“Thay ta báo thù.” —— đây là câu nói cuối cùng mà năm đó trước khi chết Tạ Tri Vi đã lưu lại.
Mỗi khi Tạ Tri Vi nhàn rỗi không có việc gì nhớ tới nó, vẫn luôn dương dương đắc ý một hồi. Dù sao thì Bạch Kiến Trứ có thân phận, Xích Viêm lại có tu vi cao siêu, Mục Hạc muốn bắt được hai tên này cũng chỉ có cách tự phấn đấu tăng cường bản lĩnh của chính mình.
Câu di nguyện này lặng lẽ meo meo nói cho hắn nghe, thứ nhất chứng minh tính quan trọng của nó, thứ hai có thể từ khía cạnh nào đó thúc giục khiến Mục Hạc tiến bộ, thứ ba lại khiến cho trận diễn chết kia tăng thêm không ít ý vị bi thương.
Nếu như quay thành phim, tuyệt đối có thể trở thành kiều đoạn kinh điển nằm trong TOP10 những đoạn phim lấy nước mắt khán giả.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành vác đá nện chân mình.
Nam chính báo thù rồi sao? Báo rồi. Nhưng những người khác vẫn còn sống, khiến Bạch Kiến Trứ chết đặc biệt oan uổng.
Nam chính mạnh hơn rồi sao? Mạnh rồi, mạnh hơn hắn rất nhiều. Bây giờ nam chính động tay động chân với hắn, hắn không có chỗ trống nào để tránh né.
Sớm biết như thế, còn không bằng bảo nam chính buông bỏ thù hận. Cho dù là một tên công tử bột cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng, áng văn này ít nhất cũng chỉ là kết thúc dở tệ, mà không phải là phát triển theo hướng thần thánh.
Thôi được rồi, xoắn xuýt cái này để làm gì. Cong chính là nam chính, liên quan gì tới hắn?
Cho dù có chết, cũng phải duy trì thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi, đây mới là cảnh giới cao nhất của biểu diễn.
Thiếu chút nữa quên mất, thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi là gì?
A đúng, tính tình tốt, không biết giận, không nóng nảy.
Tạ Tri Vi bình tĩnh trở lại, thở dài “Làm sao mà không sợ, ngươi thay vi sư báo thù, vi sư vô cùng cảm kích. Có điều…… thủ đoạn quá độc ác.”
“Độc ác?” Mục Hạc híp mắt lại, “Sư tôn còn nhớ rõ tên biểu đệ Lục Chiêm Vân kia của Bạch Dự không? Hắn chẳng qua ở trong yến tiệc lời ra tiếng vào xúc phạm tới sư tôn, đệ tử đã hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn, nhưng vì tình thế gặp trở ngại, đành phải biến hắn thành một tên ngốc cho mọi người cười nhạo.”
Cái chuyện này giống như gương sáng ở trong lòng Tạ Tri Vi, hắn tỏ vẻ kinh ngạc: “Thì ra…… đó đúng là ngươi!”
Mục Hạc gật đầu, khóe miệng dâng lên một nụ cười khinh miệt, nói tiếp: “Càng không cần nhắc tới Bạch Kiến Trứ đã làm hại sư tôn chết đi. Mặc dù bây giờ sư tôn tiên giá trở về, nhưng hắn có chết cũng không đáng tiếc, hắn làm hại sư tôn và ta chia cách hơn bốn năm. Nếu không, đệ tử đã sớm……”
Khóe miệng Tạ Tri Vi run rẩy: “Đã sớm thế nào?”
Mục Hạc lại không hề nói nữa, khóe môi hắn khẽ nhếch, ngay sau đó cảm giác tê ngứa chỗ xương quai xanh Tạ Tri Vi đột nhiên ập đến.
Tạ Tri Vi cúi đầu vừa nhìn, tức khắc muốn nổ tung.
Thì ra có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên xương quai xanh của hắn, thủ pháp còn rất ngô nghê, ngoại trừ vẽ xoắn ốc thì vẫn là vẽ xoắn ốc, một chút kỹ xảo cũng không có.
