CHƯƠNG 17
Ngồi vào phòng khách, trước khi mở miệng Long Nghiễn đã đạp lên đùi Đổng Thiên Phi một cước! Trong lòng mọi người đều biết rõ lý do.
Ba người trò chuyện một hồi, Long Nghiễn thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía nhà bếp vài lần. Đến nỗi Đổng Thiên Phi nói buổi tối muốn mời hắn dùng cơm hắn cũng không có nghe thấy.
“Long Nghiễn, cậu có nghe không?” Đổng Thiên Phi có chút tức giận.
“Cái gì?” Long Nghiễn không hề để ý hỏi.
“Buối tối tôi mời cậu và Thản Nhiên ra ngoài dùng cơm, nói với Nguyệt Tầm đừng nấu nướng gì hết.”
“Được, Nguyệt Tầm, lại đây.” Lúc này Long Nghiễn phản ứng thật sự rất nhạy bén. Nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang chạy về phía mình, Long Nghiễn mỉm cười. Đổng Thiên Phi nhìn thấy sợ hãi.
“Nguyệt Tầm, đừng làm nữa. Đi theo chúng ta ra ngoài ăn.” Long Nghiễn vừa nói vừa kéo Phương Nguyệt Tầm ngồi xuống bên cạnh mình, xem Đổng Thiên Phi ngồi đối diện trở thành người câm điếc!
“Tôi, tôi không đi đâu. Đã lâu anh không gặp Đổng tiên sinh và Thản Nhiên tiểu thư, tôi. . . . .” Cậu cảm thấy mình không nên chen giữa bọn họ.
“Không cho phép tranh luận!” Long Nghiễn làm bộ mất hứng.
“Tôi… Vốn đây chính là dịp mọi người tụ tập, tôi lấy thân phận gì a.” Phương Nguyệt Tầm biết cậu thực sự không nên. . . . .
“Nguyệt Tầm! Lúc nào học được cách hạ thấp bản thân? Sau này anh không muốn nghe những lời như thế, cho em năm phút đi thay quần áo!” Long Nghiễn mặc kệ Phương Nguyệt Tầm có đồng ý hay không, kéo lấy cậu đẩy mạnh vào phòng, rồi mới đóng cửa!
Đứng ở trong phòng, Phương Nguyệt Tầm không rõ chuyện này là sao?
Bốn người bắt đầu ăn uống đều phi thường vui vẻ, mọi người vừa nói vừa cười. Nhìn mặt Đổng Thiên Phi tuy khóc nhưng không hề lộ vẻ gì hối cải lúc bị Long Nghiễn truy vấn tội cũ, Phương Nguyệt Tầm ngồi kế bên cười đến vui vẻ. Long Nghiễn vui mừng trộm nhìn người bên cạnh đã lộ ra vẻ tươi cười.
“Đừng ăn nhanh như thế, nhìn xem, trên mặt đều là. . . . . .” Long Nghiễn cầm lấy khăn ăn lau lau cái miệng dính đầy nước sốt của Phương Nguyệt Tầm, đứa nhỏ lập tức mãnh liệt đỏ mặt. Mà Thản Nhiên ngồi đối diện kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, còn Đổng Thiên Phi thì gắt gao nhíu chặt chân mày. Sau khi Long Nghiễn giúp Phương Nguyệt Tầm lau nước sốt xong thì tựa vào ghế khoát tay qua lưng ghế của cậu, làm cho Phương Nguyệt Tầm gần như nép vào trong ngực hắn.
Mọi người lại bắt đầu nói chuyện nam tàu bắc đẩu một hồi, Long Nghiễn đứng dậy đi vào buồng vệ sinh. Long Nghiễn vừa đứng lên thì Thản Nhiên cũng lập tức chạy theo phía sau, chỉ còn lại Phương Nguyệt Tầm và Đổng Thiên Phi.
Đổng Thiên Phi buông đôi đũa trong tay ra, cười tủm tỉm nhìn theo hai người đã đi xa rồi rất đúng lúc nói với Phương Nguyệt Tầm : “Bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi phải không?”
“A?” Phương Nguyệt Tầm có chút ngạc nhiên nhìn Đổng Thiên Phi.
