Sở Tri Thị đến trấn này vào đêm trước khi Thiền Tông tổ chức nghi thức xây dựng lại.
Lúc đó Tạ Tri Vi vừa mới chọn xong y phục cho Đạm Đài Mộng, chợt nghe có tiếng bước chân rầm rập lên lầu, xem ra có rất nhiều người đến đây.
Sau đó hắn thấy một đoàn người mặc trang phục Ngọc Kinh Đạo Tông tràn vào lối đi nhỏ, hai bên trái phải là hai tên tiểu đệ tử, một tên nâng Lăng Không, một tên nâng Phá Lôi, Sở Tri Thị ngẩng đầu đi ở phía trước bọn họ, toàn thân hắn mặc đạo bào xanh lam, tay áo tung bay.
Tạ Tri Vi lùi lại sau cánh cửa một bước, nhường đường cho bọn họ.
Xem ra mấy năm nay công lực trang bức của phô mai lại tăng lên, xuất hiện oai phong lẫm liệt thế này, cơ hồ đã trở thành bộ mặt đại diện cho Đạo Tông.
Trước kia hễ Đạo Tông có lễ nghi thăm viếng gì đó, thông thường đều do Bạch Kiến Trứ xử lý. Hiện tại Sở Tri Thị làm thay, nam chính lại áp trục lên sân khấu, chứng tỏ thời gian này cha con Bạch gia trãi qua không mấy dễ chịu.
Sở Tri Thị ngang nhiên đi qua cánh cửa mở sẵn kia, thấy phía sau cửa có một người che mặt kín mít, đôi mắt chỉ lộ ra một đường nhỏ, vừa lúc bắn hai luồng ánh mắt lên trên người mình. Hắn không khỏi dừng bước chân, hơi chau mày hỏi: “Có việc gì sao?”
Tạ Tri Vi lộ liễu “nhìn trộm” bị phát hiện, cũng không hoảng hốt, hắng giọng, ép cho tiếng nói cực kỳ thô: “A, chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ban đêm có muỗi rất nhiều, chú ý đốt hương gì đó.”
“A, cảm tạ.”
Sở Tri Thị giống như nhìn đồ ngốc nhìn hắn một lát, cất bước tiếp tục đi tới phía trước.
Mấy tên đệ tử rất an phận canh giữ ở ngoài hành lang, thẳng đến khi cánh cửa gian phòng kia của Sở Tri Thị đóng lại, rốt cuộc mới buông lỏng thế đứng một chút. Trong đó có một người thấy Tạ Tri Vi còn đứng ở kia, nhân tiện nói: “Nhìn lão ca chắc không phải là người tu chân.”
Tạ Tri Vi áp chế linh lực, người bình thường nhìn không ra, nhưng bị tiểu đệ tử này đóng dấu kết luận như vậy, hắn có chút ngoài ý muốn: “Làm sao mà biết?”
Đệ tử này rất đắc ý: “Coi như chỉ là người tìm tòi Tu Chân giới một chút, cũng sẽ không thể không biết, vừa rồi chính là sư tôn nhà ta, Ngọc Kinh Đạo Tông thành chủ Càn Dương Thành Sở Tri Thị, vậy mà sẽ sợ muỗi sao?”
Tạ Tri Vi giả bộ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, xin chỉ dạy cho.”
Nửa hành lang phía đông đều bị Đạo Tông bao trọn, thắp nến sáng rực. Tạ Tri Vi đau lòng không thôi, nguyên chủ ở Đạo Tông ngay cả quần áo mới cũng luyến tiếc không dám mặc, đám này lại chơi sang như vậy.
Hắn có chút khó hiểu: “Thiền Tông chỉ bị huỷ hoại Đại Hùng Bảo Điện, phòng xá khác vẫn còn rất tốt, vì sao Sở chân nhân không đến đó ở, ngược lại chạy tới trấn này chịu lây dính thế tục?”
Đệ tử kia bĩu môi, mang theo khinh thường nói: “Hết cách rồi, sư tôn nhà ta không muốn nhìn thấy kẻ đã vào đó ở trước.”
Mấy tên đệ tử khác tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình cũng tương tự như hắn ta.
Càn Dương Thành người đông thế mạnh, trước nay chưa từng để mình chịu thiệt thòi. Thường ngày nếu như Sở Tri Thị không quen nhìn ai, mặc kệ thứ tự là đến trước hay đến sau, người nhường chỗ dọn ra ngoài chắc chắn phải là đối phương……
Tạ Tri Vi không khỏi hỏi: “Người mà ngài ấy không muốn nhìn thấy, là thần thánh phương nào?”
