Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 4

Tan ca về đến nhà Long Nghiễn vẫn ở trong thư phòng tiếp tục làm việc, không bao lâu bên ngoài nổi lên trận mưa to. Đúng bảy giờ rưỡi, Phương Nguyệt tầm gõ cửa gọi hắn đi ăn cơm. Long Nghiễn tính ăn cơm xong sẽ tiếp tục làm việc cho nên không có tắt máy vi tính mà đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Trong phòng ăn, Long Nghiễn dùng cơm chiều một mình, Phương Nguyệt Tầm chưa bao giờ nghĩ sẽ ngồi cùng hắn một chỗ, mà trên thực tế Long Nghiễn chưa từng bắt gặp cậu đang ăn cái gì, cũng không biết cậu ăn lúc nào. Kỳ quái hơn chính là, Long Nghiễn chưa bao giờ oán giận thức ăn có vấn đề.

Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn, không biết thời điểm nào bắt đầu hòa theo sấm sét. Phương Nguyệt Tầm ở trong phòng khách thấy Long Nghiễn ăn xong rồi trở ra, liền chạy tới nhà bếp bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lịch trình tiếp theo sẽ pha trà đem vào cho Long Nghiễn.

Phương Nguyệt Tầm thờ ơ bưng khay trà vào phòng khách, đặt xuống trên bàn rồi xoay người tính rời đi.

“Chờ một chút.”

Long Nghiễn chưa từng kêu tên của cậu, điểm này Phương Nguyệt Tầm sớm đã quen thuộc.

“Có chuyện gì?”

“Đúng mười một giờ, đem cà phê đưa đến thư phòng của tôi.”

“Đã biết.”

Dọn dẹp xong hết thảy Phương Nguyệt Tầm trở về căn phòng của mình đọc sách, bình thường cậu không có làm gì yêu thích, trừ bỏ đọc sách chính là đọc sách, thường thường cầm cuốn sách trong tay trôi qua một ngày, hoàn toàn phớt lờ những chuyện khác. Dần dần đã đến thời gian Long Nghiễn dặn cậu đưa cà phê.

Nằm úp sấp trên giường, Phương Nguyệt Tầm say đắm đọc sách, hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái, chợt nghe có âm thanh mở cửa. Không cần nghĩ cũng biết cái người phá rối đáng ghét đó là ai! Phương Nguyệt Tầm không muốn đứng lên.

“Có chuyện gì sao?”

Con mèo rừng biểu tình còn rét lạnh hơn người nam nhân cao lớn kia.

Long Nghiễn giống như quốc vương đang nhìn xuống loài động vật nhỏ.

“Đầu óc cậu có vấn đề gì sao, hay là con mắt có vấn đề? Hiện tại mấy giờ?”

Đồ thần kinh! Phương Nguyệt Tầm ở trong lòng chửi rủa cái tên đáng ghét kia.

“Cơ thể của tôi thực sự rất bình thường, có chuyện gì sao?”

“Cà phê lúc mười một giờ đâu?”

Nguy rồi! Phương Nguyệt Tầm lúc này mới nhớ đến chuyện cà phê. Nhất thời bộ dạng xấu hổ vì lỗi lầm của mình bao phủ.

“Tôi, tôi đi pha liền đây.”

Nói xong Phương Nguyệt Tầm lắc mình qua bên người Long Nghiễn rồi chạy nhanh ra ngoài.

Mang theo tâm tình phẫn nộ pha cà phê, đi đến trước cửa thư phòng, không gõ mà trực tiếp xông vào. Nói thật đây là lần đầu tiên cậu đến thư phòng của Long Nghiễn, bị làm cho giật mình không ít. Trên cái bàn rộng rãi có tới ba bộ máy vi tính, điện thoại có hai cái. Sách tiếng Nhật phủ kín mặt bàn. Long Nghiễn ngồi trên cái ghế dựa đối với Phương Nguyệt Tầm mà nói, ngay cả ngồi ngủ cũng thấy thoải mái! Đặc biệt làm cho đôi mắt Phương Nguyệt Tầm sáng lên chính là cả một mặt tường trong phòng này chứa toàn sách là sách!

