Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 43: Chương 43




Năm tháng tựa như một dòng sông, bờ bên trái không có cách nào quên được những hồi ức, bờ bên phải nắm chặt những tháng ngày thanh xuân, ở giữa dòng nước chảy xiết, đó là những thương cảm của tuổi xuân vốn đang ẩn nấp.

Một năm sau.

Uông Nhiên về nước, mang nỗi đau lớn.

Nhiều lần tôi nói muốn đến thăm cô ấy, nhưng cô ấy đều dịu dàng từ chối. Tôi biết có những nỗi đau chỉ có thể tự mình làm giảm nhẹ, còn người khác cũng không thể giúp được gì.

Liễu Như Yên và Chu Xuân không chỉ tranh nhau kết hôn, tiếp đó đến bây giờ lại nối tiếp sinh con, dọa mọi người sợ hãi rụng rời. Còn không, buổi sáng Như Yên vừa mới ở khoa phụ sản bệnh viện sinh hạ một bé trai, buổi chiều liền có ngay tin vui ở Nam Kinh đưa tới, Chu Xuân may mắn có một bé gái.

Hai nhà họ mừng rỡ như điên, chỉ khổ tôi, buổi sáng còn ở Thượng Hải làm bạn với Như Yên, buổi chiều đã phải đáp chuyến tàu nhanh nhất đến Nam Kinh, nếu như không làm vậy, chắc chắn sẽ bị Chu Xuân cài lên tội danh thiên vị.

Đứa trẻ nhỏ bé mềm mại an tĩnh nằm trong ngực tôi, tim tôi không hiểu sao rất bình ổn, dường như cả người muốn ôm chặt cơ thể đứa trẻ, nhưng cuối cùng cũng không muốn phá vỡ giấc ngủ của nó.

Trên đường về ngồi trên tàu, tôi cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào bức hình vừa chụp, miệng vui vẻ cười toe toét.

Trần Vũ Hoa ghé sát vào tôi, dường như không quan tâm nói khẽ bên tai: “Tương lai con chúng ta còn đáng yêu hơn con cô ấy.”.

Mặt tôi thoáng ửng hồng, đẩy anh, nhưng không đẩy đượcngược lại còn bị anh nắm chặt hơn, “Diệp Tử, đồng ý kết hôn với anh được không?”.

Tay anh chẳng biết lúc nào lấy ra một chiếc nhẫn, phong cách đơn giản, là kiểu dáng yêu thích của tôi.

Tôi gục đầu xuống, ý nghĩ không khống chế được nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước đây, con chó nhỏ Toa Toa, giỏ trúc nhỏ, hoa hồng ôm vào lòng, và một nụ cười chân thành.

Lúc đó tôi đã nhận định Hướng Huy mãi là người đàn ông của đời tôi, chưa từng nghĩ có điều ngoài ý muốn khác xảy ra.

Trần Vũ Hoa đẩy kính mắt, giữ chặt hai vai tôi, rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh, anh mỉm cười, “Diệp Tử, vì sao biểu hiện trên mặt em cứ như mình sắp ra pháp trường vậy? Anh có đáng sợ như vậy không?”.

Nụ cười của anh cuối cùng đã xua tan bất an trong lòng tôi, mặc dù không dễ dàng quên đi quá khứ, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ cố gắng, từ từ chôn sâu những kỷ niệm ngày xưa.

Sau này, bờ vai anh sẽ là nơi để tôi dựa vào.

Đầu tiên, hẹn ngày gặp ba mẹ hai bên, ba mẹ tôi rất hài lòng Trần Vũ Hoa nho nhã tinh tế thận trọng, ba mẹ anh thích tôi nhã nhặn, lịch sự, săn sóc, cho nên, gần như không gặp bất kì rào cản nào, kế hoạch hôn lễ đã đặt sẵn trên bàn.

Bởi vì những năm gần đây là thời kì đỉnh cao kết hôn, khách sạn to nhỏ đủ loại dù đặt trước từ nửa năm thậm chí cả một năm cũng không còn, cuối cùng chúng tôi cũng vẫn vượt qua được, cũng bởi có người bỏ đăng kí nên mới bắt nhanh thời cơ.

Kết hôn giống như đánh trận vậy, đây là câu nói của Chu Xuân, câu nói này đúng là không hề sai chút nào.

