CHƯƠNG 52
Mạnh lên sao? Chỉ cần có thể ôm chặt lên là có thể sao? Giọng nói của cậu yếu ớt làm cho hắn đau lòng, ngữ khí của cậu, bất lực đến nỗi làm cho hắn khiếp sợ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mà làm cho người yêu của hắn đáng thương như thế, cậu không phải đã có hắn sao, tại sao vẫn còn cảm giác sợ hãi mệt mỏi như không ai bảo hộ? Đến tột cùng hắn đã bỏ lỡ cái gì mà làm cho thân thể của cậu suy yếu đến như vậy? Giống như… Giống như bị đe dọa, bị xúc phạm, khi đến được trong lòng ngực của hắn mới có sức lực bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khủng hoảng.
Từ giữa trưa rời khỏi hắn cho tới bây giờ đã phát sinh chuyện gì?
“Nguyệt Tầm, em ngoan ngoãn nghe lời, nào, trước hết để cho anh nhìn em.”
Long Nghiễn dịu dàng ôm lấy cậu ngồi lên đùi của mình, để cho đầu cậu dựa vào trong ngực, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cậu.
“Anh biết em có đôi khi rất ngoan cố, còn rất quật cường, không muốn nói thì cho dù anh hỏi như thế nào cũng không chịu nói. . . . . .Nhưng mà anh là người yêu của em, mặc dù em không nói, anh vẫn có thể cảm giác được… Nguyệt Tầm, nói cho anh biết, phát sinh chuyện gì?”
Chuyện cũ thống khổ, quan hệ huyết thống tàn ác, tất cả giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cậu, lời nói Long Nghiễn rõ ràng rất dịu dàng yêu thương, như đó lại giống như đang chà xát muối lên vết thương. Hắn càng dịu dàng, cậu càng thống khổ, hắn càng để ý, cậu càng đau đớn! Tiền bị cướp đi làm cho cậu mang cảm giác mình đã phản bội Long Nghiễn, bị tống tiền càng có cảm giác mình đã lừa gạt Long Nghiễn. Nhưng cậu không thể nói ra lời, hắn là người cậu yêu nhất, so với sinh mệnh của mình còn quan trọng hơn, cậu không thể nào mở miệng nói cho hắn biết rằng… Cậu có một người cha vô sỉ như thế nào, cũng chấp nhận giao dịch với người kia như thế nào. Cậu cảm thấy chính mình rất xấu xí, chính mình vô năng thậm chí còn dối trá! Cậu luôn miệng nói muốn tự lập, muốn tự mình làm việc kiếm tiền chiếu cố mình, sự thật thì sao? Cậu chẳng những dùng tiền của hắn, còn đem tiền của hắn cho người khác! Cậu luôn miệng nói phải kiên cường, phải dũng cảm đối mặt với tất cả sóng gió, kết quả thì sao? Cậu chẳng những làm giao dịch với người kia, còn trốn tránh trong lòng ngực hắn tìm kiếm sự an ủi! Cậu cái gì cũng không làm được. Việc có thể làm chính là nói cho hắn biết… “Nghiên Mực, em yêu anh.”
“Nguyệt Tầm, đến tột cùng em đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì phát sinh sao? Em cứ như vậy sẽ làm anh lo lắng, nói cho anh biết được không? Mặc kệ phát sinh cái gì đều có anh bảo vệ em, em không cần sợ bất cứ cái gì, ngoan, nói cho anh biết, Nguyệt Tầm, đừng cứ im lặng mãi như thế, anh….”
Bỗng nhiên bị người trong lòng hôn môi, làm cho Long Nghiễn không thể tiếp tục truy hỏi. Người trong lòng ngực hắn gắt gao ôm lấy hắn, mạnh mẽ mút vào đầu lưỡi của hắn, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội để mở miệng nói chuyện. Long Nghiễn chỉ có thể chờ cho cậu chấm dứt nụ hôn này.
