Cuối cùng Đàm Đạo Dao cũng tỉnh, Tạ Tri Vi gần như là chạy như bay tới chỗ của Độ Sinh.
Lúc đó, bàn tay Độ Sinh đang nâng một khối quang hoa màu vàng rực rỡ, ở giữa mơ hồ có bóng dáng của một đóa hoa sen —— đây đúng là Kim Liên có liên quan đến sự sống chết của Mục Hạc.
Ông ta thấy Tạ Tri Vi vào cửa thì khom người nói: “Tạ chân nhân, bần tăng đã lấy Kim Liên ra, có thể cầm nó đi cứu thế tử được rồi.”
Xem ra Đàm Đạo Dao đã phục hồi lại như cũ, tảng đá trong lòng Tạ Tri Vi lặng yên rơi xuống đất, hắn nghiêm mặt thi lễ nói: “Đợi Tạ mỗ cứu hắn ra ngoài, nhất định sẽ khiến hắn đích thân tới cửa hậu tạ đại ân của Thiền Tông.”
Độ Sinh khẽ lắc đầu: “Chúng ta đều đang ở trong tình thế nguy hiểm, giúp thế tử cũng là giúp cho Thiền Tông.”
Cửu Châu Vương lúc này mới chậm rãi đi tới, nghe thấy vậy, khen ngợi: “Đại sư hiểu rõ đại nghĩa, bổn vương vô cùng cảm phục. Trước mắt đã sử dụng được Kim Liên, vậy ít ngày nữa có thể phát binh đánh kinh thành rồi. Tạ Tri Vi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tạ Tri Vi đương nhiên là muốn càng nhanh càng tốt.
Tuy rằng hiện tại vẫn không có ánh trăng để áp chế lệ khí Ma giới, nhưng không thể chờ thêm được nữa. Kim Liên đã ở trong tay, nói không chừng có thể thử một lần…… Coi như không thành công, hắn cũng đã cố gắng hết sức.
Dù cho cuối cùng thật sự phải rời đi, chắc là sẽ không có gì phải luyến tiếc.
Tạ Tri Vi chậm rãi cuộn tròn các ngón tay: “Tạ mỗ sẽ tận lực phối hợp.”
Thời gian còn lại: Một ngày và năm canh giờ.
Đạm Đài Mộng được chôn cất vào đêm trước khi phát binh đánh kinh thành. Do Độ Sinh làm chủ, chọn một bãi đất cao trong rừng tuyết tùng sau núi Thiền Tông. Những ngày nắng đẹp đứng ở chỗ này dõi mắt trông về phương xa, có thể nhìn thấy kinh thành phồn hoa ngoài mấy chục dặm.
Nếu như ngày sau thái bình trở lại, cô nương này thấy được, nhất định sẽ rất vui mừng.
Tu Chân giới hễ là người có danh tiếng tất cả đều tới đây. Mấy vạn người tụ tập, toàn trường lặng ngắt như tờ, đều tự giác vì vị nữ đệ tử hoa thơm chóng tàn này của Thiền Tông mà tiễn đưa.
Tạ Tri Vi đứng trước đám người, trong lòng yên lặng nghĩ, Mộng Mộng nếu ở trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho ánh trăng ló dạng. Đợi vượt qua ải này rồi, Mục Hạc áo gấm trở về, hắn nhất định phải bắt hắn ta mua quần áo tốt nhất toàn kinh thành đốt cho nàng. Hoặc là, dùng tiền của Mục Hạc phát cho những ăn mày không có nhà để về kia…… Mộng Mộng thích cái gì, sẽ làm cái đó.
Sau khi đắp xong nắm đất vàng cuối cùng, Độ Sinh khẽ nói: “Mộng Nhi yên tâm, vi sư nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.”
Nghi thức bước vào giai đoạn cuối, ông ta vừa lên tiếng, mọi người tất nhiên là phụ họa theo: “Đúng vậy, vì Đạm Đài cô nương đòi lại công đạo!” “Nhất định bắt Doãn Thương Sơn phải chịu tội!” “Quét sạch tà ma!”
Giữa những tiếng la hét ầm ĩ, Cửu Châu Vương đứng dậy nói: “Bổn vương thay mặt triều đình cảm tạ các vị. Trước mắt Doãn tặc vây khốn hoàng cung, thánh thượng gặp nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc. Triều đình và Tu Chân giới gắn bó như môi với răng, vẫn cần dựa vào các vị cứu giúp.”
Thân là nhân vật dẫn đầu trong Tu Chân giới, Nhan Tri Phi nói tiếp: “Chúng ta sẽ tương trợ hết mình.”
Phía dưới lại là một loạt âm thanh hưởng ứng.
Cửu Châu Vương lộ vẻ mặt cảm kích, chắp tay nói: “Đạm Đài cô nương đã yên giấc, chúng ta không tiện quấy rầy tại đây. Xin mời chủ sự các phái theo bổn vương dời bước đến Đại Hùng Bảo Điện, cùng nhau thương lượng bố trí kỹ càng.”
