CHƯƠNG 30-31
Nghe thầy giáo giảng bài, Phương Nguyệt Tầm nhớ đến nguyên buổi sáng Long Nghiễn nằm thở hồn hộc trên ghế sô pha mới cảm thấy trong lòng thư thái không ít, mở di động ra nhìn thấy hơn mười cái tin nhắn xin lỗi, nhịn không được trộm cười.
Chương trình học buổi sáng vừa kết thúc, Phương Nguyệt Tầm đã bị thầy giáo gọi vào văn phòng.
Phương Nguyệt Tầm đi theo chủ nhiệm vào văn phòng thì nhìn thấy cái người làm cậu buồn bực suốt cả buổi chiều thì lại bắt đầu tức giận. Ngày hôm qua người tên Hàn Khôn gì đó đang ngồi trên ghế ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn cậu.
“Ngồi đi, Phương Nguyệt Tầm.” Chủ nhiệm hướng Phương Nguyệt Tầm cười cười.
“Thầy Hoàng, tìm em có việc gì sao?” Phương Nguyệt Tầm cũng không ngồi xuống, đứng trước mặt chủ nhiệm hỏi, xem Hàn Khôn không hề tồn tại.
“Là như vầy, đạo diễn Hàn em đã gặp qua rồi, hiện tại hắn đang quay một đoạn quảng cáo, muốn mời em đóng vai chính, bởi vì em không phải là sinh viên khoa diễn xuất, cho nên hắn phải trực tiếp tới tìm thầy. Thành tích của em tốt lắm, thầy cùng sư phụ của em đã thương lượng qua, có thể cho em một khoảng thời gian để tham gia quay phim, trở về sẽ được học bù.”
“Cám ơn thầy đã quan tâm, nhưng mà, em không muốn đi. Em chưa từng học qua diễn xuất, cái gì cũng không biết, hơn nữa, em đối với việc quay quảng cáo gì đó không hề có hứng thú. Chuyên ngành của em là thiết kế ánh sáng sân khấu, em không muốn vì những chuyện khác mà chậm trễ thời gian học tập.”
Chủ nhiệm đối với thái độ cự tuyệt phũ phàng của Phương Nguyệt Tầm có chút giật mình, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nhiều sinh viên khoa diễn xuất tìm kiếm cả đời cũng không có.
“Phương Nguyệt Tầm, đó cũng là cơ hội để học tập, hơn. . .. . . biết thêm điều mới luôn là chuyện tốt.”
“Em biết, nhưng đối với chuyên ngành của mình một chút chuyên nghiệp cũng không có, lại càng không nên xao lãng qua ngành khác, hiện tại em chỉ muốn đem những gì giáo viên dạy học thật giỏi, đây mới là chuyện tối quan trọng.”
Chủ nhiệm cười cười, sau đó chỉ có thể xin lỗi Hàn Khôn đang một mực giữ yên lặng ngồi trên ghế, “Anh nhìn xem, Phương Nguyệt Tầm chính là một học sinh rất nghiêm túc, tôi cũng đã nói trước rằng cậu ta sẽ không đáp ứng, anh còn không tin, hiện tại đã rõ rồi chứ.”
Hàn Khôn mỉm cười, ánh mắt như có như không nguy hiểm nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Phương Nguyệt Tầm, em muốn điều kiện gì mới có chịu đi theo anh?”
Đây là cái quỷ gì a?! Phương Nguyệt Tầm cố gắng khống chế tâm tình, xoay người đối mặt với hắn.
“Thực xin lỗi, tôi không có khả năng tham gia vào công việc của ngài, chi bằng lãng phí thời gian ở đây thì ngài nên ra ngoài nhìn thực tế hơn, thầy Hoàng, nếu không còn việc gì nữa thì em đi đây.” Nói xong, Phương Nguyệt Tầm liền rời khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Từ lúc đó cho đến giờ tan học buổi chiều, hết thảy chẳng có gì đặc biệt xảy ra nữa, Phương Nguyệt Tầm tạm biệt bạn bè xong đang tính toán đi tới công ty Long Nghiễn, nhớ đến buổi sáng đánh hắn có hơi quá tay. . . . Phương Nguyệt Tầm không có nói cho Long Nghiễn biết việc cậu sẽ đi tìm hắn, cậu muốn cho hắn một sự kinh hỉ.