Hôn lễ sắp xếp trong nửa năm sau, nhưng bây giờ đã bắt đầu phải chuẩn bị, thiết kế áo cưới và lễ phục, tìm công ty tổ chức hôn lễ thích hợp, trang hoàng nhà mới... Tôi hận một ngày không có bốn mươi tám giờ, mà cũng muốn mình có nhiều hơn hai chân.

Trần Vũ Hoa muốn tôi dễ dàng đi lại, nên đã mua nhà mới gần công ty, như vậy, cũng cách chỗ ở của Như Yên không xa, tiện đi lại.

Như Yên thường xuyên đắc ý hả hê nói: “Diệp Tử, sau này cậu sinh con gái thì đến làm thê tử của con trai tớ.”.

Tôi cũng không chịu thua kém bật lại: “Sang một bên đi, cậu không phải sớm dự định với Tiểu Tuệ của Chu Xuân sao. Sao còn nghĩ đến con gái tớ…”.

Như Yên tức giận, “Có thể cạnh tranh công bằng mà.”.

Tôi hừ lạnh, “Phải, con trai cậu là bảo bối.”, sau đó trừng mắt nhìn cô ấy, “Nếu tớ mà sinh con trai, nhà cậu cẩn thận Tiểu Tuệ bỏ gian tà theo chính nghĩa đó.”.

Cô ấy thường xuyên bị tôi chọc kêu oa oa.

Còn Trình Anh sau khi cười rũ rượi cũng mắng hai chúng tôi không biết nhục nhã.

Ngày cứ dần trôi qua từng ngày.

***

Hai tháng trước hôn lễ, tôi cũng giống như đại đa số những cô dâu mới, không thể tránh khỏi chứng sợ hãi trước hôn nhân. Cách ngày kết hôn càng gần, tôi càng buồn bực bất an.

Trình Anh an ủi tôi nói, đây là đường đi tất yếu của mỗi cô gái, Trần Vũ Hoa là người rất đáng giao phó cả đời, muốn tôi phải mở lòng. Cô ấy nói tôi hiểu, nhưng tôi biết rõ ràng đó không phải là nguyên nhân.

Tất cả nỗi kích động, hoảng loạn của tôi, đều từ một người.

Hướng Huy.

Anh ấy đã trở về.

Lúc Chu Xuân do dự nhiều lần mới nói chuyện này với tôi, tôi hoàn toàn bình tĩnh trả lời: “Tớ biết.”.

Bởi vì đã có lúc vô tình thấy hình bóng anh, bởi vì QQ của anh đã thay đổi chữ kí, bởi vì anh đã nhắn lại với tôi.

Nhưng những điều này có quan hệ gì đến tôi đâu.

Chẳng lẽ anh ấy không biết, sau khi chia tay không thể làm bạn bè, bởi vì hai bên đã có quá nhiều tổn thương. Chúng tôi cũng sẽ không là kẻ thù, bởi vì hai bên đã từng có quá nhiều tình cảm. Cho nên chúng tôi sẽ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất trên đời này.

Tin nhắn trên Q tôi không trả lời, số di động tôi cũng sớm đổi, tôi cũng đã từng cố gắng chờ đợi, nhưng cuối cùng là anh đã bỏ rơi tôi, chứ không phải là thời gian.

Lần cuối cùng sau một năm Ân tổng lại đến thăm chi nhánh ở Thượng Hải một lần nữa.

Dường như mỗi lần gặp anh ta đều không phải là chuyện tốt. Lần trước là tăng ca làm tư liệu, lần này…

Vừa ngày mới đi làm, anh ta đã gọi tôi đến phòng làm việc của anh ta.

“Elva, hôm nay có hai doanh nhân cung cấp rất quan trọng đến thăm, nhưng tôi lại không có thời gian, cô hãy đưa họ đến nhà máy.” Anh ta còn không ngẩng đầu, nói.

Vì sao lại là tôi? Nhưng tôi không dám hỏi.

Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, Ân tổng ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong nhanh khóa chặt tôi, “Ariel còn có nhiệm vụ khác, tất cả công ty ngoài cô ấy ra thì chỉ có cô tiếng Anh rất tốt, cô nói xem, không tìm cô thì tìm ai?”.