Thử đẩy Nguyệt Tầm của hắn ra, Long Nghiễn muốn nhìn vẻ mặt của cậu, người trong lòng lại đem mặt vùi sâu vào.
“Nguyệt Tầm… .” Long Nghiển mở miệng tính nói chuyện lần nữa, người yêu giống như thay đổi thành người khác, mãnh liệt ngồi thẳng dậy.
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm mở to nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Long Nghiễn, cắn răng ác độc xé rách y phục của hắn, còn trên khuôn ngực trần trụi của hắn gặm cắn, chờ khi nút áo sơmi đều bị cậu bứt, hai tay của cậu gấp gáp cởi quần của Long Nghiễn.
“Nguyệt Tầm, em, em xảy ra chuyện gì, mau dừng lại, Nguyệt Tầm!” Này rất không bình thường! Nguyệt Tầm của hắn dường như phát điên, cứ dây dưa không dứt trên người hắn, nơi đó của Long Nghiễn vốn lúc ôm cậu đã xúc động, lại bị hành vi bất thình lình của cậu càng làm cho cương cứng! Kéo lấy tay cậu thì cậu buồn bực bỏ ra, ôm lấy thắt lưng cậu thì cậu dùng sức giãy ra, sờ mặt cậu thì cậu hung hăn cắn một cái! Long Nghiễn cho dù bị đau cũng không thương tiếc bắt lấy hai cánh tay ép buộc cậu dừng lại.
Đôi mắt to đen bóng, tràn đầy nước mắt bi thương cùng không cam lòng, nhất thời làm cho Long Nghiễn kinh ngạc đến ngây người. Phương Nguyệt Tầm nhân cơ hội này thoát khỏi tay hắn, kéo quần hắn xuống, cầm lấy nơi giữa hai chân, môi liền chạm vào khát khao mút liếm.
“Em muốn, Nghiên Mực, em muốn….”
“Em bình tĩnh một chút cho anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em…..” Long Nghiễn chưa kịp nói hết câu, còn chưa kịp vươn tay ngăn cản cậu, cậu đã cúi đầu ngậm lấy nơi mềm mại giữa hai chân Long Nghiễn.
Khoái cảm trong nháy mắt tuôn trào, lời lẽ trong lúc gây cấn biến mất hết.
“Nguyệt …..”
Cái đầu nhỏ giữa hai chân gần như liều mạng lấy lòng hắn, chẵng những phun ra nuốt vào dục vọng bắt đầu ươn ướt của hắn, còn tự xé rách y phục của chính mình, Long Nghiễn muốn đẩy cậu ra, lại bị cậu mút mạnh một cái làm cho hắn trở tay không kịp.
Phương Nguyệt Tầm không lưu bất kì cơ hội nào để cho Long Nghiễn nói chuyện, đem mình cởi đến trần trụi, mặc kệ biểu tình vừa kinh ngạc vừa tức giận của Long Nghiễn, thậm chí còn không thèm để ý cơ thể vì không có chuẩn bị trước mà an vị trên người Long Nghiễn.
“Nguyệt Tầm, em dừng lại, có nghe thấy không!”
Cậu thật sự điên rồi phải không?! Tình huống bị tiến vào trực tiếp như vậy không bị thương mới là lạ! Mặc dù Long Nghiễn bắt đầu bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng hắn không cho phép Nguyệt Tầm của hắn tự làm mình bị thương, chống đỡ thân thể, muốn bức ra khỏi Nguyệt Tầm, đúng lúc cậu bắt đầu di động, không để hắn phản ứng liền ngồi thẳng xuống.
“Nguyệt…. .”
Ướt át, mềm mại gắt gao bao vây lấy dục vọng của hắn, trái tim Long Nghiễn bây giờ có thương tiếc đi chăng nữa thì cũng vô pháp từ bỏ được khoái cảm này, cố gắng duy trì lí trí thanh tỉnh, không đợi hắn hít thở lại bình thường, người yêu đã bắt đầu lay động cơ thể.