Không hổ là nhân vật lớn, mặc kệ trước kia ngầm có khúc mắc gì với nhau, lên trên mặt bàn tất cả đều ra dáng ra hình, sức kêu gọi vô cùng vang dội.
Đoàn người sôi nổi đi theo Cửu Châu Vương rời khỏi sau núi. Giữa những bước chân hỗn loạn, Tạ Tri Vi nhìn thấy Độ Sinh vẫn còn đứng yên trước mộ không nhúc nhích, hắn vội đi tới thuận miệng hỏi: “Đại sư còn có lời muốn nói với Đạm Đài cô nương ư?”
Độ Sinh nhìn về phía hắn: “Bần tăng có chuyện muốn ở ngay trước mặt Mộng Nhi nói với Tạ chân nhân.”
Tạ Tri Vi đang phủi tro giấy trên mộ bia, nghe vậy dừng lại: “Xin đại sư cứ nói.”
“Kim Liên này, ngài không cần trả lại Thiền Tông.”
Tạ Tri Vi ngẩn ra: “Đại sư từ bỏ sao?”
Độ Sinh thở dài: “Trước là Xích Viêm tập kích, sau là Doãn Thương Sơn gây hấn, Thiền Tông hai lần bị thiêu cháy, tất cả đều bởi vì vật ấy. Giữ lại làm gì, vẫn là từ bỏ đi thôi.”
Tạ Tri Vi không thể phản bác.
Bốn đóa hoa sen phân biệt đại biểu cho “Thành, Trụ, Hư, Không”, mà Kim Liên là “Thành”, tức là bao gồm cả Thanh Bình Kiếm ở bên trong, nó đứng đầu năm bảo vật. Vật này không có lực sát thương, chỉ có thể bảo vệ cho người bất tử, lại bởi vì được cung phụng ở thiên hạ đệ nhất Phật môn là Kim Quang Thiền Tông, cho nên hiếm có người dòm ngó tới nó. Còn lại bốn món bảo vật, mới là lựa chọn tranh đấu đầu tiên.
Mà Kim Liên và Kim Quang Thiền Tông kết hợp lại, nó gần như trở thành vật tượng trưng cho Thiền Tông, ngay cả trên áo cà sa của cao tăng Thiền Tông cũng dùng hoa văn Kim Liên để trang trí.
Thế nhưng một khi mang đến tai họa ngập đầu, bảo vật còn là bảo vật sao?
Đôi mắt Độ Sinh toàn là tang thương: “Sau khi năm bảo vật hợp nhất sẽ hòa thành một thể không tách ra nữa, càng không có khả năng bị người người tranh đoạt. Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người có tâm muốn tập hợp chúng lại bằng mọi cách, bần tăng chỉ mong thế tử hợp nhất năm bảo vật, chính thức chấm dứt thiên hạ phân tranh…… Hãy để kiếp nạn này của Thiền Tông, biến thành kiếp nạn cuối cùng của thế gian.”
Khóe miệng Tạ Tri Vi khẽ cong lên: “Nhất định sẽ như thế.”
Độ Sinh nói xong thì khom người thi lễ với Tạ Tri Vi, Tạ Tri Vi cũng đáp lễ lại, hai người ngầm hiểu ý nhau mà không nói ra việc thỏa thuận này. Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng có tiếng khóc bi thương.
Hai người ngạc nhiên dừng bước, Tạ Tri Vi hướng về phía đó gọi khẽ: “Đạo Dao?”
Đàm Đạo Dao vốn đang nằm ở trên giường, lúc này mặc áo trong đơn bạc chạy tới, mắt cá chân và đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài bị đông lạnh đến đỏ bừng. Gương mặt nó càng đỏ hơn, phía trên đều là nước mắt, có nước mắt bị gió hong khô để lại đường vân.
Độ Sinh bước tới nói: “Đứa nhỏ này, sao con lại chạy tới đây, nơi này lạnh lắm.”
Đàm Đạo Dao bình tĩnh nhìn mộ bia trong gió tuyết, nức nở nói: “Con tới đưa tiễn tỷ tỷ…… Đại sư, con phải báo thù cho tỷ tỷ! Có phải mọi người muốn tới kinh thành không, đưa con cùng theo với!”
Độ Sinh cởi áo cà sa xuống phủ thêm cho nó, thở dài nói: “Con muốn báo thù như thế nào, trước đó con không phải mới vừa bị một người lớn tay không tấc sắt đánh rồi sao?”
Đàm Đạo Dao hít hít mũi, oa một tiếng khóc lên, chạy như bay đến trước mộ Đạm Đài Mộng: “Nhưng tỷ tỷ không thể chết như vậy được.”
Tạ Tri Vi đi đến trước mặt nó, vỗ vỗ bờ vai nó: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ báo thù cho cô nương ấy.”
Đàm Đạo Dao ngơ ngẩn ngẩng đầu hỏi: “Vậy, đệ tử có thể làm cái gì cho tỷ tỷ?”
“Cô nương ấy không tiếc mạng sống là vì muốn bảo vệ ngươi và Kim Liên.” Tạ Tri Vi nhìn nó, kiên định nói, “Việc ngươi phải làm, chính là cố gắng sống, sống thành tốt nhất có thể.”
