CHƯƠNG 9
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng, Phương Nguyệt Tầm càng nghĩ càng thấy mình đáp ứng Vương Đoạt đi ra ngoài đúng là sai lầm lớn nhất.
Buổi sáng nhận được điện thoại của Vương Đoạt nói Khương Tiểu Vác mời cậu đi ăn, vì muốn xin lỗi chuyện hôm qua. Mặc dù Phương Nguyệt Tầm không có để ý tới những lời nàng nói. Hơn nữa nàng cũng không cần quá khách sáo mời cậu để bây giờ dưới ánh nắng gay gắt tức giận chờ đợi hai người kia.
Rõ ràng là bọn họ hẹn mình, lại tới muộn!
Lúc Phương Nguyệt Tầm oán giận thì ba người cuối cùng cũng tụ họp.
Từ lúc gặp nhau cho đến lúc chia tay về nhà ba người ở chung đều vô cùng thoải mái, không có nhắc tới công việc của Phương Nguyệt Tầm, ba người cười đùa đặc biệt vui vẻ. Lúc sắp chia tay còn hẹn nhau ngày hôm sau đi chơi, lúc Phương Nguyệt Tầm ngồi trên xe bus trở về cảm thấy rất hạnh phúc, giống như con mèo nhỏ đang thong thả tản bộ trong rừng.
………
“Long Nghiễn tiên sinh, buổi tối muốn uống cà phê hay hồng trà?”
“Hồng trà.”
Sau khi dùng cơm xong, Phương Nguyệt Tầm dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tính toán trước khi đi tắm phải hỏi rõ ràng công việc cuối cùng của buối tối.
“Nguyệt Tầm, cậu có điện thoại di động không?”
Đột nhiên Long Nghiễn đặt câu hỏi làm cho Phương Nguyệt Tầm dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
“Có a, anh hỏi làm gì?”
“Nói số điện thoại của cậu cho tôi, ngày mai không phải cậu muốn đi ra ngoài sao, có thể nhờ cậu mua giúp vài thứ đem về.”
“Tại sao anh biết tôi sẽ đi ra ngoài?”
Phương Nguyệt Tầm giật mình nhìn Long Nghiễn. Trong lòng âm thầm đánh giá “Cái tên gia khỏa này thật sự nói bất luận cái gì đều chỉ mang một biểu tình a.”
Long Nghiễn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ tay đến chỗ ra vào có đặt một cái ba lô cùng cái dù, đó là những đồ vật Phương Nguyệt Tầm chuẩn bị sẵn để ngày mai dùng tới.
“Ánh mắt của tên này thật sự quá lợi hại” Phương Nguyệt Tầm trong lòng nghĩ thầm nhưng vẫn viết một dãy số vào tờ giấy đặt trước mặt Long Nghiễn.
Mười một giờ rưỡi Phương Nguyệt Tầm nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, nghe được hai chữ “Tiến vào” mới đẩy cửa đi vào. Thấy Long Nghiễn đang tập trung tinh thần nhìn vào máy vi tính làm cho cậu nghĩ rằng chắc đây là công việc rất quan trọng.
Phương Nguyệt Tầm nhanh chân nhanh tay nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn đặt tách hồng trà rồi nhanh chân nhanh tay đóng cửa rời khỏi, toàn bộ quá trình không hề phát ra một chút âm thanh. Long Nghiễn nhìn cánh cửa đã đóng ấm áp nở nụ cười.
—~~~—
Buổi sáng sau khi tiễn Long Nghiễn đi làm Phương Nguyệt Tầm cũng ra khỏi cửa.
Khương Tiểu Vác là một cô gái rất hào phóng và thân thiện, đối với thằng nhóc Vương Đoạt cũng phi thường bao dung, hai người ở chung với Phương Nguyệt Tầm cũng cảm thấy rất khoái trá. Về phương diện kinh tế nàng cũng không đòi hỏi sự thiên vị, trên cơ bản tất cả đều công bằng, điểm này làm Phương Nguyệt Tầm cảm thấy nàng so với bạn gái trước kia của Vương Đoạt tốt hơn rất nhiều. Tóm lại, Phương Nguyệt Tầm sẽ cố gắng giúp Vương Đoạt duy trì mối quan hệ này, thậm chí còn khuyên hắn nên kết giao dài lâu một chút, hoa hoa công tử Vương Đoạt chỉ có cười, ngoài ra cái gì cũng không nói.
Ba người chơi đùa gần như kiệt sức mới đi về, nhìn thời gian không còn sớm, Khương Tiêu Vác đề nghị đi ăn một chút gì đó, thế là ba người tìm một cửa hàng thức ăn nhanh đi vào, lúc ngồi xuống thì cái bụng cũng đã kêu rột rột.
“Nguyệt Tầm, cậu hai ngày nay đều chạy ra ngoài không sao chứ?”
“Không sao a, ban ngày hắn đi làm, cơ bản đây là khoảng thời gian của tôi.”
