đổi. Hắn quay đầu nhìn lại, Cửu Châu Vương với sắc mặt khó coi xuất hiện ở trước cửa, phía sau ông ta còn có mấy gã thị vệ. Vô Nhan là át chủ bài của ông ta, bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, bởi vậy không có mang theo.
Mi tâm Mục Hạc khẽ động, gật đầu nói: “Phụ vương.”
Cửu Châu Vương chậm rãi đi vào: “Vương nhi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu? Vi phụ rất là lo lắng.”
Vẻ mặt Mục Hạc thản nhiên: “Chẳng qua là đi dạo khắp nơi, phụ vương không cần phải quan tâm.”
Tạ Tri Vi chú ý tới, hôm nay thái độ Cửu Châu Vương đối với Mục Hạc so với lần trước hắn nhìn thấy không được giống lắm. Khi đó ở trước biệt viện, Mục Hạc chỉ cần chau mày, ông ta sẽ lập tức hỏi han ân cần nửa ngày, không cần Mục Hạc mở miệng, ông ta đã vội vàng đưa binh phù qua với ý đồ khiến cho cơ mặt của hắn giãn ra.
Mà hôm nay…… Tại sao bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thật giống như Mục Hạc đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì đó.
Mục Hạc cũng vậy, thấy bầu không khí không đúng còn không mau mau dỗ ngọt cha ngươi đi?
Doãn Thương Sơn hướng về phía Cửu Châu Vương chắp tay, cười hòa giải: “Đều tại ta lắm lời. Vương gia cũng không cần khẩn trương, Mục Hạc hiền điệt tuổi trẻ tài cao, đã sớm có thể một mình đảm đương một phía. Chuyện thị phi tốt xấu, hắn tự có chừng mực.”
“Đúng không?” Cửu Châu Vương nhìn về phía Tạ Tri Vi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhưng cái thị phi trước mắt này, vương nhi có thể phân biệt được không?
Tạ Tri Vi bị ánh mắt trong tơ tằm có ẩn kim châm này của ông ta nhìn đến trong lòng run lên.
Đây là tình huống gì thế này?
Bốn năm trước, mặc dù Cửu Châu Vương có không ưa hắn, cũng chỉ kêu Mục Hạc giữ khoảng cách với hắn mà thôi. Nhưng bây giờ, thái độ đối địch này không hề che giấu một chút nào.
Mục Hạc tiến lên một bước, đem Tạ Tri Vi che ở phía sau: “Lời của phụ vương quá mức cao thâm, tha thứ cho con không hiểu rõ lắm.”
“Không rõ?” Cửu Châu Vương híp híp mắt, cũng tiến tới một bước, “Thế thì vi phụ sẽ giải thích cho ngươi hiểu một chút vậy.”
Đậu xanh đậu xanh, hai cha con nhà này trong nguyên tác hòa thuận nhất buồn nôn nhất, tại sao phong cách đột nhiên không đúng rồi?
Tạ Tri Vi còn đang tự nhủ thầm trong lòng, bỗng thấy Cửu Châu Vương chỉ ngón tay qua: “Ngươi quả nhiên không có chết. Chẳng những lừa gạt vương nhi, còn hành hung giết người trong kinh thành, ngươi quả thực tội ác tày trời!”
Tạ Tri Vi suýt nữa bị sặc nước miếng, lừa gạt?
Ta lừa ai gạt ai hả? Đại huynh đệ, ngươi phải biết rằng, chính là con trai bảo bối của ngươi bố trí huyễn cảnh, là con trai bảo bối của ngươi bá vương ngạnh thượng cung, là con trai bảo bối của ngươi làm người ta ba ngày ba đêm đến chết đi sống lại!
…… Được rồi, ngươi vẫn là đừng nên biết.
Tạ Tri Vi quả thực có thể phun tào hai chữ lừa gạt này cả ngày, nhưng trước mắt hắn không có thời gian tìm tòi những bất ổn trong mấy chữ này, hắn để ý chính là nửa câu sau.
Tạ Tri Vi giương mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Cửu Châu Vương: “Nói ta giết người, ngươi có chứng cứ gì không?”
Cửu Châu Vương cười lạnh nói: “Sẽ có, người đâu, tìm ngỗ tác nghiệm thi.”
Mục Hạc cuối cùng cũng nhăn mày lại: “Phụ vương làm hơi quá rồi.”
Cửu Châu Vương thở dài, cũng nhíu mày nói: “Vương nhi ngày xưa chưa từng nói chuyện với vi phụ như vậy, ngươi nhất định là bị kẻ này dạy hư rồi.”
Mục Hạc vừa định phản bác, Tạ Tri Vi đã kéo tay hắn: “Không cần phải tranh chấp với phụ vương ngươi, nơi đây thị phi quá nhiều, không bằng ta rời đi trước.”
Cửu Châu Vương lạnh lùng nói: “Tạ Tri Vi, ngươi có tội trong người còn muốn chạy sao. Mấy người các ngươi, mau ngăn cản hắn.”
Thị vệ phía sau ông ta nghe tiếng rút kiếm, khí thế hùng hổ chặn ở cửa ra vào.
Doãn Thương Sơn và Doãn Vô Song đã sớm kinh ngạc đến ngây người, lui qua một bên giương mắt nhìn xem, lúc này không hiểu vì sao mấy người này bỗng nhiên giương cung bạt kiếm.
