Tạ Tri Vi không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy thần thức ra để quét.
Sau đó, hắn nhìn thấy Mục Hạc nằm ngửa mặt trên chiếc giường mà lúc trước hắn từng ngủ qua, sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự. Doãn Vô Song bị dọa sợ, lay hắn ta mấy lần nhưng một chút phản ứng cũng không có. Nàng cuống quýt đứng thẳng người lên: “Mục Hạc ca ca ta đi kêu người, người đâu ặc……” Còn không đợi cho nàng đi được mấy bước, một bàn tay đã đột nhiên bóp lấy cổ nàng.
Mục Hạc giống như ma quỷ đứng ở phía sau nàng, trong mắt đã là một màu đỏ tươi. Ngón tay hắn gắt gao siết chặt, cứ như trong tay không phải là mạng người, mà là một con ruồi bọ khiến hắn chán ghét.
“Mục…… Cứu……” Doãn Vô Song nói không nên lời hoàn chỉnh, nàng không nhìn thấy người ở phía sau, còn có ý đồ cầu cứu Mục Hạc.
Nhưng cái tay kia trên cổ nàng dường như bị kích thích, tức khắc càng siết chặt hơn, trực tiếp bóp cổ nàng đến trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Nàng mềm nhũn lệch qua một bên, giống như một đóa hoa nhỏ mảnh mai, trên gương mặt non nớt còn mang theo nước mắt đau đớn khiến cho lòng người sinh ra thương tiếc.
Mục Hạc lại thô bạo ném nàng qua một bên, tiếp theo đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện một đoàn sương mù màu đen. Hắn lung la lung lay tiến về phía Doãn Vô Song, miệng lẩm bẩm: “Người ức hiếp ta …… đều đi tìm chết.”
Cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài, gió đêm nối gót theo sau thổi lùa vào phòng.
“Ai!” Mục Hạc lập tức ngẩng đầu, đỏ mắt cầm theo sát khí Hắc Liên ở trong tay đánh về phía cạnh cửa.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, cánh tay ngược lại đã bị người chụp được. Sau đó đỉnh đầu ăn một cú đánh mạnh mẽ: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Mục Hạc tức khắc cứng ngắc ngay tại chỗ.
Người kia tiếp tục nói: “Còn không mau trở về nằm trên giường cho vi sư, mới có mấy ngày, ngươi đã giày xéo mình thành như vậy rồi.”
Mục Hạc cố gắng mở to đôi mắt, nhưng ánh mắt vẫn rã rời: “Sư tôn?”
Tạ Tri Vi tức giận nói: “Ngươi nói xem?”
“Sư tôn chưa bao giờ đánh đệ tử……” Mục Hạc có chút không xác định, nhắm mắt lại nói: “Thế nhưng……”
Tạ Tri Vi nói: “Nhưng cái gì mà nhưng, còn dong dài nữa sẽ tiếp tục đánh ngươi, mau nằm đi.”
Đột nhiên phát hiện, ở chung với nam chính lúc hắn ta không được tỉnh táo rất là sảng khoái. Hắn có thể thẳng thắn phát tiết cảm xúc mà không cần lo lắng nam chính trở mặt không biết người, muốn xoa nắn như thế nào thì cứ xoa nắn như thế đó.
Mục Hạc vẫn nhắm đôi mắt y như cũ, mặt mày lại nhu hòa: “Thế nhưng đệ tử rất vui vẻ.”
Móa bệnh tâm thần! Ngươi là đồ chịu ngược cuồng sao!
Tạ Tri Vi nhịn không được lại gõ hắn một cái nữa: “Vui vẻ đúng không?”
Thân thể Mục Hạc lung lay, mở mắt ra tinh tế đánh giá Tạ Tri Vi, lẩm bẩm: “Sao hôm nay sư tôn lại như vậy, quá kỳ quái.”
Tạ Tri Vi liên tục đánh hai lần, hệ thống cũng không có nhắc nhở, hắn nhân cơ hội nhìn thoáng qua chỉ số tồn tại cảm, tức khắc tinh thần phấn chấn: ngôi sao cuối cùng gần như sáng một nửa!