Sau nửa đêm, Vô Nhan nhờ Thu Trọng Vân mang tin tức tới, tối nay Doãn Thương Sơn lại phát cuồng lần nữa, suýt chút lỡ tay giết Doãn Vô Song. Lúc này linh lực của ông ta suy yếu, trốn ở trong phòng, vẽ kết giới tự nhốt mình lại.
Đây là thời cơ tốt để tập kích bất ngờ.
Cửu Châu Vương ra lệnh một tiếng, đội nhân mã thảo phạt Doãn Thương Sơn chia ra mấy đường xuất phát về hướng kinh thành. Bởi vì Doãn Thương Sơn cũng đồng dạng bố trí tỉ mỉ, nửa đường gặp phải mấy toán phục binh chặn đánh. Thế nhưng Tu Chân giới có rất nhiều người tài, chỉ để lại mấy nhóm đối phó, còn lại tiếp tục tiến lên. Đợi quân chủ lực các môn phái giải quyết xong phục binh và lại đuổi kịp, lúc tới gần kinh thành, đội ngũ vẫn giữ được thanh thế to lớn.
Cửa thành đóng chặt, trên lầu hoàn toàn tĩnh mịch, tướng sĩ giữ thành khẩn trương nhìn chằm chằm vô số bóng người bên dưới. Bọn họ không thể nào ngờ được, những nhân sĩ tu chân tiên khí chính trực này lại có thể tụ tập theo phe Cửu Châu Vương, cứ như từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ càng khiếp sợ hơn: Cửu Châu Vương…… Không phải đang bị Doãn vương gia giam giữ trong phủ sao?
Hai bên âm thầm giằng co, trong lúc nhất thời chỉ có ánh đuốc sáng rực.
Thời gian còn lại: Chín canh giờ.
Tạ Tri Vi không có nhiều kiên nhẫn, trực tiếp ngự kiếm bay lên thành lầu. Sau lưng hắn, mây đen che phủ tất cả, đạo bào xanh đen tung bay bồng bềnh, cùng với trời cao hòa thành một màu. Quang hoa của Thanh Bình Kiếm trong tay hắn lưu chuyển sáng ngời, miệng nói: “Đao kiếm không có mắt, hi vọng các vị trân trọng sinh mạng, cảm phiền mở cửa thành ra.”
Thủ thành không chỉ có người phàm tục, Doãn Thương Sơn cũng an bài người tu chân ở trong đó, tuy rằng phần lớn những người này đều không môn không phái, cũng không quen biết Tạ Tri Vi, nhưng bọn họ nhận biết thanh kiếm trong tay Tạ Tri Vi. Tức khắc có người cả kinh nói: “Thanh Bình Kiếm! Bích Hư chân nhân Tạ Tri Vi?”
Tạ Tri Vi gật đầu đáp: “Đúng là Tạ mỗ.”
Nói xong mới phát hiện, mình đang trang bức. Cốt truyện gấp gáp, cũng không kịp tạo cái dáng gì đó, thật là đáng tiếc.
Sợ hãi thì sợ hãi, những người đó nghe theo lệnh của Doãn Thương Sơn, không có khả năng bởi vì câu nói của Tạ Tri Vi mà đầu hàng. Người cầm đầu nói: “Cản bọn họ lại!”
Nhưng đã quá muộn, Nhan Tri Phi cũng dẫn theo các nhân sĩ tu chân bay lên tới, đám thủ vệ sôi nổi xuất ra tất cả vốn liếng để ngăn cản, trong nháy mắt mũi tên tẩm lửa nổi lên bốn phía, linh lực kiếm khí tung bay đầy trời.
Cửu Châu Vương ở ngoài thành hô: “Tạ Tri Vi, không cần quan tâm chỗ này, ngươi đi trước tới phủ Doãn vương thăm dò tình hình của vương nhi!”
Tạ Tri Vi đứng trên tường thành đóng băng gật đầu với ông ta, đang định trước khi rời khỏi mở cửa thành ra cho bọn họ đi vào, nhưng khóe mắt hắn vừa thoáng liếc nhìn, đã có người làm như vậy.
Hắn sửng sốt, vội vàng dùng con mắt nhìn thẳng, người này là……
Tạ Tri Vi phi thân đáp xuống, bước nhanh về phía trước, túm lấy vạt áo của người kia: “Tiểu sư đệ, sao đệ cũng tới đây!”
Sở Tri Thị mặc một cái áo choàng to rộng, toàn bộ thân hình được bao bọc ở bên trong, hoàn toàn nhìn không ra bị thiếu một bên cánh tay. Hắn kéo khăn che mặt xuống, nhướng mày nói: “Thấy mọi người đến đây đánh đánh giết giết, tay đệ liền ngứa ngáy, cho nên lén lút trà trộn vào đây để xem náo nhiệt. Nhị sư huynh, sư huynh đừng nói cho Đại sư huynh biết nha.”
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng: “Ta đã biết!”
