Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 40: Chương 40: Chương 39: Nhắc lại ký ức




Chiếc porsche trắng lướt nhanh vào màng đêm.

Doãn Chí Đằng anh chẳng còn biết mình đang lái xe với tốc độ cao, tâm trạng bức bối đến muốn đấm người, anh chỉ còn biết xả giận với con đường trước mắt. Cứ thế chiếc xe phóng vút như điên chạy về ngoại ô Thành phố S.

Khi anh vừa đến cổng biệt thự Doãn gia, tức khắc mở cửa xuống xe, tiếng đóng sầm cửa xe không lớn, tuy nhiên vào màng đêm yên tĩnh này nghe lại vô cùng chói tai. Đôi chân dài sải bước, anh bước ngang cổng thấy quản gia Thiệu và một người làm vườn, anh thờ ơ không chào hỏi quản gia Thiệu, vứt chìa khoá cho ông rồi đi thẳng vào huyền quan.

Cánh cổng huyền quan nặng nề chẳng ăn thua với Doãn Chí Đằng, anh đẩy mạnh rồi bước vào. Tiếng cửa bật mở tượng trưng cho sự nổi giận của anh.

Doãn Kính Bình cầm một quyển sách đọc, trên bàn là một tách trà khói nghi ngút, lúc này dừng tay.

Mạc Lệ Thanh đang ngồi viết sổ sách, cũng dừng tay, ngước nhìn.

Hai người ngước nhìn thấy Doãn Chí Đằng hầm hầm bước vào. Chưa mỉm cười nói câu chào, anh đã ngắt lời lên tiếng.

“Ai không liên quan về phòng hết đi.” Doãn Chí Đằng nhìn ba người giúp việc đang đứng, thêm cả quản gia Thiệu, phun ra lời chẳng nể nang trên dưới nữa, bây giờ anh đang rất tức giận.

Đợi những người không liên quan đi mất, ở phòng khách chỉ còn ba người. Im ắng đến đáng sợ.

Mạc Lệ Thanh là người lên tiếng trước sau một hồi lâu cả căn phòng đều im lặng, “A Doãn, con sao vậy? Sao lại về không báo trước?”

“Con có chuyện cần nói với ba.” Anh trả lời qua loa với Mạc Lệ Thanh.

Anh nhìn ba mình đã buông quyển sách xuống, ngoắc tay anh bảo anh ngồi xuống rồi hẳn muốn nói gì nói.

Anh ngồi xuống, mặt vẫn căng thẳng, nhìn ba mình, cứng rắn nén giận: “Ba biết Cố Hạ Cầm không?”

Doãn Kính Bình giật mình, rất nhanh ông lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: “Ba biết, không phải là em của Hạ An, bạn gái cũ của con sao?”

Ba biết cô ấy... như thế điều Hạ Cầm cô ấy nói càng ngày càng có cơ sở.

“Vậy ba chính là người đã ép cô ấy rời khỏi Thành phố S khi con đang nằm trong bệnh viện?” Anh tức giận, nắm chặt tay mình lại.

Ông rất bình thản gật đầu, ông biết, sẽ không thể giấu được anh lâu. “Đúng! Ba đã ép con bé đi.”

Đầu óc anh muốn chao đảo, dựa lưng ra sau ghế sô pha, thất thần.

Mạc Lệ Thanh không hiểu hai bố con đang nói gì, liền kích động, “Hai bố con nói gì vậy? Hạ Cầm là ai?”

Ông lắc lắc đầu, vỗ vai bà trấn an, “Bà lên phòng với Tiểu Giai đi, để hai bố con tôi nói chuyện được rồi.”

“Mẹ lên đi, chuyện này không liên quan đến mẹ.” Anh cũng gật đầu, khuyên nhủ bà.

Bà không bước lên cầu thang lòng vẫn nao nao không yên, nên núp ở sau cột nhà lớn, nghe lén.

Phía bên dưới phòng khách.

Không khí ngột ngạt, ông thở dài, “A Doãn, ba là muốn tốt cho con.”

“Ba muốn tốt cho con? Ba làm sao hiểu được con lúc đó muốn gì mà bảo là muốn tốt cho con?” Anh cười giễu cợt.

“Không phải con bé đã gián tiếp làm con bị mù sao? Ba không bao giờ cho phép ai làm tổn thương con mình. Ép con bé rời đi là quá nhẹ nhàng cho nó rồi, lúc đầu ba còn muốn nó vào tù kia kìa.” Ông lên giọng, miệng phun ra đầy lời nanh độc.

Đúng vậy, đó là tác phong của ông. Nể mặt Hạ Cầm là con gái nên ông đã niệm tình mà cho cô, chỉ ép cô rời xa Doãn Chí Đằng, rời càng xa càng tốt! Ông sợ, khi Doãn Chí Đằng tỉnh giấc biết được mình bị mù, sẽ sốc đến cỡ nào.