“Thản Nhiên a, thích Long Nghiễn đã rất lâu rồi. Nhưng Long Nghiễn vẫn cứ thẹn thùng, không dám thổ lộ với nàng. Thích người ta thì cứ nói ra, đã lớn như vậy mà còn ngượng ngùng, thật sự mất mặt.”
“Hắn, Long Nghiễn tiên sinh hắn, hắn thích, thích Thản Nhiên tiểu thư?”
“Cậu nhìn không ra sao, tôi là người quen biết hắn lâu nhất cũng mới phát hiện. Người như Long Nghiễn a, nếu thích ai thì sẽ cố ý không quan tâm tới người ta, luôn bày ra vẻ mặt lạnh băng ngu ngốc, kỳ thật trong lòng nhớ thương không nguôi.”
“Dạ, phải không?”
“Đúng vậy a! Rõ ràng chính là muốn gặp nhau, nhưng vẫn còn e ngại, mỗi lần đều lấy tôi ra làm cái cớ. Cậu nghĩ xem, Thản Nhiên là một cô gái rụt rè như vậy thì làm sao có thể chủ động mở miệng hẹn Long Nghiễn, thật không biết hai người kia phải làm như thế nào mới có thể khiến cho tình yêu nở hoa kết trái.”
Trái tim Phương Nguyệt Tầm trầm vào vực sâu.
……………….
Rất nhanh sẽ về đến nhà, Long Nghiễn đang lái xe phi thường không yên lòng. Bắt đầu từ lúc hắn từ toilet trở về, Phương Nguyệt Tầm đã mang theo khuôn mặt u buồn không nói một câu. Lên xe cũng chỉ nhìn ra bên ngoài, mặc dù Long Nghiễn cũng có nói chuyện với cậu, nhưng trừ bỏ gật đầu thì là lắc đầu. Long Nghiễn thật sự rất lo lắng.
Xe dừng trước cửa nhà, Phương Nguyệt Tầm không một tiếng động liền mở cửa ly khai, Long Nghiễn đứng một bên tâm tình buồn bực nhìn cậu.
Trong phòng khách khôi phục lại không khí im lặng như lúc trước, Long Nghiễn ngồi trên ghế sô pha đọc báo, không bao lâu sau Phương Nguyệt Tầm bưng tách hồng trà đi ra, đặt trước mặt Long Nghiễn rồi xoay người bước đi.
“Nguyệt Tầm. . . . .” Tuy rằng mở miệng gọi cậu lại, nhưng Long Nghiễn cũng không biết nên nói cái gì.
“Còn cần cái gì sao?” Phương Nguyệt Tầm phi thường lễ phép hỏi, ánh mắt vẫn lãng tránh cái nhìn chăm chú từ người ngồi trên ghế sô pha.
“Em đã xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?” Đây chính là lý do duy nhất Long Nghiễn tìm được để lưu lại cậu, hắn biết cậu đang có tâm sự.
“Xem như vậy đi.” Phương Nguyệt Tầm qua loa trả lời câu hỏi của Long Nghiễn, không có bất cứ suy nghĩ gì hết. Tim của cậu đã không còn sức để đập bình thường nữa. Kỳ thật, cậu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho ngay cả bản thân Phương Nguyệt Tầm cũng nói không rõ ràng.
“Cái gì là “xem như vậy đi”, không thoải mái thì cứ nói ra.”
“Không biết. .. … Tôi, tôi trở về phòng, có việc gì thì ngài cứ gọi tôi.”
Ngài? Lúc nào cậu đã bắt đầu xưng hô với hắn như thế? Long Nghiễn nhất thời có chút phát hỏa! Không đợi Phương Nguyệt Tầm dời đi chỗ khác thì hắn đã vươn tay kéo cậu lại.
“Chờ một chút. . . . . .Nói rõ ràng. . .. Không cần miễng cưỡng chính mình.” Lời nói của Long Nghiễn thực hàm hồ, hắn cũng không biết nói làm sao với con người tuy đáng yêu nhưng lại rất yếu ớt này, xác thực mà nói, hắn không biết phải làm như thế nào để bày tỏ tình cảm quan tâm với cậu.
Cổ tay Phương Nguyệt Tầm bị siết chặt đến đau, ngay cả trái tim cũng đau theo. Chua xót dâng đầy trong cổ họng, đau khổ ê ẩm, làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu.