Sở Tri Thị chấn động toàn thân, lập tức nở nụ cười tươi: “Đại sư huynh.”
Nhan Tri Phi trầm mặt đi tới: “Trước khi đi đã dặn dò đệ như thế nào? Mới vừa có thể đi lại là chạy tới càn quấy. Tri Ỷ, muội trông nom hắn.”
Hạ Tri Ỷ chém ra một kiếm, cầu lửa liên tiếp bị hàn băng dập tắt, nàng không thèm liếc mắt mà chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ biết thêm phiền.”
Sở Tri Thị bĩu môi không thèm để bụng, một tay cầm lấy Phá Lôi, lại dùng linh lực nâng Lăng Không treo ở sườn vai phía bên kia, hắn nói với Tạ Tri Vi: “Nhị sư huynh mau đi làm chuyện của mình đi, đệ ngược lại muốn cho Tam sư tỷ nhìn xem, đây là thêm phiền hay là trợ trận.”
Tạ Tri Vi lên tiếng muốn đi, bỗng nhiên duỗi tay níu hắn ta lại, thấp giọng nói: “Tiểu sư đệ, cảm ơn ngươi.”
Sở Tri Thị xua xua tay: “Đừng đừng đừng, đệ cũng không phải vì đồ đệ kia của Nhị sư huynh.” Hắn bày ra bộ dáng đứng đắn và vẻ mặt nghiêm túc, làm bộ làm tịch nói, “Trừ ma vệ đạo là bổn phận của Đạo Tông, đệ chỉ giữ bổn phận mà thôi.”
Xa xa truyền đến tiếng la hét sùng bái của Trần Đạo Viễn: “Sư tôn anh minh thần võ!”
Sở Tri Thị cười hai tiếng ha ha, càng ngày càng có nhiều thủ vệ từ trong thành chạy tới, hắn vung trọng kiếm lên không quay đầu lại mà vọt qua, phất trần và trọng kiếm cùng sử dụng một lượt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Tạ Tri Vi dường như bị thái độ rộng lượng này của hắn lây nhiễm, cũng cong khóe môi lên, ngay sau đó đạp lên Thanh Bình Kiếm bay vào trong thành. Dọc theo đường đi đều có thể thấy phía dưới có người đang chạy trốn, càng đi sâu thì thấy càng nhiều, trung tâm nơi mà dân chúng muốn rời xa, đúng là phương hướng dẫn tới phủ Doãn vương.
Mà phương hướng kia nhờ được ánh lửa trên không chiếu rọi, nơi chân trời u ám hiện lên một mảnh đỏ bừng.
Tạ Tri Vi nhíu mày, bay cao hơn chút nữa, thu hết cảnh tượng phía dưới vào đáy mắt. Toàn bộ phủ Doãn vương đều bị ánh sáng đỏ sậm bao phủ, sau đó lấy nó làm điểm tròn, lửa bắt đầu bùng lên cháy hừng hực lan ra bên ngoài.
Phố xá phồn hoa của ngày xưa, hoặc đang bị thiêu đốt, hoặc đã bị đốt thành tro tàn. Tiếng than khóc của dân chúng hợp thành một vùng, khắp nơi hoảng sợ bỏ chạy tứ tung.
Tại sao lại như vậy?
Tạ Tri Vi đáp xuống giữa đám người, túm lấy một kẻ đang chạy trốn, hỏi hắn: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết đâu, nửa đêm đang ngủ thì bốc cháy, ngươi đừng kéo ta, có rất nhiều người đã bị thiêu chết, mau chạy đi.” Người nọ gỡ tay Tạ Tri Vi ra, tiếp tục ôm đầu hòa theo dòng người xông ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn, kinh hoàng lo sợ, không ít người cả gương mặt đều bị hun đen, có người dìu dắt người nhà, cũng có người lạc đàn đơn độc. Nơi nổi danh nhất của cả vương triều trong lúc nhất thời trở thành luyện ngục.
Tạ Tri Vi vội vàng đi tiếp về phía trước, rất nhanh đã tới bên ngoài đám cháy, nơi này đang bị ngọn lửa từng bước xâm chiếm, vốn nên là khu không người. Nhưng hắn lại thấy ba người.
Doãn Vô Song nước mắt giàn giụa che chắn trước người Vô Nhan đang giả dạng thành Cửu Châu Vương, mà cái người khí thế hung hăng từng bước áp sát tới gần bọn họ, đúng là Doãn Thương Sơn.
Doãn Thương Sơn nói: “Con gái con mau tránh ra. Giết hết hắn, thiên hạ sẽ thuộc về chúng ta.”
Sắc mặt ông ta tái nhợt, đôi mắt đỏ như máu, so với Mục Hạc bị ảo giác phản phệ lúc trước gần như không có khác biệt. Mà phần lớn lệ khí toàn thân ông ta đều bị Hồng Liên kích phát ra ngoài, mỗi một bước đi sẽ tản mát khắp nơi, bắn tung tóe ra chung quanh bùng nổ thành ngọn lửa.