Tôi cúi đầu nhìn xuống mũi chân, “Ân tổng, tôi…”.

“Cô là sinh viên tốt nghiệp hàng đầu khoa ngoại ngữ, đừng làm tôi thất vọng.” Anh ta cắt ngang, không để tôi nói tiêp.

Tôi khép mi, chấp nhận.

Lúc bọn họ bước vào cửa chính công ty, tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.

Giống như lúc tám giờ thường chiếu phim truyền hình tình cảm, gặp trường hợp như vậy lại xuất hiện lên tôi.

Tôi nắm chặt tay, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mới không chế được hô hấp đang rối loạn và nhịp tim đang tăng tốc.

“Đây là trợ lý giám đốc công ty chúng tôi Diệp tiểu thư, hôm nay sắp sếp cô ấy sẽ cùng đi toàn bộ hành trình cả ngày nay.” Ân tổng long trọng giới thiệu tôi, nhưng lúc nào tôi đã được thăng chức vậy, sao mình tôi lại không biết.

“Rất hân hạnh được gặp cô.” Đôi mắt xanh biếc phát kim của người ngoại quốc Eric, nói một câu giọng Luân Đôn chính thực, nhiệt tình duỗi tay ra.

Đầu lưỡi trong miệng đảo quanh, đã lâu không luyện tập, quả nhiên mới lạ rất nhiều. May mắn chỉ là nói chuyện đơn giản, sau khi hàn huyên vài câu, tôi đã có thể vận dụng tự nhiên.

“Có phải tất cả những tiểu thư ở Thượng Hải đều xinh đẹp giống như cô không?” Rốt cuộc có phải là giáo dục có sự khác biệt hay không mà chỉ sau vài phút trò chuyện ngắn ngủi, Eric đã có thể chuyện trò vui vẻ, còn tôi vẫn không quen.

Tôi cố ý xem nhẹ Eric ở bên cạnh đi đến xe, từ lúc bắt đầu ánh mắt đốt cháy người vẫn không rời tôi, tôi chỉ mỉm cười với Eric nói: “Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tôi chỉ là một trong số những người rất bình thường.”.

“Cô thật khiêm nhường, Hướng, cậu nói đúng không?” Tôi có chút kinh ngạc, anh ta vừa nói tiếng Trung, chỉ hơi lắp bắp.

Tôi vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt u sâu của Hướng Huy, thần thái sáng tỏa, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa quá nhiều tình tự không cách nào nhận ra.

Hồi trước anh rõ ràng ngây ngô giản dị còn bây giờ những cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có khí chất trưởng thành sang trọng, bờ môi bạc mỏng thoáng hiện nét cười yếu ớt làm say lòng người, không thể phủ nhận, anh càng ngày càng thu hút sự chú ý của tôi hơn bao giờ hết.

Tôi rất khó khăn mới rời ánh mắt khỏi người anh, thầm mắng mình, vì sao con người vốn luôn xử sự rất kiên định như tôi, lúc gặp anh lại hoàn toàn sụp đổ.

“Hai người quen nhau?” Có lẽ anh khiến tôi quan tâm quá rõ ràng, làm Eric cảm giác khác thường.

“Không quen.”

“Có quen.”

Đồng thanh trả lời đổi lấy hai đáp án hoàn toàn trái ngược.

Mặt tôi đỏ lên, không nói được một lời.

Eric nhìn tôi, rồi lại nhìn Hướng Huy, vẻ mặt không hiểu.

Ân tổng có chút suy nghĩ rồi gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu biết.

Tôi bỗng nhiên thấy hận anh ta, nếu không phải anh ta bắt tôi phải ra mặt, thì sao có thể mắc sai lầm như vậy.

Eric là doanh nhân cung cấp nguyên liệu cho công ty, lần này làm chuyên môn đi nhà máy tham quan thị sát.

Khảo sát thuận lợi đến thần kỳ, khi tôi không thể làm phiên dịch đúng lúc, Hướng Huy đã thay tôi thuyết minh. Càng về sau, toàn bộ giải thích đơn giản của anh đã giúp tôi thuận lợi vượt qua.

Tiễn Eric và Hướng Huy dến khách sạn Hoa Đình, là nhiệm vụ hôm nay của tôi được tính hoàn thành.

