“Doãn Chí Đằng, tôi biết thời gian qua anh đã nhận lầm người. Tôi là Cố Hạ Cầm, em gái song sinh của Cố Hạ An!
Mọi chuyện tôi và anh hãy trôi qua hết đi. Bây giờ anh và chị tôi đã quen nhau, mong anh hãy hết lòng chăm sóc cho chị ấy.
Tiểu An không như vẻ ngoài luôn toả ra vui vẻ của mình, chị ấy nhiều khi cảm thấy thiếu an toàn trong cuộc sống. Tôi chỉ cần anh hãy thật lòng yêu thương chị ấy, cho chị ấy chỗ vựa vững chắc khi tôi không ở cạnh chị ấy... vì tôi không muốn chị ấy khổ sở nữa...” Chí ít là không như tôi lúc này.
“...”
“Hãy thay tôi, bên chị ấy cả đời này.”
Đó là lời Hạ Cầm đã nói với Doãn Chí Đằng vào năm đó. Lời cuối cùng của cô chỉ muốn rằng chắc chắn anh sẽ không quên rằng Hạ An là người yêu của anh. Chứ chuyện tình cảm, cô không thể biết hết trước được sau này.
Cô quay lưng đi, không biết được phản ứng và biểu hiện khuôn mặt của Doãn Chí Đằng lúc đó như thế nào, vì cô sợ... sợ sẽ sụp đổ trước mắt anh.
Một từ “Được!” chói tai phát ra từ giọng nói của anh làm trái tim cô vụng vỡ ra từng mảnh.
Có lẽ vì cô nên anh ấy vẫn cố chấp bên Hạ An? Haiz, chắc cô đã đề cao bản thân.
Hạ Cầm ngồi rất lâu trước mộ mẹ cô, chỉ ngắm nhìn bức hình người mẹ tảo tần năm tháng của mình, đang cười rất tươi.
Cô ngồi cho đến khi nén nhang tàn đi vẫn chưa có ý định rời mắt.
Đến khi Hạ An từ cổng nghĩa trang bước vào, dừng lại sau lưng cô mới chịu đứng dậy.
“Mẹ ở suối vàng chắc chắn đang rất vui, cuối cùng em cũng đã về.” Hạ An mỉm cười.
Hạ Cầm lắc đầu, nụ cười nhợt nhạt. “Em đã đặt chuyến tàu mười giờ sáng ngày mai về lại thành phố D, em không ở đây cùng chị được.”
“Tại sao? Tiểu Hạ, em vẫn chưa tha lỗi cho chị sao?” Hạ An níu lấy tay Hạ Cầm, cô thấp thỏm không yên với tính cách trầm lặng khó hiểu của Hạ Cầm.
“Không phải, vì ở thành phố D có thứ em không thể bỏ được.” Đôi mắt Hạ Cầm mơ màng, nụ cười tự nhiên hơn, cô vỗ nhẹ lên tay Hạ An đang níu tay mình mà trấn an, nói thêm: “Em sẽ về thăm chị thường xuyên. Chị cũng không có làm gì có lỗi với em cả, đừng cứ mãi tự phụ như thế được không?”
Nghe những lời dịu dàng mà lâu lắm rồi Hạ An mới nghe được, cô thấy mũi cay cay, xà vào lòng Hạ Cầm như đứa trẻ, mếu máo: “Hứa về thăm chị đấy, không được nuốt lời. Chị sẽ rất nhớ em.”
Hạ Cầm cười khổ, trong lòng cũng le lói lên tình cảm ấm áp gia đình, cô thở dài. “Em cảm thấy chị vẫn mít ướt như ngày nào. Cứ hở đụng một tí là khóc.”
“Hừ, dễ xúc động cơ mà, em chẳng biết phối hợp gì cả. Chí ít cũng phải rơi một tí nước mắt chứ! Đúng là Hạ Cầm khô khan!” Hạ An đứng thẳng người, chống nạnh hắng giọng quở trách Hạ Cầm vô tâm.
“Hừm, em khô khan đấy! Hai mươi sáu tuổi rồi, không thể hở một tí là khóc được, em không có như ai đó, lúc nào cũng mèo nheo.” Hạ Cầm hắng giọng, liếc xéo Hạ An.
