Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 26: Chương 26: Chương 25




Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.

[1] hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu.

Người bạn thân Trình Dật tính toán, một bên xuất xứ từ Mỹ hoa văn được mạ vàng, còn một bên nhỏ bé hơn so với bọn họ, ngược lại trình độ xấu xa hoàn toàn không thua kém, hai người chán ghét nhau mười mấy năm, ít khi liên hệ, nhưng ăn tết cũng không quên đốt tiền vàng cho đối phương.

Nhưng cô nàng này được xem như là bạn nữ giới duy nhất của Lục Gia Hành.

Con gái phân tích con gái, khẳng định đáng tin hơn Trình Dật nhiều.

Bây giờ, Lục Gia Hành đang mặt dày, tìm tên liên lạc trong một đống các vị tiểu thư ABCD gì đó trong Wechat, anh suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Nếu như tôi muốn theo đuổi cậu, cậu muốn cái gì?”

“Muốn cái rắm.” Lâm Ngữ Kinh trả lời.

“...”

Lục Gia Hành mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh ném điện thoại di động lên bàn, cười lạnh một tiếng, nghĩ chắc đầu óc mình bị cửa kẹp rồi, mới đi hỏi người này.

Lục Gia Hành lại chọn Baidu.

Thực ra trên diễn đàn có mấy lời khuyên rất có đạo lý, ví dụ như muốn theo đuổi con gái phải thật kiên trì, không thể tới đột ngột, ngại ngùng rất có thể sẽ bị dọa chạy.

Đơn giản mà nói, chính là tiến đến dần dần, bất tri bất giác thay đổi, khiến cô ấy vui lòng.

Trước hết khiến cho cô ấy thích ứng với bạn, quen thuộc sự tồn tại của bạn, đối với bạn có ấn tượng tốt và ỷ lại.

Thậm chí mỗi ngày đều phải tới đưa một món đồ gì đó cho cô ấy, liên tục mấy ngày, đột nhiên một ngày bạn biến mất, sau đó quan sát phản ứng của cô ấy.

Làm vui lòng, bất tri bất giác, tiến đến dần dần.

Phải kiên trì.

Chính xác Lục Gia Hành biết rất ít sở thích của Sơ Chi, điều duy nhất anh biết, chính là cô rất thích ăn kem.

Cuối cùng, anh nhận được một cốc trà sữa Ô Long.

Lục Gia Hành khoanh tay nhận lấy, cốc trà sữa nóng làm bàn tay trở nên ấm áp hơn, xua tan hết tất cả sự khó chịu khi xem tin nhắn lúc nãy.

Anh buông mắt xuống, đầu ngón ta ma sát thành cốc, tốc độ nói rất chậm, ám chỉ: “Em quay lại, vì đưa cho tôi cái này sao?”

Nói xong, Lục Gia Hành không nhịn được khóe môi len lén nhếch lên.

Sơ Chi gật đầu, hơi do dự một chút, cô giương mắt hỏi: “Anh không có bạn gái sao?”

Lục Gia Hành sửng sốt: “Tôi có bạn gái lúc nào?”

“Thế...bạn trai cũng không có sao?” Sơ Chi khó khăn nói.

Lục Gia Hành: “...”

Huyệt thái dương Lục Gia Hành nhảy một cái, anh hít sâu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Chi, tôi không thích con trai.”

Sơ Chi sáng tỏ; “Tôi biết, anh thích...”

“Không thích.” Lục Gia Hành chưa nghe cô nói xong, mặt không cảm xúc cắt đứt, “Ngày đó ở trạm xe lửa là tôi nói liều, giả đó, tôi không thích.”

Con mắt Sơ Chi trừng lớn, không biết tại sao cô giống như thở phào nhẹ nhõm, bả vai buông lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ, không biết trong lòng mình có gì đó trống rỗng.

Lén nhìn Lục Gia Hành một chút, kết quả anh cũng đang nhìn cô, Sơ Chi không biết có phải anh luôn luôn nhìn cô hay không, nói chung bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cái liếc trộm đã bị bắt gặp.

