CHƯƠNG 41
Lúc rời khỏi văn phòng, Long Nghiễn gắt gao nắm lấy tay cậu, không quan tâm đến việc sẽ bị ai nhìn thấy, cũng không quan tâm đến việc Nguyệt Tầm của hắn xấu hổ cúi thấp đầu, hắn muốn như vậy thì sẽ làm như vậy.
Hương vị rất quen thuộc, không gian rất quen thuộc, đây mới là nhà của cậu, đây mới là hạnh phúc của cậu. Phương Nguyệt Tầm đi vào trong ngôi nhà thân thiết mới cảm nhận được. . . . .Cậu đã về nhà. . .. . Giống như đứa nhỏ lạc đường cuối cùng cũng tìm được nhà mình, không còn bàng hoàng, cũng không còn lo sợ nữa. Những thống khổ lúc trước đã qua rồi, hiện tại, cậu về bên người Long Nghiễn, về tới nhà, về tới nơi đem hạnh phúc cùng ngọt ngào lấp đầy trái tim của cậu.
Người phía sau không hề do dự ôm lấy cậu, nụ hôn từng cái rơi xuống cổ cậu, hai người vẫn chưa an ổn ngồi xuống nói chuyện, còn chưa có cởi áo khoác trên người ra, còn chưa có mở đèn trong nhà, cứ như vậy mà ngọt ngào ôm nhau, hôn nhau. . . .. . . Ánh trăng chiếu vào phòng khách, chiếu lên cơ thể của hai người.
Nụ hôn cháy bỏng ấn mạnh xuống cái cổ mảnh khảnh tạo thành một dấu hôn, hai tay Long Nghiễn vội vàng gấp gáp cởi bỏ quần áo của hai người, làm cho da thịt kề sát da thịt, dục vọng kề sát dục vọng.
“Từ từ, Nghiên Mực, em, em chảy rất nhiều mồ hôi, phải đi tắm trước đã.” Phương Nguyệt Tầm muốn mình thật tươi đẹp xuất hiện trước mắt Long Nghiễn, đôi môi còn đỏ hồng hơn môi son, đang trêu ghẹo tâm tính dựa vào trong ngực của hắn, cái miệng khéo léo phun hơi thở nóng ấm, làm trên hắn ngực ngứa ngáy không thể chịu nổi.
“Không cần, anh thích hương vị của em.” Long Nghiễn một tay đem áo sơ mi của cậu kéo xuống dưới, ném qua một bên, liền ngậm vào bông hoa anh đào nho nhỏ trên ngực cậu.
“Ân.” Khoái cảm ngọt ngào tới rất đột ngột, làm cho Phương Nguyệt Tầm trở tay không kịp phát ra tiếng rên rĩ. Bàn tay Long Nghiễn vuốt ve thân thể trần truồng của cậu, giống như dã thú đang bắt mồi trên thảo nguyên bao la. Đôi môi Long Nghiễn ở trên đầu nhũ mẫn cảm mút vào, tựa như ma pháp làm nảy sinh dòng điện kích động trong cơ thể.
Phương Nguyệt Tầm không nhịn nổi, hai bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của hắn, thân thể trong lòng ngực trơn trơn mềm mại, cũng giống hắn mà bắt đầu nóng lên. Long Nghiễn xuôi theo vòng eo mảnh khảnh sờ xuống dưới, cầm lấy nguồn nhiệt đã sớm có phản ứng của cậu, vật nhỏ trong tay hắn run rẩy đầy vui sướng, vô dụng làm ướt tay hắn. Có thể bởi vì quá thẹn thùng, người trong lòng ngực vẫn cố sức nhẫn nại không dám phát ra âm thanh, mặc dù rất muốn nghe tiếng rên rĩ mất hồn của cậu, nhưng cái biểu tình chịu đựng kia thật sự là một ngòi kích nổ trí mạng. Nóng lòng muốn nghe tiếng người trong ngực kêu lên tên của hắn, nóng lòng muốn thấy cậu dùng ánh mắt ướt át khát cầu nhìn hắn, Long Nghiễn cắn một cái lên lỗ tai nho nhỏ, dùng lưỡi liếm qua một hồi, trên tay cũng bắt đầu nhanh lên, người trong lòng ngực bị hành động của hắn làm run rẩy không thôi.
“Nghiên Mực, chậm, chậm một chút, ân. . . . .”
“Không còn kịp nữa rồi, một tháng không chạm vào em, đừng hy vọng anh có thể khống chế chính mình.” Long Nghiễn thở dồn dập, vừa cắn lấy lỗ tai vừa thì thầm với cậu, giờ phút này hắn có bao nhiêu khát vọng muốn cậu.
