Đáng Yêu Đến Rớt Cả Đầu

Chương 1: Chương 1: Thiếu niên ở lâu đài cổ




Đây là năm thứ bảy Kinh Tửu Tửu chết.

Chết ở tòa lâu đài công chúa ngủ trong rừng mà cha cậu tặng, năm đó cậu chỉ mới mười tám tuổi.

Bây giờ cậu đang mặc một bộ đồ tây tám khuy màu cà phê, cổ áo cao bao quanh lấy cổ cậu, tôn lên gương mặt nhỏ bé trắng nõn, hệt như một chàng hoàng tử bé được trưng bày trong một tủ kính cao cấp.

Xinh đẹp một cách khó tả.

Cậu cúi đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể thoáng thấy được khuôn cằm trắng trẻo mịn màng. Cậu cử động ngón tay vừa đếm vừa nói thầm: “Rốt cuộc thì khi nào mới có thể rời khỏi đây nhỉ...”

Vừa dứt lời, ngọn đèn treo phía sau đột nhiên “choang” một cái, vỡ nát.

Kinh Tửu Tử sợ đến mức nhảy dựng lên, vội chạy đến cầm lấy con dao trên bàn ăn: “Ai đấy?!”

Cả tòa lâu đài cổ im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sóng lưng của Kinh Tửu Tửu, hơn mười giây trôi qua.

Đột nhiên Kinh Tửu Tử buông con dao trong tay mình xuống: “Ủa, không phải mình là quỷ sao? Sợ cái gì ấy nhỉ?”

Lại hơn mười giây trôi qua, những mảnh vụn của chiếc đèn treo kia đột nhiên phát ra âm thanh lạch cạch.

Một con người máy có kích thước cỡ lòng bàn tay lăn ra từ trong đó, giọng nói lạnh như băng: “Xin chào, tôi là hệ thống 377.”

Này là cái gì đây?

“Cậu muốn rời khỏi tòa lâu đài cổ này không?”

Muốn.

Đương nhiên là muốn.

Tháng trước, có mấy học sinh trung học đến đây thám hiểm, bọn họ có bàn tán về lâu đài của công chúa ngủ trong rừng, sau đó lại nhắc tới cha của Kinh Tửu Tửu.

Kinh Tửu Tửu có hai người cha, một người đã mất tích từ tám năm trước, còn người còn lại là tổng tài của tập đoàn Kinh thị, Kinh Đình Hoa.

Cậu nghe thấy bọn họ nói, Kinh Đình hoa đã lấy vợ mới, sinh con mới, đứa bé còn mới được làm tiệc sinh nhật mừng bảy tuổi.

Cậu đã chết rồi... Có phải bọn họ đã quên cậu rồi không?

Cậu muốn rời khỏi đây, muốn xem dáng vẻ của người phụ nữ kia, cả đứa bé kia nữa.

Đứa bé kia có đẹp như cậu không?

Tâm trạng không vui đè nặng trong lòng Kinh Tửu Tửu, ngay sau đó liền bị xua tan bởi con người máy biết nói này.

“Lúc cậu chết, cậu đã bị biến thành linh hồn bị trói buộc chặt lại ở đây, cho nên mãi mãi không thể nào rời khỏi cánh cổng này. Từ bây giờ, cậu phải cố gắng làm quỷ đi dọa người khác, mỗi lần dọa được một người, cậu sẽ mạnh lên một tí, cuối cùng sẽ có thể thoát ra khỏi tòa lâu đài cổ này.”

“Phải đi dọa người khác... hả?” Kinh Tửu Tửu suy nghĩ, vận dụng hết tất cả kinh nghiệm xem phim kinh dị có hạn của mình, để lộ ra cặp răng nanh bé bé xinh xinh: “Giống vậy hả?”

“...”

377 cảm thấy hình như mình tìm nhầm người, à không, nhầm quỷ rồi.

Ở một đầu khác của thành phố.

Người đại diện căng thẳng ngồi trên sô pha, khô khan nói: “Chuyện này không còn cách nào hết sao? Chuyện thiếu ân tình, anh xem, không phải lấy chuyện này bù lại là được sao?”

“Thiếu ân tình là chuyện của cậu.” Người thanh niên đối diện thản nhiên nói.