Sơ Chi sững sờ, lần này tầm mắt dời đi cũng không được, để nguyên cũng không xong, vốn trời đã chuyển lạnh, chóp mũi cô bị đông cứng có chút hồng hồng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, khuôn mắt trắng trẻo lại non nớt, giống như người tuyết.

Lục Gia Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, lông mày anh hơi nhíu lại: “Tại sao em không tiếp tục hỏi nữa.”

Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói đè thấp: “Hỏi cái gì...”

Lục Gia Hành cụp mắt, nhìn cái đầu nhỏ kia đang chôn xuống, anh cũng hơi cúi người đến gần: “Hỏi xem tôi có thích ai hay không?”

Sơ Chi không nói lời nào.

Lục Gia Hành liếm khóe môi, nụ cười càng xấu xa, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng: “Hỏi xem người đó là ai?”

Sơ Chi chậm chạp ngẩng đầu lên: “Anh có.”

Lục Gia Hành sững sờ: “Hả?”

Sơ Chi tiếp tục chậm chạp nói: “Ai anh cũng yêu thích.”

Giọng nói cô rất nhỏ, cô lại cúi thấp đầu, Lục Gia Hành không nghe rõ.

Cuối tháng mười thời tiết có chút lạnh, đứng bên ngoài một lúc, tay Sơ Chi đã có chút cứng, tay cô hơi co vào trong tay áo, đầu ngón tay giấu vào trong ống tay.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm cốc trà sữa.

Lục Gia Hành đưa trả cốc trà Ô Long cho cô.

Sơ Chi ngẩng đầu lên.

Anh đứng thẳng lưng lên, nói: “Tôi lười cầm, em cầm một lúc rồi trả lại cho tôi.”

Sơ Chi “Ồ” một tiếng, nhận lấy.

Đồ uống vẫn còn nóng, hai tay Sơ Chi dán lên phía trên, liền trở nên ấm áp.

Đề tài lúc trước bị gián đoạn, hai người cùng đi về phía thư viện.

Hình như tiểu cô nương lại lâm vào tiểu kịch trường do chính mình tạo ra, rõ ràng dáng vẻ không mấy tập trung, một đường đi theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi đi tới cửa thư viện, ánh mắt cô trừng trừng, định đi thẳng vào.

Lục Gia Hành giơ tay, một phát bắt được tai thỏ trên mũ áo khoác bằng nhung của cô, kéo người lại.

Sơ Chi bị kéo lại như con gà con bị xách, cô phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Lục Gia Hành hướng cô vươn tay ra: “Đưa cho tôi.”

Sơ Chi vẫn mờ mịt như cũ: “Hả?”

Tay của anh trắng nõn đẹp đẽ, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vươn ra ở trước mặt cô hơi run lên, cố chấp lặp lại một lần nữa, giống như người bạn nhỏ đang đòi đồ ăn: “Trà sữa Ô Long, đưa tôi.”

Sơ Chi: “...”

*

Sơ Chi vừa vào phòng tự học đã nhìn thấy Cố Hàm đang điên cuồng vẫy tay với cô.

Buổi chiều thứ sáu ở đây ít người hơn so với bình thường, buổi chiều không có lớp học, lúc này cơ bản hầu hết mọi người đã về nhà, bọn Lâm Đồng ngồi vào một cái bàn dài bên cạnh cửa sổ.

Sơ Chi sửa sang lại mũ áo khoác vừa bị Lục Gia Hành túm, cô đi tới rồi ngồi xuống.

Cô vừa lấy sách ra, đầu bên kia Cố Hàm đã duỗi tới.

Hình như cô nàng nghe được chuyện gì bát quái thần kỳ lắm, hai con mắt sáng rực, cực kỳ hưng phấn nhìn cô.

Lần trước Sơ Chi đã nhìn thấy vẻ mặt này của cô nàng, lúc đó trong tay cô ấy cầm một lá bài Tarot suy đoán chỉ số duyên phận của cô và Tiêu Dực có bao nhiêu.