Ngay lúc Phương Nguyệt Tầm đang sững sờ, Long Nghiễn nhíu mày trừng mắt nhìn cậu.

“Tại sao cậu không gõ cửa?”

“Lúc anh tiến vào phòng tôi hình như cũng đâu có gõ cửa, đây là tôi học theo anh đó.”

Tên nhóc xấu xí này! Rõ ràng đang chọc tức mình! Long Nghiễn ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.

“Không nói về sự lễ phép của cậu nữa, đầu tiên nên kiểm điểm một chút về công việc của cậu. Là ai dõng dạc tuyên bố rằng sẽ làm rất tốt công việc này?”

Tên đáng ghét này đúng là không dễ dàng buông tha cho mình, thật là lòng dạ hẹp hòi! Phương Nguyệt Tầm cũng rất bực tức chửi thầm trong bụng.

“Tôi vừa mới. . . . . .”

“Không cần tìm lý do, chuyện gì xảy ra tôi không có hứng thú muốn biết, chỉ dựa vào kết quả là sự thất trách của cậu.”

Tức chết rồi! Tên đáng ghét kia rõ ràng là đang xỏ xiênmình!

“Anh cũng quá keo kiệt, không phải chỉ một tách cà phê sao. Tại sao dùng cách nói nghiêm trọng như thế?”

Tên nhóc xấu xí! Dám nói mình keo kiệt!

“Một tách cà phê cũng làm không được, làm sao làm được những chuyện khác.”

“Có ai không phạm sai lầm a, cho dù là người giống anh không phải cũng có lúc gặp sai lầm sao?”

Mình, mình là người như thế sao?!

“Phóng túng ý kiến của bản thân chỉ làm cho cậu càng ngày càng vô năng.”

Vô, vô năng?!

“Dạ, đúng vậy, tôi vô năng a, còn người cả ngày đàn áp gây khó khăn cho tôi thì tính là cái gì a? Biến thái tiên sinh?”

Long Nghiễn từ trên ghế đứng bật dậy, trên người tràn đầy tức giận bốc hỏa ngùn ngụt hướng Phương Nguyệt Tầm nói.

“Cậu mới chừng này tuổi đầu chỉ biết nhìn trước không biết nhìn sau, cậu hiểu cái gì gọi là biến thái không? Cha mẹ của cậu không có dạy sao?”

“Không có a!”

“Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn(*)! Người đáng trách nhất chính là cha mẹ của cậu.”

(*)Thượng bất chính hạ tắc loạn : “Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn) – Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được”

Một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim Phương Nguyệt Tầm, vết thương căn bản chưa có khép miệng lại nứt ra, mang theo thống khổ thổi quét hết tất cả cảm xúc, làm cho thân thể cậu không thể khống chế được run rẩy. Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm phút chốc trào ra nước mắt, thần sắc tràn ngập đau khổ và đau đớn. Đôi mắt đen láy, thuần khiết như vậy thoạt nhìn đúng là rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi khiến người ta giật mình, còn thêm vết thương trong lòng, đều nằm hết trong con ngươi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.

“Tôi là vô năng. . . . .Bởi vì căn bản không có người dạy tôi điều này, bởi vì căn bản tôi là đứa nhỏ không cha không mẹ, người mang thân phận cha mẹ của tôi sớm đã không còn! Cho nên, không nên kỳ vọng vào tôi quá nhiều, tôi được loại người như thế sinh ra chắc chắn cả đời sẽ không giống như anh được a!”