Tính cách thật của hắn trồi lên, cười lạnh một tiếng: “Kỳ quái là đúng rồi, còn có càng kỳ quái hơn nữa đây.”
Dù sao nam chính cũng bị ảo giác tra tấn lâu như vậy, sẽ không để bụng việc này trong chốc lát. Mà trước mắt tính mạng của Doãn Vô Song cũng không cần lo lắng, nàng đang ngủ vô cùng an ổn, thời cơ rất tốt!
Bao nhiêu oán khí góp nhặt trong hai đời, bao nhiêu uất ức không biết lý do trong hai ngày nay, thừa dịp hiện tại một nồi phát tiết!
Tạ Tri Vi đẩy Mục Hạc lên trên giường, túm lấy vạt áo trước của hắn, từ trên cao nhìn xuống chất vấn: “Thanh Bình Kiếm ngươi vội vàng trả lại cho ta, linh lực cho ngươi ngươi cũng vội vàng mang ra ngoài hao phí, bản lĩnh không nhỏ ha?”
Mục Hạc ở dưới tay hắn ngơ ngẩn nói: “Sư tôn, đệ tử không……”
“Câm miệng, ngươi còn dám ủy khuất.” Tạ Tri Vi đánh gãy hắn, “Ta đã đến Phi Hoa Trấn, lại phải hấp tấp chạy trở về, ý đồ của ta là gì?”
Mục Hạc đỏ mặt lên, thấp giọng nói: “Ý đồ chính là đệ tử……”
“Ngươi còn biết.” Tạ Tri Vi nói xong liền sửng sốt, uốn nắn hắn: “Không đúng, ý đồ chính là ngươi mạnh khỏe. Ngươi nhìn một chút ngươi của hiện tại đi…… Uổng cho ta bốn năm trước ở trên Nhất Bộ Nhai lo nghĩ cho ngươi.”
Mục Hạc run rẩy nắm chặt tay của hắn: “Sư tôn chớ nên tức giận, đệ tử biết sai rồi.”
Da đầu Tạ Tri Vi căng thẳng, nháy mắt rút tay về: “Đừng chạm vào ta. Ta trở về chỉ để cứu ngươi, không có dụng ý khác.”
Sắc đỏ trong đôi mắt Mục Hạc lấp lóe, không hề hé môi.
Mắng không cãi lại, đánh không trả đòn. Tạ Tri Vi đầy bụng tức giận tựa như đánh vào bọt biển, đời trước cực kỳ nóng tính vậy mà không thể làm được gì. Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc nói: “Nếu như ngươi có ý kia với Doãn quận chúa, phải dưỡng bệnh cho tốt. Vi sư không sợ ngươi phát tác, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương làm sao mà chịu được.”
Mục Hạc biện giải: “Đệ tử không có.”
“Không có? Vậy vì sao ngươi không cho ta nhìn thương thế của ngươi, đối với Doãn quận chúa lại không e dè?” Tạ Tri Vi không biết vì sao mình lại đặc biệt so đo việc này, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, ngay cả thích ai cũng không tự biết. Có điều…… Cũng còn kịp lúc.”
Quả nhiên nam chính chỉ nhất thời ham mê mới mẻ, kỳ thật người mà hắn ta thích vẫn là các em gái.
Vậy sau này Tạ Tri Vi hắn không cần phải nhọc lòng rồi.
Tạ Tri Vi dán tay lên trước ngực Mục Hạc, bình tĩnh nói: “Vi sư chữa thương giúp ngươi.”
Nhưng cái tay kia lại bị Mục Hạc nắm lấy, huyết sắc dày đặc trong mắt Mục Hạc, “Sư tôn trước kia sẽ không nói những lời này với đệ tử, cho nên……”
Tạ Tri Vi hỏi: “Cái gì?”
“Cho nên, sư tôn của giờ phút này, quả nhiên vẫn là ảo giác đi?”
Tạ Tri Vi sửng sốt.