Băng qua đường, còn hơn mười phút nữa xe buýt mới đến, Phương Nguyệt Tầm nhìn trái cây ở quầy hàng rất tươi ngon nhịn không được mua một ít, cũng cho người yêu một sự kinh hỉ khác.
“Cần anh giúp không?” Lúc Phương Nguyệt Tầm vội vàng trả tiền, túi trái cây đang ôm trong lòng ngực bị người khác cầm đi. Phương Nguyệt Tầm nhìn thoáng qua. . . . .. Người này thật sự là âm hồn không tiêu tan!
“Không cần, tự tôi có thể làm.” Phương Nguyệt Tầm cầm lại đồ đạc của mình, xoay người bước đi, đương nhiên người kia cũng đi theo.
“Em chán ghét anh sao?”
“Nếu anh lập tức biến mất, có lẽ cấp độ chán ghét không đến tột cùng.” Cũng không thèm nhìn Hàn Không đang đi bên cạnh, cậu nói xong liền nghe thấy một trận cười.
“Nhưng anh phi thường thích em!”
“Cám ơn, xin miễn đi!”
“Anh có thể gọi em là “Nguyệt Tầm” không? Anh rất thích kêu tên em, nghe rất thoải mái.”
“Không được, anh muốn đi theo tôi tới chừng nào? Tôi đã nói sẽ không đi chụp hình quảng cáo cái gì, anh bị mất trí nhớ hay không hiểu lời nói của tôi!?” Phương Nguyệt Tầm đơn giản dừng lại muốn nói cho rõ ràng!
Hàn Khôn hứng thú tăng vọt nhìn người trước mắt ngay cả lúc tức giận cũng làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, nhìn bộ dáng không hề thấy một chút tức giận nào.
“Anh đã nói rồi, nhân vật kia muốn em đóng, thì nhất định em phải đóng, anh có lòng tin em sẽ đáp ứng anh.”
“Anh tự tin quá rồi. . . .tiên sinh! Đừng đi theo tôi nữa, tôi sẽ không đáp ứng đâu.”
Thân thể vừa rời đi liền bị kéo lại, bàn tay đang trống trơn bị mười ngón tay của hắn siết chặt, đây là người đầu tiên ngoài Long Nghiễn ra không ngại cái nhìn của người khác nắm tay cậu, Phương Nguyệt Tầm cuống quít vùng vẫy, nhưng lại bị ánh mắt trêu tức của đối phương gắt gao nắm lấy làm cậu vừa thất kinh vừa phẫn nộ.
“Xin tự trọng, Hàn tiên sinh.” Phương Nguyệt Tầm căm tức nhìn người nam nhân trước mắt đang mỉm cười.
“Sẽ giống như suy đoán của anh, Phương Nguyệt Tầm em chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, hẹn gặp lại.” Lưu lại lời nói khiến người ta tức giận, Hàn Khôn tiêu sái rời đi, Phương Nguyệt Tầm quả thật tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Buồn bực, tức giận ngồi trên xe, Phương Nguyệt Tầm quyết định nếu có gặp lại người kia nhất định phải mắng hắn một trận cho thỏa giận!
Trước cửa toà cao ốc Long thị, Phương Nguyệt Tầm sửa sang lại tâm tình, chuẩn bị đi gặp người yêu của cậu.
“Nguyệt Tầm a, đến tìm tổng giám đốc sao?” Người đang chào hỏi Phương Nguyệt Tầm tên là Vương Yến, chính là chị gái của Vương Đoạt, ở trong này làm công việc tiếp đãi khách hàng. Đương nhiên nàng biết quan hệ của Phương Nguyệt Tầm và Long Nghiễn, bất quá nàng cũng chính mắt nhìn Phương Nguyệt Tầm từ nhỏ lớn lên, chắc chắn sẽ vì người em trai này mà tuyệt đối giữ kín bí mật.
