CHƯƠNG 14
Sau khi nhắn tin cho Vương Đoạt, chưa đến một tiếng đồng hồ Vương Đoạt cười đến khoa trương nắm tay Khương Tiểu Vác xuất hiện trước mặt Phương Nguyệt Tầm.
Từ khi bước vào nhà cho tới khi ba người đã an vị trong phòng khách, Vương Đoạt luôn miệng nói “Không hổ danh là người có rất nhiều tiền. . . .”, Khương Tiểu Vác ngồi kế bên ánh mắt luôn ngó xung quanh, gật đầu lia lịa nhưng không có bình luận cái gì hết. Chờ đến khi Phương Nguyệt Tầm bắt đầu quở trách Vương Đoạt, ba người mới dần dần kiếm đề tài trò chuyện.
Vương Đoạt kể cho Phương Nguyệt Tầm nghe những chuyện xảy ra trong nhà, Khương Tiểu Vác buồn chán đứng dậy đi tới đi lui trong phòng quan sát, cho tới khi nàng chuẩn bị đến gần cầu thang, chợt nghe Vương Đoạt kêu lên một tiếng.
“Tiếc Vác, lại đây ngồi xuống.”
Khương Tiểu Vác ngoan ngoãn trở về bên người Vương Đoạt, Phương Nguyệt Tầm đối với người bạn tốt của mình tươi cười đầy cảm kích. Cậu phi thường hiểu rõ tính tình của Vương Đoạt, đừng nhìn hắn ngoài mặt cười hi hi ha ha, mang bộ dáng tùy tiện phóng túng, kỳ thật trong lòng hắn rất biết chừng mực. Vương Đoạt tuy khiến cho người ta cảm thấy bề ngoài rất thô ráp, nhưng bên trong lại có thần kinh quan sát phi thường nhạy bén. Hắn biết Phương Nguyệt Tầm ngượng ngùng liền bắt Khương Tiểu Vác dừng lại, không thể để cho nàng đụng chạm, làm lộn xộn đến cái nơi xa lạ không thuộc về Phương Nguyệt Tầm. Cho nên Vương Đoạt mới mở miệng gọi Khương Tiểu Vác lại.
Nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm tươi cười cảm kích, Vương Đoạt cũng cười đầy khoa trương.
Mới đầu cứ tưởng rằng ngồi nói chuyện với nhau một chút sẽ ly khai, ai biết được ba người họ lại trò chuyện vui vẻ đến tận lúc Long Nghiễn trở về.
Long Nghiễn mở cửa ra thì nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm đang ngồi trong phòng khách cùng hai người bạn cười nói vui vẻ, Long Nghiễn chẳng những không có để tâm vì sao cậu lại lưu bạn bè trễ đến như vậy, ngược lại, có thể thấy cậu tươi cười sáng lạn làm cho Long Nghiễn cảm thấy rất thoải mái.
“Đã về rồi, Long Nghiễn tiên sinh.”
Phương Nguyệt Tầm lễ phép tiếp đón, Vương Đoạt cũng đứng dậy gật đầu chào Long Nghiễn, chỉ có Khương Tiểu Vác ngồi trên ghế sô pha khẽ gật đầu mỉm cười.
Long Nghiễn cởi giầy đi về phía bọn họ,
“Ngồi đi. Nơi này có khó tìm không.”
Vừa nói Long Nghiễn vừa phi thường tự nhiên đưa cái cặp qua cho Phương Nguyệt Tầm, sau đó tìm vị trí Phương Nguyệt Tầm rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Phương Nguyệt Tầm dựa theo thói quen của Long Nghiễn mỗi khi về nhà đều để trước mặt hắn một ly nước lạnh, cũng ngồi vào bên cạnh Long Nghiễn.
Tới giờ Phương Nguyệt Tầm phải đi nấu cơm, Long Nghiễn liền đề nghị bốn người cùng nhau đi ăn bên ngoài. Nhìn bộ dáng không có chút tình nguyện của Phương Nguyệt Tầm, biết ngay cậu không nỡ rời xa những cuốn sách thân yêu, bởi vì lúc vào cửa đã nhìn thấy cậu ôm khư khư đến giờ vẫn không buông tay.
Long Nghiễn dịu dàng sờ sờ tóc Phương Nguyệt Tầm.
“Sách cũng không mọc chân lên chạy mất, lúc nào xem chẳng được. Đi thay quần áo.”
Động tác của hắn đầy dịu dàng sủng ái làm trong lòng Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất ấm áp.
…………………
Đang ngồi trong xe, mọi người đều thương lượng nên ăn cái gì, Vương Đoạt là người đưa ra ý kiến trước, nói muốn đi ăn lẩu cá. Phương Nguyệt Tầm lập tức bác bỏ.
“Không được, tôi tuyệt đối không ăn món đó!”