Người đàn ông này có vẻ là mới vừa tham dự xong một lễ trao giải, anh mặc một bộ lễ phục đen, trên ngực được gài huy hiệu và huân chương tỉ mỉ, tóc vuốt ngược về say để lộ ra gương mặt đẹp trai.

Đôi mắt sáng như một vì sao lạnh lùng, cặp mày đen như hàng mực.

Da của người đàn ông này rất tốt, và cả diễn xuất của anh cũng thế, được giới giải trí công nhận là vô cùng xuất sắc.

Có nhà phê bình từng viết hẳn cho anh cả một bình luận dài, tả anh tỏa sáng như mặt trăng mặt trời, vĩ đại như ánh bình minh.

Người đại diện nghe xong càng xấu hổ hơn: “Tôi thấp cổ bé giọng, anh không nể mặt tôi thì cũng phải xem thử người ta ra giá chứ...Ba chục triệu lận đó, chỉ làm khách mời có một tập thôi.”

Người đàn ông trẻ tuổi hỏi lại: “Nhìn tôi có giống thiếu tiền không?”

Người đại diện nghẹn họng: “Đúng đúng... anh không thiếu tiền,“ người khác không biết thì thôi, làm sao anh ta có thể không biết được chứ? Căn bản người đàn ông trước mặt chẳng hề thiếu tiền, cũng chẳng phải dựa vào mỗi giới giải trí để kiếm cơm, chỉ cần anh muốn là sẽ có chục bộ phim xếp hàng chờ anh diễn ngay.

Nhưng biết đâu anh lại thích chương trình thực tế này thì sao?

Lời nói đã đến miệng nhưng mãi mà người đại diện chẳng thể nói ra.

Người đàn ông trước mặt tuy còn trẻ nhưng đã từng diễn vai hoàng đế, tướng quân, từng diễn qua tiên tôn cô độc lật tung Cửu Giới, từng diễn qua vai sát thủ điên cuồng mặc áo dạ đi trong dòng người... Có lẽ là bởi vì đã diễn qua quá nhiều vai diễn mạnh mẽ nên người đại diện luôn cảm giác được trên người anh có chút gì đó uy nghiêm của người bề trên.

Thời gian từng chút một trôi qua, áp lực của người đại diện càng lúc càng lớn.

Lúc này bỗng có người đến gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Tí nữa Bạch ca có tham gia tiệc ăn mừng không?”

Người đại diện thở dài, thầm nói thôi bỏ đi, đành phải cúi mặt nói với tổ chương trình rằng việc này mình giúp không được rồi...

Người đàn ông trẻ đột nhiên mở miệng, hỏi: “Ngày mai lịch của tôi có sắp xếp gì không?”

Người đại diện sững sờ nói: “Không, không phải là thói quen của anh sao, sau mỗi lần nhận giải xong là phải nghỉ ngơi một thời gian... nên không có sắp xếp gì cả.”

“Đưa lịch trình của chương trình thực tế kia cho tôi.”

Đầu tiên người đại diện sửng sốt, sau đó thì vô cùng vui vẻ, vội xoay người đi tìm lịch trình: “Anh đợi tí, tôi đi tìm ngay cho anh. Cám ơn Bạch ca! Hôm nào tôi nhờ mẹ làm món đầu sư tử cho anh!”

(Đầu sư tử là một món ăn truyền thống của phía đông Trung Quốc, món này là thịt heo viên hầm với rau củ, gọi là đầu sư tử vì hình dạng của thịt viên giống với đầu sư tử)

“Tiệc ăn mừng không đi, tôi xem lịch trình cái đã.” Bạch Ngộ Hoài lãnh đạm nói.

“Vâng, vâng!” Người đại diện đưa lịch trình cho anh, luôn miệng đáp lại rồi đi ra ngoài.

Chương trình này tên là “Thoát bằng cách nào”, tổng cộng có năm thành viên chính thức, cứ hai tập là sẽ chọn chủ đề kinh dị, nam thành viên chính thức và một khách mời phải đến địa điểm của chủ đề, ở trọn mười tám ngày, cuối cùng thành công rời khỏi thì sẽ kết thúc.