“Chị Tiểu Yến, cái này cho chị.” Phương Nguyệt Tầm từ trong túi xách lấy ra một quả táo đưa cho nàng, nàng vui vẻ tiếp nhận sờ sờ tóc Phương Nguyệt Tầm, trên mặt mang đầy sự sủng ái, chị gái này căn bản thích Phương Nguyệt Tầm còn hơn cái người em trai cùng họ a.
“Nguyệt Tầm, em có thời gian cũng nên về nhà chơi một chút, mẹ luôn nhắc tới em.”
“Cuối tuần này em sẽ đi.”
“Còn nữa a, Vương Đoạt ở chỗ của em lâu như vậy, em có thu tiền thuê nhà của nó không a? Tên nhóc kia mỗi tháng đều lấy danh nghĩa ‘tiền thuê nhà’ mà đòi tiền cả nhà.”
“Em không có thu tiền của hắn, hắn đang học kiến trúc, chắc muốn mua nhiều sách thôi, chị Tiểu Yến mở một mắt nhắm một mắt đi. Chừng nào có dịp, em sẽ nói với bá phụ bá mẫu.”
“Vẫn là Nguyệt Tầm ngoan nhất, mau đi vào.”
Sau khi cùng chị gái tán gẫu, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy thật vui vẻ, vừa muốn đi vào trong thang máy đã bị một người mang giày tây ngăn cản.
“Cậu tìm ai?” Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Tôi, tôi tìm. . . . .”
“Bộ trưởng Trình, cậu ta đến tìm tổng giám đốc.” Vương Yến một bên đi lại giúp Phương Nguyệt Tầm giải thích, nam nhân nhìn Vương Yến xong quay qua đánh giá Phương Nguyệt Tầm. Hắn đã sớm nghe nói trong nhà tổng giám đốc ở có một tên sinh viên, không phải họ hàng thân thích, càng không phải quan hệ bạn bè, có rất nhiều người ở sau lưng tổng giám đốc nghị luận, nói hắn bao dưỡng một tình nhân đồng tính, thân là trợ thủ đắc lực của Long Nghiễn, sớm đối với cái loại tin đồn này cảm thấy chán ghét! Không cần hỏi, người trước mặt này chắc chắn là cái tên sinh viên kia.
“Tổng giám đốc đang họp, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng không cho phép quấy rầy hắn, cậu đi đi!” Nói xong, nam nhân thô lỗ đẩy Phương Nguyệt Tầm ra phía ngoài, Vương Yến thấy hắn đối đãi với Phương Nguyệt Tầm như vậy liền chạy đến phía trước ngăn cản hắn.
“Thực xin lỗi bộ trưởng Trình, cậu ta có việc muốn nói với tổng giám đốc, xin ngài. . . . .”
“Mặc kệ hắn có hay không, cũng không cho phép hắn quấy rầy tổng giám đốc! Cô là thư ký chịu trách nhiệm tiếp đãi khách hàng sao? Tên là gì? Ai cho cô có cái quyền tùy ý sắp xếp thời gian tổng giám đốc tiếp khách?”
Thấy Vương Yến vì mình mà bị liên lụy, Phương Nguyệt Tầm vội vàng đứng phía trước nàng.
“Thực xin lỗi, đây không phải là lỗi của chị ấy, là tôi không nên tới quấy rầy, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.” Phương Nguyệt Tầm vội vàng nói, còn không quên giúp Vương Yến giải vây, cậu đối với Vương Yến hơi hơi cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, làm cho chị thêm phiền toái rồi.”
Nhìn bộ dáng rời khỏi của Phương Nguyệt Tầm, Vương Yến vì đứa nhỏ này mà đau lòng.
Phương Nguyệt Tầm mất mác bước đi, không đợi ra đến cửa đã nghe thấy những người phía sau chán ghét nói: “Lại còn dám đến tận đây, ngay cả một chút thẹn thùng cũng không có?!” Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc dừng bước lại, nhìn người nam nhân đang dùng ánh mắt đầy miệt thị nhìn mình.
