CHƯƠNG 46
Đã qua một tháng, cho dù nói cái gì Phương Nguyệt Tầm cũng nhất quyết không chịu lái xe đến trường, ngay cả việc Long Nghiễn đưa đón cũng cự tuyệt! Kiên trì ngồi xe buýt. Một mình ngồi trên xe buýt nhìn cảnh sắc mùa xuân ven đường, cảm thấy thật tự do.
Người trên chuyến xe lúc về không nhiều lắm, Phương Nguyệt Tầm tìm một chỗ gần cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, sau khi xe chạy tới trạm, có mấy người đi lên, trong một lúc vô tình cậu thấy bên ngoài giống như có người đang đánh nhau, thời điểm xe buýt khởi động, ánh mắt Phương Nguyệt Tầm ngay tại giữa đám đông hỗn loạn nhìn thấy một khuôn mặt đủ để làm cho máu toàn thân cậu sôi trào!
Chờ khi Phương Nguyệt Tầm lấy lại được phản ứng, xe buýt đã chạy gần tới nhà, Phương Nguyệt Tầm cố gắng bình ổn trái tim đang đập như điên của mình, không ngừng tự nhủ “Không có khả năng là hắn, nhất định mình đã nhìn lầm rồi!’
Một ít chuyện cũ nảy lên trong lòng, tâm tình của cậu bỗng dưng chùn xuống.
Về đến nhà chỉ chốc lát sau, Long Nghiễn cũng tan ca, nhìn nụ cười dịu dàng của người yêu, Phương Nguyệt Tầm đem những chuyện cũ không vui ném ra sau đầu.
Mở cửa sổ ra cảm nhận gió xuân thổi vào, những ngôi sao lấp lánh làm đẹp thêm bầu trời ban đêm, không gian yên tĩnh nhu hòa, những cơn gió nhẹ thổi lất phất lay động nhánh cây, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng ồn ào từ xa truyền lại, lại càng làm cho bốn phía lộ rõ hơn sự tĩnh lặng, đưa mắt nhìn ra những ô cửa sổ phía xa xa, bị đêm yên tĩnh tô đậm lên sự xinh đẹp của bầu trời đầy sao. Thiếu niên Phương Nguyệt Tầm tâm tư lặng yên trong căn phòng ấm áp.
“Ba” một tiếng, tức giận cái gì cũng biến mất!
Long Nghiễn nhìn người đem hai cánh tay của mình đánh cho đỏ bừng rồi thản nhiên xoay người ngồi trên ghê sô pha mà bắt đầu đau đầu.
“Nguyệt Tầm, em náo loạn với anh hơn một tháng rồi, vẫn còn chưa đủ sao.” Ngồi kế bên người yêu, Long Nghiễn ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, không cho cậu có cơ hội chạy trốn.
“Chờ em nguôi giận trước đã, còn anh thì nhẫn nại đi.”
Ai biểu hắn dám giấu diếm cậu mua cái vật đó đắt tiền muốn chết! Cái vật đó chính là chiếc xe hơi a, rõ ràng là chiếc xe chạy ro ro trên đường! Cậu bất quá chỉ là một học sinh bình thường, mới không cần tới cái đó đâu!
Rốt cuộc đứa nhỏ này muốn náo động tới bao giờ a! Long Nghiễn quan sát cái biểu tình đầy quật cường của người trong lòng ngực, ngẫm lại gần đây mình thật sự có hơi dung túng cậu!
“Nguyệt Tầm, nếu em cứ không thèm để ý đến anh, không cần món quà của anh như vậy, anh sẽ tức giận.”
“Tức giận đi, đâu liên quan gì đến em!”
“Vật nhỏ! Em đi theo anh đến đây!”
Long Nghiễn trực tiếp ôm ngang cậu lên vai, đánh một cái thật mạnh lên cái mông nhỏ của người yêu rồi đi lên lầu.
Đem người ném lên giường, thuần thục lột quần áo ra! Phương Nguyệt Tầm vừa vội vừa thẹn chống đối hắn. Gần hơn một tháng này, Nguyệt Tầm của hắn không chỉ suốt ngày giận dỗi, ngay cả ở trên giường cũng ít cho hắn chạm vào, nếu mặc kệ cứ làm thì cậu sẽ khóc, Long Nghiễn rất khó chịu nhưng lại không thể cưỡng bức cậu, đành phải ngoan ngoãn nhẫn nại, hôm nay nói cái gì cũng cần phải răn đe cậu một chút!
“Anh muốn làm cái gì! Đã nói không được ép buộc em mà!” Phương Nguyệt Tầm dùng sức đẩy hắn ra, buồn bực phản kháng!
“Đúng vậy nhưng em đã chọc giận anh! Đừng mơ tưởng hôm nay có thể trốn thoát.”
“Không cần!”
“Không cần anh, hay là không cần xe?”
“Cái gì cũng không cần!”