Nhưng ông đã sai mất rồi!

Mặt mày anh xám ngoét, hai tay cũng đã run run: “Người tông con đâu phải Hạ Cầm. Cứu Hạ Cầm là điều con muốn, cô ấy có tội tình gì mà ba làm như vậy?”

Ông đứng phất dậy, ông không thích cách biện minh của anh, giọng uy nghiêm: “Doãn Chí Đằng! Con có yêu thương con bé tên Hạ An đó nhiều cũng không cần phải ra tay cứu giúp em nó! Sinh mạng con là do mẹ con chín tháng mười ngày đau khổ sinh con ra, tại sao con lại không quý tính mạng mình?”

“Trong một tháng trời con không chịu ghép giác mạc, con có biết mẹ co khổ sở đến cỡ nào không? Con không quên rằng xém một phút nữa mắt con sẽ bị mù vĩnh viễn khi không chịu ghép giác mạc sớm không? Con còn thông đồng với quản gia Thiệu rằng muốn thử thách con bé Hạ An đó yêu con thật lòng hay không ư? Rồi ra sao? Dù nó có chăm sóc con trong thời gian đó, cuối cùng nó vẫn chia tay con, bây giờ thì sắp lấy đứa con rơi của Trác Văn. Con nói xem, ta làm như thế là vì ai?”

Đầu anh bây giờ như muốn nổ tung, không ngờ những việc trước kia ba mình biết hết, chỉ riêng tình cảm của anh thì ba hoàn toàn sai lầm.

Anh gục đầu, lắc lắc, giọng não nề, “Chuyện tình cảm của con, ba không hiểu đâu. Con tự nguyện cứu Hạ Cầm vì con yêu cô ấy.”

“Hờ! Con nói hay nhỉ? Yêu Hạ Cầm mà lại đi quen người chị con bé sao? Nếu muốn nói đùa, cũng làm ơn suy nghĩ cho chững chạt một chút. Con ba mươi tuổi rồi!” Ông chấp tay sau lưng, nhìn đứa con khờ khạo của mình.

“Ba không hiểu đâu.” Anh lại lắc đầu.

Ông sực nhớ chuyện gì đó, chấn vấn anh tiếp: “Con về đây hỏi về con bé Hạ Cầm đó chắc chắn có nguyên nhân. Con gặp lại con bé ấy rồi sao?”

Anh im lặng.

Ông tức tối, im lặng đồng nghĩa với có rồi còn gì. “Doãn Chí Đằng!”

Anh ngẩn đầu lên, cười thê lương, “Đúng! Con gặp cô ấy rồi. Phải cám ơn ba sao đây? Nhờ ba mà cô ấy có cuộc sống chẳng tốt đẹp gì, nhờ ba mà con cũng chẳng có cuộc sống như một thằng đàn ông bình thường.” Anh thở hắt: “Con phải mất hết bốn năm trời, mới tìm được cô ấy, bốn năm đấy!”

“Ba à, đừng áp đặt điều ba mong muốn lên người con nữa...” Anh bỗng nhiên cười giảo hoạt, “Ba nên nhớ con bây giờ là ai và ba bây giờ là ai.”

Anh bây giờ là phó Viện trưởng viện kiểm sát Nhân dân tối cao Thành phố S, còn ông chỉ là một Chính trị gia đã về hưu...

“Con... con...” ông bối rối, nghẹn lời.

Ánh mắt anh bi thương, nhìn về đấng sinh thành của mình, “Lần này, con sẽ không để cô ấy rời khỏi con nữa. Dù ba có phản đối cỡ nào, con cũng sẽ ở bên cô ấy.”

Mạc Lệ Thanh đứng trên lầu nghe mà run rẩy hết cả người.

Doãn Chí Đằng không biết đã nốc hết bao nhiêu rượu vào người, không biết mình đã quay cuồng trong căn phòng trống rỗng của Đế Đài bao lâu.

Chỉ biết, lúc tỉnh dậy, anh đang ở phòng ngủ, nhà riêng của mình.

Căn phòng ngủ màu đen thuần tuý, lạnh lẽo, đơn độc.

Suy nghĩ đầu tiên của anh khi mở mắt là mở màng hình di động xem, vẫn không thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Hạ Cầm.

Anh cười khổ, cô vô tình thật, nó chấm dứt là chấm dứt, không cho anh cơ hội giải thích bỏ vào phòng khoá trái cửa, đuổi anh đi. Anh đành đợi cô khi nào nguôi giận, mặt dày đến làm hoà vậy.