Doãn Vô Song khóc lóc nói: “Cha, không phải như vậy, hắn không phải là vương gia bá bá…… Cha hãy thu tay lại đi!”
Doãn Thương Sơn mở to đôi mắt bị huyết sắc che phủ, nhàn nhạt nói: “Hắn là giả? Vậy ngươi cũng không phải là thật?”
Lệ khí toàn thân ông ta lại nổ tung một lần nữa, có mấy điểm rơi xuống chân Doãn Vô Song, nàng hét lên một tiếng, bị Vô Nhan kéo ra. Khóe miệng Vô Nhan tràn đầy máu, đã bị thương không nhẹ, hắn nói với Doãn Vô Song: “Quận chúa, Doãn vương gia đã mất lý trí, người mau chạy ra ngoài thành đi, vương gia bọn họ đã tới rồi.”
“Vậy còn ngươi?”
Vô Nhan nói: “Ta đi không được, ta phải ở lại ngăn cản ông ấy.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Doãn Thương Sơn nháy mắt đã vọt đến sau lưng bọn họ, cắt đứt đường lui, “Ai cũng không được đi, đều chết hết cho ta.”
Ông ta trở tay đánh một chưởng về phía hai người. Vô Nhan vội vã đẩy Doãn Vô Song sang một bên, sau đó kiên quyết nhắm mắt lại. Nhưng lệ khí không có ập xuống giống như dự đoán, hắn nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Doãn Vô Song: “Là ngươi? Sư tôn của Mục Hạc ca ca?”
Vô Nhan nháy mắt mở mắt ra, quả nhiên trước mặt hắn đã có một bóng lưng như thân trúc đang chống đỡ.
Vô Nhan vội nói: “Ân cứu mạng của Tạ chân nhân, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Tia lửa trên thân Thanh Bình Kiếm vừa tắt, Tạ Tri Vi giơ tay lên: “Không cần đa lễ, ngươi đưa Doãn quận chúa rời khỏi nơi đây trước đi.”
“Tạ Tri Vi Tạ chân nhân?” Doãn Thương Sơn bỗng nhiên cười rộ lên, nhưng mà lúc này bất kỳ cảm xúc gì lộ ra ở trên mặt ông ta đều có vẻ cực kỳ đáng sợ, “Ngươi là thật hay là giả?”
…… Có phải mấy tên bị phát tác ảo giác đều thích xoắn xuýt vấn đề này hay không, thế này so với phát tác bệnh tâm thần thì có gì khác nhau?
Sớm biết như thế, còn không bằng lúc trước ở Đại Hùng Bảo Điện bảo Mục Hạc đưa Hồng Liên ngay cho ông ta, tránh cho sau này xảy ra nhiều phiền toái như thế.
Tạ Tri Vi cố ý kích thích ông ta: “Tạ mỗ là giả, ảo giác của ngươi đúng là càng ngày càng nghiêm trọng.”
Sắc mặt Doãn Thương Sơn cứng đờ, ngay sau đó trên trán nổi lên gân xanh, tức giận nói: “Không! Tại sao lại như vậy, ta nhất định không thể xảy ra chuyện gì!”
Tạ Tri Vi nói: “Nhưng chuyện đã không do ngươi khống chế nữa rồi, như thế nào mới tốt đây?”
Doãn Thương Sơn chợt rống to một tiếng, lệ khí trên người lại phát ra một lần nữa, ông ta cố gắng cưỡng ép kiềm chế, lại phun ra một ngụm máu.
Doãn Vô Song co rụt thân mình, nước mắt tiếp tục chảy xuống: “Ngươi là sư tôn của Mục Hạc ca ca, ngươi nhất định lợi hại hơn ca ca, ngươi có cách cứu cha ta đi, có đúng không?”
Tạ Tri Vi bị đôi mắt ngấn lệ của nàng nhìn chăm chú, trong lòng có chút áy náy nhưng vẫn cắn răng nói: “Không sai, có điều quận chúa phải nghe theo ta, nếu không sẽ không linh.”
Doãn Vô Song liên tục gật đầu: “Ngươi mau nói đi, ta cái gì cũng nghe!”
“Quận chúa đưa cây trâm vàng trên đầu cho ta mượn, sau đó theo Vô Nhan rời khỏi nơi đây.”
Doãn Vô Song nửa tin nửa ngờ gỡ trâm vàng xuống, kinh ngạc nói: “Nhưng cây trâm này là cha ta…… Ngươi thật sự không gạt ta chứ?”
Tạ Tri Vi gật đầu, trong lòng lại nói: Xin lỗi nha em gái, ta thật sự không có cách.
Doãn Vô Song cắn cắn môi, đặt trâm vàng vào trong tay Tạ Tri Vi, lại đỏ mắt nhìn thật sâu về phía Doãn Thương Sơn, “Cha, con sẽ về rất nhanh thôi.”
“Không cho phép đi!” Vẻ mặt Doãn Thương Sơn khi giận khi buồn, thay đổi thất thường, “Con gái, con đừng đi!”