“Buổi tối, tôi có vinh hạnh được mời Diệp tiểu thư xinh đẹp nể mặt ăn một bữa cơm không?” Lúc đi ra thang máy, Eric đột nhiên hỏi tôi.

Tôi vuốt tóc, mỉm cười rực rỡ. “Mọi chi phí mấy ngày nay đều có thể chuyển vào tài khoản của công ty, đây là quy định cho phép của công ty.”

Anh ta lặp lại lời tôi nói, rồi lắc đầu, “Diệp tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm ý tôi, tôi lấy danh nghĩa cá nhân mời cô. Hy vọng cô không từ chối.”. Nói xong hai câu này anh ta đông cứng lại, nhưng vẫn kiên trì dùng tiếng Trung, tôi nghe rồi cười, “Eric tiên sinh, sau giờ làm việc là thời gian riêng tư của tôi, nếu như tôi đi ăn cơm cùng anh, tôi sợ bạn trai tôi sẽ không vui.”.

Eric thất vọng gãi đầu, cười lớn.

Còn sắc mắt Hướng Huy càng tối tăm.

Tôi đi ra cửa chính khách sạn, thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm qua được, nếu như có thể, tôi và Hướng Huy hy vọng sẽ không còn cơ hội gặp mặt lần sau nữa.

“Chờ một chút.”, lúc chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc tôi không muốn nghe nhất vang lên sau lưng tôi, dần dần đến gần.

Con người này vì sao cứ như âm hồn không siêu thoát vậy?

Tôi thở dài, xoay người, không thân nhưng cũng không thất lễ nói, “Hướng tiên sinh, còn việc gì sao?”.

“Em nhất định không muốn nói chuyện với anh sao?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Nếu như anh cảm thấy tôi lãnh đạm anh, anh có thể gặp Ân tổng trách cứ.” Tôi làm mặt lạnh, hoàn toàn công thức hóa giọng điệu.

“Chu Xuân nói em sắp kết hôn, hy vọng anh không làm phiền em, nhưng là…” Giọng nói anh dần nhỏ đi, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn ảm dạm buồn bã, mũi tôi bỗng thấy chua xót, trái tim thấm đẫm nhiều vị hỗn tạp.

Tôi sững người một lúc, cuối cùng cười, hơi nghiêng đầu, “Cô ấy nói không sai, cho nên, Hướng tiên sinh, mong anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”. Lúc anh rời đi đâu có nghĩ sẽ có ngày hôm nay, huống chi hiện giờ người đàn ông đã có vợ, người con gái sắp lấy chồng, giữa lúc xoay người, chúng ta đã sớm trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.

“Diệp Tử.”, anh thì thầm dịu dàng gọi tên tôi, tôi giận dữ đối với anh không xuống thang.

Hai tay anh giữ chặt lên vai tôi, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt tôi, dịu dàng nói: “Diệp Tử, từ trước đến nay anh chưa bao giờ quên em. Sau khi về nước anh tìm em rất lâu, nhưng em đổi số di động, QQ cũng vĩnh viễn không online, bọn Chu Xuân Chim To lại sống chết không chịu nói cho anh cách liên lạc với em…”.

Không nên tin anh ấy.

Không nên tin anh ấy.

Trong đầu tôi hỗn loạn, bước chân dường như lướt nhẹ.

Anh khẽ vuốt những sợt tóc rối cài lên tai tôi, cũng giống như nhiều năm trước, chẳng qua lúc đó tôi vẫn còn để tóc ngắn, còn bây giờ mái tóc tôi đã dài đến thắt lưng.

“Diệp Tử.”, tay anh thoáng thêm sức, ghì chặt tôi vào vòng tay, tôi đột nhiên tỉnh táo, hoảng loạn đẩy anh ra, tay đặt trên xe thở hổn hển nói, “Hướng Huy, anh biết rõ, lúc trước người ra đi là anh, người muốn tôi đừng chờ đợi cũng là anh, bây giờ anh có tư cách gì nói những lời này?”.

Đôi mắt anh trôi dạt không cách nào nắm lấy tình cảm, thì thầm nói: “Anh xin lỗi.”.

Khóe miệng tôi nhếch cười cay đắng, Anh xin lỗi, những chuyện trong quá khứ của chúng ta, chỉ một câu Anh xin lỗi là có thể xóa bỏ sao?