Ta XXXXX!!!! Những lời này nọ vừa mới nói ra đều vô ích hết rồi sao, lại tới nữa?
Quả nhiên câu tiếp theo của Mục Hạc chính là: “Nếu đã là ảo giác, vậy không phải lại có thể……”
Lời còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên xoay người, Tạ Tri Vi còn không kịp phản ứng đã bị hắn đè ở dưới thân.
“Khoan đã, ngươi lại…… Ưm……” Một câu quát lớn Tạ Tri Vi còn chưa nói xong, miệng đã bị ngăn chặn.
Mục Hạc với đôi mắt đỏ ngầu gần trong gang tấc, ánh mắt rõ ràng là mê mang, lại khiến cho Tạ Tri Vi thấy được ý vị của quyết tuyệt và điên cuồng bên trong đó.
Đầu lưỡi của Mục Hạc bị hàm răng của Tạ Tri Vi ngăn chặn, bởi vì lúc này suy yếu, nạy nửa ngày cũng nạy mở không ra, hắn tựa như phát cáu cắn một chút.
Cảm giác hơi đau đau truyền đến, Tạ Tri Vi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Hắn một phát đẩy Mục Hạc ra, không thể tin tưởng mà vuốt cái miệng bị cắn. Mục Hạc giãy giụa ở trên giường, vẫn mở to đôi mắt vô thần, không khuất phục lại tiếp tục nhào về phía hắn.
“Sư tôn trong ảo giác cũng vô tình như thế sao…… Ta hôm nay nhất định phải……”
Chợt có một cái chú quyết bắn lên trên người hắn, động tác của hắn lập tức dừng lại, bỗng dưng đổ trở lại giường, giống như một con rối gỗ nghe lời mà ngủ mê man.
Tạ Tri Vi vỗ vỗ tay, ngạo nghễ xuống giường.
Tiểu tử này quả thực có độc! Trong ảo giác thấy người khác là bóp cổ đòi giết, trong ảo giác thấy Tạ Tri Vi hắn là…… May mắn bây giờ đang bị bệnh, nếu trạng thái của hắn ta đổi thành thời kỳ đỉnh phong, còn không phải thật sự sẽ bị hắn ta làm cái gì đó sao!
Tạ Tri Vi lạnh mặt nâng Mục Hạc ngồi dậy, cho hắn dựa vào trong lòng ngực mình, dự định tranh thủ thời gian mau chóng làm xong việc rồi cấp tốc chạy lấy người.
Phải biết rằng, tinh thần lực của nam chính cực kỳ mạnh mẽ, chú quyết ngủ mê của hắn chỉ có thể vây khốn hắn ta trong nhất thời. Chờ linh lực của nam chính vừa thoáng phục hồi lại như cũ, sẽ không còn tác dụng nữa.
Nếu đổi lại là nam chính trong nguyên tác, sao có thể có sơ xuất như vậy? Còn để cho người ta ôm vào trong ngực thao túng?
Quá mất mặt!
Tên nhóc này chẳng những cong, còn cong đến không có hình tượng một chút nào. Đây là đích thân Tạ Tri Vi hắn tới, nếu thật sự chỉ là ảo giác, chẳng lẽ Mục Hạc hắn ta thật muốn làm tới sao?
Ha ha ha ha, Mục Hạc đại thần khí thế vương bá chấn động toàn bộ khu nam tần, ngủ khắp mỹ nhân trong thiên hạ, hiện tại vậy mà chỉ cần được làm một cái ảo giác là đã thỏa mãn.
Tuyến tình cảm vặn vẹo đến tận đây, tuyến cốt truyện thì sao? Kể từ khi Tạ Tri Vi hắn bị bại lộ thân phận, mẹ nó đã trì trệ không phát triển rồi!
Nhất thống thiên hạ đã nói đâu? Chinh chiến vũ trụ đã nói đâu?
Không không không, chinh chiến vũ trụ vẫn là đừng có đi, cái thế giới kia hung hiểm vạn phần, ai biết sau khi đả thông sẽ mang đến tổn thương và tai nạn gì cho thế giới này.