Ông ta muốn bắt Doãn Vô Song trở lại, nhưng Tạ Tri Vi đã ngăn cản đường đi, Vô Nhan nhân cơ hội kéo Doãn Vô Song rời khỏi nơi đây.
Doãn Thương Sơn nổi trận lôi đình: “Muốn chết!”
Ông ta nâng tay lên, đang định đánh ra một chưởng nữa về phía Tạ Tri Vi, nhưng Tạ Tri Vi lại thản nhiên nói: “Muốn tìm con gái của mình sao? Thế nhưng nàng đã bị ngươi giết.”
Doãn Thương Sơn tức khắc trợn to mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, vừa rồi lúc ngươi nổi điên, nàng đã bị ngươi lỡ tay đánh chết.”
Doãn Thương Sơn hung hăng quát: “Ta không tin! Ngươi đang gạt ta!”
Tạ Tri Vi cầm cây trâm kia quơ quơ trước mắt ông ta: “Ngươi xem đây là cái gì?”
Hai chữ “Vô Song” trên cây trâm, trong ánh lửa chợt lóe lên rồi biến mất.
Toàn thân Doãn Thương Sơn đều cứng đờ, ông ta giống như một tử thi nhìn chằm chằm bàn tay Tạ Tri Vi: “Không…… Không thể nào!”
Tạ Tri Vi chịu đựng cơn đau cầm cây trâm đâm thủng tay mình, tiếp tục nói: “Ngươi xem, phía trên đều là máu của nàng. Nàng thật sự chết rồi, nếu không nàng thích cây trâm này như vậy, sao có thể đành lòng ném xuống?”
Doãn Thương Sơn vẫn không nhịn được nói: “Không thể nào… Sao có thể……”
“Doãn vương gia, cây trâm này ngươi quen thuộc nhất. Lúc ấy ở dưới gầm giường có thể gặp được Tạ mỗ, toàn bởi vì Doãn vương gia tới chỗ Mục Hạc thế tử đi tìm nó. Phía trên vật này có khắc phương danh của con gái ngươi, cam đoan không giả.” Tạ Tri Vi dứt lời, giơ tay lên, ném cây trâm cho Doãn Thương Sơn.
Doãn Thương Sơn hoảng hốt chụp vào trong tay, tỉ mỉ sờ soạng mấy lần, lại lấy móng tay tàn nhẫn moi hai chữ kia ra, rốt cuộc không thể kiềm chế kêu rên một tiếng: “Con gái…… Cha làm tất cả những việc này đều là vì con! Nhưng cha lại…… Cha có lỗi với con ——”
“Vì con gái ngươi?” Tạ Tri Vi rất không đồng tình mà truy hỏi, “Vì con gái mình mà trở thành kẻ địch của thiên hạ? Con gái ngươi mới vô tội làm sao!”
“Ta không hề muốn trở thành kẻ địch với thiên hạ.” Doãn Thương Sơn lẩm bẩm nói một tiếng, sau đó điên cuồng cười rộ lên, “Ta chỉ muốn đoạt được thiên hạ, đem tất cả những vật tốt nhất trên thế gian này tặng cho con gái của ta! Người phàm tuổi thọ có hạn, ta chỉ thay nó tính toán trước mọi thứ!”
Tạ Tri Vi ngạc nhiên nói: “Cô nương ấy cuối cùng sẽ gả làm vợ người ta, ngươi có thể chăm sóc cho nàng cả đời sao?”
Doãn Thương Sơn khịt mũi coi thường: “Con gái ta bản tính hồn nhiên, lại tùy hứng hiếu thắng, ta sao có thể đành lòng gả nó ra ngoài chịu cúi đầu trước kẻ khác? Chỉ có trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, mới có thể đi chọn người khác!”
Mẹ nó lại là một người cha không bình thường……
Tạ Tri Vi không còn sức để phun tào, đành phải tiếp tục khiêu khích ông ta: “Tính tình cô nương ấy thế này còn không phải do ngươi nuông chiều sao? Là ngươi hại nàng! Ngươi thì bị chúng bạn xa lánh, nàng thì chết rồi, tất cả hóa thành bọt nước.”
“Không!” Doãn Thương Sơn cúi đầu, vết máu trên cây trâm kia dính trên tay ông ta, ông ta tức khắc sụp đổ: “Ta không nghe! Con gái ta không có chết!”
Tạ Tri Vi nhân cơ hội ông ta điên cuồng, đột nhiên vung Thanh Bình Kiếm về phía trước, Doãn Thương Sơn kêu thảm một tiếng, rơi vào trong biển lửa hừng hực.
Tạ Tri Vi đánh trúng mục tiêu, trong lòng mừng rỡ, muốn đi qua nhìn xem ông ta đã chết hay chưa. Nhưng ngọn lửa cháy bừng bừng tràn đầy lệ khí, hắn căn bản không qua được, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, một chút điềm báo trời quang mây tạnh cũng không có.
Phía dưới mây đen, phương đông mơ hồ lộ ra một đường màu trắng bạc.
Thời gian còn lại: Tám canh giờ.
Có thể có ánh trăng sao, Mục Hạc lúc này thế nào rồi?