Tôi không lên tiếng, quay đầu rời đi.

“Chờ một chút.”

Lần này tôi không quan tâm, vẫn bước đi trên con đường của mình.

Ngay sau đó mũi va phải ngực anh, tôi xoa mũi, cặp mắt phóng hỏa căm tức nhìn anh. Không có gì bất ngờ khi thấy khóe môi anh lộ ra nụ cười ấm áp, như gió xuân thổi vào mặt. “Buổi tối anh hẹn bọn Chim To tụ tập, em cũng đến đi?”

Tôi rời nhanh vòng tay anh, “Anh cảm thấy chúng ta cần thiết phải ôn lại chuyện cũ sao?”.

“Chu Xuân, Trình Anh cũng tới, còn có…”. Giọng anh bình tĩnh thong thả, “Trần Vũ Hoa.”.

Tôi giật đuôi lông mày, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ đến, như anh mong muốn.”.

Anh thủy chung giữ nụ cười, tôi nín thở, xoay người, gió thổi bay mái tóc dài của tôi, những ký ức đã lâu phủ đầy bụi đang từ từ sống lại.

***

Sáu giờ tối muộn, điện thoại Trần Vũ Hoa đúng giờ gọi tới, rất khác với ngày xưa, giọng nói anh tự ti do dự, “Diệp Tử, buổi tối có cuộc tụ tập, em… có muốn cùng đi không?”.

“Được, em ở công ty chờ anh đến đón.” Tôi nhìn đèn báo điện thoại di động một lần, tư tưởng có chút không tập trung.

Anh cân nhắc từng câu từng chữ, “Diệp Tử, em có biết hay không…”.

“Là Hướng Huy, đúng không?” Tôi không nghĩ sẽ giấu diếm anh, “Anh ấy là đối tác cung cấp của công ty em, bọn em buổi chiều đã gặp mặt.”.

Đầu bên kia anh im lặng không nói.

Tôi ngược lại cười, “Trần Vũ Hoa, chúng ta sắp kết hôn rồi.”. Tôi nhắc nhở anh.

Anh cũng cười, “Em chờ anh, anh sẽ đến ngay.”.

Đặt điện thoại xuống, tôi thu lại nụ cười, không tự giác lại chìm sâu vào suy nghĩ.

Lúc chúng tôi đến quán bar âm nhạc trên đường Mậu Danh, mọi người đã tề tựu đông đủ. Trong đó có người đã lâu chưa lộ diện Lăng Phong.

Tôi nở nụ cười tươi như hoa, “Chúng tôi đến muộn.”.

“Vậy đầu tiên phạt ba ly đi.” Đã là người làm cha nhưng Chim To vẫn không thay đổi cá tính vui cười như ngày xưa.

Như Yên kéo ống tay áo anh ta, Trần Vũ Hoa không để ý nói, “Được, chờ đến tiệc cưới chúng tôi sẽ mời anh.”.

Tôi thấy gương mặt Hướng Huy không kịp che dấu lúng túng, cũng thấy ánh mắt quan tâm lo âu của Chu Xuân.

Chỉ có Chim To, Lăng Phong vẫn vô tâm cười ha ha.

“Uống gì? Tự gọi đi.” Hướng Huy hỏi.

Trần Vũ Hoa thuận miệng nói, “Hai ly Grand Marnier.”. Rượu mang vị ngọt của cam, có chứa brandy thơm ngát, mùi rượu lại không quá nặng.

Tôi để ý thấy Hướng Huy gọi một loại rượu mạnh Mexico Agave Tequila, nghe nói rất nhiều người đến quán bar mua say đều gọi loại rượu này.

Bên trái là Trần Vũ Hoa, bên phải là Hướng Huy, không biết là ai đã để lại chỗ tốt như vậy. Tôi bất động không nói còn kéo tôi Trần Vũ Hoa thay đổi vị trí, ngồi bên cạnh Chu Xuân.

Ngay từ lúc bắt đầu giống như sự im lặng chết, hai ly rượu xuống bụng, không khí cũng hơi hoạt động.

Lăng Phong nhìn thẳng Liễu Như Yên, nửa thật nửa giả nói, “Như Yên à, lúc trước em chọn Chim To không chọn anh, đã làm tan vỡ trái tim anh.”.