Nhìn gương mặt cậu đau đớn đến nổi chảy đầy mồ hôi lạnh, nhìn biểu tình đau đớn vặn vẹo của cậu, Long Nghiễn vừa kinh hãi vừa đau lòng. . . . . .Được rồi, em đã muốn thì anh cho!
Long Nghiễn ngồi dậy ôm lấy người yêu đang điên cuồng kia, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cậu… “Đừng làm nhanh như thế, sẽ bị đau….”
“Nghiên Mực, em muốn, em muốn….” Phương Nguyệt Tầm nhịn không được run rẩy, không biết là muốn thân thể hắn hay là linh hồn hắn, nhưng vô luận là muốn cái gì, hắn đều có thể cho cậu.
“Anh biết, em muốn nhiều hay ít anh đều cho, thẳng cho đến khi em thỏa mãn mới thôi.”
Nhìn trên tay dính tơ máu khi đụng đến phía dưới, trái tim Long Nghiễn đau đớn như bị xé rách.
* * *
“Ta mặc kệ các ngươi có bao nhiêu người, xài bao nhiêu tiền, tất cả phải điều tra hết cho ta! Từng người một điều tra! Chia ra như thế nào thì chia! Phàm là em ấy đi đến đâu, gặp qua những ai, đều ghi ra hết cho ta! Ta phải biết em ấy đến cụ thể nơi đâu, lưu lại bao nhiêu lâu, gặp ai và nói những chuyện gì! Bạn học, thầy giáo, bạn bè! Điều tra hết cho ta! Còn sững sờ ở đó làm gì, làm việc mau!”
Sau khi ra lệnh đối với đội trưởng đội bảo an và thêm vài thám tử tư, Long Nghiên nôn nóng đến bất an đi qua đi lại trong phòng làm việc. Chỉ cần nhớ lại bộ dáng Nguyệt Tầm của hắn tối hôm qua thì không để chịu đựng nổi! Chỉ làm một lần, người yêu đã hôn mê trong lòng ngực hắn, Long Nghiễn ôm cậu đi tắm rửa, bôi thuốc cho cậu, cậu cái gì cũng không biết.
Trừ bỏ lần đầu tiên vì Long Nghiễn say rượu mới làm cho cậu chảy máu đến nay, không còn xuất hiện tình huống gây thương tổn cho cậu. Nhưng tối hôm qua miệng vết thương đỏ tươi đập vào mắt, kích thích thần kinh Long Nghiễn! Nguyệt Tầm của hắn sợ nhất là đau, vết thương như vậy đối với hắn còn rất đau, huống hồ chi là cậu!
Vì để tìm được một chút manh mối, hắn xem xét ba lô của cậu, xem xét điện thoại của cậu, thậm chí còn tìm trong xe của cậu! Hắn biết mình không nên làm như vậy, nhưng hắn không thể chịu đựng được chính mình trừ bỏ ôm cậu thì ngoài ra không thể làm cái gì hết, Nguyệt Tầm của hắn thay đổi đến nỗi không chịu được, bắt đầu học tự tra tấn chính mình!
Mà kết quả là, hắn chẳng thu hoạch được gì.
Buổi sáng vừa mở mắt, người trong lòng đã biến mất, chỉ để lại tờ giấy.
“Thực xin lỗi, đêm qua em hơi quá đáng, tha thứ cho em được không? Em cùng một số người xảy ra tranh chấp cho nên tâm trạng mới không được tốt, thật sự rất xin lỗi, đừng giận em. Nguyệt Tầm vĩnh viễn yêu anh.”
Cậu nghĩ hắn là đứa con nít sao, cái biểu tình chỉ cần liếc mắt một cái là thể vạch trần được thì cái cớ cậu viết ra đây nghĩ rằng hắn sẽ tin sao? Ánh mắt tràn đầy sợ hãi, giống như sợ bị phát hiện ra cái gì đó, còn cố gắng che dấu. Cậu như vậy, thì hắn tình nguyện không chạm vào cậu còn hơn. Chỉ cần có thể ôm chặt cậu vào trong ngực, thẳng đến khi cậu quên hết tất cả những thứ không thoải mái và lo lắng.
