Nói đến nhân vật Mục Hạc này, hắn cũng thật là khốn khổ.
Mẹ hắn vốn là người trong ma đạo nguỵ trang thành đào hát, bởi vì mẹ hắn là loại người trong mắt chỉ toàn là ảo tưởng và tình yêu Mary Sue, cho nên trước khi trùng sinh hắn được giáo dục thành một người thiên chân vô tà, luôn cho rằng thế giới này rất tốt đẹp.
Sau đó mẹ hắn bị ác bá để ý, muốn lấy làm vợ kế, mẹ hắn từ trước đã mất đi công phu đạo hạnh, không có cách nào chống lại. Lúc này còn lừa hắn, muốn hắn đi Ngọc Kinh Tiên Tông học bản lĩnh, làm một đại anh hùng. Chân trước hắn vừa đi, sau lưng mẹ hắn liền treo cổ.
Đồ vật duy nhất mà hắn có dùng để chứng minh thân phận, hắn vốn là một người có huyết thống không rõ ràng, chính là một khối ngọc bài.
Đó là đồ vật của hoàng tộc, hắn có một người cha có địa vị tôn quý nhưng không có trách nhiệm.
Cha mẹ đều không đáng tin cậy, đã trực tiếp dẫn đến bi kịch đời trước của hắn.
Thảo Mãng Anh Hùng vì trang bức, đưa câu thơ “Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành”* vào trong tiểu thuyết.
Hắn đặt tên cho đạo quan đệ nhất thiên hạ là Ngọc Kinh Đạo Tông, dựa theo bố cục chia làm năm thành, tương đương với các đơn vị sự nghiệp của nó.
Mười hai lầu thì dùng để quản lý hậu cần và giải quyết mọi hậu quả, bởi vì nhiệm vụ khá đáng thương, trong truyện rất ít khi nhắc tới.
Tạ Tri Vi vì bế quan để nghiên cứu phát minh ra bí tịch, đã đem Mục Hạc giao cho một đại vai ác ở trong truyện —— để hắn làm đệ tử của Bạch Kiến Trứ.
Bạch Kiến Trứ tư chất không cao, không phải là kỳ tài tu luyện, lại cực kỳ có dã tâm. Hắn vẫn luôn mơ ước chiếc ghế chưởng môn, cũng may con của hắn là Bạch Dự không chịu thua kém, tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại là tài năng xuất chúng của Ngọc Kinh Đạo Tông.
Tạ Tri Vi ở trong sách từ chối chức vụ thành chủ Tạo Cực thành, chính là bị tên hậu bối này chiếm đi. Bạch Dự trong lúc vô tình phát hiện ra ngọc bài của Mục Hạc, cho rằng nó có lai lịch lớn, liền cố ý tiếp cận. Sau đó hại chết Mục Hạc, cướp lấy ngọc bài, mạo danh thay thế đoạt thân phận của Mục Hạc.
Mục Hạc sau khi chết nhìn thấy tất cả, mười phần không cam lòng, hắn tuyên bố nếu được làm lại từ đầu, nhất định phải lấy về đồ vật vốn thuộc về hắn, cũng sẽ khiến cho những kẻ hại hắn chết không được yên thân.
Đúng lúc này, bước ngoặt xuất hiện.
Tạ Tri Vi tặng hắn đóa Hắc Liên kia, chính là một trong năm món bảo vật đương thời, bên trong có giam giữ một vong hồn chết thảm.
Vong hồn này cũng là một kẻ chết không nhắm mắt, hắn ta định ra khế ước với Mục Hạc, hắn ta sẽ dùng hết toàn bộ tu vi của mình để đưa Mục Hạc trở lại lúc ban đầu, đổi lại Mục Hạc phải giúp hắn ta báo thù.
Mục Hạc tất nhiên là đồng ý.
Sau khi trọng sinh Mục Hạc mang theo bí mật của Hắc Liên, cùng với trí nhớ của kiếp trước, lăn lộn như cá gặp nước.