Quan sát thái độ khác thường của Phương Nguyệt Tầm, Vương Đoạt nhận ra có cái gì đó, thăm dò hỏi cậu.
“Nguyệt Tầm, có phải vì ăn lẩu cá xong cậu bị gì khó nói sao?”
“Hỏi nữa liền đánh cậu!”
Long Nghiễn đang lái xe trộm cười nhìn người bên cạnh đang chu miệng, khuôn mặt đỏ hồng lợi hại.
Vốn tâm tình Phương Nguyệt Tầm cũng rất tốt, nhưng khi nhắc tới lẩu cá liền nhớ lại chuyện nấc cục của mình, nghĩ tới nấc cục, cậu lại hồi tưởng về lần đầu tiên bị Long Nghiễn hôn. Vì vậy cậu mới không cần đi ăn cái loại thức ăn đầy nguy hiểm đó!
Không khí lúc ăn cơm phi thường tự nhiên, Vương Đoạt luôn có thể làm cho mọi người cười đến vui vẻ, mà Long Nghiễn sẽ đúng lúc thêm vài câu chế giễu làm tăng thêm không khí thoải mái. Phương Nguyệt Tầm rất thích cái cảm giác này, cùng bạn bè tụ họp ăn cơm, mà không phải một người cô đơn lẻ loi ăn cái gì đó. Giọng nói Vương Đoạt trong trẻo, Khương Tiểc Vác thì ôn nhu, Long Nghiễn thì trầm thấp, mọi người đều mang khuôn mặt tươi cười hết thảy đều làm cho cậu cảm thấy chính mình không phải chịu cô đơn nữa. Đặc biệt bàn tay to của Long Nghiễn thường xuyên nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, khuôn mặt đáng yêu sẽ lặng lẽ trở nên hồng nhuận.
Gần hơn hai tiếng đồng hồ dùng cơm, Long Nghiễn theo thói quen dịu dàng đỡ phía sau lưng Phương Nguyệt Tầm, cùng cậu đi ra ngoài. Trong lòng Phương Nguyệt Tầm xuất hiện một cảm giác ấm áp không rõ, giống như được che chở.
Long Nghiễn cùng Phương Nguyệt Tầm đi đến chỗ để xe, chờ Phương Nguyệt Tầm ngồi ổn định vào ghế kế bên, Long Nghiễn mới khởi động xe chạy tới trước cửa nhà hàng, chuẩn bị đưa Vương Đoạt cùng Khương Tiểu Vác về nhà. Phương Nguyệt Tầm vẫn còn nhớ thương những quyển sách, hận không thể trực tiếp chạy ào vào nhà. Cậu nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa, biểu tình dường như đang khắc khẩu, Phương Nguyệt Tầm bất đắc dĩ thở dài bước xuống xe.
Cậu cố gắng bước nhanh, vẫn chưa đến nơi liền nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Khương Tiểu Vác.
“Anh thật quá đáng! Trễ như vậy mà muốn em một mình đi về nhà sao?”
“Còn chưa đến mười một giờ, em sợ cái gì!” Vương Đoạt chẳng thèm để ý nói.
“Vừa rồi em không có nói muốn đi đến nơi khác, chỉ muốn anh đưa em về nhà thôi.”
“Anh cũng đã nói, anh còn có việc bận.”
“Em là bạn gái của anh, mà anh còn lấy nguyên do vì mới mười một giờ tối không đưa em về nhà, còn muốn đi ra ngoài có công việc sao!” Khương Tiểu Vác thoạt nhìn tức giận không nhẹ, sắc mặt đều trắng xanh.
“Đừng tưởng rằng là bạn gái của tôi là có thể quản được tôi, lúc mới quen nhau, tôi đã nói rất rõ ràng, trừ bỏ thời gian hẹn hò thì thời gian còn lại ai cũng không được phép can thiệp vào chuyện của người kia.”
A. . . . .Phương Nguyệt Tầm bắt đầu nhức đầu. Vương Đoạt vẫn không hề thay đổi sở thích tự do a.
“Anh, anh cũng thật tồi tệ! Ngay cả Nguyệt Tầm cũng không có làm như thế.”
A? Có ý tứ gì? Mình, mình còn không bằng Vương Đoạt sao? Phương Nguyệt Tầm ngay cả mở miệng khuyên giải cũng không được, cậu nhìn người này, lại quay sang nhìn người kia. Vừa định nói cái gì đó thì Vương Đoạt bỗng nhiên làm mặt lạnh.
“Sao vậy, để ý Nguyệt Tầm như thế. Thích hắn rồi sao?”
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc đến ngây người nhìn Vương Đoạt, Khương Tiểu Vác đứng một bên đối với lời nói vô căn cứ của Vương Đoạt tức đến sắp phát điên.