…………………
Tựa vào vách tường lạnh như băng, Phương Nguyệt Tầm leo lên sân thượng của trường ngồi trong một cái góc tránh gió, hai tay chống cằm, bánh mì cùng ly cà phê để ở bên cạnh đã sớm nguội lạnh.
Buổi tối đầy xúc động hôm qua, đến hôm nay tỉnh táo đi đến trường, chỉ có thể ngồi đây tự trách cùng hối hận. Biết rõ Long Nghiễn sẽ nghi ngờ, biết rõ hắn sẽ lo lắng, nhưng chính mình vẫn lấy hắn ra để phát tiết buồn khổ trong lòng. Cho đến khi mặt trời dần lên cao vẫn gắt gao ôm lấy Long Nghiễn của cậu, như là sợ hắn sẽ bị ai đoạt đi mất.
Cậu lừa hắn, lợi dụng hắn. . . . . .Thậm chí còn muốn nghĩ cách để hắn cho cậu bốn trăm tám mươi vạn! Trời ơi! Cậu tại sao có thể xin hắn số tiền này a?
Hiện tại cho dù làm bao nhiêu việc cũng không thể trong một tuần gom góp được bốn trăm tám mươi vạn, còn phải đối mặt với ánh mắt đầy hoài nghi của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy chính mình đang rối muốn chết.
……………………
Gần ba giờ chiều, một người thám tử tư được Long Nghiễn thuê tên là ‘Trác’ nhàn nhã bước vào phòng làm việc của hắn. Đem một vật thể màu đen mỏng manh đặt trước mặt Long Nghiễn.
“Nói cho ngài biết, người của ngài ở thời điểm ba giờ mười lăm phút ngày hôm qua, từ ngân hàng rút ra hai mươi vạn tiền mặt, những lúc còn lại thì không có gì dị thường. Bất quá, lúc ba giờ hai mươi bảy phút cậu ta ra khỏi trường, mất mười ba phút để đến bãi giữ xe, lúc đó cũng đã ba giờ bốn mươi phút. Nhưng mà, tới ba giờ bốn mươi lăm đi vào ngân hàng, tôi nghĩ rằng trong khoảng thời gian từ ba giờ bốn mươi đến ba giờ bốn mươi lăm đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi có điều tra qua máy theo dõi ở hầm giữ xe của khách sạn, thật đáng tiếc cũng không có cái gì, chỉ có năm giờ cậu ta lái xe rời khỏi.”
Long Nghiễn nhíu chân mày, đầu óc nhanh chóng suy xét.
“Nói cho ngài biết một chuyện thú vị. . . . Người rút tiền cũng không phải là Phương Nguyệt Tầm.”
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Long Nghiễn dừng trên khuôn mặt Trác, vẻ mặt của hắn tuy rằng không sợ hãi, nhưng lời nói đó của Trác đã khiến hắn kinh ngạc.
Trác cười cười, tùy tay cầm lấy tách cà phê trên bàn, một ngụm uống sạch sẽ.
“Hai mươi vạn tiền mặt, không nhiều cũng không ít. Một dung mạo đáng khinh, một người nam nhân hơn bốn mươi tuổi, lấy giấy tờ tùy thân của người yêu ngài, còn người yêu ngài thì đứng bên cạnh hắn, đương nhiên nhân viên trong ngân hàng sẽ nhớ rất rõ. Bất quá, muốn xem xét ghi chép của ngân hàng phải có sự cho phép của cảnh sát, ngài nên nghĩ biện pháp đi, hoặc là trả cho tôi thêm 10%, rồi tôi sẽ tự mình nghĩ cách.”
“Một mình ngươi cần bao nhiêu thời gian?”
“Một giờ.”
“Cho ngươi thêm 15%, tra ra tất cả những điều liên quan đến tên nam nhân kia.”
“Hai ngày sau, tôi lại đến.”
END 52