Bởi vì thời gian quay quá dài nên nghệ sĩ đồng ý tham gia chương trình cũng không nhiều, đạo diễn vất vả lắm mới tập hợp được đủ người đến tham gia.

Xếp hạng của chương trình thực tế này khá cao, một là vì đề tài độc lạ, hai là vì đạo diễn này đã nâng đỡ rất nhiều người trong những năm đầu, những người này ít nhiều gì cũng hot lên, tuy bọn họ không thể đến làm thành viên chính thức nhưng nể mặt đạo diễn đến làm khách mời thì cũng dễ dàng, có bọn họ làm khách mời, đương nhiên fan sẽ kéo vào xem rồi.

Mà khách mời đáng lẽ tham gia vào mùa này ba tháng trước đã đồng ý với đạo diễn, kết quả phút cuối lại đổi ý mà tham gia vào một đoàn phim điện ảnh khác.

Đạo diễn thì đương nhiên cũng không trách móc gì, chỉ có thể lại nhờ những người xung quanh đi mời thêm người thôi.

Cứ như thế mà mời đến Bạch Ngộ Hoài.

Bạch Ngộ Hoài lật qua loa xem lịch quay được đặt trên bàn trà, sau đó đứng dậy tự tay sắp xếp đồ vào vali.

Chỉ thấy trên quyển lịch quay được viết mấy chữ “Thử thách sinh tồn ở lâu đài cổ kinh hoàng” thật to.

Mà ngay lúc này trong lâu đài cổ.

Kinh Tửu Tửu cũng mới vừa hiểu ra, người máy nhỏ này đến từ hành tinh khác, đi ngang qua đây, năng lượng không đủ để quay về hành tinh của mình. Nó hy vọng có thể thông qua việc giúp đỡ Kinh Tửu Tửu mà lấy lại được năng lượng quay về hành tinh mẹ.

Kinh Tửu Tử chậc lưỡi, nói: “Nghe giống mấy chuyện khoa học viễn tưởng ghê. Không khoa học gì cả.”

“Cậu cũng biến thành quỷ rồi thì khoa học đâu ra?”

Kinh Tửu Tửu: “...Ừa thì đúng.”

Người máy nhỏ cũng cạn lời.

“Chỉ là...” Kinh Tửu Tửu yếu đuối nằm sấp lên bàn: “Ở đây chẳng có người, tôi phải dọa ai đây?”

“Chờ đi.” Dáng vẻ người máy nhỏ trông như rất có kinh nghiệm. Nó nói: “Chắc chắn là sẽ có người trẻ tuổi nào đó rảnh rỗi không có chuyện làm mà đến đây thám hiểm thôi.”

Kinh Tửu Tửu thở dài, đành phải đợi vậy. Có lẽ là một tháng, hai tháng, hoặc nửa năm gì đó.

Nào ngờ cậu lại chẳng phải đợi lâu, ngay chiều hôm sau, Kinh Tửu Tửu chợt nghe thấy tiếng ô tô gần đó, khiến cậu bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Theo lý thuyết thì quỷ sẽ không thể nằm mơ, nhưng Kinh Tửu Tửu lại cũng chẳng hề xem mình là quỷ tí nào.

Cậu lười biếng ngồi dậy từ trên giường, có bắt chước con người ngáp một hơi, sau đó đi đến cạnh cửa sổ.

Trên cửa sổ thủy tinh bám đầy bụi, nhưng cậu vẫn có thể xuyển đầu qua cửa sổ, nhìn thấy thật nhiều người kéo đến một cách rõ ràng, bọn họ đang ở ngoài lấy hành lý.

Từ lần mấy học sinh trung học đến đây, đã lâu lắm rồi Kinh Tửu Tửu mới được thấy nhiều người như vậy.

Cậu vội xoay người vào, nhảy nhót đi xuống lầu.

Người máy nhỏ vụng về theo sau cậu.

Lúc này khăn lau tự nhiên bay lên, thở phì phò là cọ xát mình lên bàn ăn. Cái chổi cũng theo sát ngay sau đó, nhảy múa khiến tro bụi bay đầy trời. Cuối cùng là cửa tủ lạnh tự động mở ra...

Những trái quýt trên cây trong khu vườn phía sau lâu đài cổ bay lượn trên không, sau đó chui tọt vào trong tủ lạnh.