“Thần thánh sao? Hừ, chẳng qua chỉ là một tên bạch nhãn lang năm xưa được Đạo Tông thu nhận mà thôi.”
Tạ Tri Vi sửng sốt: “Mục Hạc?”
Đệ tử kia cũng không sợ bị người ngoài nghe thấy, nói càng lớn tiếng: “Còn không phải sao? Nhị sư bá đối với hắn tốt như vậy, nhưng hắn thì sao, một đường lên như diều gặp gió, bốn năm nay lại chưa từng tới thăm mộ của nhị sư bá một lần.”
Một người khác ở bên cạnh nói theo: “Mấy năm nay may mà hắn ít lộ mặt ra bên ngoài, nếu như gặp được sư tôn của chúng ta, sớm đã đánh cho hắn bầm dập rồi.”
“Nói không chừng là hắn sợ gặp được sư tôn của chúng ta, mới không dám đi ra ngoài.”
“Sư huynh, huynh nói câu này rất hay.”
Mấy tên đệ tử châu đầu ghé tai, không coi ai ra gì, chỉ kém dọn một cái băng ghế ngồi cắn hạt dưa.
Tình trạng như thế, Sở Tri Thị cũng mặc kệ không quản, rõ ràng là đang dung túng.
Tạ Tri Vi thở dài, đóng cửa vào phòng.
Lần này hắn chết, không những không cải thiện quan hệ giữa phô mai và nam chính, ngược lại càng nghiêm trọng.
Nhức đầu quá, vì cái lông gì vốn là hậu cung và tay sai đắc lực của nam chính, hoặc là người qua đường hoặc là phản bội, chỉ còn dư lại Doãn Vô Song là có thể cứu vãn một chút.
Không được, người có tính cách không được lòng nhiều fans như vậy sao có thể so với nữ chính?
Vẫn là phải đặt trọng điểm vào cứu giúp Mộng Mộng.
Tạ Tri Vi trộm ngáp một cái, ẩn thân trong một góc nhắm mắt dưỡng thần.
Độ Sinh đại nạn không chết, bây giờ đã thành lão đại của Thiền Tông, lúc này bị nhân sĩ khắp nơi vây quanh gấm hoa rực rỡ, nghiễm nhiên trở thành chỗ ồn ào nhất toàn trường.
Nghi thức sắp bắt đầu, mọi người lần lượt trở lại chỗ ngồi, Độ Sinh thật vất vả mới được thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng một bức tranh tràn ngập chữ viết, được các tăng nhân cực kỳ cẩn thận treo trên vách tường chính diện của đại điện.
Tạ Tri Vi híp mắt nhìn một chút, cảm thấy rất quen thuộc.
Vừa lúc Đạm Đài Mộng bưng trà đi lên, chợt hỏi Độ Sinh: “Sư phụ, 《 Kinh Kim Cương 》 do Tạ chân nhân viết tay tuy rằng cực kỳ trân quý, nhưng rốt cuộc chỉ có nửa bộ phía trên, sao sư phụ lại muốn treo lên?”
Độ Sinh chớp chớp mí mắt khô khốc, tiếp nhận nước trà, “Vi sư tự có đạo lý.”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, lão hòa thượng này cố làm ra vẻ huyền bí, chắc là muốn đem chữ của anh ra bán đấu giá.
Độ Sinh uống một ngụm trà đậm, đối với Sở Tri Thị bị bỏ bê ở bên cạnh nửa ngày nói lời xin lỗi: “Sở thành chủ, chiêu đãi không chu đáo rồi.”
“Lời này quá khách khí. Thiền Tông gặp tai họa bất ngờ, đại sư vất vả đã mấy ngày nay, Sở mỗ còn sợ gây thêm phiền phức cho ngài.”
“Đâu có đâu có.” Độ Sinh khẽ thở dài: “ Họa của Đạo Tông lúc trước lại rơi vào Thiền Tông nơi này, ngày sau không biết sẽ tai họa tới nơi nào. Đáng tiếc Tạ chân nhân đã cưỡi hạc về tây, trong lúc nhất thời không có người trừng trị Ma Tông.”
Sắc mặt Sở Tri Thị chợt ngưng trọng: “Đợi một thời gian nữa, Sở mỗ nhất định thay sư huynh diệt trừ.”
Tựa hồ từ chỗ nào đó truyền đến một tiếng cười khẽ.
Sở Tri Thị dừng tay, đặt chung trà ở trên bàn phát ra tiếng vang thật lớn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa đại điện.
