Tiếng đàn còn đang vang vọng, Tạ Tri Vi ngay cả một chút cũng nghe không lọt tai.
Hắn nhìn bình phong chằm chằm, chỉ thấy ánh nến dao động qua lại trên mặt vải trắng, phảng phất như đang đắm chìm trong khúc nhạc mỹ diệu. Mi tâm Tạ Tri Vi khẽ động, một cổ linh lực đột nhiên bắn ra, đem ly chén trên bàn đập mạnh lên trên bình phong.
Chỉ thoáng chốc, tiếng xé vải lần lượt vang lên hết đợt này đến đợt khác đã chặn ngang cắt đứt tiếng đàn. Thời gian chẳng qua trong chớp mắt, mặt vải màu sắc rực rỡ đã hóa thành mảnh nhỏ, bay lả tả rơi rụng giữa không trung. Chỉ còn lại giá đỡ bình phong đứng trơ trọi, phía sau rõ ràng là Mục Hạc đang ngồi ngay ngắn đánh đàn, còn có cô nương bị bạch quang bao bọc gần như thành kén nhộng.
Đáng thương thay, cô nương kia một lòng theo đuổi phong nhã, cố ý lấy lụa mỏng che mặt để tiếp đãi Tạ Tri Vi, hiện tại lụa mỏng bị bạch quang buộc chặt, dán kín kẽ ở trên mặt, ngột ngạt đến hôn mê bất tỉnh.
Mà Mục Hạc lòng không vướng bận, vẫn như cũ vùi đầu đánh đàn. Mười ngón tay lướt qua lại trên dây đàn, tựa như nước chảy mây trôi. Tiếng tạp âm xé rách bình phong sớm đã tan đi, tiếng đàn một chút cũng không loạn.
Tạ Tri Vi nhìn hắn nói: “Quả nhiên là ngươi.”
“Sư tôn không tiếc trốn tới tận đây, để đệ tử tìm thật không dễ.” Mục Hạc cười như không cười nhìn qua, thần sắc kia so với lúc gặp mặt ở trong mộng giống nhau như đúc.
Tạ Tri Vi hiểu rõ hỏi: “Ngươi đến hưng sư vấn tội sao?”
“Đệ tử nào dám.” Vẻ mặt Mục Hạc bình tĩnh, tay đánh đàn chợt nhấn mạnh lên dây cung, làn điệu vốn đang thư thái nhẹ nhàng đột nhiên trầm lắng, âm tiết phát ra càng nặng đến chói tai. “Hôm nay đệ tử vì sư tôn mà đánh đàn, không biết sư tôn có cảm tưởng gì?”
Ở nơi như kỹ viện này, một bên uống rượu một bên nghe mỹ nam đánh đàn, có cảm tưởng gì……
Bao trọn đêm bao nhiêu tiền?
Khóe miệng Tạ Tri Vi nhỏ đến không thể phát hiện giật một cái, nói: “Vi sư là người mù âm nhạc, không biết thưởng thức tiếng đàn của ngươi.”
“Đúng vậy……” Mục Hạc nhìn dây đàn dưới tay một chút, thấp giọng nói, “Năm đó cũng bởi vì biết chuyện này……”
“Cái gì?”
Tiếng đàn biến đổi càng thêm trầm trọng, mỗi một âm đều giống như đập vào thần kinh con người. Mục Hạc nhàn nhạt nói: “Tiệc tối năm đó trên Huyền Vân Sơn, sư tôn thẳng thắn thừa nhận mình là người mù âm nhạc, khiến cho đệ tử hiểu rõ, thì ra sư tôn cũng không phải là người hoàn mỹ. Cho dù…… Người trước kia vô cùng quan tâm đệ tử, nhưng đệ tử vẫn cảm thấy bản thân xa cách sư tôn cả vạn dặm. Nếu đệ tử có thể hơn sư tôn ở mặt nào đó, có lẽ…… Sư tôn ở trong lòng đệ tử, sẽ bớt đi một chút cao cao tại thượng.”
Tạ Tri Vi càng nghe càng thấy không đúng.