Không thể đi vào, sẽ làm cho chị Tiểu Yến thêm phiền toái. Nhưng hiện tại có nên đi vào không? Hắn rõ ràng ở trước mắt cậu, nhưng ngay cả cánh cửa cậu cũng không thể vào được. . .. . .Phương Nguyệt tầm khổ sở ngồi trên lề đường đối diện tòa cao ốc, trái cây trong lòng ngực đã bắt đầu hết lạnh. . . . .Phương Nguyệt Tầm hiểu được nguyên nhân mà Đổng Thiên Phi lúc trước dùng lời nói chói tai để tách bọn họ ra, cũng biết đây là chuyện đầy cấm kỵ, cũng biết cho dù cậu sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe được vẫn rất đau lòng, khổ sở. Nhớ. . .. . hắn quá, muốn. . . . .nhìn thấy hắn, rồi nghe giọng nói của hắn “Anh yêu em.” Như vậy, trái tim sẽ không đau đớn, sẽ không sợ.
Phương Nguyệt Tầm ôm túi trái cây nặng trịch đợi đến khi màn đêm buông xuống.
Đôi mắt chăm chú nhìn cánh cửa đã bắt đầu hoa mắt, Phương Nguyệt Tầm nắm thật chặt cái khăn quàng cổ để đuổi đi cái lạnh, đây là chiếc khăn mà Long Nghiễn đã đưa cho cậu. Phương Nguyệt Tầm nhớ tới liền nở nụ cười.
Trên đường xuất hiện thân ảnh mà cậu tưởng niệm, Phương Nguyệt Tầm hưng phấn không thôi chạy tới! Vừa đến bậc thang thì nhìn thấy phía sau lưng Long Nghiễn còn có mấy người, nhiệt tình vây lấy hắn. Long Nghiễn cùng bọn họ bảo trì khuôn mặt tươi cười rồi nói cái gì đó. Phương Nguyệt Tầm nhìn dáng người anh tuấn bất phàm của người yêu, cử chỉ cao quý sang trọng, bỗng nhiên cảm thấy hai người thật cách biệt, người kia quần áo tươm tất ngăn nắp, là người thành công trong xã hội, căn bản không để cho cậu tới gần. . . . .Phương Nguyệt Tầm dừng bước lại, trơ mắt nhìn người buổi sáng bị cậu đánh đập kia lên xe đi khỏi, biến mất trong thành thị phồn hoa này, Phương Nguyệt Tầm mới hiểu được, cậu cùng hắn cho dù thân mật đến đâu, cũng thủy chung không thể trở thành toàn bộ thế giới của hắn. Mà hắn, Long Nghiễn, đã sớm chiếm toàn bộ thế giới của cậu.
“Hôm nay chắc phải ngủ một mình nữa rồi.” Phương Nguyệt Tầm lầm bầm cô đơn đi về.
Buổi tối về đến nhà, Phương Nguyệt Tầm không muốn ăn cái gì hết, đi thẳng vào phòng ngủ nằm xuống, mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều chuyện, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Chờ khi mở to mắt đã là sáng sớm.
Phương Nguyệt Tầm chớp chớp con mắt, nhìn thấy Long Nghiễng đang mỉm cười.
“Sớm.”
“Sơm, đêm qua anh về lúc nào, tại sao em không biết?” Phương Nguyệt Tầm gắt gao chui vào trong lòng ngực Long Nghiễn, cái cảm giác ấm áp đã lâu không có.
“Anh thấy em ngủ say nên không muốn đánh thức em,anh trở về khoảng ba giờ sáng.” Nói xong bàn tay Long Nghiễn không đứng đắn vuốt ve thân thể cậu, nụ hôn từ trên vai di chuyển xuống ngực.
“Anh, sáng sớm muốn làm cái gì?” Phương Nguyệt Tầm xấu hổ đỏ mặt, thử đẩy người phía trước ra.
“Làm cái gì? Đương nhiên là muốn ôm em a, không vui sao?” Long Nghiễn vuốt ve vị trí quan trọng giữa hai chân cậu, giọng nói đầy hấp dẫn.
“Long Nghiễn, đừng như vậy a, em còn muốn ngủ thêm một chút.”
“Buổi chiều em không có tiết học, có thể trở về ngủ a, ngoan, cho anh ôm một cái.”
“Không được, Long Nghiễn, đừng. . . .” Ngôn ngữ thì cự tuyệt, nhưng thân thể lại giãn ra mở ra, nghênh đón cái ôm của hắn.