Chim To vung một quyền, không nặng không nhẹ, “Tiểu tử cậu uống say rồi.”.

Lăng Phong vẫn chưa tỉnh, “Chẳng qua tớ say rượu mới nói ra những lời chân thành…”. Nhìn sắc mặt Chim To không tốt, liền nhanh chóng giải thích, “Cậu yên tâm, vợ của bạn không thể bắt nạt. Điểm này là nguyên tắc vốn có của tớ.”.

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Hướng Huy và Trần Vũ Hoa đồng thời bị kiềm hãm.

Lần này ngay cả kẻ nhận thức muộn màng như Lăng Phong cũng nhìn ra chuyện gì, tự vỗcái miệng rộng của mình, “Bảo mày quản không cho nó há mồm mà.”.

Màn biểu diễn vai hề của anh ta dường như làm pha loãng tình hình trước đó đang căng thẳng sắp gợn sóng lên, sau khi chúng tôi cùng cười, không người nào còn quan tâm nữa.

Chim To và Lăng Phong luôn là cao thủ kéo bầu không khí, có bọn họ thì không cần lo lắng buổi tụ họp trở nên nặng nề.

Quả nhiên, không bao lâu, Chim To ngồi không yên, Lăng Phong cũng rục rịch. Chim To vỗ tay nói: “Tìm chương trình khác đi, độc mỗi uống rượu cũng không còn ý nghĩa.”.

Lăng Phong phụ họa nói, “Ý kiến hay, nếu không chơi trò lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm đi.”.

Tuy thấy nhàm chán, nhưng vẫn hơn không, cho nên không ai phản đối.

Như Yên phối hợp lấy trong túi cái búi bi, dài, nhỏ, sọc chính giữa.

Chim To bắt đầu quay bút, sau khi vận chuyển cao tốc, đầu bút may mắn thế nào chỉ chính hướng anh ta.

Điều này làm tấy cả mọi người cười thoải mái, nói anh ta tự làm tự chịu.

“Lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm?” Lăng Phong hăng say nhất.

“Đại mạo hiểm đi.” Chim To ngượng ngùng nói, “Nhưng tớ nói trước, cái gì mà ôm cột điện kêu to la cứu, kiểu này tớ tuyệt đối không làm.”.

Lăng Phong liếc mắt nhìn anh ta, “Sẽ không bắt cậu làm việc này”. Tôi không bỏ qua ánh mắt hiện lên nụ cười tinh nghịch của anh ta, “Việc làm của cậu rất đơn giản, cô gái độc thân ngồi cạnh cậu uống rượu rất lâu, cậu hãy đi ra nói yêu cô ấy.”.

Toàn thân tôi run rẩy, rượu đổ lên chiếc váy dài làm để lại một vết mờ, may mắn, không có người chú ý đến.

Ánh mắt Trần Vũ Hoa hiện lên nỗi phức tạp không thể nói, tôi hiểu giờ phút này anh đang sợ cái gì .

Khóe môi Hướng Huy hơi nhếch lên, tôi biết rõ anh đang nhớ lại năm ấy tôi cũng thổ lộ kiểu khác người ấy, thời đó chúng tôi, tuổi trẻ bồng bột, còn bây giờ chúng tôi chỉ có thể lựa chọn cách nhẫn nhịn giấu kín.

Ngoài dự đoán của mọi người, Chim To cũng không ra chỗ ngồi đó, mà giơ ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.

“Thật nhàm chán.”, Lăng Phong rất thất vọng, Như Yên rất vui vẻ, Chim To rất thản nhiên.

“Tiếp theo.”, Chim To lại quay bút lần nữa, lần này, đầu bút nhắm ngay Hướng Huy.

Anh nghĩ nghĩ, “Lời nói thật lòng đi.”.

“Người cậu yêu nhất là ai?” Lăng Phong cướp lời hỏi.

Nếu như không phải đã sớm quen biết với thần kinh và đường nét Lăng Phong, tôi nhất định cho rằng anh ta cố ý làm mọi chuyện rắc rối. Nhưng vấn đề của anh ta thành công hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người, toàn bộ hơn mười con mắt đều nhìn lên người Hướng Huy.

Tay tôi vẫn run rẩy như trước, tôi đặt lên đầu gối mình, Trẫn Vũ Hoa bỗng nhiên đưa tay đến, nắm thật chặt tay tôi.