Nói như vậy, hắn thật sự nên cảm ơn Bạch Kiến Trứ, nếu không phải nhờ hắn ta, hắn làm sao có thể ngăn cản nam chính suốt bốn năm!
Mục Hạc thở dài nói: “Y phục của sư tôn bị tan nát như vậy, đều tại đệ tử không tốt. Đạo bào mang từ Tạo Cực Thành về đây đệ tử đã sai người giặt sạch sẽ, sau này đệ tử sẽ hầu hạ sư tôn mặc vào.”
Thiếu niên ngươi nói tới y phục thì không có gì sai, nhưng mục tiêu của tay và ánh mắt ngươi rõ ràng không đúng có biết không!
Toàn thân Tạ Tri Vi xù lông, đưa tay đẩy cánh tay của hắn ra: “Không cần, ta tự làm được.”
Mục Hạc vẫn không nhúc nhích, “Đệ tử biết rõ mình nghiệp chướng nặng nề, lúc trước ở Huyết Hà Trì đã mạo phạm sư tôn, xem sư tôn như Xích Viêm mà gây khó dễ đủ kiểu, kính xin sư tôn cho đệ tử một cơ hội đoái công chuộc tội.”
Việc nào ra việc đó có được không, phương thức mà tên gay chết tiệt như ngươi đoái công chuộc tội chính là tắm rửa cho người ta? Đây là chiếm tiện nghi hay là đoái công chuộc tội hả?
“Ngươi không cần phải đoái công chuộc tội.” Tạ Tri Vi giãy giụa hồi lâu không có kết quả, sợ mình nổi nóng lên sẽ mắng chửi người, đành phải kiềm chế nói, “Tội nghiệt lớn nhất của ngươi, chính là thích ta.”
Mục Hạc vẫn không chịu thua: “Đệ tử chính là thích sư tôn!”
“Ta không thích ngươi.”
Mục Hạc kiên định nói: “Một ngày nào đó, sư tôn sẽ thích!”
Cái thần thái này, thật giống như một đứa nhóc làm ầm ĩ đòi ăn đường nhân tôm hùm cho bằng được.
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, thiếu niên ngươi lấy tự tin ở đâu ra? Trong từ điển Tân Hoa sao?
Tạ Tri Vi rũ mắt nhìn xuống cánh tay đang giam cầm mình chặt chẽ, cảm thấy hô hấp bị ảnh hưởng đôi chút. Hắn im lặng nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù không biết vì sao ngươi lại điên rồ đến mức này, ngươi bây giờ độc bộ thiên hạ, sát phạt quyết đoán, gần như không có thứ gì mà không chiếm được.”
Tạ Tri Vi dừng một lát, giọng điệu cứng rắn lên: “Nhưng ngươi nên biết, vi sư là người từng chết qua một lần, có thêm một lần nữa cũng không sợ.”
Mục Hạc nhẹ buông tay, ngốc ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Xem ra sư tôn vẫn không tin ta, vậy sư tôn nhìn xem, như thế này thì sao?”
Tạ Tri Vi rốt cuộc có thể thở phào một hơi, tiếp theo cảm thấy trên tay Mục Hạc có ánh kim loại sáng lấp lóe.
Hắn theo bản năng nhìn qua: “Cái gì vậy?”
Vật trong tay hắn rõ ràng là một miếng sắt vuông vức, mặc chính hướng lên trên có khắc ba chữ Ngự Tâm Thuật.
Tạ Tri Vi ngạc nhiên nói: “Ngươi… Vật này vẫn luôn ở trong tay ngươi?”
Hắn rùng mình, chẳng lẽ nam chính thật muốn bắt chước theo cách thức mà Minh Không đối phó với Thẩm U, muốn biến hắn thành…
Cái suy đoán đáng sợ này còn chưa kịp hình thành, chỉ nghe một tiếng “rắc”, miếng sắt lập tức nát vụn.
“Bây giờ nó không còn nữa rồi.” Mục Hạc xòe tay ra, mảnh vỡ từ trong tay hắn bắn ra ngoài, nhao nhao rơi xuống mặt đất ở trước giường.
Năm đó Tạ Tri Vi tâm tâm niệm niệm chỉ có hai chuyện: Một là trợ công giúp đỡ cho nam chính, hai là tìm em gái cho nam chính.