Giọng nói run rẩy, thân thể run rẩy, nước mắt cũng run rẩy, lúc nhìn Phương Nguyệt Tầm xoay người chạy đi, Long Nghiễn không cách nào làm cho đại não của chính mình khôi phục lại bình thường.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngay cả âm thanh máy vi tính đang chạy cũng tạo nên tiếng ồn ào rõ ràng. Đây đúng là cảm giác thất bại sao? Hay là cảm giác chán ghét nhưng lại làm cho lòng ngực của Long Nghiễn không thể hô hấp nổi. Người thông minh tuyệt đối sẽ nhìn ra lỗi lầm của bản thân, khi cặp mắt xinh đẹp kia chảy ra những giọt nước mắt rõ ràng đã biết được, nhưng không chịu chấp nhận rằng mình đã gây ra sự thương tổn đó. Hai mươi mấy năm Long Nghiễn sống trên đời này không thể đếm được bản thân đã gây thương tổn cho bao nhiêu người, có thể nói hắn chưa từng để ý qua, càng không có cái gì gọi là cảm giác hối hận. Nhưng mà. . . .. . Tại sao tâm tình lúc này lại nôn nóng như vậy? Tại sao cảm thấy mình thật tàn nhẫn? Là bởi vì ánh mắt kia quá mức thuần khiết? Hay bởi vì quá yếu ớt? Còn bởi vì. . . . . .

Long Nghiễn cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm. . . . . .Cà phê khi lạnh đúng là rất đắng.

—~~~—

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Long Nghiễn đi đến phòng ăn không có nhìn thấy hình bóng của Phương Nguyệt Tầm, hắn đã chuẩn bị sẵn năm nghìn tiền lương một tháng để đưa cho Phương Nguyệt Tầm khi cậu xin nghỉ việc. Chuyện đã xảy ra như thế, Long Nghiễn bất giác nhận ra hắn chỉ có thể làm như vậy.

“Long Nghiễn tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

Lỗ tai truyền vào âm thanh phi thường êm tai, trừ bỏ không mang theo một chút cảm xúc thì ngoài ra so với bình thường chẳng có gì khác nhau. Long Nghiễn sau khi nghe cậu chào liền nâng ánh mắt nhìn lên.

Thực sự rất hiển nhiên, đôi mắt Phương Nguyệt Tầm hồng hồng, không phải do khóc quá lợi hại thì cũng là do một đêm không có ngủ. Nhìn ánh mắt Phương Nguyệt Tầm ảm đạm, Long Nghiễn đang chờ đợi cậu mở miệng nói câu “Tôi muốn đi.”

Cũng không khí lặng yên giống như lúc trước, cũng làm y hệt những công việc hàng ngày, Phương Nguyệt Tầm thủy chung không có nói bất cứ cái gì, cũng không làm cho Long Nghiễn có cơ hội lấy tiền ra, lần đầu tiên hắn dùng một bữa cơm mà trong lòng không yên như thế.

—~~~—

Suốt cả buổi sáng không tập trung vào công việc, Long Nghiễn thỉnh thoảng không tự chủ được nhớ tới vài việc gì đó, khi thì, tự đặt câu hỏi tại sao rồi bắt đầu suy ngẫm.

Tại sao cậu ta không có mở miệng xin nghỉ việc?

Tại sao cậu ta không có giống như thường ngày đối với mình khiêu khích châm chọc?

Tại sao cậu ta lại dùng ánh mắt như muốn cắn chết người trộm trừng mắt nhìn mình?

Tại sao buổi sáng vẫn ân cần chào hỏi mình?

Tại sao nhìn cậu ta đáng thương như vậy, bất lực như vậy?

Tại sao lại có cảm giác đây là lỗi của mình?

Ai. . . . .Rõ ràng lớn lên mang theo bản năng sinh tồn giống như động vật nhỏ, nhưng sao lại có được tính cách quật cường như vậy? Nếu cứ kiên trì giữ vững tính cách này thì tốt a, rốt cuộc vẫn khóc rất đáng thương, rất ủy khuất. . . . .

Long Nghiễn giản lược một số công việc lại để nhớ về những loại người hắn đã tiếp xúc qua trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều nhưng chỉ có Phương Nguyệt Tầm là khác biệt nhất. Từ trước đến nay hắn cùng người khác kết giao rất nguyên tắc, cho dù là nữ nhân muốn theo đuổi hắn, cũng không khiến Long Nghiễn suy nghĩ nhiều đến như vậy. Cho dù làm tổn thương, cự tuyệt một số người, Long Nghiễn từ trước đến nay xoay người một cái liền quên, nhưng lúc này đây lại rất bất đồng.