Ngẫm lại đầu tiên là nam chính bị dính máu sói đen, sau đó lại không cẩn thận bắt gặp hắn tắm rửa, cuối cùng từ trong bi kịch của Thẩm U gặp được ấn tượng khắc sâu…… Nghĩ tới nghĩ lui, đây mẹ nó tất cả đều là nồi của cái đồng nhân văn kia! Thảo Mãng Anh Hùng ngươi là tên tác giả vô lương làm loạn tính hướng người ta!
Tạ Tri Vi nhịn không được nói: “Lúc trước không nên dẫn ngươi lên Huyền Vân Sơn.”
“Không.” Khóe miệng Mục Hạc hơi cong một chút, bình tĩnh nhìn qua, “Có lên Huyền Vân Sơn hay không, kỳ thật kết quả đều giống nhau. Trong bốn năm sư tôn không ở, đệ tử thâu đêm suốt sáng đều vẽ lại bút tích của sư tôn, khảy đàn làm đứt không dưới một trăm sợi dây, thậm chí học thuộc làu công pháp đọc ngược như nước chảy…… Mỗi khi có được chút thành tựu, đệ tử lại ảo tưởng nếu sư tôn vẫn còn, chắc chắn sẽ nhìn đệ tử bằng ánh mắt khác. Nhưng mà……”
Mục Hạc nói tới đây lại kéo khóe miệng xuống, ngón tay trên dây đàn bắn ra tiếng vang căng cứng.
Tạ Tri Vi giả vờ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thế này có gì hay mà phải nhìn bằng ánh mắt khác? Mỗi một nam chính truyện ngựa giống đều sẽ thông qua con đường khác nhau để có được một cái chuyển biến lớn động trời, ngươi thế này xem như là bình thường có biết không. Nếu như lúc trước ta sống lại nhìn thấy ngươi thân cận nữ sắc trái ôm phải ấp, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt chút nào mà dựng lên ngón tay cái cho ngươi!
Một chiếc lá liễu khô khốc rớt trên đầu vai Tạ Tri Vi, hắn mới phát giác tiết trời đã gần đến đầu đông.
Kỳ quái, trời đột nhiên trở lạnh như vậy, cửa sổ cũng mở bung ra, tại sao trên người vẫn còn khô nóng.
Lúc này, tiếng đàn đột ngột ngừng lại, Mục Hạc chậm rãi đứng dậy: “Hiện tại xem ra, cho dù đệ tử có mạnh hơn sư tôn thì thế nào, sư tôn vẫn như cũ là tiên nhân xa xôi không thể với tới. Mà đến cuối cùng, đệ tử chỉ có thể ở trong cái thế tục nước chảy bèo trôi này, trở thành một kẻ vô cùng hung ác.”
Tạ Tri Vi đáp cho có lệ: “Ngươi cũng có thể lựa chọn làm một người tốt.”
Đương nhiên, chuyện này là không có khả năng. Làm sao lại có chuyện nam chính hắc hóa trong truyện ngựa giống tẩy trắng biến thành người tốt?
Thế này thì thiết lập tính cách lệch hướng khỏi quỹ đạo nguyên tác quá nhiều, sẽ xoay chuyển toàn bộ bố cục của thế giới. Nam chính không hắc hóa sẽ nhất thống giang sơn như thế nào, ngay cả tự bảo vệ mình chắc cũng không làm được đi. Những khổ cực trong kiếp trước của hắn còn không phải là vết xe đổ sao?
Quả nhiên, thần sắc Mục Hạc thay đổi: “Người tốt?”
Tạ Tri Vi gật gật đầu, vừa muốn chỉ mình chính là “tấm gương” này.
Nhưng sau một khắc, Mục Hạc nháy mắt đã di dời đến trước mặt hắn, trong mắt một mảnh u ám: “Sư tôn lại muốn nói bóng nói gió, khuyên bảo đệ tử bỏ qua cho Tiểu sư thúc cùng với nữ nhân áo trắng kia. Nếu như ta khăng khăng không chịu thì sao?”