Quả nhiên, Cố Hàm hắng giọng một cái, vẻ mặt giống thánh thần đang giảng đạo: “Tiểu Chi của mình, mình cảm thấy ngôi sao của cậu xuất hiện điều kỳ lạ, có liên quan tới phương diện tình cảm, chỉ sợ người này xuất hiện liền thay đổi.”

Sơ Chi kinh hãi đến biến sắc.

Cố Hàm tiếp tục nói: “Mau mau, nói cho mình biết một cái tên xuất hiện trong đầu cậu bây giờ.”

Sơ Chi nuốt nước miếng một cái: “Ngô Ngạn Tổ.”

Cố Hàm mắt điếc tai ngơ: “Đúng, không sai, trong cung tình cảm của cậu đột nhiên xuất hiện một cái bình nước màu hồng nhạt!”

Sơ Chi: “...”

Cố Hàm không ngừng cố gắng, cô nàng vừa liếc mắt vừa rung chân: “Tiểu Chi của mình, bình nước này có tình cảm rất sâu đậm với cậu.”

Sơ Chi cởi áo khoác xuống treo trên ghế, dáng vẻ không để ý chút nào.

Đối với Sơ Chi ấn tượng đầu tiên về Lục Gia Hành có chút kém.

Lúc đó ở sân trường, nam sinh lười biếng đứng bên đường, lúc nữ sinh kia đến xin số điện thoại của anh, anh cũng chưa từng nhìn người ta.

Chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cho số điện thoại.

Sơ Chi cảm thấy, chuyện con gái chủ động muốn xin số điện thoại nam sinh mình thích, là một việc rất cần dũng khí, vì vậy bất kể là nam sinh sẽ cho số hay từ chối, đều ít nhất phải tôn trọng đối phương, không phải tùy tùy tiện tiện như vậy, dường như thái độ không coi đó là chuyện gì to tát.

Hồi học quân sự Sơ Chi đánh nhau bị phạt đứng, thường thường Lục Gia Hành sẽ hướng về phía thao trường bên này đi dạo, trong lúc vô tình Sơ Chi cũng từng thấy mấy lần, đám con gái đều muốn xin thông tin liên lạc gì đó.

Ngược lại lớn lên xinh đẹp, tất cả anh đều cho.

Sau đó khi tiếp xúc có thêm quen thuộc, Sơ Cho cảm thấy người này thật sự tốt vô cùng.

Ngoại trừ có thói quen ngả ngớn với con gái, còn có chút phụ lòng.

Bên kia Cố Hàm vẫn còn đang liếc mắt rung chân, cô nàng nhỏ giọng thần bí nói: “Tiểu Chi, mình cảm nhận được! Sóng của bình nước tương đối mãnh liệt.”

Sơ Chi nghiêng đầu, sáp đến, bình tĩnh nhìn cô nàng nói: “Hàm Hàm, đầu cậu bị gà đá rồi.”

Cố Hàm: “...”

*

Ánh đèn quán bar tối tăm lại ám muội, bên trong cái ghế dài hình tròn mềm mại có mấy người đang ngồi.

Lục Gia Hành ngồi một bên, cả người cà lơ phất phơ lười biếng ngồi phịch trên ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà trước mặt, trong tay cầm cốc trà sữa.

Bên tai là tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ầm ầm, anh đeo tai nghe, dường như không bị ảnh hưởng, nhìn thẳng phía trước, đờ mặt ra.

Một nam một nữ ngồi bên cạnh tranh nhau cái chén, ở đó mà cái gì cậu cậu cái gì tôi tôi, cãi nhau ầm ĩ, chàng trai bị đẩy một cái, không ổn định, người ngã về phía Lục Gia Hành.