Có điều…… Lại nói, nam chính cứ ốm yếu đi xuống như vậy, đừng nói là chinh chiến vũ trụ, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng ngồi không được đi?
Tạ Tri Vi nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua, Mục Hạc đang nhắm mắt dựa vào đầu vai hắn, sắc mặt tái nhợt trắng hơn tuyết, rèm mi buông rũ tạo bóng râm thật dài. Mi tâm mới mấy ngày trước đó từng ở trước mặt hắn giãn ra đôi lần, bây giờ lại nhíu vào nhau.
Tạ Tri Vi vốn mang theo một bụng lửa nóng, tức khắc yếu xuống.
Bốn năm trước lúc hắn chết đi, cũng từng dựa vào trong lòng ngực Mục Hạc như thế này.
Hắn còn sống rời đi còn như vậy, không thể tưởng tượng nổi năm đó sau khi tử biệt rồi, Mục Hạc đã trải qua như thế nào.
Tạ Tri Vi thở dài, tốc độ rót linh lực vào bất giác tăng nhanh hơn.
Than phiền tới than phiền lui, người khởi xướng còn không phải đều là chính hắn sao? Nếu không phải hắn diễn nhiều như vậy, lại không chịu cô đơn luôn muốn đi theo nam chính đi kịch bản, tất cả sẽ không có thay đổi.
Hiện tại cứu hắn ta, đối xử tốt với hắn ta, nói trắng ra kỳ thật đều là để đền bù, so với cốt truyện ngược lại không có liên quan gì.
Tạ Tri Vi nghiêm túc nghĩ, chuyện đã đến nước này, lăn lộn như thế nào cũng được, chỉ cần đừng……
Mi tâm Mục Hạc bỗng nhiên giật giật, Tạ Tri Vi run lên trong lòng, vội vã buông tay.
Xem ra linh lực bổ sung cũng được kha khá rồi, Tạ Tri Vi vừa mới chuẩn bị rời đi, lúc đứng dậy lại gặp một trận choáng váng.
Hắn đỡ lấy mép giường mới miễn cưỡng đứng vững.
—— mấy ngày trước từng bổ sung linh lực cho nam chính một lần, lần này vừa cùng truy binh so chiêu, lại vừa cầm theo Thanh Bình Kiếm đi đi về về. Mới vừa rồi nhu cầu của nam chính lại giống như cái động không đáy, hắn trong một phút mềm lòng đã không suy xét tới trạng thái của chính mình.
Lúc này đầu váng mắt hoa, rõ ràng là biểu hiện của linh lực sắp cạn sạch.
Tạ Tri Vi đánh lên tinh thần, cho dù có choáng váng cũng không thể ngất ở tại đây.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng bẩm báo: “Vương gia giá lâm, Doãn vương gia giá lâm.”
Có cần xui xẻo như thế không, tại sao lúc này lại tới đây?
Nhưng linh lực của Tạ Tri Vi đã không đủ để khởi động Thanh Bình Kiếm, mắt thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn cái khó ló cái khôn, nhanh chóng chui vào dưới gầm giường.
Ngay sau đó hai cánh cửa phòng mở ra, Cửu Châu Vương và Doãn Thương Sơn xuất hiện ở cửa, hai người còn đang nói chuyện với nhau, trên mặt ý cười dạt dào.
Trong phòng yên tĩnh, Mục Hạc cùng với Doãn Vô Song, một người ngã ở trên giường, một người ngã trên mặt đất.
Doãn Thương Sơn thất thanh kêu lên: “Vô Song!”
Ông ta chạy vào trong phòng, thấy vệt đỏ trên cổ Doãn Vô Song, tức khắc sắc mặt trắng bệch. Tay chân ông ta luống cuống vội vàng nâng Doãn Vô Song ngồi dậy, thăm dò thấy còn có hơi thở, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Cửu Châu Vương dằn xuống cơn tức giận trong đáy mắt, hô lên: “Người đâu.”