Có cái gì hạnh phúc hơn khi nghe người yêu tỏ tình nóng bỏng như thế này? Trái tim Phương Nguyệt Tầm tràn đầy cảm xúc ngọt ngào làm cho cậu vứt bỏ sự e thẹn, tận tình rên rĩ trong ngực người yêu, cậu kêu rất lớn tiếng, lúc đạt tới thời điểm cao trào phát ra âm thanh bén nhọn vang khắp phòng khách.
Long Nghiễn dùng bàn tay khô ráo còn lại xoa xoa khuôn mặt đã đỏ hồng của cậu đầy trách cứ nói: “Anh chưa bắt đầu đâu, đừng hấp dẫn anh như thế.”
Khoái cảm lúc cao trào còn chưa hết đã bị lời nói tâm tình đầy lửa nóng của hắn lay động dục vọng, Phương Nguyệt Tầm ngầng đầu vươn cái lưỡi ngọt ngào liếm lên ngực Long Nghiễn một chút, sau đó học bộ dáng của Long Nghiễn dùng răng nanh cắn lên làn da bướng bỉnh của hắn một cái rồi dùng đầu lưỡi nhấm nháp hương vị.
“Nguyệt, Nguyệt Tầm, em muốn làm cho anh tiến vào em ngay bây giờ sao? Như thế sẽ làm em đau?” Nếu không tiến vào, hắn sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng. Ai biểu Nguyệt Tầm của hắn trở nên mê người như thế!
“Không sao, em cũng rất muốn anh.” Phương Nguyệt Tầm nhìn biểu tình nhẫn nại trên mặt hắn, đau lòng nói.
Đáng chết! Đứa nhỏ này tại sao lại có thể hấp dẫn hắn như vậy!
“Bảo bối, nhịn một chút, một lát thôi là được rồi.”
Hôn môi cậu, vuốt ve cậu, Long Nghiễn chỉ có thể dùng dịch bôi lên hậu huyệt nho nhỏ của cậu. . . . . .Địa phương một tháng không có chạm vào trở nên rất sít sao, Long Nghiễn nhíu mày một chút, bấp chấp mọi thứ luồn một ngón tay vào.
“Đau không?” Nhìn vẻ mặt cậu, Long Nghiễn thật sự rất lo lắng.
Lắc đầu, sẽ lắc đầu, dùng ánh mắt nói cho hắn biết, cậu thương hắn, cậu sẽ vì hắn mà có thể chịu đựng hết tất cả.
Nguyệt Tầm của hắn làm cho hắn yêu đến tột đỉnh, hai ngón tay theo đó mà tiến vào, Long Nghiễn luyến tiếc hôn môi cậu. . . . . .
Lửa nóng của hắn xâm nhập vào thân thể ấm áp của cậu, ma sát không biết mệt mỏi, đôi tay hữu lực ôm chặt tấm lưng gầy yếu, hai người cùng chung nhịp tim đập rất kịch liệt, dần dần sự đau đớn lúc ban đầu hắn tiến vào đã biến mất, khoái cảm quen thuộc ở trong cơ thể sung sướng lan tràn. Phương Nguyệt Tầm ngẩng đầu lên, nhìn thân thể đang lay động trên người mình hạnh phúc kêu tên người yêu.
“Long Nghiễn, Long Nghiễn, a, Long Nghiễn. . .”
Long Nghiễn ở trong hoàn cảnh này rất hiếm khi nói chuyện, lời tâm tình sẽ ngẫu nhiên dán bên tai cậu, nhưng lúc này đây không biết đã xảy ra chuyện gì, Long Nghiễn gần như theo mỗi lần xâm nhập của mình sẽ nói cho cậu biết.
“Anh yêu em, Nguyệt Tầm. . . . Không cho phép em rời đi, em là của anh, biết không, em vĩnh viễn đều là của anh.”
Nam nhân bá đạo, lời tâm tình cũng bá đạo, làm cho Phương Nguyệt Tầm say mê không thôi, “Nghiên Mực” yêu cậu như thế làm cho Phương Nguyệt Tầm không cầm lòng nổi nâng vòng eo lên, thuận theo làm hắn mãnh liệt rút ra đâm vào, toàn bộ phòng khách đều vang vọng tiếng rên rĩ ngọt ngào của cậu cùng âm thanh thân thể va chạm, thật *** mĩ nhưng mà cũng thật vui sướng.
Phương Nguyệt Tầm nhìn biểu tình của người yêu biết hắn nhất định rất thoải mái, nhịn không được ở nơi tiếp nhận dục vọng của hắn co rút một cái, lại rước lấy cái nén giận đầy bất mãn của người yêu.