Lục Gia Hành đang phát ngốc, đột nhiên bị chàng trai đụng tới, lực đạo không hề nhỏ, anh ta không ổn định, cả người bị đẩy nghiêng về bên cạnh, một chân rơi xuống, làm cốc trà sữa Ô Long còn một nữa tuột khỏi tay.

Cốc trà sữa rơi xuống đổ đầy lên mặt đất, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, bị nhấn chìm bên trong khung cảnh sôi động, cơ hồ không nghe thấy được.

Toàn bộ mọi người ngồi bên trong ghế dài bị âm thanh yên lặng như thế thu hút, đồng loạt nhìn sang.

Lục Gia Hành buông mắt xuống, nhìn bãi chất lỏng tung tóe bên chân, anh kéo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đụng tới mình.

Đôi mắt đen nặng nề, không nhìn rõ được tâm tình gì, khóe môi hơi rủ xuống phía dưới, không khí có chút thấp.

Trình Dật cầm ly rượu lắc lắc, anh ta thử trách móc, lại hơi co vai lại.

Mắt thấy không khí không đúng lắm, cuối cùng có người bên cạnh không nhịn được lại gần hỏi anh ta: “Tối hôm nay A Hành làm sao vậy, cầm một cốc trà sữa đến đây, lại còn nâng như bảo bối một buổi tối.”

Trình Dật cảm thấy có chút khó khăn để giải thích, anh ta buông cái chén trong tay xuống, nhấc ngón tay chỉ hài cốt của cốc trà sữa rơi trên mặt đất: “Cái kia... là tổ tông cậu ta cho cậu ta.”

Người kia sững sờ: “Ai?”

“Tâm can, tôi đoán vậy, nhưng cũng phải đúng mười phần.”

Chàng trai đụng phải anh lúc đầu, căn bản cũng không coi đó là chuyện gì to tát, kết quả vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng nói xin lỗi.

Lục Gia Hành nhìn anh ta, không lên tiếng.

Trình Dật thấy thế, vội vàng giơ cái bình rượu lên, hét lớn một tiếng: “Hành tử!!! Chúc cậu sớm sinh quý tử!!! Nhé!!!”

“...”

Một tiếng này của anh ta rất lớn, âm độ cực cao, khoảng cách lại gần, xuyên thấu qua tiếng nhạc ồn ào, chấn động đến mức khiến màng tai Lục Gia Hành nảy lên.

Lục Gia Hành nghiêng đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn anh ta, chân gác trên bàn trà cũng buông xuống, chậm rãi cất tai nghe vào trong túi áo, cầm áo khoác đứng lên rời đi.

Ra khỏi quán bar, cách một tấm cửa kính, âm thanh huyên náo bẩn thỉu xấu xa bên trong liền bị ngăng cách sạch sành sanh, bên ngoài không khí mát lạnh, ở trung tâm thành phố ánh đèn sáng như ban ngày, trên đường phố ngựa xe như nước.

Lục Gia Hành vừa khoác áo khoác vừa đi dọc theo đường cái tiến về phía trước, anh lấy điện thoại di động ra bấm số.

Vài tiếng vang lên sau đó, bên kia có người nhận.

Giọng nói Sơ Chi vẫn như cũ không nhanh không chậm, mềm mại, tựa như không có khí lực: “A lô.”

Lục Gia Hành ngừng một chút.

Bên kia cũng yên tĩnh, một lát sau, cô gọi anh một tiếng: “Đàn anh?”

Lục Gia Hành đứng ở đầu phố, anh dừng bước lại, nhìn màn hình quảng cáo bằng đèn led trên cửa hàng phía đối diện, nổi lên một thoáng tâm tình, mới chậm rãi mở miệng.

Giọng nói nhàn nhạt, nghe tới giống như không mấy vui vẻ.

“Tiểu Sơ Chi, trà sữa của tôi đã không còn nữa.”

Sơ Chi sững sờ: “Hả?”

Anh đè ép cổ họng, giọng nói buồn buồn, lại có vẻ mang chút oan ức không tên, có phần ngoan ngoãn.

“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác làm rơi mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.