Tạ Tri Vi vô cùng muốn ngủ một giấc để được gặp Mục Hạc, nhưng hắn không vào pháp trận được, lại sợ mất đi chút linh lực này, Mục Hạc sẽ không cầm cự nổi.
Tạ Tri Vi đi một vòng, vẫn còn lo lắng lỡ như Doãn Thương Sơn không có việc gì lại chạy ra từ trong đám cháy. Hắn đành phải mở thần thức ra, một bên vây quanh ngọn lửa đốt cháy phủ Doãn vương, một bên dùng thần thức quét động tĩnh.
Bình tĩnh phải bình tĩnh, lúc này có gấp cũng vô dụng. Trước cứ canh giữ ở nơi này, chờ đám người Cửu Châu Vương chạy tới, lại thương lượng biện pháp đối phó.
Tạ Tri Vi cố gắng không nghĩ tới thời gian còn sót lại là bao nhiêu, vì di dời lực chú ý của mình, hắn lại mở file TXT mà Thảo Mãng Anh Hùng đã đưa cho hắn.
Xem không được bao lâu thì cốt truyện có chuyển biến, đồ đệ đi theo sư phụ đánh quái thăng cấp, đạt được bảo vật mà người người tranh đoạt. Thế nhưng chuyện này lại bị nhân vật phản diện biết, hắn ta tới cửa ép hỏi, vì thay đồ đệ giấu nhẹm việc này, sư phụ tuyên bố bảo vật ở trên người mình. Nhân vật phản diện không buông tha, trong lúc đánh nhau dùng ám chiêu ám hại sư phụ, sư phụ bởi vậy mà chết thảm.
Tạ Tri Vi đọc đến chỗ này, nghĩ thầm chắc là đồ đệ sắp trưởng thành và hắc hóa đây mà, quả nhiên là phong cách của Thảo Mãng Anh Hùng.
Đồ đệ quả thật đã trưởng thành và hắc hóa, thế nhưng hắn không biết sư phụ lúc trước đã tu luyện thành tiên thân, sau bốn năm hồi sinh quay về. Nhưng sư phụ từ đó lại mai danh ẩn tích, yên lặng canh giữ ở bên người đồ đệ, vì hắn quét dọn những chướng ngại vật vô hình trên con đường tiến về phía trước.
Tạ Tri Vi buồn cười, đây là cái gì, trợ công nhưng không lộ liễu, giống y như nàng tiên cá nhỏ âm thầm trả giá, ai mà không biết chắc sẽ cho rằng sư phụ thích đồ đệ đây.
Tiếp tục nhìn xuống, đồ đệ nghĩ là mình đã đạt được cảnh giới nhất định, bắt đầu có chút lười biếng, suốt ngày trầm mê với cái chết của sư phụ mà không cách nào thoát khỏi. Sư phụ vì động viên hắn, sau khi giết chết nhân vật phản diện thì giả mạo làm nhân vật phản diện đi khiêu khích đồ đệ. Kết quả bị đồ đệ bắt được, thân phận bại lộ. Đồ đệ dưới sự ngạc nhiên mừng rỡ, mang sư phụ về nhốt lại.
Kỳ thật lúc Tạ Tri Vi đọc đến đoạn đồ đệ “trầm mê với cái chết của sư phụ mà không cách nào thoát khỏi” đã cảm thấy không đúng, sau đó sư phụ lại vì đồ đệ giả mạo nhân vật phản diện, khiến hắn chấn động toàn thân. Không tự chủ lại nhìn xuống dưới, quả nhiên sau khi đồ đệ nhốt sư phụ lại, đã thổ lộ.
Thổ lộ rồi, lộ, rồi……
Tạ Tri Vi mắng một tiếng đậu xanh, tiếp tục không thể tự khống chế nhìn xuống tiếp.
Sau đó sư phụ các loại không chấp nhận, đồ đệ các loại theo đuổi không buông tha, sau một loạt hành vi không thể miêu tả, sư phụ dao động.
Lại đọc nhanh như gió cuốn mây tan, chương cuối cùng mới cập nhật là đồ đệ gặp nạn, sư phụ nếu như cứu hắn có lẽ sẽ cửu tử nhất sinh. Sư phụ không cách nào đối mặt với nội tâm của chính mình, đang rầu rĩ đến chết đi sống lại…
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, click mở hệ thống: “Thảo Mãng Anh Hùng ông nội cậu, chán sống rồi đúng không!”
Thảo Mãng Anh Hùng tựa như đoán được hắn sẽ có thái độ này, không biết xấu hổ mà cười hi hi, nói: “Sao có thể chứ, chúng ta đều là ma quỷ, không phải chán sống, là chán chết cơ. Thần tượng anh xem xong rồi hả?”
Tạ Tri Vi ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu được lắm, có sẵn đề tài đúng không?”
“ A hi hi, tôi quả thật rất hiếu kỳ câu chuyện này cuối cùng sẽ đi đến đâu, bây giờ thì rõ ràng rồi.” Thảo Mãng Anh Hùng xoa xoa tay nói, “Đam mỹ, lần đầu tiên tôi nếm thử, cảm giác cũng khá tốt hí hí hí.”