“Nguyệt Tầm, đừng có mong chấm dứt sớm như thế, em thật chặt.” Bất mãn nhìn động tác nho nhỏ của cậu, Long Nghiễn thiếu chút nữa là bại trận, đánh một cái đầy sủng ái lên cái mông nho nhỏ đầy đặn của cậu, Long Nghiễn một hơi để lại trên cái cổ của cậu thêm vài dấu vết, làm cho người trong lòng ngực phát tiết thêm một lần nữa. Cứ như vậy Long Nghiễn không chịu buông tha cậu, lấy chân cậu đặt trên vai hắn rồi bắt đầu công kích mãnh liệt.
“Chậm, chậm một chút. . . . . .Nghiên Mực, a, a. . .. . Em không dám nữa, Nghiên Mực, đừng, đừng như thế. . . . . . .”
Tận tình yêu thương người trong lòng ngực, Long Nghiễn thật sự muốn đem cậu ăn vào bụng, ăn từ đầu đến chân, cái gì cũng không buông tha.
Nằm trong bồn tắm rộng rãi có thể chứa được ba người, Phương Nguyệt Tầm tựa vào lòng Long Nghiễn, nhìn hắn vì cậu mà xoa xà bông tắm, ai biểu hắn làm cho cậu ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Tắm rồi lại tắm, hai người hôn nhau say sưa, ai cũng không muốn dừng lại, môi cắn môi, đầu lưỡi quấn quanh đầu lưỡi, có đôi khi còn chơi đùa cắn yêu nhau, thẳng đến lúc Phương Nguyệt Tầm bị hôn đến thắt lưng mềm nhũn, suýt nữa thì trượt vào nước, Long Nghiễn mới buông tha cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn làm cho sưng đỏ.
Bị ôm vào ngực, gắt gao dán chặt, Phương Nguyệt Tầm cảm giác được vật thể phía sau lại bắt đầu cứng lên, bắt đầu nóng lên, cậu mãnh liệt đỏ mặt.
Long Nghiễn cắn lỗ tai nhỏ, một đôi tay càn rỡ vuốt ve vô chừng mực.
“Xử lý làm sao đây?”
“Anh, không thể làm nữa, ngày mai anh còn phải đi làm.” Vặn vẹo thân thể muốn tránh đi lửa nóng phía sau, ai biết như thế vô ý càng làm hắn thêm phát hỏa, Long Nghiễn siết chặt cánh tay để cho cái mông nhỏ đáng yêu của Phương Nguyệt Tầm dán lên bên trên vật đó.
“Không cho làm thì đừng câu dẫn anh, em mà còn di chuyển nữa thì anh sẽ ăn em ngay lập tức.” Long Nghiễn đầy uy hiếp nói.
“Nhưng tại anh trước. . . .. .đặt vật đó lên người em, a, anh, anh đừng sờ loạn a.”
Tuy rằng lời nói cự tuyệt, nhưng thân thể cậu đầy khôn ngoan mềm mại bất động trong lòng ngực hắn.
“Ngày mốt là cuối tuần, ngày mai anh có thể nghỉ ngơi một ngày. Nguyệt Tầm, buổi tối hôm nay anh sẽ không để cho em ngủ.”
“Anh, anh trước hết nên từ từ, không muốn biết một tháng này em xảy ra chuyện gì sao? Nhiều đến mức làm anh kinh ngạc đó nha.”
Quay đầu lại nhìn người yêu nở nụ cười bướng bỉnh, Long Nghiễn sau khi suy nghĩ, trực tiếp ôm cậu ngồi trên người quay lại đối diện với mình, vừa nói chuyện vừa nắm lấy vật mềm mại giữa hai chân cậu.
“Làm xong anh sẽ nghe em nói, hiện tại thì nhắm mắt lại hôn anh.”
“Bá đạo!”
Ở trên giường âu yếm nhau đến tận hai giờ đêm, hai người mới nhớ rằng lúc chiều vẫn chưa ăn cái gì hết, Phương Nguyệt Tầm chống đỡ thân thể bủn rủn vô lực, nấu mấy món đơn giản và pha một ít cà phê, hai người bắt đầu ăn tối.
Tựa vào lòng ngực Long Nghiễn nói lại câu xin lỗi, liền bị Long Nghiễn siết chặt hôn đến khi hít thở không thông mới chấm dứt. Sau đó kể hết mọi sự việc phát sinh trong một tháng qua cho hắn nghe, lúc kể đến chuyện của Hàn Khôn thì thấy khuôn mặt Long Nghiễn càng ngày càng âm trầm, có chút sợ hãi, sau khi kể hết mọi chuyện, cậu bị Long Nghiễn nhìn chăm chú ước chừng năm phút rồi mới. . . . . .bị hắn bắt làm đến tận hừng đông!
END 41