Em gái thì miễn bàn đi, nhắc tới là một trận nước mắt chua xót. Có điều cái phó bản Huyền Vân Kiếm Phái kia xem như cũng thuận lợi, ít nhất thứ nam chính nên cầm đều cầm hết vào tay, bao gồm miếng sắt này nhờ khi đó bị nổ trang bị cùng một lượt.
Vật này từng khiến cho chính phái nhắc tới là biến sắc, bị mấy đời chưởng môn Huyền Vân Kiếm Phái phong ấn, về sau bị Minh Không ngoài ý muốn có được rồi trở thành cơ hội xoay người.
Chẳng qua chỉ là một miếng sắt mặt trên có mấy hàng chú văn ngắn ngủn cùng với ánh sáng nhạt lóe lên rồi biến mất, bao nhiêu người đã bị hủy cuộc đời vì nó.
Thẩm U ngay cả chết cũng chết trong bóng ma ngộ sát Nhiếp Đình.
Sau khi chết lại bị Minh Không lấy hình thức con rối mà gieo họa suốt ba năm, đến mức một môn phái vốn đang hưng thịnh trong nhất thời phải chịu cảnh tan tác như chim muông.
Có thể thấy được có miếng sắt này trong tay là có thể điều khiển tất cả. Mục Hạc cất giữ nó, chắc chắn là có dự tính nào đó.
Mà bây giờ hắn ta vừa động ngón tay đã bóp nát đi.
Đây là đang lộ rõ quyết tâm sao?
Tạ Tri Vi trái lo phải nghĩ, tạm thời nghĩ không ra trong nguyên tác nam chính lấy miếng sắt này để làm gì, chỉ nhớ rõ đây là đạo cụ mà Minh Không dùng để gieo họa cho Thẩm U. Nhưng giá trị nhan sắc và EQ của nam chính đều không tệ, trong nguyên tác các em gái đều là thương cảm nhào vào trong ngực hắn, căn bản không cần dùng tới loại tà vật này.
Thôi vậy, nói không chừng nó chỉ là một món đồ chơi mà Thảo Mãng Anh Hùng tiện tay viết ra.
Dù sao thì Ngự Tâm Thuật không còn tồn tại nữa, hắn không cần phải sợ hãi Mục Hạc sẽ nối gót dẫm lên vết xe đổ của Minh Không, bi kịch như Thẩm U cũng sẽ không xảy ra nữa.
… Lại nói, luôn cảm thấy nam chính hôm nay là lạ, tất cả hiểu lầm gì đó đều mở ra nói hết một lượt. Nếu trong tiểu thuyết, nam nữ chính đều chơi như vậy, còn ngược tâm thế nào nữa? Làm sao cẩu huyết? Làm sao giày vò lẫn nhau?
Phi! Chuyện của nam nữ chính thì liên quan gì tới Tạ Tri Vi hắn?
Mục Hạc hỏi: “Sư tôn có hài lòng không?”
Tạ Tri Vi nhìn trái phải mà nói với hắn: “Sau này thế gian lại mất đi một vật hại người, Thẩm chưởng môn và Nhiếp chưởng môn có thể an tâm rồi.”
Mục Hạc cũng không dong dài với hắn, “Đệ tử chỉ muốn biết, sư tôn có an tâm không?”
Cái này thì tính là gì, ngươi có nhiều thủ đoạn phong phú thế cơ mà.
Tạ Tri Vi thở dài, thành khẩn nói: “Ngươi trực tiếp thả vi sư đi, vi sư sẽ càng an tâm.”
Mục Hạc lập tức nói: “Không có khả năng.”
Tạ Tri Vi chịu đựng tức giận: “Vì sao?”
“Thế sự ngoài kia hung hiểm, đệ tử sao có thể an tâm để sư tôn đi ra ngoài?” Giọng điệu của Mục Hạc không cho phản đối, “Huống chi, hiện giờ chỉ có đệ tử là có thể bảo hộ sư tôn.”