Long Nghiễn không phải là loại người lừa mình dối người, cũng không phải là loại người tình cảm, những vấn đề này cho dù không muốn nghĩ cũng sẽ nghĩ tới, hắn thừa nhận chính mình đã thương tổn đứa bé kia. Mặc kệ nguyên nhân là gì, mặc kệ lần đầu tiên gặp mặt đã chán ghét nhau, kết quả vẫn là hắn gây thương tổn cho cậu. Nhưng vấn đề khó xử chính là, Long Nghiễn lại không có biện pháp để giải quyết cái cảm giác áy náy khó thở như lúc này. Về sau Long Nghiễn mới phát hiện ra, chính mình đối với cái loại sinh vật yếu ớt như Phương Nguyệt Tầm thật sự rất đau đầu.

Đem những khó khăn trong đầu ném qua một bên, một lần nữa Long Nghiễn cố gắng lấy lại tinh thần để tiếp tục làm việc.

—~~~—

Mở tủ lạnh ra phát hiện không còn đủ nguyên liệu để nấu bữa tối, Phương Nguyệt Tầm cả ngày rầu rĩ không thôi thở dài một hơi đi ra cửa chạy ra ngoài để mua đồ.

Tan ca, nhìn thấy lái xe đã sớm chờ sẵn ở cửa, trên đường về nhà Long Nghiễn không cho phép mình có thời gian nghỉ ngơi, mở tập hồ sơ trong tay cẩn thận lật xem từng trang, không bao lâu chuông điện thoại trong túi quần vang lên.

“Tổng giám đốc, tiền nợ của công ty Hải Thiên vẫn chưa chuyển tới. Ngày mai là ngày cuối cùng, Ngài có muốn cho người tới thúc giục hay không?”

“Không cần, ngày mai thị trường chứng khoán bắt đầu mở phiên giao dịch, cô cứ dựa theo sự chỉ định của ta mà chuẩn bị, trong vòng hai ngày phải nuốt được Hải Thiên. Hỏi bọn họ xem tổng số tiền mà Hải Thiên còn thiếu nợ chúng ta nhiều hay ít?”

“Còn lại không nhiều lắm, ước chừng hơn hai trăm vạn.”

“Ta không cần con số ước chừng đó!”

“Vâng, thực xin lỗi. Để tôi xem lại. . . . . Tổng cộng chính xác là hai trăm bảy mươi bảy vạn chính ngàn ba trăm đồng.”

“Nói với giám đốc bên đó, cho dù cả nhà hắn cùng đi nhảy lầu tự sát, trước tiên phải đem tiền trả hết số nợ kia!”

“Biết, đã biết.”

“Còn nữa, ngày mai thông báo cho bộ trưởng bộ pháp luật, mời hắn tham gia hội nghị khai phá ven biển để xây dựng trại an dưỡng.”

“Được.”

Công ty Hải Thiên, từng là một nơi huy hoàng nổi tiếng. Chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủn sẽ sụp đổ tan tành. Người nam nhân thân hình béo như heo kia vì nợ nần mà lâm vào con đường túng quẫn, không nhà không cửa, cuối cùng đành phải từ cuộc sống đế vương mà lưu lạc từ phố này sang phố khác để ăn xin. Đây là một sự thật rất tàn khốc, là hoàn cảnh đẩy đưa vô tình.

Trong một giây Long Nghiễn cảm thấy rất buồn cười, bất quá chỉ là một đứa bé mà thôi, không cần phải. . . . .để ý nhiều như thế. Trên đời này người so với cậu đáng thương hơn, so với cậu kiên cường hơn, so với cậu yếu ớt hơn đếm không xuể, làm gì vì cái vật nhỏ đó lại phiền lòng. Chính mình đã từng thấy qua rất nhiều những lòng người dễ thay đổi, thấy qua rất nhiều tính cách của hàng trăm người, mà Phương Nguyệt Tầm, bất quá chỉ là một người giúp việc cho mình mà thôi, không hơn không kém.