“Anh nói bậy bạ gì đó! Tôi như thế nào có thể. . . .”
“Đừng cho là tôi không biết, em ở sau lưng tìm Nguyệt Tầm không dưới ba lần. Tôi cho em biết, phần này trái tim của hắn đã sớm chết rồi, Nguyệt Tầm sẽ không bao giờ thích em.”
“Anh ngậm máu phun người! Tại sao tôi đi tìm Nguyệt Tầm trong lòng anh là người hiểu rõ nhất! Anh vì cái gì lại vũ nhục tôi như thế?” Khương Tiểu Vác bắt đầu rơi nước mắt, Phương Nguyệt Tầm thật sự không biết dưới cái loại tình huống này nên đi khỏi đây hay nên mở miệng nói chuyện.
“Vũ nhục em? Tôi cũng không có đem sự tình này coi là quan trọng. Người như Nguyệt Tầm vừa hiểu biết lại vừa quan tâm người khác, thích hắn là chuyện rất bình thường. Bất quá, cho dù em lớn lên có xinh đẹp, có đáng yêu, hắn cũng không thích em. Bởi vì hắn là bạn của tôi! Lời muốn nói cũng đã nói xong, em muốn chia tay tôi cũng không có ngăn cản.” Vương Đoạt căn bản không có biết, Phương Nguyệt Tầm bắt đầu hối hận lúc gọi điện thoại nói cho hắn biết những lúc Phương Nguyệt Tầm tìm đến chính mình than thở. A. . . . . .. Cậu là nên khuyên hay là nên đi a, Phương Nguyệt Tầm hoàn toàn không biết làm sao để xử lí chuyện trước mắt.
“Được rồi, những người yêu nhau có đôi lúc sẽ cãi nhau, đó là chuyện bình thường, nhưng nếu nháo đến chia tay thì không tốt. Vương Đoạt, là nam nhân nên hào phúng một chút, tôi cùng Nguyệt Tầm sẽ đưa nàng về nhà, hai người tỉnh táo lại rồi hảo hảo nói chuyện.”
Từ phía sau Long Nghiễn chậm rãi đi tới, lời nói phi thường thoải mái. Vương Đoạt tựa hồ cũng hiểu được bản thân có chút quá đáng, nhìn Khương Tiểu Vác rơi lệ không ngừng, lại quay đầu lại nhìn sang Phương Nguyệt Tầm đang khó chịu tới cực điểm.
“Thực xin lỗi, Nguyệt Tầm. Tôi lỡ miệng nên nói bậy.” Vương Đoạt hướng Phương Nguyệt Tầm xin lỗi, không chờ Phương Nguyệt Tầm bắt đầu nổi nóng với hắn, hắn đã tiếp tục nói “Ai biểu Tiểu Vác không có việc gì đi tìm cậu, có chuyện cũng không nói với tôi.”
Thằng nhóc này căn bản là đang ghen a! Phương Nguyệt Tầm lúc này mới hiểu được, thế là. . . . .
“Đầu óc cậu có vấn đề a! Không tìm một cách nào đó đơn giản để giải thích với nàng, nếu cậu thực sự để ý đến nàng, sau này có cái gì thì nói trực tiếp với nàng rồi cùng nhau giải quyết thôi! Ngu ngốc!”
Vương Đoạt cợt nhã hướng Phương Nguyệt Tầm cười, đến bên cạnh Khương Tiểu Vác nắm lấy tay nàng, đương nhiên bị vùng qua, rồi đương nhiên sẽ bị gắt gao giữ chặt lấy.
“Tôi đưa nàng trở về được rồi. Đừng khóc nữa, chờ Nguyệt Tầm đi khỏi, anh cho em đánh miễn phí.”
Nhìn đôi oan gian vui mừng dần dần đi xa, Phương Nguyệt Tầm thở dài leo lên xe Long Nghiễn.
Sắp về đến nhà, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sầm đùng đùng, giống như trời sắp mưa lớn. Long Nghiễn nhấn ga chạy nhanh hơn.
…………………
Thời điểm về đến nhà vừa đúng lúc mưa bắt đầu rơi, hai người sau khi chạy vào phòng khách, Phương Nguyệt Tầm đã bay nhanh vào nhà bếp, cậu phải giúp Long Nghiễn chuẩn bị nước trà, còn phải dọn dẹp nhà một chút, mới có thể an tâm đọc sách.
Mải mê nhìn đứa nhỏ vội đến vội đi, Long Nghiễn cầm tờ báo trong tay thủy chung không có đọc qua.