“Vậy thì tốt rồi. Mẹ cũng hỏi thăm tôi xem gần đây cậu ra sao, chừng nào mới có thời gian về dùng cơm với bà.”
“Nhờ cậu hỏi thăm dì một tiếng giúp tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ về.”
Phương Nguyệt Tầm miệng đang nhai cái gì đó, điện thoại di động trong túi áo vang lên.
“Uy. . . . .”
“Là tôi.”
“Long Nghiễn tiên sinh?”
“Ừ.”
“Anh không phải nói muốn tôi mua đồ gì sao, trễ như vậy mới gọi điện thoại?”
“Tại sao cậu chưa về nhà, hiện tại đang ở đâu?”
“Tôi lập tức quay về liền.”
“Tôi hỏi cậu đang ở đâu?”
“Ở gần nhà bảo tàng.”
“Vị trí cụ thể.”
“Đường Tinh Hoa Văn, cửa hàng thức ăn nhanh tên là ‘Đến Đến’.”
“Chờ một chút, không cho phép đi.”
“A? Long Nghiễn tiên sinh, uy, uy?”
Phương Nguyệt Tầm ngây ngốc nhìn điện thoại trong tay, chính là không rõ Long Nghiễn có ý gì. Vương Đoạt ở một bên sớm đã thành thói quen nhìn cậu khi gặp những chuyện khó hiểu thì mặt nhăn mày nhíu.
“Xảy ra chuyện gì, lại có gì khó hiểu sao?”
“Cái kia.. . . . .Hắn muốn tôi ngồi chờ, không cho phép đi đâu hết.”
Vương Đoạt thiếu chút nữa đem thức ăn trong miệng phun ra, vấn đề đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu. Vương Đoạt cười lớn đưa tay xoa xoa đầu Phương Nguyệt Tầm.
“Cái tên ngốc hết thuốc chữa này, hắn không phải muốn chọc giận cậu đâu, mà muốn lại đây đón cậu a.”
“A? Sao có thể như vậy. Hắn có nói muốn tôi mua giúp một số đồ vật, có thể là đang suy nghĩ xem muốn tôi mua cái gì đó thôi.”
“Ngu ngốc! Vậy sao không nói thẳng luôn trong điện thoại mà phải vất vả chạy tới đây.”
“Làm sao tôi biết.”
Thật là, trên đời này dường như ai cũng muốn thông minh hơn cậu, có chuyện gì đều không muốn làm không muốn hiểu, chỉ có một mình cậu ngây ngốc.
Phương Nguyệt Tầm thở hổn hển đầy kinh ngạc.
Không hổ danh là Long Nghiễn, ít phút sau liền chạy tới.
Làm cho Phương Nguyệt Tầm có cảm giác khi nhìn thấy người nam nhân cao lớn toàn thân đều phát ra khí chất vương giả, quý tộc đẩy cửa bước vào khiến cho mọi người không thể nào dời mắt khỏi, Long Nghiễn tồn tại nơi này liền mang theo một cảm giác cực kì bất đồng.
Theo lý thuyết, mỗi ngày cậu đều gặp người này. Tại sao bình thường không có cảm giác như thế? Ánh mắt của hắn, nhất cử nhất động của hắn, hơi thở của hắn, mãnh liệt đánh sâu vào thần kinh thị giác của Phương Nguyệt Tầm, trái tim lại bắt đầu đập lộn xộn, mặt lại bắt đầu nóng lên.
Thời điểm mọi người đều ngẩn người chăm chú nhìn Long Nghiễn, hắn đã đi tới trước mặt Phương Nguyệt Tầm, làm cho Phương Nguyệt Tầm vội vàng đứng lên.
“Long Nghiễn tiên sinh, anh thật sự tới đây.”
“Tôi tan ca vừa vặn đi ngang qua nơi này, cho nên sẵn tiện đón cậu về.”
“Nhưng mà, tôi còn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn a.”
“Không cần. Hôm nay chúng ta ăn bên ngoài, ngẫu nhiên cho cậu một ngày thoải mái.”
Ánh mắt Long Nghiễn nhìn Phương Nguyệt Tầm rất dịu dàng, còn vươn tay sờ tóc cậu.
Tốc độ đỏ mặt của Phương Nguyệt Tầm rất nhanh làm cho người ta líu lưỡi, màu đỏ hồng kia đã vượt quá tiêu chuẩn cho phép. Là bởi vì giọng nói của người kia? Là bởi vì bàn tay dịu dàng trên đầu kia? Do nguyên nhân nào thì Phương Nguyệt Tầm cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết trái tim cậu sắp nhảy ra ngoài, trên mặt nóng đến nổi có thể chiên trứng gà.
Phương Nguyệt Tầm cảm thấy chính mình hảo mất mặt, tại sao khẩn trương đến nổi ngay cả một câu cũng nói không xong.
“Kia, kia, kia cũng phải mua gì đó để nấu điểm tâm sáng a.”