Hai người nằm trên giường kịch liệt đấu đá, Long Nghiễn không nỡ làm cậu đau, cho nên không thể dùng sức, nhưng đứa nhỏ này thật sự làm hắn rất tức giận! Hắn dùng mọi biện phép từ mềm mại đến cứng rắn cũng không có tác dụng, cậu lì muốn chết! Tới khi nhìn thấy nước mắt của cậu, Long Nghiễn lại mềm lòng. . . . . .Không được! Vật nhỏ này biết hắn sợ nhất nhìn thấy cậu khóc, cho nên luôn lấy nước mắt để hù dọa hắn, hôm nay đừng nghĩ sẽ có tác dụng!
Nếu hắn mềm mại hay cứng rắn cũng không ăn thua, vậy thì cứ liều đi! Một ý tưởng nham hiểm, giảo hoạt hiện ra trong đầu Long Nghiễn, sau đó hắn buông người yêu ra, phi thường nghiêm túc nhìn cậu.
“Nguyệt Tầm, em không muốn món quà đó, anh sẽ rất khổ sở!”
“Khổ sở cũng không muốn!”
“Đừng nói đơn giản như thế, hay là như vầy đi, anh với em đáng cược, nếu em có thể thắng anh, chiếc xe kia ngày mai anh sẽ xử lý nó.”
Đánh cược? Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất thú vị nhìn Long Nghiễn, chờ hắn nói tiếp.
“Em hãy nghe cho kỹ a, buổi tối hôm nay anh chỉ ‘muốn’ em một lần thôi! Sau khi làm xong, em có thể lập tức thẳng lưng bước xuống giường đi một mạch đến phòng khách, anh chẳng những bán đi chiếc xe, còn có thể cho em đi làm thêm. Nếu, em không làm được, Nguyệt Tầm, em chẳng những phải thu hồi tiểu tính tình giận dỗi lại, mà còn phải nhận lấy xe, xin lỗi anh! Như thế muốn cá cược không?”
Hắn sẽ bán xe, còn cho phép cậu đi làm thêm! Như vậy không cần phải xin hắn tiền tiêu vặt nữa! Thật hấp dẫn a. . . .Nhưng mà, tại vì sao? Nếu đúng một lần như hắn nói sẽ không mệt mỏi đến nổi ngay cả xuống giường cũng không làm được a. .. . . Hay là nói, hắn chỉ muốn lấy cớ muốn cậu thôi?
“Nếu không đánh cược thì sao?”
“Thì anh sẽ cường bạo em ngay lập tức!”
Tên đáng ghét này! Căn bản là vì đang tìm cớ làm cho cậu ngoan ngoãn chấp nhận cho hắn làm mà thôi!
“Đại sắc lang!” Phương Nguyệt Tầm tức giận mắng hắn một câu!
“Chỉ cần có thể ‘ăn’ được em, bị em mắng như thế nào cũng không sao.” Long Nghiễn không thèm để ý mở hai cánh tay, mỉm cười.
Đối với thể lực của mình chắc chắn không thể đối đầu với hắn, mà cái điều kiện mê người như vậy đương nhiên muốn đánh cược một phen!
“Lỡ anh nuốt lời?”
“Em muốn ký giấy cũng được.” Con mèo rừng của hắn đã sập bẫy rồi.
“Là anh nói đó! Cũng đừng hối hận!” Phương Nguyệt Tầm mặc kệ chính mình vẫn đang trần truồng, lấy giấy bút ở ngăn kéo ra, nhanh chóng viết điều lệ. Chờ đến khi viết được gần một nửa, cậu chợt nhớ tới cái gì đó, dừng bút cảnh giác nhìn Long Nghiễn, đỏ mặt.
Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì? Nhìn đôi mắt cậu giống như đang dụ dỗ hắn phạm tội, Long Nghiễn không khỏi có chút khẩn trương.
“Em. . . .. .Em, không muốn tư thế phía sau.” Phương Nguyệt Tầm dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Hảo vất vả, Long Nghiễn nhịn cười hảo vất vả, hắn quay mặt qua chỗ khác, sợ Nguyệt Tầm của hắn sẽ nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này. Sau khi cùng cậu cam đoan tuyệt đối không dùng đến tư thế đó rồi hai người mới ký tên, Long Nghiễn ném tờ giấy gây vướng bận xuống đất, đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực đặt dưới thân mà yêu thương.
A. . . Nguyệt Tầm thật đáng thương a, cậu làm sao biết được thế giới này “thiên biến vạn hóa” a. . . . .
Lúc mới bắt đầu cũng khá ổn, Phương Nguyệt Tầm giống như mọi ngày, bị người yêu đụng đến thân thể liền thành thực sinh ra phản ứng, không bao lâu liền ở trong ngực Long Nghiễn phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ, tựa hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng dù sao trong thời điểm bây giờ không hề có tâm tư dư thừa để suy nghĩ tới, Phương Nguyệt Tầm bị Long Nghiễn ngậm lấy dục vọng đã trở nên vô lực suy xét, cảm giác đầu lưỡi của hắn ở trên đỉnh tinh tế liếm qua, cảm giác cái miệng của hắn gắt gao mút vào, cảm giác hàm răng của hắn nhẹ nhàng mà đụng chạm, đầu óc Phương Nguyệt Tầm nhất thời thành một đống hỗn loạn, dễ dàng giơ cờ trắng đầu hàng. Cứ tưởng hắn sẽ giống như lúc trước ôm lấy mình âu yếm hôn môi, nhưng Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhận ra, sau khi cậu phát tiết, dục vọng trở nên mềm mại vẫn còn đang sung sướng lại bị đặt trong miệng hắn tiếp tục được yêu thương.