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Phương Nguyệt Tầm nhìn Long Nghiễn vội vàng đi vào phòng tắm, thân thể của cậu bủn rủn, một chút khí lực cũng không có, xem ra phải chờ một lát mới có thể đứng lên.
Long Nghiễn từ trong phòng tắm đi ra, trên người đã mặc chỉnh tề bộ đồ vest, Phương Nguyệt Tầm có chút ngoài ý muốn. Mỗi lần như vậy hắn sẽ ở bên cậu tâm tình một chút mới đi làm, cái người Long Nghiễn sau khi xong việc liền rời khỏi làm cho cậu cảm thấy không thích ứng, thậm chí trong lòng còn ẩn chứa một chút mất mác.
Long Nghiễn ăn mặc chỉnh tề tiêu sái ngồi xuống bên giường.
“Anh hôm nay phải đi làm sớm, em nhớ kỹ ăn điểm tầm đầy đủ, giữa trưa anh phải tiếp người khách ăn cơm, buổi chiều sẽ gọi điện thoại cho em. Số tiền này cho em, buổi tối nếu anh không thể về nhà sớm một chút thì em phải ra ngoài ăn, anh đi đây.” Cuối cùng cho Phương Nguyệt Tầm một cái hôn, Long Nghiễn liền ly khai.
Nhìn số tiền trong tay, đừng nói ăn cơm, chừng này cũng đủ cho tiền sinh hoạt một tháng trước kia của cậu.
Phương Nguyệt Tầm nhẹ nhàng thở dài, những chuyện như vậy gần đây thường xuyên phát sinh.
…………………
Chương trình học buổi sáng rất nhanh kết thúc, Phương Nguyệt Tầm cùng vài người bạn ăn trưa xong thì nhận được điện thoại của Long Nghiễn. Nói cho Long Nghiễn biết cậu muốn vào chỗ làm việc của hắn, vì người yêu nên phải kiên trì đến thắng lợi mới thôi.
Đi vào tòa cao ốc Long thị, Phương Nguyệt Tầm đi đến chỗ tiếp tân nhìn thấy gương mặt xa lạ.
“Xin chào, tôi tên là Phương Nguyệt tầm, tôi có hẹn với Long Nghiễn tiên sinh, có thể giúp tôi báo cho hắn biết không.” Phương Nguyệt Tầm biết nếu không lịch sự lễ phép, cậu không có cách nào được đi vào. Cho nên, cậu chỉ có thể phớt lờ ánh mắt của người khác.
Cô gái tiếp tân đánh giá Phương Nguyệt Tầm một hồi, ánh mắt của nàng làm cho cậu không thoải mái.
“Xin hỏi cậu ở công ty nào, gặp tổng giám đốc có việc gì?” Cô gái thật đúng là đang giải quyết việc chung.
Nghe câu hỏi của nàng, Phương Nguyệt Tầm không biết phải trả lời như thế nào? Nói rằng “Tôi tới đây để tìm người yêu” sao? Phương Nguyệt Tầm suy nghĩ rồi mới trả lời: “Tôi, tôi là sinh viên, tìm Long Nghiễn, a, Long Nghiễn tiên sinh vì chuyện riêng.” Đây là mức giới hạn lớn nhất của cậu, thật sự cậu không biết nói như thế nào mới tốt.
“Thực xin lỗi, tổng giám đốc đang trong thời gian làm việc nên không tiếp chuyện riêng, tôi không thể truyền đạt giúp cậu.” Cô gái một lời cự tuyệt sự thỉnh cầu của Phương Nguyệt Tầm, trong mắt nàng nhìn Phương Nguyệt Tầm như là. . . . . .. không biết gặp Long Nghiễn ở đâu, tên hèn mọn này chạy tới đây nói có quan hệ.
“Tôi đã hẹn trước với hắn, phiền toái cô gọi điện thoại cho hắn được không?” Phương Nguyệt Tầm tận lực bảo trì lễ phép nói.
“Thực xin lỗi, điện thoại này tôi không thể gọi, cậu nếu không đi, tôi sẽ kêu bảo vệ đến.” Cô gái không kiên nhẫn trừng mắt liếc Phương Nguyệt Tầm.