Phương Nguyệt Tầm ngẩng đầu nhìn Long Nghiễn làm cho cậu không những lắp ba lắp bắp mà giọng nói còn phát run.
“Trước tiên tôi sẽ cùng cậu đi mua đồ, rồi chúng ta mới đi ăn cơm tối. Hai người là bạn của Phương Nguyệt Tầm sao?”
Long Nghiễn không hề xem nhẹ sự tồn tại của những người khác, lúc nhìn hai người kia nói chuyện biểu tình cũng không có lạnh băng giống bình thường. Vương Đoạt lập tức cười trả lời.
“Tôi tên là Vương Đoạt, là bạn học kiêm thanh mai trúc mã của Nguyệt Tầm. Còn đây là bạn gái của tôi, Khương Tiểu Vác.”
“Xin chào.”
Ánh mắt Khương Tiểu Vác không hề rời khỏi người Long Nghiễm, lúc chào hỏi thế nhưng cũng đỏ mặt giống như Phương Nguyệt Tầm. Long Nghiễm lịch sự gật đầu chào lại rồi ngồi xuống chỗ của Phương Nguyệt Tầm.
“Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi. Còn bạn gái của Nguyệt Tầm đâu?”
“Uy! Anh sao lại hỏi cái vấn đề này a?”
Còn chưa đến ba phút Phương Nguyệt Tầm đã bộc lộ lại bản sắc vốn có của mình, làm cho Long Nghiễn cảm thấy bộ dáng cậu đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn thật đáng yêu.
“Nhóc con này làm gì có bạn gái, từ nhỏ đến lớn ngay cả nắm tay con gái cũng không có, lại càng không thể nói tới cái việc quen bạn gái.”
Long Nghiễn phi thường vừa lòng nhìn người bên cạnh như con mèo rừng lông mao toàn thân đang dựng đứng lên, hướng Vương Đoạt nhe răng gầm gừ.
“Vương Đoạt, cậu im lặng không ai nói là cậu câm điếc đâu. Còn Long Nghiễn tiên sinh, không cho phép anh hỏi cái loại vấn đề này nữa. Không phải muốn mua đồ sao, còn không đi mau!”
Nói xong Phương Nguyệt Tầm đứng lên, căm tức nhìn Vương Đoạt đang ôm bụng cười ha hả.
“Tôi nói Nguyệt Tầm a, cậu kiêu ngạo như thế, rốt cuộc ai là người làm công còn ai là khách hàng a?”
Bị Vương Đoạt nói thế Phương Nguyệt Tầm cũng biết mình có chút thất lễ, vẫn là khuôn mặt đỏ rực càng lúc càng lợi hại hơn, Phương Nguyệt Tầm nhìn người nam nhân cao lớn bên cạnh, thần kinh toàn thân đều căng cứng. . . . .
“Thực xin lỗi.”
Phương Nguyệt Tầm ngoan ngoãn áy náy nói. Người ta là người lớn hơn mình, là nhân vật hết sức quan trọng trong xã hội, hơn nữa còn là khách hàng của chính mình, hắn đã cố ý tới đón còn muốn dắt mình đi ăn bên ngoài, chính mình lại không có lễ phép. . . . . . .Phương Nguyệt Tầm đầu cúi thấp tới nỗi sắp chạm đến ngực.
Trên mặt Long Nghiễn không có biến hóa gì nhiều, chỉ có ánh mắt tràn ngập nhu hòa cùng thưởng thức. Đối với câu xin lỗi của Phương Nguyệt Tầm hắn không thèm để ý.
“Cậu không có làm sai cái gì hết, không cho phép xin lỗi. Đi thôi.”
Nói xong, một người liền bước ra khỏi cửa tiệm, Phương Nguyệt Tầm nói vài câu tạm biệt với Vương Đoạt xong rồi nhanh chóng đuổi theo.
Long Nghiễn đứng trước cửa vui vẻ nhìn con mèo rừng đang cố hết sức đuổi theo, nhịn không được trộm cười.
Tuy đúng là đi mua nguyên liệu nấu bữa sáng, nhưng khi hai người rời khỏi khu buôn bán hai tay đã xách rất nhiều đồ. Đem tất cả bỏ vào trong xe, Long Nghiễn mở máy, xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
“Thích ăn cái gì?”
Phương Nguyệt Tầm lần đầu tiên cảm thấy người bên cạnh tuy nói không nhiều lắm nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất tin tưởng. Dường như đi đến đâu cũng không sợ, một loại ấm áp phi thường an toàn.
Phương Nguyệt Tầm nghe thấy Long Nghiễn hỏi cậu như vậy, có chút ngượng ngùng đùa nghịch ngón tay của mình, hơn nửa ngày cũng không biết trả lời như thế nào.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên không nói?”
“Tôi, tôi cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt, cứ theo ý của anh đi.”
“Có thể ăn cay được không?”
“Có thể a.”
“Đi ăn lẩu cá.”
END 9