“Nghiên Mực, anh, anh. . . . . .” Phương Nguyệt Tầm ý muốn đẩy đầu hắn ra, lại bị Long Nghiễn bất mãn ngăn cản.
Kế tiếp Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể tiếp nhận sự yêu thương của hắn lần nữa, lại một lần bị *** thiêu đốt, thẳng đến khi cậu phát tiết trong miệng hắn lần thứ ba, mới ý thức được lúc này chính mình tựa hồ có chút nguy hiểm.
“Xảy ra chuyện gì? Em có muốn nói ra ý kiến của mình hay không?” Ôm lấy người đang hô hấp hỗn loạn, Long Nghiễn xấu xa hỏi.
“Anh, anh tại sao, tại sao.. . . . . .” Không còn khí lực để nói chuyện! Phương Nguyệt Tầm cố gắng không để chính mình choáng váng đã rất vất vả rồi, nào còn có sức lực để trách cứ hắn.
“Đừng miễn cưỡng, khép miệng lại để giữ sức đi, anh còn chưa bắt đầu đâu.” Nam nhân lộ ra nụ cười ác liệt đầy khêu gợi, cúi đầu cắn lấy nụ hoa nhỏ đáng yêu trước ngực cậu, yêu thương lưu luyến nhấm nháp.
Tình hình đầy căng thẳng làm cho Phương Nguyệt Tầm rất nhanh đã thấy hối hận vì mình đã xem nhẹ sự nguy hiểm của hắn, lúc bị Long Nghiễn dịu dàng cẩn thận tiến vào làm cho cậu không chịu thua kém lại nổi lên phản ứng, cũng giống với lúc trước, hắn ôm lấy cậu bắt đầu thong thả lay động thân thể, thực sự rất giống như mọi lần, cho đến khi. . . . .. . .
“A, Nghiên Mực, anh, anh ôm em lên làm cái gì?” Long Nghiễn mãnh liệt ôm lấy cậu ngồi trên người hắn, Phương Nguyệt Tầm đối với chuyện chưa bao giờ làm qua này cảm thấy rất xa lạ.
Hai tay của Long Nghiễn giúp cậu chống đỡ lấy thân thể, nhìn cậu thật đáng yêu, ngay ở bên tai khẽ thì thầm “Đương nhiên là ‘yêu thương; em a, đừng sợ, sẽ rất thoải mái.” Nói xong, Long Nghiễn buông hai tay ra.
Mất đi điểm tựa thân thể, Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt ngồi thẳng xuống, vừa lúc làm lửa nóng giữa hai chân Long Nghiễn đi sâu vào đến tận gốc.
“A, Nghiên Mực, không được.” Phương Nguyệt Tầm kinh hoảng ôm lấy cổ Long Nghiễn, muốn nâng thân thể lên, ai ngờ làm như vậy càng khiến cái đó chui vào sâu hơn nữa, khoái cảm không gì sánh kịp lan tràn trong cở thể, nháy mắt thân thể rã rời không còn khí lực. Chỉ có thể dựa vào cánh tay Long Nghiễn thở dốc, không dám lộn xộn di chuyển nữa.
“Có phải rất thoải mái hay không?” Long Nghiễn cũng không động đậy, dán trên lỗ tai nhỏ của cậu thổi một luồng nhiệt khí vào.
Đâu chỉ là thoải mái, quả thực là thoải mái muốn chết! Nhưng Phương Nguyệt Tầm da mặt mỏng nên không thể nói ra cái câu đầy xấu hổ như vậy được, bình thường đều là do Long Nghiễn dịu dàng ôm cậu, yêu thương cậu, nhiều nhất cũng chỉ đưa hai chân cậu đặt trên vai mà thôi, mới đầu Phương Nguyệt nghĩ rằng làm tình chỉ có hai cách đó, ai ngờ được đây là tư thế gì a?! Hắn cho tới bây giờ cũng không có nói với cậu là có thể làm như vậy a?!
Phương Nguyệt Tầm vẫn chưa theo kịp tình huống thì Long Nghiễn đã trở nên xấu xa hơn! Hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu bắt đầu di chuyển, cơ thể đang còn gắng gượng bao vây lấy bảo bối của hắn, lại bị một lực không mạnh không nhẹ lay động, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy trong cơ thể giống như có một cọng lông chim đang nhẹ nhàng chọc ngứa, hoặc giống như một vàn con kiến đang mềm yếu gặm cắn, một cổ nhiệt lưu cấp tốc thúc đẩy cậu phải nói ra suy nghĩ của mình.
END 46