Nhưng sau khi trọng sinh, hắn cũng đã hắc hóa.
Sư phụ Bạch Kiến Trứ luôn luôn từ ái, vậy mà là đầu sỏ hại sư huynh đoạt bí tịch, xúi giục Bạch Dự giết hắn.
Sư huynh Bạch Dự luôn xưng huynh gọi đệ với hắn, đã cướp đi tất cả của hắn, kể cả tính mạng.
Sư tỷ Trình Đạo Tú đối với hắn nhu tình như nước, sau lưng lại động tay chân với đồ ăn của hắn, thi thể hắn còn chưa lạnh, liền ở một bên cởi quần áo dây dưa với Bạch Dự.
Mục Hạc sau khi trọng sinh, gần như không còn tin tưởng bất kỳ người nào.
Ngoại trừ báo thù, hắn tồn tại dường như không còn mục đích nào khác.
Người duy nhất khiến hắn động tâm là Đạm Đài Mộng, thế nhưng sau khi nàng thấy rõ đủ loại hành vi phát rồ của hắn, chỉ nói một câu “Đạo bất đồng bất tương vi mưu”** rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Đây chính là kết cuộc khiến ngàn vạn độc giả bóp cổ tay thở dài, nhưng vẫn đọng lại dư vị vô cùng tận.
Thời điểm Tạ Chi xuyên thành Tạ Tri Vi lúc này thật không khéo, đúng là sau khi Mục Hạc trọng sinh bắt đầu hắc hóa.
Nói cách khác, ngày đó Mục Hạc vừa mới trọng sinh đã bị Tạ Tri Vi nhặt về Đạo Tông.
Bạch Dự trước kia ngầm cho phép người khác ức hiếp hắn, hắn trong bóng tối làm cho hắn ta nửa chết nửa sống, không rõ tung tích.
Trình Đạo Tú trước kia đối với hắn giả mù sa mưa, hắn liền hạ mị dược, ném vào trong động của lợn rừng…… Không nỡ nhìn thẳng.
Từng bước mạnh lên, một đường trả thù trở về, thủ pháp của Mục Hạc đa dạng phong phú, chỉ có độc giả không thể nghĩ ra chứ không có thứ gì hắn không làm được.
—— biết lấy cái gì để cứu vớt ngươi, nam chính hắc hóa của ta.
Tạ Tri Vi trái lo phải nghĩ, cho rằng chí ít mình cũng là một trong những người tốt ít ỏi mà Mục Hạc còn nhớ kỹ, ít nhất Mục Hạc sẽ không lấy hắn ra để khai đao.
Lại mở mắt ra, khói trong lư hương tiếp tục bay lững lờ, người ở bên ngoài còn đang thúc giục: “Tạ sư bá, ngài khi nào thì khởi hành?”
Tạ Tri Vi hắng giọng một cái, cố gắng dùng ngữ khí nhu hòa nói: “Ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay.”
Người ở bên ngoài lên tiếng, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Đối với nam chính, Tạ Tri Vi cảm thấy có chút hứng thú, lúc trước, thời điểm trong truyện đến đoạn ngược vai ác Tạ Tri Vi còn hưng phấn đến nhịn không được mà dùng tài khoản nặc danh đi bình luận.
Nhưng Tạ Tri Vi vừa mới nhìn thoáng qua trên giường, liền sửng sốt.
Gương mặt này……
Mẹ nó sao lại là Hà Tranh!!!
Đây là đối thủ một mất một còn của hắn trong giới nghệ sĩ!
Hắn ở trong giới nghệ sĩ ngóc đầu không dậy nổi, cuối cùng còn bị đẩy vào vai nước tương để nhục nhã, tất cả đều nhờ tên này ban tặng.
Hắn gõ gõ hệ thống: “Thảo Mãng Anh Hùng có đó không, nam chính tại sao lớn lên giống y chang Hà Tranh vậy hả?”