Một người áo trắng xuất hiện ở nơi đó, theo sau là một thiếu nữ như hoa như ngọc, còn có một đám tùy tùng thoạt nhìn đã biết thân thủ bất phàm.
Độ Sinh được Đạm Đài Mộng nâng chậm rãi đứng lên, chắp tay trước ngực: “Chào thế tử.”
Tạ Tri Vi giật mình ngồi dậy, tinh thần run rẩy, dũng khí đêm qua thiếu chút nữa sụp đổ.
Hắn hơi dịch chuyển về phía đám người, kéo vải che mặt gần như muốn kéo qua mí mắt, lúc này mới lén lút nhìn trộm.
Sau đó hắn có chút không dời ánh mắt nổi.
Mục Hạc thật sự đã trưởng thành.
Hắn cao hơn bốn năm trước một đoạn dài, ngũ quan cũng hoàn toàn nảy nở. Cả người u buồn, tuấn mỹ, khí chất xuất trần, đã trùng khớp với hình thái cuối cùng mà nguyên tác miêu tả. Hắn còn chưa lên tiếng, chỉ là rũ nửa mi mắt đứng ở nơi đó, phảng phất như đem mọi người trong đại điện nhìn thành một đám bùn.
Đối với gương mặt giống đối thủ một mất một còn Hà Tranh y như đúc, Tạ Tri Vi vốn nên căm thù đến tận xương tủy. Nhưng xưa đâu bằng nay, dù sao năm đó sớm chiều ở chung, lại thật thật giả giả làm vú em một đoạn thời gian, chợt thấy đứa trẻ năm xưa đã lớn lên, lúc này Tạ Tri Vi nói không nên lời tư vị trong lòng mình ra sao.
Thái độ của mọi người nhìn Mục Hạc không ngoài hoặc là đố kị hoặc là thưởng thức thân phận và tướng mạo của hắn, nhưng chỉ có Tạ Tri Vi rõ ràng nhất, nam chính giấu bên dưới túi da Thiên Sơn Bạch Liên, là một trái tim đen đến thấu triệt.
Tóm lại không thể trở về như xưa.
“Độ Sinh đại sư, đã lâu không gặp.” Mục Hạc đáp lễ lại, dáng vẻ rất đúng mực.
Bên kia có một tiểu cô nương của tông phái nào đó vừa thoát khỏi trạng thái hóa đá ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Trời ạ…… May mà hắn làm hành động này, nếu không còn tưởng rằng hắn từ trong tranh bước ra.”
Tạ Tri Vi không khỏi vì năng lực thẩm mỹ của đối phương mà nhấn like.
Lại nhìn Đạm Đài Mộng, hắn lập tức đầu đầy hắc tuyến, cô nương này sau khi đỡ Độ Sinh ngồi xuống thì đứng yên bình thản, hết sức chăm chú có thể nói là chuyên nghiệp, nhìn cũng không chịu nhìn một cái.
Doãn Vô Song ngẩng đầu lên, nói với Mục Hạc: “Mục Hạc ca ca, chúng ta qua đó ngồi đi?”
“Ta còn có việc, các ngươi đưa quận chúa qua đó trước đi.”
“Vâng, thế tử.”
Cửa đại điện trống không, Mục Hạc đứng tại chỗ ngược chiều ánh sáng, chiếc bóng lẻ loi bị kéo rất dài. Hắn đưa mắt nhìn về một chỗ, biểu hiện trên mặt không chút thay đổi, bàn tay giấu trong tay áo lại bỗng nhiên siết chặt.
Tạ Tri Vi nhìn theo hướng kia, phát hiện hắn ta nhìn chằm chằm đúng là nửa bức 《 Kinh Kim Cương 》 treo trên tường kia.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mục Hạc đi qua, trực tiếp cầm lấy cây bút chuẩn bị cho nghi thức viết chữ lưu niệm, chấm chấm mực, quẹt trên giấy.
Hành động này có chút khó hiểu, nhất thời khiến cho mọi người lặng ngắt như tờ.
Thẳng đến khi Sở Tri Thị với sắc mặt khó coi đứng lên từ trên chỗ ngồi, nói với bóng dáng đang cúi người múa bút thành văn kia bốn chữ: “Giả bộ đáng thương.”
Doãn Vô Song không vui, cũng đứng lên: “Này, ngươi nói ai giả bộ đáng thương!”
Giọng của nàng giòn tan, mang theo chút trẻ con, ở trong đại điện lộ ra mười phần lảnh lót.