Hạ An chun mũi làm xấu, lần đầu tiên thấy Hạ Cầm thoải mái trêu đùa cùng cô, nên không khỏi tâm tình vui vẻ trở lại. Bề ngoài giả vờ không thèm ăn thua, nói giọng mèo nheo: “Chị đói rồi, chị muốn đi ăn. Ăn no xong sẽ tính sổ với em tiếp!”
Hạ Cầm chạy theo, giọng hớn hở: “Được! Em cũng đói rồi, ăn xong hai chị em ta tính sổ với nhau tiếp.”
Trong buổi trưa mây xanh thẳm, hai người nắm tay nhau ra khỏi nghĩa trang, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói như sắc thanh xuân rực rỡ.
Trên đường đi từ núi về lại Thành phố S cũng mất hơn ba tiếng đi xe, trời đã xế chiều.
Hạ An nhận được cuộc gọi từ Doãn Chí Đằng. Nhận định tối nay mời cô và Hạ Cầm ăn một buổi tối, xem như mừng Hạ Cầm trở về.
Hạ Cầm không muốn gặp, thế nhưng trước ánh mắt cầu khẩn của Hạ An đành gật đầu đồng ý. Cũng chỉ là một bữa tối, cứ xem như gặp bạn cũ vậy.
“Chí Đằng rất tốt, chỉ là chị không có phúc phần ở bên anh ấy hết đời này. Đám tang mẹ cũng là một tay anh ấy lo hết, phần đất ở nghĩa trang cũng là do anh ấy gọi cho bạn nhờ giúp, nếu không làm gì có chỗ yên tĩnh, sạch sẽ, mỗi ngày điều có người đến lao dọn và đốt nhang như thế này.” Hạ An nhìn Hạ Cầm, trong đôi mắt ánh lên cảm động khi nhắc đến Doãn Chí Đằng.
Hạ Cầm gật đầu. Lúc cô vừa đến nghĩa trang đã thấy nơi này không tệ. Đối với vật chất, kinh tế ngày càng lên, thêm vào đó với đất nước đông dân như thế này, tìm được một mảnh đất yên nghỉ đã là một vấn đề, huống gì lại là nơi yên tĩnh đầy trang nhã như thế, giá thành chắc chắn là không rẻ tí nào.
“Bây giờ, chị và Chí Đằng chỉ là bạn bè, không còn ý gì khác nữa. Một người như anh ấy, xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. À, địa chỉ nơi em sống ở thành phố S là do anh ấy điều tra giúp chị đấy.”
Hạ Cầm lại gật đầu. Theo như Hạ An nói và những năm tiếp xúc, với quyền thế từ người cha của anh, tìm ra được nơi cô ở chỉ còn là vấn đề anh muốn hay không thôi.
Đang suy nghĩ mơ màng, Hạ Cầm vì câu hỏi của Hạ An đông cứng thân thể.
“Tiểu Hạ, em còn yêu Chí Đằng không?”
Hai bàn tay Hạ Cầm bỗng trở nên run rẩy. Cô cúi đầu, dùng một tay vén mái tóc dài bên tai, nói một câu chống chế không liên quan, nhưng lại rất hiệu nghiệm.
“Em có gia đình rồi...”
Hạ An bất ngờ nhấn phanh xe. Chiếc xe bỗng chợt thắng gấp lại, Hạ Cầm không lường trước, ngã người về trước may mắn có thắt dây an toàn nên chỉ thót tim đôi giây.
Cô cau mày, nhìn người chị mình, trong đáy mắt còn có tia hoảng hốt.
“Em... lập gia đình khi nào?” Hạ An há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.
“Bốn... năm trước.” Hạ Cầm khẽ chớp đôi mi, rũ mắt xuống. Tránh ánh nhìn dò xét của Hạ An.
“Nhưng rõ ràng hôm qua em nói rằng em đang ở cùng bạn?”
“... Em đã ly hôn cách đây hơn ba năm.”
Hạ An không tin, còn chất vấn thêm: “Em bảo đã ở cùng bạn mình trong suốt thời gian ở thành phố D cơ mà? Vậy là cũng khoảng chừng bốn năm...”