“Không có miễn cưỡng, trở về phòng nghỉ ngơi một chút là ổn rồi. . . .Xin, xin buông tay.” Phương Nguyệt Tầm lúc nói chuyện với hắn, vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, mi mắt buông xuống mơ hồ che dấu tình cảm đầy ưu thương. Trong chớp mắt, Long Nghiễn bị hành động của cậu làm kinh sợ, trơ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé giãy khỏi tay mình, trơ mắt nhìn cậu biến mất trong tầm mắt.
Long Nghiễn một mình đứng trong phòng khách rất lâu.
…………………
Hãy buông tay để cho tôi đi. . . . . .Không cần để tôi nhìn thấy ánh mắt của anh, nghe được giọng nói của anh, cảm giác được hơi ấm từ anh, như vậy sẽ khiến tôi xé rách lòng mình. Sự thật chính là sự thật, sẽ không hề tốt đẹp như giấc mơ, mình cùng hắn không thể nghi ngờ là người của hai thế giới. Một người phát ra hào quang chói mắt, một người nhỏ bé giống như con thằn lằn, mỏng manh bám vào vách tường ẩm ướt. Hai người. . . . .thật sự rất chênh lệch. Hắn rất dịu dàng, an ủi, ôm, hôn trong lúc đó đều là sự bố thí đối với cái sinh mệnh nhỏ này, không hề có một chút tình cảm dư thừa nào. Hết thảy đều do cậu tự biên tự diễn, đúng là không lượng sức mình mà yêu hắn, đúng là chính cậu cũng không biết cái gì gọi là sống bên cạnh hắn, hết thảy đều do lỗi của cậu, không thể trách Long Nghiễn.
Phương Nguyệt Tầm không có mở đèn trong phòng, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có thay ra mà trực tiếp nằm lên giường. Cậu nhớ tới nụ cười đoan trang hiền thục của Thản Nhiên, nhớ tới hình ảnh rất xứng đôi khi nàng ngồi chung một chỗ với hắn.. .. . . Thì ra, hắn thích nàng.
Phương Nguyệt Tầm cầm lấy tấm lịch để bàn, lẩm nhẩm tính những ngày còn lại . . . . .Trong chớp mắt cậu đã ở bên cạnh Long Nghiễn gần một tháng, một tháng từ chán ghét đến yêu hắn, một tháng hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là “tuyệt vọng”. Thời gian còn lại không nhiều lắm, chỉ còn mười ngày. . . . .Mười ngày sau cậu sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa, sẽ không còn nghe thấy giọng nói của hắn nữa. Nhưng mà, từ khi biết mình đã yêu hắn, cậu tiếc nuối những khoảng thời gian một đi không trở lại. Cậu sợ, cậu sợ nhiều lắm, cậu sợ trong khoảng thời gian mười ngày cuối cùng này sẽ ngày càng thích hắn, sợ trong mười ngày sẽ càng thống khổ, sợ trong mười ngày sẽ lại thấy hắn cùng Thản Nhiên gặp nhau, cậu càng sợ. . .. . . . qua mười ngày sẽ phải ly khai khỏi hắn.
Muốn . . . . .đi khỏi nơi này, đi khỏi hắn, chạy trốn tới nơi có thể quên được hết tất cả. Nhưng mà, cậu lại không nỡ, không nỡ từ bỏ hết thảy những thứ này. Lúc cậu đi sẽ có người khác tiếp nhận công việc, người kia có thể hảo hảo chiếu cố Long Nghiễn không? Người kia có thể kiên nhẫn làm đồ ăn khuya cho Long Nghiễn không? Người kia có thể nhớ rõ Long Nghiễn không thích ăn những món quá ngọt không? Người kia có thể nhớ rõ mỗi ngày phải đưa quần áo cho Long Nghiễn không? Rồi sau khi người kia đến đây, Long Nghiễn hắn, hắn có còn nhớ tới mình hay không? Thôi cứ quên đi, hắn không thể nhớ tới những người bình thường như cậu đâu.
Cậu cùng hắn. . . . . . . Chỉ còn lại mười ngày ngắn ngủi. Mười ngày đầy ngọt ngào đầy đau đớn làm sao để vượt qua đây? Phương Nguyệt Tầm ôm lấy tờ lịch để bàn dần dần chìm vào giấc ngủ.
END 17