Trừng mình! Mình đến đây tìm người yêu có cái gì không đúng!? Còn muốn kêu bảo vệ đến đuổi mình đi?! Phương Nguyệt Tầm tức giận nhìn người trước mặt trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Long Nghiễn.
“Em đang ở ngay lầu một, nhân viên của anh không cho em lên, bây giờ em về nhà đây.” Phương Nguyệt Tầm nói một hơi, ngay cả thở cũng không có, đầu bên kia điện thoại đã bắt đầu nóng nảy.
“Không cho phép đi! Anh sẽ đi xuống dưới đón em.” Không chờ Phương Nguyệt Tầm trả lời, điện thoại đã bị Long Nghiễn cắt đứt.
Phương Nguyệt Tầm tức đến ói máu đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, càng nghĩ càng tức giận, cậu không thích tới nơi này hơn phân nửa nguyên nhân đều do chuyện này! Nếu gặp được chị gái của Vương Đoạt đang trực ban thì có thể nói dễ dàng, mỗi lần gặp được hắn không biết phải phát sinh thêm vấn đề gì nữa, cậu thoạt nhìn hèn mọn như thế sao? Nếu như không có Long Nghiễn, cậu căn bản không thể vào! Trong một lúc nhất thời nhiều vấn đề ập đến làm Phương Nguyệt Tầm nôn nóng đứng dậy bước đi, hiện tại cậu phi thường muốn rời khỏi nơi không chứa chấp mình như thế này!
Phương Nguyệt Tầm mới đi tới cửa, chưa bước ra ngoài chợt nghe tiếng gọi của Long Nghiễn.
“Nguyệt Tầm.”
Phương Nguyệt Tầm dừng bước nhưng không có đi lại, chỉ đứng ở cửa nhìn Long Nghiễn từ từ đến trước mặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Long Nghiễn không mang biểu tình gì nhìn Phương Nguyệt Tầm.
Long Nghiễn ở chỗ làm việc sẽ không giống như ở nhà mà dịu dàng nhìn mình mỉm cười, hắn ở nơi này chính là quốc vương! Phương Nguyệt Tầm tức giận nghĩ. Nếu không thoải mái thì đừng nên gọi cậu đến a, người khác đến đây hắn chắc chắn sẽ rất hòa nhã cho mà xem, cho nên, cậu mới chán ghét tới đây. Chỉ cần đứng chỗ này cậu cũng cảm thấy Long Nghiễn cách mình rất xa, xa đến nổi chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn hắn, hoàn toàn không thể chạm vào hắn! Kết quả, cậu chỉ là một cái bóng bên cạnh hắn mà thôi sao?
“Em phải về nhà.” Phương Nguyệt Tầm sau khi cúp điện thoại bắt đầu cáu kỉnh.
Long Nghiễn chỉ nhìn cũng biết trong lòng Nguyệt Tầm của hắn nhất định không thoải mái, trước kia cũng gặp qua loại tình huống như thế này, nhưng lần này là nghiên trọng nhất, bởi vì Nguyệt Tầm của hắn ngay cả chào hỏi cũng không có liền rời khỏi.
“Anh còn một tiếng đồng hồ nữa là tan ca, theo anh đi lên.” Long Nghiễn thấp giọng nói.
“Không đi, em phải về nhà.” Cái tính cố chấp của Phương Nguyệt Tầm rất có thể chọc người ta tức chết.
“Đi!” Long Nghiễn bất chấp nơi này là chỗ làm việc của hắn, kéo tay Phương Nguyệt Tầm quay lại, Phương Nguyệt Tầm giãy giụa vài cái lại bị người kia siết chặt hơn, Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể im lặng theo phía sau Long Nghiễn.
…………………….
Trong phòng làm việc, Long Nghiễn kéo Phương Nguyệt Tầm ngồi trên giường nghỉ, cuối cùng cũng có thể ở chung với nhau, Long Nghiễn sủng ái đem người ôm vào trong ngực.
“Người nào ở dưới đó chọc giận em? Sau này em đến đây anh phải đích thân ra đón.” Vuốt ve lòng bàn tay nhỏ bé, Long Nghiễn dịu dàng ghé vào lỗ tai cậu thỏ thẻ, rồi mới nghiêng đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp, nhưng bị né tránh.