Người máy nhỏ trợn mắt há mồm: “Cậu làm gì thế?”

Kinh Tửu Tửu cũng không quay đầu lại: “Có người đến nhà cậu chơi, cậu không quét tước nhà cửa, không chuẩn bị hoa quả sao?”

Người máy nhỏ: “...”

Cũng có lý...

“Nhưng cậu phải dọa người mà, lau dọn sạch sẽ như thế, lại còn thân thiết mà chuẩn bị sẵn đồ ăn, sao còn không khí đầy kinh dị nữa?” Người máy nhỏ miễn cưỡng kéo lý trí của mình quay về.

Thiếu niên trước mặt bị nhốt trong lâu đài cổ này bao lâu rồi, sao có người đến mà kích động như thế?

Kinh Tửu Tửu: “...À.”

Khăn lau, cái chổi đồng thời rơi bộp xuống đất, mấy quả quýt cũng vội lăn đi...

Người máy nhỏ: “Bỏ đi, bỏ đi, như vậy cũng được.” . Xin ủng hộ chúng tôi tại # T R U M t r u y e n . ог g #

Bất kể ai bước vào một lâu đài cổ bỏ hoang nhiều năm, lại phát hiện bên trong sạch sẽ như có người ở, nhưng lại chẳng thấy một bóng người đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Cũng có thể coi như là chó ngáp phải ruồi.

Lúc này có tiếng động được truyền đến từ phía cửa.

“Cẩn thận chút, trang bị camera, thiết bị này kia trước đi.” “Lúc chuyển hành lý vào cần phải cẩn thận chút đó.” “Nhanh đi thôi Lục ca, đừng để xảy ra sai sót!”

“Có người đến rồi!” Kinh Tửu Tửu kêu lên một tiếng.

Người máy nhỏ vừa quay đầu lại đã không thấy hình bóng Kinh Tửu Tửu đâu.

Rốt cuộc là ai sợ ai đây?

Suốt dọc đường Bạch Ngộ Hoài chỉ nhắm mắt ngủ.

Dựa theo yêu cầu của đoàn quay, anh là người cuối cùng xuống xe.

Lâu đài cổ nằm trên núi, mà núi rừng thì nhiều mây mù mưa gió. Bạch Ngộ Hoài vừa xuống xe một lát đã có thành viên đến che dù cho anh, hơn nữa còn thân mật chào hỏi: “Chào Bạch ca!” “À, lên núi có chút lạnh, Bạch ca cẩn thận đừng để nước mưa dính người nhé.”

Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Người đưa dù này tên là Quý Mạnh, bốn năm trước được tuyển chọn để ra mắt. Vừa ra mắt đã hot, nhưng nửa năm sau lại flop dần. Thật ra vẻ ngoài của cậu ta cũng không xấu, ngược lại còn có thế gọi là thanh tú, lúc cười lên như là bạch mã hoàng tử trong mấy câu chuyện thanh xuân vườn trường vậy. Vì để cậu hot trở lại, người đại diện đã nhận chương trình này về, muốn cậu ta phá vỡ hình tượng đáng yêu của mình.

Ấn tượng của Bạch Ngộ Hoài đối với Quý Mạnh không sâu lắm, chỉ hơi lờ mờ nhớ là hình như đã từng gặp qua ở một lễ hội âm nhạc nào đó, vì thế chỉ khẽ gật đầu, lạnh lùng trả lời một tiếng: “Cám ơn.”

Những người còn lại lúc này cũng phát hiện Bạch Ngộ Hoài đã xuống xe, cũng vội vây đến chào hỏi.

“Trước kia Bạch ca có từng tham gia chương trình thực tế giống vậy chưa?”

“Tôi nghe nói lâu đài cổ này bị bỏ hoang là vì từng có người chết trong đó, người đó chết rất thảm, hình như là bị thiêu chết đó...”

“Ủa, không phải là chết đuối sao?”

“Bạch ca, em có đem theo bùa hộ mệnh, anh có cần không? Em chia cho anh một cái.” Quý Mạnh lại bước đến, cười cười nói.