Thảo Mãng Anh Hùng ha ha cười nói: “Tôi đối với nam chính cũng rất có chấp niệm, vẫn luôn muốn để cho Hà Tranh diễn, nhưng Mục Hạc này tuyệt đối là nhân vật trong tiểu thuyết nguyên nước nguyên vị, chỉ là lớn lên giống nhau, không phải là bản thân Hà Tranh kia.”
Không phải chính bản thân Hà Tranh cũng không được có biết không, cứ nhìn gương mặt này là Tạ Tri Vi muốn nghiến răng nghiến lợi, yêu thương bác ái của hắn căn bản không dậy nổi!
“A hi hi, thần tượng có phải anh rất vui vẻ không?”
“A, vui vẻ chết rồi, cậu còn có chấp niệm nào khác không?”
Thảo Mãng Anh Hùng nghe ngữ khí của Tạ Tri Vi không tốt, vội vàng nói: “Không có không có, tuyệt đối không có.”
Tạ Tri Vi bang một cái tắt đi giao diện đối thoại.
Lúc này lông mi Mục Hạc giật giật.
Không thể không nói, tuy rằng chán ghét Hà Tranh, nhưng diện mạo này quả thực phù hợp với nguyên tác miêu tả.
Cái gì đôi mắt tựa như nai tơ trắng đen rõ ràng, cái gì khí chất không nhuốm bụi trần, cái gì diện mạo hoàn mỹ không tì vết, quả thực có thể gợi lên tình thương của mẹ trong lòng phái nữ.
Cho nên lúc đoàn phim vừa mới công bố diễn viên được chọn diễn vai Mục Hạc, toàn bộ khu bình luận nổ tung, bên trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều fans cuồng là nữ, thường xuyên duy trì độ hot cho idol nhà mình.
Lúc này diện mạo nam chính có chút ngây ngô, hai má phúng phính mang theo nét trẻ con, tuy không bằng nhan sắc khuynh đảo chúng sinh sau này, nhưng cũng là một mỹ thiếu niên.
Đáng tiếc trái tim đen thui.
Tạ Tri Vi hỏi: “Tỉnh rồi?”
Mục Hạc mở mắt ra, thần sắc có trong một cái chớp mắt lộ ra đề phòng.
Hắn đã trọng sinh, mang theo oán khí nhiều năm, nhưng lúc này hắn không có bản lĩnh báo thù, chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.
Tạ Tri Vi nhìn thấy nét âm trầm trong đôi mắt hắn, trong lòng run lên, sợ hắn ngay lập tức sẽ đâm mình một dao, vì vậy kiềm chế mâu thuẫn đối với gương mặt của Mục Hạc, hỏi tiếp: “Thân thể ngươi sao rồi?”
Mục Hạc thấy rõ là Tạ Tri Vi, trong mắt bỗng nhiên nổi lên lệ quang.
Chính là người này. Trước khi trọng sinh, là hắn cứu mình về, dốc lòng chiếu cố, lại tặng cho mình đóa Hắc Liên cứu mạng kia.
Nếu không nhờ Hắc Liên, hắn đi đâu tìm đường sống để quay trở lại?
Lúc trước…… Lúc trước nếu không phải hắn bị Bạch Kiến Trứ thu vào môn hạ, sao có thể dẫn tới bi kịch sau này.
Chỉ là không biết sau đó ân nhân như thế nào.
Mục Hạc lúc này còn chưa có nhặt được bí tịch mà Tạ Tri Vi lưu lại, không biết chuyện sau này Tạ Tri Vi sẽ bị Bạch Kiến Trứ hại chết, cho nên chỉ lặng lẽ rưng rưng nước mắt.
Tạ Tri Vi nhìn thấy Mục Hạc như vậy, trong lòng mừng thầm.
——nhìn gương mặt này lộ vẻ đáng thương thật khiến toàn thân hắn đều sảng khoái.