Sở Tri Thị nhướng mày nhìn lên, là một tiểu cô nương, không khỏi cười nhạo: “Để một tiểu nha đầu nói chuyện giúp mình, không phải giả bộ, xem ra đúng thật là đáng thương.”
Doãn Vô Song trợn tròn mắt, chỉ vào hắn lớn tiếng nói: “Ngươi…… Bổn quận chúa nói giúp Mục Hạc ca ca, loại lão đạo sĩ giống như ngươi không có ai thèm, lão già, ai cũng không yêu thích!”
Sở Tri Thị vốn dĩ định ngồi xuống, nghe vậy nhướng lông mày càng cao.
Bốn phía nổi lên tiếng cười khe khẽ.
Tạ Tri Vi cũng nghẹn rất vất vả.
Tuy nói tuổi tác ở Tu Chân giới đều là mây bay, nhưng Sở Tri Thị ít nhiều cũng có gần trăm tuổi. Cho dù có thuật trú nhan, nhưng bị nha đầu như Doãn Vô Song chỉ trích như vậy, ít nhiều có chút buồn cười.
Sở Tri Thị cúi đầu uống trà nhìn như gió thoảng mây bay, không hề cãi lại. Nhưng nơi lồng ngực hơi hơi phập phồng đã chứng tỏ, hắn tương đối để ý.
Phô mai lão đệ, quá sĩ diện ngươi sẽ rất vất vả, rốt cuộc đối phương là nam chính……
Tạ Tri Vi âm thầm lắc đầu, lại đi nhìn Mục Hạc, bỗng nhiên phát hiện một cái chi tiết rất thần kỳ.
Mục Hạc vậy mà cầm bút bằng tay trái, viết còn siêu nhanh.
Hắn nhớ rõ…… Nguyên tác dường như không có đặc biệt nhắc tới nam chính có thuận tay trái hay không?
Nghi thức đã bắt đầu, Mục Hạc vẫn không có ý định dừng bút, vẫn như cũ viết rất chân thành rất chuyên chú, thật giống như đặt mình vào trong một thư phòng không có một bóng người.
Có điều nếu như hắn thật sự thích viết, cũng không cần thiết quan tâm một cái nghi thức.
Lấy thực lực hiện tại của hắn mà nói, đã không cần kiêng nể bất cứ thứ gì.
Nghi thức ở bên cạnh tiến hành đâu vào đấy, thỉnh thoảng vẫn có người tò mò nhìn hắn một đôi lần, nhưng không có người dám trắng trợn đi qua xem xem rốt cuộc hắn đang viết cái gì.
Tạ Tri Vi sống chết mặc bây, cảm thấy kỳ thật như vậy cũng không tệ. Nam chính mạnh mẽ lên, mà hắn mai danh ẩn tích trợ công ở bên cạnh, một mặt duy trì tồn tại cảm, một mặt còn có thể đường cong cứu quốc đi đoạt diễn.
Nghi thức bước vào giai đoạn cuối, rốt cuộc Mục Hạc cũng ngừng bút.
Doãn Vô Song lúc này mới đi qua, một bên nhìn trang giấy tràn ngập chữ một bên hỏi: “Mục Hạc ca ca, ca ca đứng viết hơn nửa ngày như thế, không thấy mệt sao…… Ôi?”
Tiếng “ôi” này khiến cho Tạ Tri Vi hiếu kỳ trong nháy mắt, hắn rất muốn biết rốt cuộc Mục Hạc viết cái gì mà chuyên chú như vậy.
Độ Sinh được Đạm Đài Mộng nâng đỡ đi tới, gật đầu nói: “A Di Đà Phật, thế tử thật có tâm.”
Trong lòng Tạ Tri Vi như bị vuốt mèo cào.
Mấy tăng nhân chạy tới, đem tờ giấy Mục Hạc viết xong cẩn thận từng li từng tí treo lên, vị trí đúng là bên cạnh thượng bộ 《 Kinh Kim Cương 》 kia, chữ viết dưới ánh mặt trời chiếu vào hiện ra vô cùng rõ ràng.
Sau đó tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bao gồm Sở Tri Thị, bao gồm Độ Sinh, càng bao gồm Tạ Tri Vi.
Trên giấy sao chép là phần hạ bộ《 Kinh Kim Cương 》trước kia chưa viết xong, từng bút từng nét, khí khái cực điểm.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những thứ này cũng không đủ để chấn trụ mọi người.
Mà bởi vì, bút tích nửa bộ sau này so với bút tích nửa bộ trước của Tạ Tri Vi, giống nhau như đúc.