Tạ Tri Vi có chút ngơ ngáo, thế này đúng là mạch não kín như thần! Vốn dĩ muốn cùng nam chính hắc hóa nghiêm túc thảo luận một chút đề tài tương đối có chiều sâu, về sau có đoạt diễn nữa, cũng có thể nắm chắc biến hóa tâm lý của hắn. Làm sao mà từ phương diện triết học đột nhiên chuyển qua tình tiết cẩu huyết luôn rồi?
Nhưng…… Lại không thể nói “Không, hai người bọn họ sống hay chết ngươi thích làm gì thì làm” loại không có lương tâm này, hệ thống bên kia cũng không cho phép.
Sau một hồi im lặng, Tạ Tri Vi mở miệng nói: “Xem ra cá chép băng lúc trước quả thật chưa từng ảnh hưởng đến ngươi.”
Mục Hạc ngẩn ra.
Tạ Tri Vi nói tiếp: “Linh lực dường như cũng đầy đủ, vậy thì tốt rồi, xem ra ta không còn lý do để lưu lại nữa.” Nói xong phất ống tay áo một cái, đóng hai cánh cửa sổ lại, nhấc chân đi về hướng cửa chính.
Bên thái dương toát ra một tầng mồ hôi, hắn nôn nóng muốn đi ra ngoài cho thoáng khí, trong lòng lén lút tự nhủ: Chẳng lẽ trong phòng đặt loại noãn ngọc gì đó dùng để sưởi ấm? Loại kỹ viện cấp bậc thế này cũng có khả năng dùng tới sao?
Nhưng tại sao nam chính lại không chê nóng? Hắn ta ngồi khảy đàn nửa ngày, cũng không thấy đổ mồ hôi.
“Sư tôn dừng bước.”
Theo sau tiếng khẽ gọi này, hai cánh cửa lớn trước mặt Tạ Tri Vi chợt bị một lớp ánh sáng trắng che kín —— kết giới của Bạch Liên.
Sắc mặt Tạ Tri Vi trầm xuống: “Ngươi lại muốn như thế nào?”
Mục Hạc chậm rãi nói: “Hôm nay đệ tử đến đây, chỉ vì muốn làm một cái trò chơi, làm sao có thể thiếu sư tôn.”
Tạ Tri Vi nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”
Lời còn chưa dứt, ánh sáng đỏ nở rộ, dưới chân hắn bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, trong lòng hắn run lên, vội lùi lại phía sau. Nhưng Mục Hạc ở phía sau đã một phát ôm lấy vòng eo hắn, toàn thân hắn chấn động, giơ tay lên đánh.
Chưởng phong kia nửa đường bị cản lại, sau đó tầng tầng khí tức màu đen bao bọc đi lên.
Một lời không hợp thì bọc bánh chưng quả thực quá đủ rồi, Tạ Tri Vi nổi giận: “Buông ra!”
Mục Hạc mắt điếc tai ngơ, dùng giọng nói vừa cung kính lại ôn nhu: “Sư tôn, chúng ta cùng nhau trốn ba ngày, không cho bất kỳ kẻ nào tìm được, trò chơi này có phải rất thú vị không?”
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến ảo, tựa như bị vò thành từng viên giấy màu sắc rực rỡ, trải thẳng ra rồi lại chắp vá thành hình dạng hoàn chỉnh, lặp lại mấy lần như thế, rốt cuộc kết thúc.
Mọi thứ ở trước mắt, vậy mà bày biện giống y như đúc ở Diễm Hương Lâu mới vừa rồi, không, đây chính là gian phòng kia!
Tạ Tri Vi ngạc nhiên hỏi: “Đây chính là huyễn cảnh do ngươi tạo ra?”
Mục Hạc khen: “Không hổ là sư tôn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.” Hắn làm như thở dài nói, “Mấy năm sư tôn không ở, đệ tử muốn trở về Đạo Tông nhưng ngại vì di mệnh chưa hoàn thành, đành phải dùng thứ này tưởng niệm cho khuây khỏa.”
Tạ Tri Vi không thể nhịn được nữa, nói: “Hoang đường, ngươi như vậy khác gì tự mình hại mình!”