Tạ Tri Vi tràn đầy phấn khởi mà đọc kịch bản: “Ngươi khóc như vậy, là có chỗ nào không thoải mái sao?”
Mục Hạc sửng sốt, cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi ra.
Hắn đã quyết định sẽ không bao giờ yếu đuối trước mặt bất kỳ ai, cho dù là ở trước mặt ân nhân cũng không được!
Mục Hạc nhìn về phía Tạ Tri Vi, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc sợ hãi: “Đây là nơi nào…… Người là thần tiên sao?”
Ha hả, ngươi cứ giả bộ đi.
Tạ Tri Vi thiếu chút nữa cười lạnh, nhưng khóe miệng hắn còn chưa nhấc lên, hệ thống bíp một tiếng nhắc nhở: “Chỉ số tồn tại cảm không đủ, không thể sử dụng chức năng cười lạnh.”
Lại nhìn chỉ số tồn tại cảm, năm ngôi sao mới sáng có nửa cái.
Không sao, mới nói một hai câu với nam chính mà thôi, phải không ngừng cố gắng.
Tạ Tri Vi đành phải cười lạnh ở trong lòng, gật đầu với Mục Hạc: “Tiểu hữu, nơi này là Ngọc Kinh Đạo Tông, ta là Tạ Tri Vi.”
Mục Hạc vội đứng dậy từ trên giường, quỳ xuống nói: “Thì ra là Tạ chân nhân, cảm ơn ân cứu mạng của ngài!”
Ha hả, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.
“Tiểu hữu thân thể suy yếu, xin mau mau đứng lên.” Tạ Tri Vi ôn hòa nói: “Hôm nay phái của ta thu đồ đệ, nói vậy là tiểu hữu tới đây để ứng tuyển?”
“Thưa chân nhân, đúng vậy.”
Tạ Tri Vi nhìn nhìn ngoài cửa sổ một chút, nói: “Thời gian không còn sớm, ta phải đi trình diện, tiểu hữu cứ tạm thời nghỉ ngơi.”
Mục Hạc dùng ánh mắt khao khát mà nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Chân nhân, có thể mang ta cùng đi được không.”
Lấy thiết lập tính cách ra suy tính, Tạ Tri Vi tất nhiên không thể lập tức đáp ứng hắn: “Tiểu hữu muốn bái nhập dưới tòa của ai, ta giới thiệu cho ngươi là được. Lúc này thân thể ngươi không khoẻ, cần phải tĩnh dưỡng.”
Tạ Tri Vi quan tâm như vậy, khiến sống mũi Mục Hạc thiếu chút nữa lại lên men.
Mục Hạc đói bụng đã mấy ngày, nhờ Tạ Tri Vi trước đó đút ăn ít cháo loãng, mới có chút sức lực. Hắn gượng đứng lên, kiên trì nói: “Cầu xin chân nhân, hôm nay là trận náo nhiệt ngàn năm mới có một, ta rất muốn nhìn cho biết một lần.”
Tạ Tri Vi chửi thầm, muốn đi gặp kẻ thù của ngươi thì có.
Hắn gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, tiểu hữu đi theo ta.” Một mặt lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược đưa qua, ý bảo Mục Hạc ăn nó.
Tích Cốc Đan, ăn xong no một tháng, kiếp trước Tạ Tri Vi cũng làm y như vậy.
Mục Hạc biết rõ còn hỏi: “Đây là tiên đan sao?”
Tạ Tri Vi đem thanh kiếm đặt ở trên bàn cầm trong tay, khẽ mỉm cười: “Không sai, ngươi ăn rồi sẽ không đói bụng nữa.”
Mục Hạc chịu đựng xúc động muốn rớt nước mắt, ăn vào đan dược.
Tạ Tri Vi rất lý giải tâm tình của Mục Hạc, đây là ngoại trừ mẹ của hắn, khó có được một người tốt đối xử tốt với hắn. Khó trách khi biết tin Tạ Tri Vi đã chết, Mục Hạc xúc động lớn như vậy, sau đó sử dụng thủ đoạn giết cha con Bạch gia càng thêm kinh tuyệt.