Một tia chớp kinh người xẹt qua mang theo một tiếng sấm rền thật lớn làm điện đóm trong phòng đột nhiên tắt hết, Long Nghiễn không kiên nhẫn cầm lấy cái bật lửa trên bàn lên thắp sáng. Lúc này, một ngọn lửa nhỏ nhoi chiếu sáng phòng, tuy rằng chỉ có vài giây, Long Nghiễn vẫn nhìn thấy bộ dáng kỳ quái bất động của Phương Nguyệt Tầm đang đưa lưng về phía mình. Dựa theo tính cách của Phương Nguyệt Tầm chắc chắn sẽ bắt đầu oán giận. Long Nghiễn cảm thấy có chút không đúng lắm, cầm bật lửa hướng Phương Nguyệt Tầm đi qua.
“Có thể là do đứt cầu dao, rất nhanh là ổn rồi. Cậu tốt nhất tìm một chỗ ngồi yên. Nếu. . . .”
Lúc đi đến phía sau cậu, Long Nghiễn phát giác cả người Phương Nguyệt Tầm đang run rẩy. Vội vàng cất bước đến trước mặt cậu, bốn phía tối đen Long Nghiễn chỉ có thể mượn ánh sáng mỏng manh của ngọn lửa để nhìn người trước mắt.
Phương Nguyệt Tầm sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần trừng thật lớn. Ngay cả tiếng nghiến răng cũng nghe được rõ ràng. Long Nghiễn kinh ngạc muốn chạm vào cậu, bầu trời lại đột ngột nổ vang chấn động cửa sổ. Phương Nguyệt Tầm bỗng nhiên hét to một tiếng, ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng Long Nghiễn.
Ôm lấy thân thể gầy yếu, Long Nghiễn có thể cảm giác được cậu đang run rẩy không ngừng.
“Nguyệt Tầm, Nguyệt Tầm, xảy ra chuyện gì? Sợ sấm sét sao? Nguyệt Tầm. . . . .” Long Nghiễn ôm chặt lấy cậu, lo lắng hỏi han. Người trong ngực không nói lời nào, chỉ dùng sức nắm lấy quần áo Long Nghiễn, không ngừng run rẩy. Long Nghiễn nóng nảy sốt ruột.
“Nguyệt Tầm, không có việc gì, thả lỏng một chút.” Long Nghiễn gần như bán ôm dìu Phương Nguyệt Tầm đến ghế sô pha ngồi xuống, hắn cúi đầu nhìn người run rẩy trong lòng ngực, hai mắt nhắm chặt, ngay cả lông mi đều run rẩy không ngừng. Đôi môi vốn hồng nhuận bây giờ không có một chút huyết, gắt gao mím chặt. Đôi tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy Long Nghiễn, giống như đang nắm lấy một cái phao cứu mạng.
“Nguyệt Tầm, đừng sợ. Tôi ở bên cậu.” Long Nghiễn dịu dàng an ủi, chờ bật lửa nóng đến phỏng tay, Long Nghiễn không thể không tắt đi nguồn sáng duy nhất.
“Nguyệt Tầm, cậu ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, tôi đi xem thử công tắc nguồn điện.” Long Nghiễn thử kéo tay Phương Nguyệt Tầm ra, bàn tay mảnh khảnh ngược lại nắm càng chặc hơn. Long Nghiễn thử nhiều lần cũng không có tác dụng.
“Nguyệt Tầm, chờ một chút sẽ quen thôi. Ngoan, trước hết buông tay, tôi thực sự rất nhanh sẽ trở về.” Người trong lòng ngực liều mạng lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu buông hắn ra. Long Nghiễn mỗi lần nghe thấy tiếng sấm thì người trong ngực lại run rẩy mãnh liệt hơn. Cứ như vậy không phải biện pháp, Long Nghiễn cầm lấy miếng đệm trên ghế sô pha.
“Nguyệt Tầm, cậu ôm lấy cái này đi, tôi đi xem công tắc nguồn điện. . . ..Nguyệt Tầm ngoan, nghe lời. . . .” Long Nghiễn dụ dỗ cậu, hơn nửa ngày mới nhét được miếng đệm vào trong lòng ngực của cậu. Long Nghiễn sờ sờ tóc của cậu rồi đứng dậy bước ra ga ra.
Long Nghiễn nhìn công tắc điện cũng không có cái gì khác thường, đi ra ngoài đường nhìn nhìn. Không chỉ riêng nhà của hắn, toàn bộ những nhà xung quanh đều không có một chút ánh sáng. Long Nghiễn lo lắng người đang ở trong phòng khách, liền tìm kiếm hai ngọn nến vội vàng quay lại.
Vừa mới trở lại phòng khách, trái tim Long Nghiễn như ngừng đập. Trên ghế sô pha trống rỗng, không thấy cái người đang ôm miếng đệm kia đâu. Long Nghiễn bước nhanh qua mới phát hiện, trong một góc sáng sủa của phòng khách có một người đang giữ chặt lấy miếng đệm, che lỗ tai co lại thành một đoàn lạnh run.
END 14