Kỳ quái, sao vẫn nghĩ tới.

Cặp mắt lạnh như băng nhìn thứ gì đó trong tay, tựa hồ không ý thức được rằng trong một ngày này không thể đếm được hắn đã là lần thứ mấy nhớ tới cái người đang ở nhà kia.

—~~~—

Lúc mở cửa, Long Nghiễn đã vơi bớt cảm giác áy náy, nhưng lại vô ý thức tìm kiếm thân ảnh gầy yếu kia. Trong phòng khách phi thường im lặng, chứng tỏ Phương Nguyệt Tầm rõ ràng không có ở đây. Có lẽ là đi rồi, không sao cả. Nghĩ như vậy Long Nghiễn giống như bình thường ngồi trên ghế sô pha đọc báo. Chốc lát liền đứng dậy tính đi vào thư phòng.

Mới vừa tới cầu thang thì nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm đang ở trong sân bên ngoài cửa sổ, đứng trên cái thang lau thủy tinh. Cửa sổ đối với cậu mà nói quá cao quá lớn, Phương Nguyệt Tầm cố hết sức với cái tay đang cầm khăn lau lên nhưng vẫn không tiếp xúc được nơi cao nhất. Dưới ánh mặt trời, trên mặt cậu tràn đầy mồ hôi, không biết đã làm như vậy bao lâu rồi, làn da trắng nõn bị phơi nắng trở nên hồng hồng, tạo nên một cỗ xinh đẹp đầy ý nhị.

Long Nghiễn đã quên mất chính mình đang tính làm cái gì, đứng tại chỗ nhìn thiếu niên đang làm việc dưới ánh mặt trời. Bỗng nhiên, cái chân của thân thể gầy yếu kia giẫm phải một khoảng không, chưa kịp phản ứng Phương Nguyệt Tầm đã ngã xuống. Tuy nói không cao, nhưng từ độ cao này mà té xuống cũng không phải chuyện đùa. Long Nghiễn không kịp suy nghĩ nhiều liền xoay người xông ra ngoài.

Vội vã chạy tới, sắp đến nơi Long Nghiễn không biết tại sao lại dừng bước. Hắn thấy Phương Nguyệt Tầm ngồi dưới đất, trên cánh tay bị trầy xướt một đường khá dài, máu theo cánh tay chảy xuống. . . . . .Ai chưa từng gặp phải tai nạn chảy máu? Đái khái người như vậy không hề tồn tại đi. Nhưng có ai bị thương mà ngay cả chân mày cũng không nhăn lại, cũng không hề oán giận nói hai tiếng “Đau quá” hay không? Trước mắt Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm mang vẻ mặt không sao cả còn lấy tay tùy tiện xoa xoa máu, dùng thùng nước đang để một bên đơn giản rửa vài cái rồi rút dây buộc ở đai lưng cột đè lên miệng vết thương, hết thảy rất tự nhiên, rất hợp tình hợp lí, dường như không có việc gì xảy ra.

Nhìn Phương Nguyệt Tầm một lần nữa leo lên dây thang, Long Nghiễn rời khỏi đó nhưng trong lòng mang tâm tình buồn bực gấp bội, còn có thêm một chút căm tức.

—~~~—

“Long Nghiễn tiên sinh, có thể ăn cơm chiều được rồi.”

Phương Nguyệt Tầm đúng giờ gõ cửa thư phòng.

Ngồi trong phòng ăn, Long Nghiễn trộm nhìn thoáng qua, cậu đã thay áo sơ mi tay dài nên không thể nhìn thấy được vết thương lúc chiều tột cùng đã biến thành cái dạng gì rồi, Long Nghiễn thu hồi ánh mắt tiếp tục dùng bữa.

Một tiếng vang thanh thúy của đồ bằng sứ bị đánh vỡ làm cho Long Nghiễn một lần nữa ngẩng đầu lên, Phương Nguyệt Tình ngồi chồm hổm trên đất lộ biểu tình đau lòng cùng hối hận.