Trong đám người, Bạch Ngộ Hoài trong có vẻ lãnh đạm, ít nói, nhưng tất cả mọi người đều biết tính anh là vậy, càng biết anh có địa vị gì trong giới. Mặc kệ người này có thích chương trình hay không, sau khi tiết mục được phát sóng, lượng người xem chắc chắn sẽ tăng vọt.

Cho nên không ai lại đi bỏ qua cơ hội như vậy.

“Tôi có đem theo hạt xá lợi, bỏ rất nhiều tiền để mua đó. Bạch ca, anh có cần không?”

“Không, cám ơn.” Bạch Ngộ Hoài nhàn nhạt nói.

“Cậu thần kinh à, bây giờ đào đâu ra hạt xá lợi thật nữa chứ?”

Mấy thành viên chính thức cũng không biết xấu hổ, thấy Bạch Ngộ Hoài từ chối, lập tức trêu chọc nhau để tạo ra hiệu ứng của chương trình thực tế.

“Lão Tào, anh mang theo gì thế?... Đệt mẹ, anh mang bát theo để làm gì? Mang đến nhà ma để đựng cơm sao?”

“Bát đựng ngũ cốc, chứa đựng tinh hoa của đất trời, có thể trừ tà diệt quỷ đó!” Lão Tào nói.

Lúc này Bạch Ngộ Hoài liếc mắt nhìn qua, bình tĩnh mà quăng ra một câu: “Bát rất hữu dụng.”

Mọi người thụ sủng nhược kinh, vội nói thêm vài câu về chủ đề này, sau đó mới kéo nhau vào trong.

Bạch Ngộ Hoài cũng không ra vẻ, tự mình xách hành lý vào, sau đó còn giúp hai thành viên nữ khác nữa.

Lúc này, mọi người cũng gần như là đã vào hết rồi, Kinh Tửu Tửu mới tựa vào lan can nhìn xuống.

“Sao lại có vẻ sạch sẽ như thế nhì?” Đạo diễn nói thầm.

“Quét tí bụi lên, vứt thêm đống lá khô vào, treo mạng nhện lên. Không thì đáng sợ chỗ nào?” Phó đạo diễn nói.

Kinh Tửu Tửu thấy bọn họ tung bụi ra, vứt đầy lá cây, thả mấy bộ xương khô, mấy ngọn nến tàn lên nơi mà mình mới vừa rồi khổ cực quét dọn, biến nhà của cậu thành một cái dạng quái quỷ gì đó.

“Tốt lắm tốt lắm, có thể quay rồi, hiệu ứng kinh dị cũng ổn ổn rồi.” Đạo diễn kêu lên.

“Đóng phim hả?” Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm nói.

“Á, tôi thấy ở đây âm khí hơi nặng.” Vừa vào của, thành viên Vân Hinh sợ đến mức run rẩy cả người.

Mấy năm trước cô cũng hot lên nhờ giọng hát ngọt ngào. Hai năm nay thì flop dần đều, hết cách rồi nên cũng chỉ có thể nhận chương trình thực tế này thôi.

Lão Tào nói: “Úi trời, là do cô mặc ít quá thôi.”

Lão Tào còn flop hơn cả Vân Hình, trước kia là một nhân vật phụ nổi tiếng, bây giờ không muốn vào vai phụ nữa, chỉ muốn quay vai chính thôi.

“Sao trong tủ lạnh có quýt nữa thế?” Thành viên nữ Khổng Tương Kỳ nhìn tủ lạnh mà kinh hãi nói.

“Là tổ chương trình chuẩn bị hả?” Cô hỏi.

Kinh Tửu Tửu đứng cạnh lan can thở dài.

Không phải, là tôi thân yêu đây làm.

“Vỏ vẫn còn xanh, không ăn được đâu.” Bạch Ngộ Hoài đi qua, đóng cửa tủ lạnh lại.

Khổng Tương Kỳ gật gật đầu: “Anh đừng nói, tôi thật sự có chút đói bụng.”

“Vậy chúng ta thu dọn một chút đi, rồi sau đó làm gì đó để ăn.” Lão Tào đề nghị.

Mọi người lập tức làm việc.

Bọn họ bận bịu nhưng cũng không quên nói chuyện phiếm, khiến hậu kỳ có thêm việc để làm.