“Em, em sẽ không đến đây nữa, đến đây cũng chỉ quấy rầy công việc của anh, dù sao thì về nhà cũng có thể thấy anh, em. . . . . .”
“Nguyệt Tầm, em đang giận anh sao? Gần đây anh không có thời gian ở cùng em, cho nên, anh chỉ cần có khoảng thời gian trống liền muốn em bồi ở bên cạnh anh.”
Chính xác là như thế, công việc của Long Nghiễn bận túi bụi, Phương Nguyệt Tầm gần như sáng sớm hoặc tối muộn mới có thể thấy hắn. Nếu Long Nghiễn nói tăng ca, cậu chỉ có thể vào buổi sáng sớm nhìn khuôn mặt hắn ngủ, rồi liên tiếp vài ngày không nhìn thấy cũng là chuyện thường xuyên phát sinh. Cuộc sống hai người trừ bỏ làm tình tựa hồ chỉ còn lại việc gọi điện thoại. Không thể phủ nhận, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy cô độc, nhưng cậu biết, công việc của Long Nghiễn quan trọng nhất, cậu không thể quấy nhiễu hắn.
“Em, em không có tức giận, nhưng không muốn anh vì em mà phải chạy xuống tận dưới lầu.” Phương Nguyệt Tầm không rõ có phải đây là ý muốn chân chính của cậu hay không, cậu thậm chí không rõ chính mình đến tột cùng là có tức giận hay không.
“Thực xin lỗi, Nguyệt Tầm, có cơ hội anh sẽ hảo hảo bồi thường cho em.” Long Nghiễn cũng biết cậu đang rất vắng vẻ, cho nên, hắn mới lo lắng có nên giảm bớt công việc của chính mình hay không, kiếm ít tiền lại cũng không sao cả, Nguyệt Tầm của hắn thoạt nhìn hảo cô đơn lạnh lẽo làm hắn cảm thấy khẩn trương. Long Nghiễn dịu dàng vuốt ve mặt cậu, cúi đầu hôn lên cánh môi ngọt ngào.
Nhẹ nhàng, mềm mại ma xát lẫn nhau, đầu lưỡi Long Nghiễn rất tự nhiên trượt vào, bắt được cái vật nhỏ có chút chậm chạp cùng mình quấn quanh một chỗ. . . . . . Long Nghiễn càng hôn càng mang hơi thở nóng rực, thân thể dính vào nhau nổi lên dục vọng. Long Nghiễn biến hóa góc độ hôn ngày càng sâu, cứ như vậy thuận tay đem người trong lòng ngực đè xuống giường.
Nụ hôn của hắn luôn dễ dàng khiến người ta hãm sâu vào trầm luân, say mê không dứt, mỗi một lần bị hắn hôn như vậy, cậu không thể khống chế được cảm xúc của thân thể, từ nụ hôn của hắn ấm dần lên, cùng nhay say mê, cùng nhau triền miên, đợi vài phút trôi qua, chính mình không biết từ lúc nào quần áo đã trở nên xộc xệch.
Bàn tay Long Nghiễn thuận lợi từ trên ngực cậu chuyển xuống vòng eo, rút cái áo sơmi đang đóng thùng ra trực tiếp vuốt ve da thịt mềm mại, người trong lòng ngực hơi hơi run lên một cái, âm thanh nho nhỏ mang theo hơi thở dồn dập rên rĩ phát ra, Long Nghiễn say đắm ở trên cổ cậu cắn một cái.
“A. . . . . .” Phương Nguyệt Tầm sợ nhất lúc hắn làm như vậy, mỗi lần cắn đều có thể làm cho cậu cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt, làm cho cậu không nhịn được muốn mở miệng yêu cầu được nhiều hơn, nhưng cậu một lần cũng không dám nói qua.
Bàn tay Long Nghiễn tựa hồ không còn vuốt ve vòng bụng bóng loáng nữa, vô cùng linh hoạt giải khai cái quần, thăm dò đi vào cầm lấy vật mềm mại giữa hai chân Phương Nguyệt Tầm.
“Anh. . . . .” Nơi khoái cảm trí mạng nhất bị cầm lấy, Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt hít một hơi, đã bị bàn tay của hắn làm tan rã.