Hạ Cầm cắt ngang lời nói của Hạ An. “Cô bạn vẫn ở cùng vợ chồng em, cho đến khi bọn em ly hôn... em còn một đứa con được hai tuổi rưỡi...”
“Em... em...” Hạ An tức giận. Cô mím môi nhìn đứa em gái đáng thương của mình. Có giận nhưng vẫn xót xa nhiều hơn.
Cuối cùng cô thở dài, luồng tay trái qua vai Hạ Cầm, kéo cô lại ôm vào lòng mình. Thì thầm trấn an: “Không sao... mọi chuyện qua rồi... Tiểu Hạ của chị thật kiên cường.”
Hạ Cầm cũng dùng hai tay ôm chặt Hạ An lại, bặm môi cố nén nước mắt muốn rơi. Những lời cô thốt ra là hoàn toàn giả dối, thế mà sao lòng cô dâng lên nổi chua xót, cứ thế ôm Hạ An thật lâu, kiên cường không rơi nước mắt để Hạ An yên lòng.
Buổi tối Doãn Chí Đằng đến rước Hạ An và Hạ Cầm.
Trong chiếc xe, không khí vui vẻ từ Doãn Chí Đằng và Hạ An đang nói chuyện cùng nhau rôm rả phía trước. Chỉ có Hạ Cầm ngồi sau vẫn im lặng, quay đầu nhìn ra cửa chắn gió ngắm đường phố.
Ba mươi phút sau đã đến nhà hàng Doãn Chí Đằng đã đặt trước. Anh ga lăng mở cửa xe cho Hạ An cùng Hạ Cầm. Sau đó mới đưa chìa khoá xe cho bảo vệ đưa về bãi đậu.
“Chào cậu Doãn, bàn của cậu đặt đã chuẩn bị xong.” Quản lý nhà hàng là một người gần bốn mươi, cung kính chào Doãn Chí Đằng.
“Ừ.” Doãn Chí Đằng ỡm ờ trả lời.
“Mời cậu.” Quản đi đưa tay mời, hết sức thận trọng đi trước dẫn đường.
Qua hết ba rẽ lối, dừng trước một căn phòng theo phong cách cổ xưa. Quản lý cúi đầu một lần nữa, cho đến khi ba người bước vào rồi đóng cửa rời đi.
Trong phòng ngoài ba người còn một cô gái phục vụ bận sườn xám chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp.
Sau khi người này đùng đẩy người kia gọi món, cuối cùng Doãn Chí Đằng thân làm người mời, cầm thực đơn gọi món.
Giọng anh rất trầm ấm, từng câu chữ rõ ràng, rành mạch. Ngón tay trắng thon dài và gầy thấy cả mạch máu. Đến khi đã đóng lại thực đơn, phong thái thoải mái, nhã nhặn, toát lên vẻ cao quý đã ăn sâu vào trong máu.
Cô gái phục vụ nhận lại thực đơn, mỉm cười e lệ với anh rất lâu, mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Hạ Cầm chống cằm để ý nãy giờ, cô nhìn cô gái phục vụ đi ngang, khuôn mặt có chút ửng hồng như hoa hàm tiếu vừa nở. Bấc giác cười khinh bỉ Doãn Chí Đằng trong lòng. Đã có vợ sắp cưới mà vẫn trêu ong ghẹo bướm.
Hạ An nhìn hết hành động của Doãn Chí Đằng, liếc nhìn anh không khỏi cảm thán: “Chắc anh đến đây rất thường xuyên nhỉ? Nhìn cách đối đãi của quản lý kia với anh cứ như là khách quý.”
Hai bàn tay đan vào nhau, Doãn Chí Đằng dựa vào ghế, khẽ trả lời: “Anh thường cùng đồng nghiệp, có khi là khách cần tiếp sẽ vào đây dùng bữa.”
“Em nghe nói vào nhà hàng này dùng bữa không dễ, toàn phải đặt trước để giữ bàn.” Hạ An liếc nhìn cảnh vật xung quanh, nói tiếp: “Còn vào phòng riêng như thế này... e là còn khó hơn nhỉ?”