Thảo nào hắn liên tục xuất hiện ảo giác, thì ra bốn năm nay hắn dồn hết tinh thần lực trên con đường tà đạo này! Lúc trước Hắc Liên Bạch Liên cân bằng lẫn nhau còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng Hồng Liên sát khí quá nặng, tuy rằng có thể tăng mạnh tu vi, nhưng cũng đánh vỡ cân bằng trong thần thức của hắn.
Nếu không, cho dù trình tự sáp nhập của mấy đóa hoa sen khác biệt, cũng không đến mức mang đến tác dụng phụ lớn như vậy!
Nếu như có Kim Liên còn dễ nói, nhưng Kim Liên lại ở chỗ Đạm Đài Mộng kia.
Tạ Tri Vi thấy Mục Hạc thờ ơ, có chút cuống lên: “Ngươi mau bỏ ảo cảnh này đi.”
Mục Hạc đưa tay lau giọt mồ hôi trượt xuống từ thái dương của hắn, không nhanh không chậm nói: “Sư tôn thế mà gấp tới như vậy…… Nhưng muốn đối phó với Tiểu sư thúc không phải đệ tử, là phụ vương. Về phần nữ nhân áo trắng kia, nàng còn có tác dụng khác……”
Tạ Tri Vi trầm giọng nói: “Ngươi muốn lấy đi Kim Liên của nàng ấy, có đúng không?”
Ánh mắt Mục Hạc hơi lóe lên, ngay sau đó điềm nhiên như không có việc gì: “Quả nhiên không thể gạt được sư tôn. Có điều trước mắt nàng không chịu nói ra chú quyết sử dụng Kim Liên, giết lại giết không chết, đành phải giam giữ lại.”
Nghe hắn ta nói như vậy, Tạ Tri Vi không cần nghĩ cũng biết, Mục Hạc chắc chắn đã dùng đủ loại thủ đoạn bức bách Đạm Đài Mộng, hơn phân nửa là sát chiêu cũng dùng không ít. Đáng thương thay nữ chính như thần tiên trong nguyên tác, vậy mà rơi xuống loại kết cuộc này.
Tạ Tri Vi gấp đến độ hoa mắt váng đầu, mồ hôi bên thái dương liên tục nhỏ giọt xuống cổ áo.
Không được, phải tỉnh táo. Vốn là lo lắng cho thân thể của nam chính, tại sao lại bị hắn ta dời lên trên người Phô Mai và Mộng Mộng rồi?
Hai người bọn họ hiện tại đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, làm sao bây giờ…
Bình tĩnh, bình tĩnh…… Quá nóng……
Kim Liên là vật nhất định phải có được, thế nhưng Đạm Đài Mộng lại quá cứng rắn. Nhắc tới chuyện không có tiến triển này, trong mắt Mục Hạc lập tức trồi lên không ít sát ý. Nhưng trên cổ Tạ Tri Vi bỗng nhiên có một vật trong suốt lăn xuống.
Lại là một giọt mồ hôi.
Lúc này Mục Hạc mới phát hiện, mặt sư tôn có chút đỏ.
Hắn vội vàng phất tay xua tan khí tức của Hắc Liên, ôm Tạ Tri Vi vào trong ngực hỏi: “Sư tôn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Toàn thân Tạ Tri Vi cứng đờ đẩy hắn ra, lấy tay áo quạt gió nói: “Vừa rồi lúc nghe ngươi đánh đàn có uống một ly rượu mạnh, có lẽ là bị ngấm rượu.”
Mục Hạc sửng sốt: “Rượu?”
Tạ Tri Vi gật đầu: “Nghe nói là rượu ngon đại quan quý nhân nhất định phải uống.”
Ngon cái con khỉ, rượu gì mà uống vào đều là mùi tanh, khẩu vị mấy tên đại quan quý nhân này cũng đủ nặng.
Khoan đã, mùi tanh……
Mùi máu tươi.
Tạ Tri Vi cũng sửng sốt.
Quả nhiên, sắc mặt Mục Hạc lập tức xuất hiện biến hóa vi diệu, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Sư tôn có còn nhớ máu sói đen trên Huyền Vân Sơn không?”