“Mỹ ông nội cậu!” Tạ Tri Vi phát cáu lên, “Cậu miêu tả thêm mắm dặm muối như vậy, hình tượng của tôi hoàn toàn thay đổi có biết không?”
Thảo Mãng Anh Hùng sửng sốt, giải thích nói: “Có vài chi tiết tôi quả thật đã tô vẽ thêm, nhưng mà rất nhỏ. Tôi tuyệt đối không có thêm mắm dặm muối nha, lúc trước anh đối xử tốt với nam chính như vậy, đúng là rất dễ khiến người ta sinh ra hiểu lầm……”
“Tôi không phải nói cái này!” Tạ Tri Vi nhịn không được, “Cậu mẹ nó vỗ lương tâm nói đi, ban đêm nam chính có chạy tới phòng của tôi hay không, có dùng tay tôi để giúp hắn quay…… Yếu đuối! Vốn dĩ cao cao tại thượng, thế này thì hay rồi, hoàn toàn mặc cho người ta định đoạt, tôi có yếu ớt như vậy sao?”
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức ho khan một trận, sau đó thật đúng là vỗ ngực bịch bịch thật mạnh: “Tôi vỗ lương tâm nói, khụ…… Đây cũng là chuyện từng xảy ra, thần tượng anh bị hắn dùng Hắc Liên đánh ngất nên mới không có cảm giác, tôi bên này lúc được trao quyền đã xem cốt truyện rất rõ ràng.”
Tạ Tri Vi hít vào một ngụm khí lạnh, hắn không phải là một người dễ dàng xấu hổ. Lúc Mục Hạc và hắn trải qua ba ngày ba đêm, hắn nhắc đến việc này mà mặt không đỏ hơi thở không loạn, lúc này không biết vì sao, trên mặt như bị bỏng, nóng bừng đến tận mang tai.
Sau một lúc lâu, hắn ngập ngừng nói: “Cái này…… Tôi, tôi có thể xem không?”
Thảo Mãng Anh Hùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng hít một ngụm khí lạnh: “Thần tượng anh muốn nhìn?”
Tạ Tri Vi hắng giọng một cái, nói: “Cũng không nghĩ nhiều…… Chỉ là hiếu kì.”
“Cũng phải, hình ảnh xúc động như vậy, tôi cũng hiếu kì. Tôi lúc ấy xem xong cảm thấy trời như bừng sáng, còn có thể làm tới mức đó, nam chính thật biết chơi.”
Tạ Tri Vi yên lặng trợn trắng mắt.
Sau đó hắn nghe thấy tích một tiếng, trước mắt chợt xuất hiện một hình ảnh.
Mục Hạc ôm hắn hôn mê bất tỉnh, một bàn tay đặt lên xương quai xanh sờ tới sờ lui. Y phục trên người hắn không chỉnh tề, rõ ràng đã bị xé nát.
Đây là lần đó ở biệt viện.
Lúc ánh mắt Tạ Tri Vi vừa trông thấy Mục Hạc, trong lòng hơi run lên. Chờ hắn trông thấy dáng vẻ kia của mình, hắn chỉ muốn mắng thô bạo. Nhưng hắn lại nín thở một cách không tự chủ, cẩn thận xem tiếp. Bởi vì Mục Hạc cầm lấy bàn tay hắn, khẽ hôn lên mu bàn tay một cái.
Tạ Tri Vi lập tức cảm thấy chỗ bị hôn trên mu bàn tay vừa có chút nóng lại có chút ngứa, thật giống như Mục Hạc đang làm việc đó với hắn ngay lúc này.
Tạ Tri Vi cảm thấy khó tin với phản ứng của chính mình, cổ họng nuốt khan một cái, tiếp tục xem. Sau đó, hắn nhìn thấy Mục Hạc run rẩy, cầm tay hắn đặt vào chỗ giữa hai chân hắn ta, một mực giữ chặt.
Hắn thấy Mục Hạc trướng to ở trong tay hắn, toàn thân hắn ta kích động đến sắc mặt đỏ bừng, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm “Thích sư tôn”, hôn sâu hắn đồng thời hòa quyện nước bọt trong miệng cùng với hắn……
Tạ Tri Vi gần như dùng sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế hô hấp của chính mình, thẳng đến khi bên trong hình ảnh, Mục Hạc ở trong tay hắn phát tiết ra ngoài.
Tạ Tri Vi phun mạnh ra một hơi, đang định tắt hình ảnh đi. Máu khắp toàn thân hắn đều đang nóng bừng bừng, lại thấy Mục Hạc sau khi xong việc ngã xuống người hắn, dán mặt vào cổ hắn cọ tới cọ lui. Mục Hạc rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, một giọt nước mắt to bỗng rớt xuống, thấm ướt đạo bào xanh đen trên người hắn.
Mục Hạc nói: “Đệ tử đời này được gặp gỡ sư tôn… Thật là tốt.”
Lời tác giả: Chương mới ~ A, thấy được bóng dáng của kết thúc rồi.