“Anh cũng không rõ. Mọi khi là người phụ trách tiếp khách bên anh sẽ đặt.” Doãn Chí Đằng xoa đầu Hạ An, nhếch khoé môi cười: “Nếu em muốn đến đây, cứ nói với anh.”
Hạ An nghiêng đầu, tránh cái xoa đầu quen thuộc kia, cô liếc nhìn thấy Hạ Cầm vẫn trầm mặc, quay đầu nhìn lại anh, đưa ánh mắt cảnh cáo: “Hừ, em mới không cần!”
Doãn Chí Đằng bật cười, anh thu tay lại, không đùa nữa. Anh quay đầu nhìn Hạ Cầm đang nhìn hai người, đôi mắt lạnh nhạt không tí cảm xúc, sau ba giây cô ngoảnh đầu nhìn về phía hòn non bộ.
Căn phòng được trang trí với gam màu nóng trầm ấm. Xung quanh được gắn những chiếc lồng đèn đầy màu sắc, bốn bức tường được dán giấy in hoa văn phù dung trắng trên nền đỏ cam. Trang trí thêm một hai chậu hoa kiểng, vài ba bức tranh sông núi thêm những chữ thư pháp rồng bay phượng múa của những thầy đồ có tay nghề cao. Cánh cửa ra vào được làm từ gỗ đắc tiền, quết lên mình lớp sơn dầu bóng bẩy. Trên cánh cửa được khắc một bên là rồng, một bên là phụng trên màu vàng đồng.
Căn phòng không quá rộng, sức chứa được hai mươi người. Bên góc phải có thêm một mô hình hòn non bộ nhỏ, có tiếng nước chảy róc rách, có đàn cá vàng đang bơi, như là một điểm nhấn tuyệt diệu cho căn phòng.
Trên chiếc bàn tròn xoay, dần dần được bưng lên đầy ấp thức ăn, đều là những món ngon có tiếng của nhà hàng. Hạ An nhìn ngớ cả người, liền chun mũi với Doãn Chí Đằng.
“Chí Đằng! Bộ anh tưởng em và Tiểu Hạ là heo sao? Ăn bao nhiêu đây có thể lăn được rồi đó.” Hạ An cầm đũa chỉ vào bàn tròn, cũng hơn tám món.
Doãn Chí Đằng xoa xoa cằm, nhìn trên bàn ăn, xong mới thấy hơi nhiều, liền cười trừ giải vây: “Anh không ngờ mình lại gọi nhiều món như thế. Vì anh thường không phải là người gọi món...”
Hạ An liếc xéo Doãn Chí Đằng, im lặng không nói nữa. Cô xoay bàn chọn những món ngon gắp vào chén cho Hạ Cầm, còn nở nụ cười yêu chiều: “Tiểu Hạ, em ăn nhìu vào.”
Hạ Cầm nãy giờ im lặng cũng nở nụ cười nhạt, gật đầu nhận lấy thức ăn từ chị mình, khẽ nói: “Chị cũng ăn nhiều vào.” Theo câu nói cô cũng gắp cho chị mình tôm sốt ngũ vị và một ít rau xào.
Có một người nhìn tình cảm chị chị em em thấy tủi thân, ho khan vài tiếng: “Không ai gắp cho tôi ư?”
Hạ An mở rộng lòng từ bi, gắp cho Doãn Chí Đằng một trái ớt, còn cười yêu kiều: “Thấy anh tốt bụng mời hai đứa em, nên gắp cho anh này, hì!”
Nhìn vào chén mình không có gì ngoài trái ớt to, Doãn Chí Đằng hậm hực, hừ lạnh: “Này! Tiểu cô nương, có nghĩ đến đạo lý không chứ hả?”
“Đạo lý cái rắm!” Hạ An nhăn mặt làm xấu.
Tiếp theo là một trận cãi vả với chủ đề: Đạo lý là thế nào?
Hạ Cầm mở to mắt ngạc nhiên, sau đó không nhịn được phát ra tiếng cười.
Nụ cười cô là ngọn gió mát lạnh vào đêm. Đôi mắt đen híp lại hình vòng cung, hai đồng điếu sâu hoắm bên khoé môi hiện rõ, hàm răng trắng đều như hạt bắp ít nhiều cũng làm người khác phải ngoáy đầu nhìn mấy giây.