Buồn bực từ đâu tràn về làm tâm tình Long Nghiễn bốc cháy hừng hực, hắn bỏ đôi đũa trong tay xuống, biểu tình lạnh băng vô cảm vốn rất được nữ nhân yêu thích lúc này nhìn qua càng thêm đáng sợ.

“Nếu đã bị thương thì đừng làm, cậu như vậy sẽ gây thêm nhiều phiền toái cho người khác. Ngay cả điểm ấy cũng không hiểu sao?”

Phương Nguyệt Tầm nháy mắt có chút kinh ngạc nhưng lập tức trở nên phẫn nộ.

“Làm đổ vỡ cái gì đó là lỗi của tôi, anh cũng không cần nói những lời như thế! Tôi sẽ bồi thường, anh cứ tự nhiên trừ vào tiền lương của tôi đi.”

“Thay vì làm như vậy, tôi hy vọng cậu nên kiểm điểm một chút về khuyết điểm của mình.”

Phương Nguyệt Tầm không rõ tại sao người này luôn làm khó cậu, bất quá chỉ là làm rớt một cái chén thôi a, cho dù là lỗi của mình nhưng bị người khác nói như vậy quả thật không đúng chút nào. Phương Nguyệt Tầm càng nghĩ càng tức giận..

“Tôi đã nói là do tôi sai, sao anh không để cho tôi yên a!”

“Không muốn bị người khác nói, thì không nên phạm lỗi, mà đã phạm lỗi thì không nên có tư cách được oán giận bất cứ cái gì.”

Phương Nguyệt Tầm không giống như Long Nghiễn, cậu càng tức giận thì khuôn mặt càng hồng hào lợi hại hơn. Phương Nguyệt Tầm tức đến cả mặt đều đỏ đã quên mất trong tay cậu còn cầm mảnh vỡ của cái chén, nắm chặt tay liền rất nhanh chảy máu, mà cậu một chút cũng không cảm thấy đau đớn. Bước nhanh đến trước mặt Long Nghiễn, trong đôi mắt mơ hồ có một chút nước.

“Anh có để cho tôi yên được không? Tôi thích bị thương là chuyện của tôi, tôi đập vỡ đồ của anh thì sẽ bồi thường cho anh! Cho dù tôi là tiểu quỷ gì đi nữa thì so với anh vẫn tốt hơn rất nhiều!”

“Chỗ nào của cậu so với tôi tốt hơn chứ?”

“Ít nhất tôi sẽ không hạ thấp người khác! Tôi biết ngay từ đầu anh đã khinh thường tôi, anh cho là anh có tiền thì mọi người đều phải cung kính với anh, đều phải coi anh như quốc vương mà kính trọng sao, tất cả mọi người trong mắt anh đều không đáng một đồng! Mang bộ dạng có tiền thực sự rất giỏi sao? Bên cạnh anh trừ bỏ Đổng tiên sinh còn người bạn nào khác không? Có người từng nói “Cám ơn” với anh chưa? Có người . . . . . . .”

“Tôi không cần những thứ này!”

“Anh chính là cái loại người được gọi là “Kẻ có tiền đáng thương”. Không có ai thiệt tình muốn kết giao với anh đâu, người như anh nhất định sẽ sống cô độc đến già!”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Long Nghiễn trở nên thật đáng sợ, trong ánh mắt của hắn thực sự sắp phun ra lửa. Mà Phương Nguyệt Tầm lệ đã rơi đầy mặt, tay không ngừng chảy máu, mà không hề cảm thấy đau đớn, có lẽ cái đau trong lòng đã chiếm cứ tất cả. Hai người đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn đối phương, ngực không ngừng hô hấp dồn dập.

Long Nghiễn phát ra hơi thở ồ ồ, căm tức trừng trừng nhìn Phương Nguyệt Tầm. Xoay người trực tiếp đi ra khỏi nhà.

Phương Nguyệt Tầm nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, dần dần ngồi sụp xuống khóc càng lúc càng lớn. . . . .

END 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.