“Mọi người có cảm thấy kỳ lạ không, đến đây rồi nhưng chả nghe thấy tiếng côn trùng kêu gì cả. Không phải trong núi nhiều mấy tiếng này lắm sao?”

“Nhà ma mà, cũng thường thôi. Âm khí nặng như vậy, sao có vật sống nào dám đến đây chứ.”

“Thật sự có quỷ sao?”

“Tổ chương trình tìm nhiều chỗ như vậy, chỉ có nơi này là có thể có ma quỷ nhất thôi. Mọi người có biết hồi đó ai ở đây không? Là Kinh gia đó biết không? Kinh gia có một người con trai... Tôi còn giữ ảnh chụp nè. Chỉ có một tấm thôi, nhưng một tấm cũng đủ rồi. Đó là tấm ảnh duy nhất giới truyền thông chụp được cậu ấm nhỏ của Kinh gia. Đợi tí để tôi tìm lại...”

Khổng Tương Kỳ nói xong, cô lôi điện thoại ra lục lại ảnh.

“Ồ, ra là thế...”

“Lúc đó bao nhiêu tuổi thế? Nhìn đẹp ghê.”

“Lúc đó mười ba tuổi. Giống yêu nghiệt nhân gian ghê đúng không? Trong giới giải trí tôi nhìn người đẹp quen rồi, nhưng khi liếc mắt nhìn tấm ảnh này, đẹp đến mức chịu không nổi luôn.”

Di động truyền từ người này sang người khác một vòng, ai cũng nhịn không được mà khen.

Chỉ mỗi Bạch Ngộ Hoài là không có hứng thú, Khổng Tương Kỳ cũng không dám đưa điện thoại qua cho anh xem.

Quý Mạnh hỏi: “Người chết kia là cậu ấy à?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều im lặng. Sau một lúc lâu mới xì xào trở lại.

“Không phải chứ? Là cậu ấy à?” “Sao lại không tìm được tin tức nào liên quan thế!” “Đm, ông trời ghen tị với người đẹp đúng không?”

Không Tương Kỳ nói xong cũng thờ dài: “Là cậu ấy, hình như năm ấy chết vẫn chưa trưởng thành nhỉ? Nghe nói còn bé mà chết là oán khí siêu nặng luôn....”

Nhưng người khác đều nổi da gà, rợn sống lưng.

Người đẹp trong bức ảnh kia trở thành nỗi tiếc thương cho cả một thể hệ, cũng trở thành một con dao vô hình.

Bạch Ngộ Hoài dừng động tác trên tay một chút, nhướng mày, sau đó lại tiếp tục rửa chén.

Người máy nhỏ nép vào một góc trên lầu hai nghe mấy người này nói chuyện phiếm, ngay cả một cục sắt như nó mà cũng cảm thấy có vẻ là hơi bị thảm rồi, vì thế nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Kinh Tửu Tửu.

...Lại biến mất rồi?

Người máy nhỏ vội đi tìm người, à không, tìm quỷ.

Cuối cùng tìm thấy Kinh Tửu Tửu trong phòng ngủ của cậu.

“Cậu đang làm gì thế?” Người máy nhỏ hỏi.

Kinh Tửu Tửu thì đang nghiêm túc viết tên từng người trên quyển vở, sơ sơ về tính cách, hành vi. Cuối cùng cậu quay đầu, nghiêm túc nói: “Tôi đã nghĩ xong nên ra tay với ai trước rồi.”

“Ai?”

“Cái người được gọi là Bạch ca đó.”

“?”

“Cậu xem đi, mấy người khác ai cũng nói nhiều vậy, chứng tỏ là gan to, quen với mấy chuyện như vậy rồi. Chỉ có anh ta nãy giờ không mở miệng nói chuyện, chắc chắn là đang cực kỳ sợ.” Kinh Tửu Tửu đứng lên, vở và bút tự động bay về trong ngăn kéo.

“Nhất định anh ta là người nhát gan!” Kinh Tửu Tửu nói chuyện đầy hùng hồn và vô cùng lý lẽ.

Dưới lầu, Bạch Ngộ Hoài xoay người nhặt lên một quả quýt rơi trên mặt đất.

Ở đây có một tên quỷ nhỏ, một tên quỷ nhỏ chết rồi mà còn nhớ thương quýt.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.