Gương mặt anh căng thẳng, nhưng vẫn nở nụ cười miễn cưỡng với tôi, tim tôi thoáng đau, nỗi bất an của anh hoàn toàn lạc vào mắt tôi, bởi vì anh không có tự tin về bản thân, bởi vì anh luôn suy tính hơn thua.

Khóe miệng Hướng Huy mang một nụ cười ôn hòa, từ góc độ của tôi có thể nhìn rõ cái cằm cong hoàn mỹ của anh, mang theo sự cương nghị, kiên trì, cứng rắn lại không mất đi nét dịu dàng.

Môi anh khẽ giật, ngay lúc này chúng tôi đều nghĩ anh sẽ nói ra một cái tên, nhưng anh lại học theo Chim To, giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Này, các cậu sao lại như vậy, nhàm chán quá.” Lăng Phong không vui, Như Yên nói lại một câu, “Bọn họ cũng không làm trái quy tắc trò chơi.”. Anh ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đến lượt Hướng Huy quay bút, anh lặng lẽ nhìn tôi, sau khi dừng lại, đầu bút không thiên vị nhắm ngay tôi.

Trước trò chơi, tôi sớm đã quyết định chủ ý, cho dù là lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm cũng được, nếu như vào trúng tôi, tôi chỉ lựa chọn uống rượu, tuyệt đối sẽ không để cho Hướng Huy có bất cứ cơ hội nào thăm dò nội tâm tôi.

Cho nên tôi tùy ý nói: “Lời nói thật lòng.”.

Không có người nào cướp hỏi vấn đề, ngay cả Trần Vũ Hoa cũng giữ im lặng, tựa như mỗi người đều biết rõ nên nhường cơ hội này cho Hướng Huy, vì thế anh không phụ sự mong đợi của tôi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Em có thường xuyến nhớ lại quá khứ của mình hay không?”.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Vũ Hoa thay đổi, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Câu này quả thực rất nặng, quả thực là công khai khiêu khích.

Tôi nghĩ mọi người cũng cho rằng tôi lựa chọn uống cạn ly rượu, nhưng tôi không làm.

Tôi nắm tay Trần Vũ Hoa, cùng đan mười ngón tay thật chặt vào tay anh, cười nhạt, bình tĩnh nói: “Từ trước đến giờ đều không có.”.

Tôi thấy Trần Vũ Hoa như trút được gánh nặng thở nhẹ một hơi.

Tôi thấy Hướng Huy thất bại cúi đầu, tự giễu cười.

Tôi thấy Chim To và Lăng Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau.

Tôi thấy Chu Xuân, Trình Anh và Như Yên vẻ mặt hổ thẹn.

Nếu như bây giờ tôi còn không nhìn thấy chuyện này là do Hướng Huy, Chim To và Lăng Phong thông đồng cùng nhau dò xét tôi, tôi thực sự có thể đâm đầu vào tường.

Tôi không do dự nữa kéo Trần Vũ Hoa, kiên định không nghi ngờ gì nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước.”.

Hướng Huy muốn giữ chúng tôi lại, cuối cùng, tay ngừng giữa không trung, thật lâu vẫn không buông xuống.

Trần Vũ Hoa đưa tôi về nhà, dọc đường đi im lặng không nói gì.

Sau khi xuống xe, tôi cách cửa kính xe hét lên với anh: “Trần Vũ Hoa, em ghét anh yếu đuối, ghét anh không có tự tin về bản thân, cũng ghét anh không tin tưởng em.”.

Anh vội vã lao xuống xe, mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, tiếp theo là hàng loạt nụ hôn lên trán tôi, lên mí mắt, lên môi, một lần lại một lần, không ngại phiền hà.

Nụ hôn của anh mang theo chút đau đớn và lo lắng, hoàn toàn khác với sự dịu dàng như xưa của anh.

Thật lâu sau, anh ôm tôi thì thầm: “Diệp Tử, anh rất sợ mất em. Nhưng anh không nên hoài nghi em.”.

Tim tôi không hiểu sao thấy quặn đau, tôi ôm chặt lấy Trần Vũ Hoa, “Em sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn không làm vậy.”. Giọng nói khàn khàn phát run, câu này là tôi nói với anh, cũng như nhắc nhở chính bản thân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.