Chỉ có ngươi có thể bảo hộ ta, lời này nghe thế nào cũng thấy quái quái? Tạ Tri Vi sửng sốt, lại hỏi: “Vì sao?”
Mục Hạc nói một cách đúng lý hợp tình: “Bởi vì khắp thiên hạ này, chỉ có tu vi của đệ tử là có thể sánh vai cùng với sư tôn.”
Tạ Tri Vi nghẹn họng nhìn trân trối, lời này nói rất có đạo lý, không có gì để phản bác.
Nhưng như vậy không phải cũng có nghĩa là, trên thế giới này chỉ có nam chính là có thể khi dễ mình sao?
Giọng của Mục Hạc trở nên dịu dàng, mang theo chút cầu xin: “Sư tôn ở lại có được không, đệ tử bảo đảm sẽ không bắt buộc sư tôn làm bất cứ cái gì, vẫn không được sao?”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ đậu xanh nam chính vừa đấm vừa xoa, nhìn đôi mắt kia trong chớp mắt đã ngân ngấn lệ, nếu hắn là đạo diễn chắc chắn sẽ tăng thêm cho hắn ta một phần cơm hộp.
Xem ra, tạm thời cự tuyệt là không được rồi. Nếu nam chính đã nói như vậy, hắn còn bất chấp mặt mũi sao? Cũng không thể tự lập flag cho bản thân, dù sao hắn ta sẽ không miễn cưỡng mình, vậy tạm thời ở lại cũng không có gì không tốt.
Chuyện cho tới bây giờ, nam chính mạnh lên, cốt truyện triển khai theo hướng mơ hồ, tuyến tình cảm không tồn tại, cho dù hắn thật sự chạy ra ngoài cũng không có mục tiêu.
Thậm chí, hắn có đợi tiếp nữa, dường như cũng không còn ý nghĩa gì cả.
Tạ Tri Vi khoát tay, có chút mệt tim nói: “Biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà……”
Tạ Tri Vi nhíu mày: “Không phải ngươi nói là không cưỡng ép sao?”
Mục Hạc không nói gì nữa, thật đúng là vô cùng thành thật bước xuống giường. Nhưng hắn cũng không đi ngay, mà nói cực kỳ nhỏ: “Nhưng mà sư tôn vẫn chưa thay y phục, có cần hay không đệ tử……”
“Không cần.” Tạ Tri Vi một ngụm đánh gãy, “Ta tự lo được.”
Gương mặt Mục Hạc ửng đỏ dọc theo bên hông Tạ Tri Vi nhìn xuống, tức khắc giọng càng nhỏ hơn: “Ý của đệ tử là, có cần đệ tử an bài cho sư tôn nước ấm ướp hương gì đó hay không, y phục của sư tôn bị đệ tử làm, làm bẩn rồi……”
Tạ Tri Vi nương theo tầm mắt của hắn mờ mịt cúi đầu, lập tức tỉnh ngộ. Trong chớp mắt, toàn bộ tính tình của hắn đều trào dâng, hắn đen mặt bật dậy từ trên giường, chụp lấy gối đầu trong tầm tay đập tới: “Đi ra ngoài!”
Mục Hạc không né không tránh, bị nện thẳng vào người. Hắn ta đường đường là thế tử lại bị đối đãi như vậy, không những không tức giận, ngược lại khắp trên mặt mũi đều tràn đầy tươi cười. Hắn cầm gối đầu trong tay như cầm một đóa hoa, sau đó tiến đến trước giường, đặt gối đầu trở lại một cách ngay ngắn.
Tạ Tri Vi rũ mi mắt xuống, nghe thấy Mục Hạc ghé vào bên tai hắn cực kỳ ôn nhu mà nói: “Vậy đệ tử lập tức an bài cho sư tôn.”
Tạ Tri Vi dự định quay đầu sang hướng khác đối mặt với vách tường, nhưng không đợi cho hắn làm như vậy, Mục Hạc bỗng nhiên áp sát tới, đỏ mặt hôn lên khóe mắt hắn một cái.
Đây không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Tạ Tri Vi lại cầm gối đầu lên nện tới, nhưng lần này đã vồ hụt.
Trước giường, người đã không còn.