Tạ Tri Vi kỳ thật cũng không hiểu vì sao.
Có lẽ hôm nay hắn không nên trở về khách điếm này, nguyên nhân Mao Tử và Lão Đỗ chết có khả năng chỉ là chuyện riêng của bọn họ, nhưng cũng rất có thể là ai đó muốn giá họa cho Tạ Tri Vi hắn mà bày ra cái bẫy này.
Là ai? Là Cửu Châu Vương làm sao? Vì sao ông ta luôn luôn nhằm vào hắn, thậm chí nhằm vào Đạo Tông?
Tạ Tri Vi đầy bụng nghi vấn, cảm thấy cần thiết phải tìm Thảo Mãng Anh Hùng nghiên cứu thảo luận một chút.
Lúc này Mục Hạc chậm rãi mở miệng: “Nơi này không ai có thể ngăn được sư tôn, phụ vương cần gì phải làm như thế?”
Ánh mắt Cửu Châu Vương trầm xuống: “Vương nhi, ngươi thay vi phụ ngăn cản hắn.”
Mục Hạc bình tĩnh đáp: “Phụ vương biết, chuyện này không có khả năng mà.”
“Hay! Hay cho một câu không có khả năng!” Cửu Châu Vương bất ngờ nổi giận, gân xanh trên trán có thể thấy được rõ ràng, ông ta đột nhiên vung tay áo, “Tạ Tri Vi, ngươi có dám gặp một người hay không?”
Nói nhảm, đã rõ ràng như vậy rồi, ai sẽ ngốc đến nỗi chủ động mắc mưu.
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: “Cuộc đời Tạ mỗ kết giao rất ít, chỉ sợ không quen biết, vẫn là không gặp thì tốt hơn.”
Tạ Tri Vi rút ống tay áo từ trong tay Mục Hạc, cất bước đi về phía cửa, hắn định xông ra ngoài.
Thị vệ giữ cửa được lệnh, bên kia vừa rời đi, bên này phải rút kiếm ngăn cản ngay. Giá trị vũ lực của mấy người bọn họ cùng lắm chỉ bằng với Vô Nhan, Tạ Tri Vi ngay cả Thanh Bình Kiếm cũng không rút ra khỏi vỏ, chỉ lấy chưởng phong đón đỡ, trong chớp mắt đã ra khỏi phòng.
Sau đó hắn liền dừng lại.
Trong đại sảnh dưới lầu có một đám người đang đứng, là một đám người rất đông.
Cửu Châu Vương ở phía sau lưng điềm nhiên nói: “Ngươi tuyệt đối nhận biết, đúng không?”
Ông ta đi đến dưới hiên, cách lan can nhìn xuống phía dưới, hướng về phía người cầm đầu mặc đạo bào màu trắng kêu gọi: “Nhan chưởng môn, thấy rõ rồi chứ?”
Vẻ mặt Tạ Tri Vi khiếp sợ, mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nhan Tri Phi không chút chớp mắt nhìn thẳng về phía Tạ Tri Vi, hắn chậm rãi đi ra từ trong đám người, mũi chân điểm nhẹ, chợt bay lên lầu hai, trực tiếp đáp xuống trước mặt Tạ Tri Vi.
Lúc này Tạ Tri Vi mới phát hiện, phía dưới ngoại trừ đại đa số người mà hắn không quen ra, còn có một đám đệ tử Đạo Tông, thậm chí ngay cả Hạ Tri Ỷ cũng tới.
Tạ Tri Vi dịch chuyển ánh mắt về phía Nhan Tri Phi, nói thực lòng, Nhan Tri Phi người này nghiêm túc thận trọng, đối đãi với người khác lại luôn luôn nghiêm khắc. Hắn có chút sợ, hắn không có giả chết, càng không phải cố ý giấu diếm chuyện khởi tử hồi sinh. Nhưng dù vậy, hắn đối với những lời mà Sở Tri Thị từng chất vấn đều chột dạ không thôi.
Càng không cần phải nói hôm nay đối mặt chính là Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ —— hai người khó nói chuyện nhất ở Đạo Tông.
Chẳng trách, hôm nay Cửu Châu Vương kêu tên hắn hùng hồn như vậy cũng không sợ nhận sai người. Quỷ mới biết, hắn và Mục Hạc ở trong huyễn cảnh ba ngày nay, sau lưng Cửu Châu Vương đã gặp phải chuyện gì, ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy lại đã xảy ra loại dị biến gì.
Mục Hạc đi tới, cúi đầu thi lễ: “Đệ tử tham kiến chưởng môn sư bá.”
Nhan Tri Phi lạnh lùng liếc hắn ta một cái, không để ý đến.
Tạ Tri Vi căng da đầu, mở miệng nói: “Đại sư……”
Chữ “huynh” còn chưa kịp kêu ra, bỗng nhiên đã bị Nhan Tri Phi đánh gãy: “Ngươi là người phương nào!”
Tạ Tri Vi sửng sốt.
Nhan Tri Phi triệu hồi Thái Tố Kiếm, trực tiếp rút ra một nửa, kiếm quang tựa như hàn băng lượn lờ quanh quẩn giữa hai người. Hắn lạnh lùng nói với Tạ Tri Vi: “Dám giả mạo Tri Vi, còn không mau cút đi!”
Lời tác giả: Tiếp theo cốt truyện sẽ giống như tàu lượn siêu tốc đột nhiên gào thét lao nhanh~ kính thỉnh chờ mong