Nhẹ nhàng xoa nắn vật nhỏ tinh xảo trong lòng bàn tay, động tác của hắn bắt đầu nóng lên, Long Nghiễn cắn lấy lỗ tai của cậu tiết tấu trở nên dồn dập, “Thoải mái sao, biểu tình của em đẹp quá, mỗi lần nhìn thấy em như vậy anh đều không thể nhịn nổi muốn em, Nguyệt Tầm, đem mặt xoay lại đây, anh muốn nhìn bộ dáng lúc bắn ra của em.”
Rõ ràng đây là lời nói tâm tình, làm cho Phương Nguyệt Tầm ngượng ngùng không chịu nổi, muốn thoát ra khỏi giọng nói đầy quyến rũ của hắn.
“Ngoan, nghe lời, em như vậy anh không nhìn thấy nha.” Long Nghiễn giống như đang trừng phạt cậu tội không cho hắn nhìn mặt, ở phần thân bắt đầu xoa nắn hai quả cầu lành lạnh.
“A, không, không được.” Phương Nguyệt Tầm không cách nào nhịn được mở miệng cầu xin, nhưng vẫn không đem mặt quay lại cho hắn nhìn.
“Anh muốn, muốn vuốt ve em, còn muốn đi vào em, bên trong của em nóng đến nổi khiến cho anh mỗi lần đều không nỡ đi ra, hận không thể mang em theo bên người, lúc nào đều có thể đi vào tận cùng bên trong em, Nguyệt Tầm, nói cho anh biết, em có muốn anh hay không.”
“Không được!” Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt đẩy người đang ôm lấy mình, tức giận một cước đem người đá văng ra! Cậu mặc kệ biểu tình sững sờ của Long Nghiễn, nước mắt bắt đầu rơi, lớn tiếng chửi mắng!
“Anh xem em là cái gì?! Lúc nào cũng là món đồ chơi để anh phát tiết sao?! Hay chỉ có mỗi thân thể của em làm anh cảm thấy hứng thú! Anh đê tiện cũng vừa thôi chứ!?”
“Em nói bậy bạ cái gì? Lúc nào anh đối với em như vậy?!” Long Nghiễn cũng tức giận, thời điểm đang ngọt ngào thân mật lại đi đá văng ra, thế nhưng còn bịa đặt chỉ trích hắn, hắn mới muốn hỏi, cậu xem hắn như cái gì?!
“Chính anh không nhận ra sao? Buổi sáng anh vừa mới làm, hiện tại cũng muốn! Anh ngẫm lại xem, em đến tốt cùng là gì của anh?!”
“Em là người yêu của anh! Anh ôm em là bởi vì anh thích em, người yêu không làm chuyện đó thì là người yêu sao?!”
“Long Nghiễn! Em là người yêu của anh sao?! Chỉ cần gặp mặt thì làm tình, làm xong thì ném tiền lại chạy lấy người, em là cái gì a? Là sủng vật được anh bao dưỡng sao? Là nam kỹ chuyên dụng của anh sao?!”
Ba! Một cái tát thật mạnh đánh trên mặt Phương Nguyệt Tầm, Long Nghiễn quả thực phát điên căm tức nhìn Phương Nguyệt Tầm.
Phương Nguyệt Tầm bất ngờ thất thần, ngơ ngác nhìn Long Nghiễn. . . .. Nước mắt giống như vỡ đê mãnh liệt chảy ra, Phương Nguyệt Tầm che đi vết đau đớn trên mặt, cúi đầu tính chạy đi. Nhưng Long Nghiễn vẫn bắt được cậu.
“Em đứng lại đó cho anh!”
“Buông tay!” Phương Nguyệt Tầm không biết lấy khí lực từ đâu vùng vẫy khỏi bàn tay Long Nghiễn, vội vàng chạy ra ngoài. Long Nghiễn chưa đuổi kịp đã bị thư ký mang thần tình khiếp sợ ngăn cản.
Nhìn văn kiện trong tay thư ký cần hắn ký tên, Long Nghiễn mất đi cơ hội bắt Phương Nguyệt Tầm trở lại.
END 30 + 31