Tạ Tri Vi cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn hắn cũng sẽ không giữ nổi thiết lập tính cách của nguyên chủ.
Có điều…… hình như đã giữ không nổi rồi.
Đã nói là không nổi giận, vậy mà lại cầm gối đầu nện, nam chính cũng không cảm thấy không đúng, chẳng lẽ người mà hắn ta thích không phải là một Tạ Tri Vi bao dung lãnh đạm sao?
Hoặc là nói, nam chính căn bản không care tính cách của hắn là cái gì?
Thời gian trôi qua một hồi lâu, Tạ Tri Vi rốt cuộc có cơ hội click mở hệ thống. Ở trong hệ thống, hắn không cần phải đè nén cảm xúc, gần như là gào thét trực tiếp rống lên: “Thảo Mãng Anh Hùng, chết ra đây ngay a a a a!”
“Ai da, thần tượng anh làm sao vậy.” Thảo Mãng Anh Hùng giống như nai con bị giật mình, lo sợ tiếp khung chat: “Tâm trạng của anh không được tốt lắm nha, xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Tri Vi tức giận nói: “Trao quyền cho cậu, tự mình xem đi.”
“Được được được, anh cứ bình tĩnh đi thần tượng.” Thảo Mãng Anh Hùng khuyên mấy câu, không yên lòng lại hỏi: “Trước kia anh có tức giận, cũng không thất thố đến mức này…… Anh chắc không phải là mặc kệ thân phận của nguyên chủ, cứ như vậy mà tới đi?”
Tạ Tri Vi nói: “Cũng may, tôi chỉ cầm gối đầu nện nam chính.”
Thảo Mãng Anh Hùng nhất thời không thể tiêu hóa lượng tin tức ẩn chứa trong lời này, ấp úng hỏi lại: “Anh cầm gối đầu nện nam chính?”
“Hơn nữa còn nện hai lần.”
Lời tác giả: E hèm, chương này phát đường một chút.
Các vị khách quan còn đang rối rắm tính cách chân thật của Tạ lão sư vẫn không ra tới có thể yên tâm, tính cách bản thân Tạ lão sư chính là ngạo kiều cao lãnh chết vì sĩ diện, từ chương 1 là có thể nhìn ra. Trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở cho đến bây giờ, bản thân hắn là tiền bối trong giới giải trí đã tự mang phong thái của bậc trưởng giả 【 sương mù 】 kỳ thật cũng đã tăng thêm, tính cách này của bản thân hắn cùng với tính cách của nguyên chủ càng ngày càng gần nhau.
Mà Mục Hạc thổ lộ, cùng với các loại ma sát tiểu yêu tinh ở trên người, cũng thúc đẩy tính cách chân thật của Tạ lão sư bại lộ ra ngoài, nhưng cái này cũng không hề có mâu thuẫn, đây đều là căn cứ vào thiết lập tính cách cùng với mức độ chịu đựng của hệ thống mà biến hóa. Tính cách của con người đều sẽ thay đổi, tui cố gắng khiến những thứ này dung hợp một cách tự nhiên.
Sau đó chẳng lẽ mọi người không có phát hiện sao, Tạ lão sư đã nổi cơn bùng nổ thành như vậy, hệ thống cũng không hề đi ra nhảy nhót?
—
FM: Hôm qua tác giả cập nhật Weibo có nhắc đến Vi sư, sẵn đây tui xin edit cho quý độc giả hiểu thêm/thông cảm chị một chút ha~
Weibo tác giả ngày 30/4/2020
Nói thật, lúc trước tui dựa vào bản năng viết 《 Vi sư 》, không có kỹ xảo không có hành văn không có đại cương (sau chương 90 mới nghiêm túc soạn đại cương) chỉ có não động, bạn có thể phun tác giả rác rưởi hành văn rác rưởi cốt truyện rác rưởi, nhưng bạn không thể bởi vì chán ghét một vai phụ, thì đánh giá cái văn này một sao nâng vai phụ gì đó. Minh Không quả thực ghê tởm, nhưng thời điểm tui viết là với thái độ phê phán, hơn nữa hắn không phải đã nhận kết cục không tốt rồi sao, tui thật là oan uổng mà