Tiếng chuông di động bỗng reo, anh nhanh tay mở máy chẳng thèm xem ai gọi đến, vì anh chỉ nghĩ đó là Hạ Cầm.

“Chí Đằng, anh đỡ chưa?”

Giọng này như là của Hạ Cầm, như là không. Anh cau mày nhìn tên người gọi: Hạ An.

Anh thất vọng hỏi ngược: “Hôm qua em đưa anh về à? Ai bảo em đến thế?”

Hạ An cười tủm tỉm bên đầu dây, giọng trong veo, không trả lời anh, nói lạc đề: “Chí Đằng, anh và em gái em đang quen nhau à?”

“Sao em biết?” Anh xoa xoa thái dương đau nhức. Không hiểu sao Hạ An lại biết, khi bắt đầu quen Hạ Cầm anh chưa từng thông báo cho ai biết vụ này ngoài Dực Thanh cả.

Tiếng cười càng to, đem theo sự trêu chọc, “Tối hôm qua, Tiểu Hạ gọi điện cho em bảo anh đang say bí tị ở chỗ nào đó ồn ào lắm, sau đó chỉ nghe được tiếng nhạc như phòng karaoke, em suy đoán nghĩ anh đang ở Đế Đài , nên đến đem xác anh về.”

“Ơ?” Doãn Chí Đằng ngớ người, như lục lại ký ức tối hôm qua. Anh rời khỏi chỗ ba mẹ liền lái xe đến Đế Đài, anh nhớ anh uống rất nhiều rượu, sau đó anh ấn nút điện thoại cho Hạ Cầm rất nhiều lần, sau đó...

Hạ An đã lục ký ức phụ anh, “Theo lời Tiểu Hạ là: Thật không chịu nổi anh ta, uống rượu không lo uống, điện cho em mãi, hai mươi cuộc chứ ít đâu. Bật lên nghe toàn tiếng anh ta nốc rượu, rồi “Hạ Cầm ơi, Hạ Cầm à...”, nhờ chị đến chỗ Đế Đài đó khuân xác anh ta về dùm em.”

Sau đó là tiếng cười ha hả của Hạ An, còn Doãn Chí Đằng là lấy tay che mặt. Đúng là xấu hổ chết mất.

“Cám ơn em.” Doãn Chí Đằng cười ngượng cám ơn.

“Không có gì đâu. Vệ Phong nhận trách nhiệm dìu anh đó, em chỉ mở cửa nhà anh phụ thôi.”

“Ừ. Gửi lời cám ơn Vệ Phong giúp anh.” Anh gật đầu muốn nói lời tạm biệt rồi đợi Hạ An cúp máy.

“...” bên đầu dây bên kia im lặng, nhưng không cúp máy.

Hai phút sau, nghe tiếng Hạ An thở dài.

“Chí Đằng, có việc này em định giấu anh cả đời nếu như anh và Tiểu Hạ vẫn không đến được với nhau... nhưng nay mọi chuyện đã khác thế nên em không thể không cho anh biết...” Hạ An ngập ngừng rất lâu, mới khẽ hạ giọng nói.

Doãn Chí Đằng nhướng mày, giọng hơi khàn vì uống nhiều rượu, “Em nói đi.”

“Anh còn nhớ, bốn năm trước người ở bên chăm sóc anh khi ở bệnh viện là ai, anh muốn biết không?”

Nghi hoặc và kinh ngạc, anh ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, hơi lớn tiếng: “Em nói gì vậy? Không phải em sao? Vậy, thì là ai?” Anh lục lại trí nhớ mình một lần nữa. Năm đó... người con gái với mái tóc ngắn anh chạm vào không phải Hạ An ư? Anh nhớ rõ Hạ Cầm năm đó tóc dài cơ mà?

Dịu dàng, trầm lặng, đó là suy nghĩ đầu tiên của anh. Người đó ở bên cạnh anh đem theo mùi hương đào thoang thoảng của mùi xà phồng Hạ An hay dùng. Tiếng cười có nhẹ nhàng không tự nhiên hết cỡ như của Hạ An, giọng nói vẫn thế, chỉ có điều... nghe man mát nổi buồn, nghe như căn nhắc kỹ càng hơn khi nói, không phải thích gì nói nấy của Hạ An nữa...

Anh thốt lên: “Chẳng lẽ...” hai từ cuối bỗng nghẹn lời không nói nổi...

Tim anh đập thình thịch, thình thịch.

Lỗ tai áp sát vào loa nghe di động, sợ như câu tiếp theo của Hạ An anh sẽ nghe không rõ.

Hạ An bật cười, giọng trong trẻo của cô cứ văng vẳng bên tai Doãn Chí Đằng. “Ừ, anh đoán đúng rồi đó, chính là Tiểu Hạ.”

Chính là Hạ Cầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.