Dưới ánh mắt sùng bái của Mục Hạc, Tạ Tri Vi giơ kiếm lên, ở bên trong hệ thống lựa chọn, nhấp vào “Ngự kiếm → nơi đến, Đăng Thiên thành.”
Hai người đột ngột vụt lên khỏi mặt đất, ngự kiếm phi hành.
Từng khe núi ao hồ ở dưới chân dần dần lùi xa, cúi đầu nhìn như lọt vào trong sương mù, xuyên qua cổ thụ cao chọc trời, phảng phất như lạc vào tiên cảnh.
Có thể thấy được bốn tòa thành phân bố rõ ràng ở đông nam tây bắc và một tòa thành ở trung ương.
Mục Hạc đứng ở phía trước, bị Tạ Tri Vi một mực vịn chặt bả vai, tâm tình kích động có mấy phần là thật: “Tạ chân nhân, ta rất muốn làm đệ tử của người.”
Tạ Tri Vi mỉm cười thật là bao dung, cự tuyệt hắn: “Tiểu hữu, ta từ trước đến nay không thu đồ đệ.”
“Như vậy sao……” Mục Hạc có chút mất mát, “Thật là đáng tiếc.”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, đúng vậy, chờ tới khi ngươi biết Tạ Tri Vi đã chết sẽ càng tiếc nuối hơn nữa. Bất quá, đời này bị ta xuyên qua, Tạ Tri Vi khẳng định sẽ không chết được, sau này cốt truyện này phát triển như thế nào, thật khiến người ta chờ mong.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, ngoài miệng Tạ Tri Vi lại nói: “Không sao, vị Bạch sư đệ kia của ta là đan tu, Sở sư đệ là võ tu, ngươi có thể bái nhập dưới tòa của bọn họ. Nếu như vận khí tốt, còn có thể được chưởng môn sư huynh thu nhận.”
“Bọn họ đều lợi hại như chân nhân sao?”
“So với ta lợi hại hơn nhiều.”
Tạ Tri Vi nói câu này phù hợp với thiết lập tính cách nhưng mười phần trái với lương tâm, không cần nhìn cũng biết Mục Hạc đang ở trong bóng tối lén bĩu môi.
Phải biết rằng, Tạ Tri Vi cao thâm khó lường, không ai biết hắn lợi hại tới đâu. Nhưng theo nguyên tác, lấy tuyệt thế bí tịch mà hắn viết ra kia để nói, tu vi của hắn còn ở phía trên chưởng môn Nhan Tri Phi.
Đăng Thiên thành càng ngày càng gần, sát khí trong mắt Mục Hạc lướt qua trong giây lát, trong miệng ngây thơ nói: “Chân nhân, chúng ta bay cao quá, về sau ta nhất định phải lợi hại giống như chân nhân, lúc ngự kiếm phải đứng sừng sững bất động!”
Tạ Tri Vi chân thành nói: “Sẽ được thôi.” Bởi vì ngươi là nam chính……
Mục Hạc không có quay đầu lại nhìn, không biết Tạ Tri Vi đang nhắm tịt hai mắt, bên trong dạ dày lại là một trận sông cuộn biển gầm.
Móa! Bay cao quá vậy trời! Sợ độ cao muốn chết thì phải làm sao!
—
FM: *Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành 天上白玉京, 十二楼五城 trích từ thơ của Lý Bạch, xuất phát từ thuyết Đạo giáo cho rằng trên trời có bạch ngọc kinh, trên núi Côn Luân có năm tòa thành và mười hai tòa lầu. Núi Côn Luân chính là tiên sơn của Đạo giáo, là nơi thần tiên cư ngụ.
**Đạo bất đồng bất tương vi mưu 道不同,不相为谋 trích trong Luận ngữ, nghĩa là người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp.