CHƯƠNG 7
Bắt đầu từ đêm hai người cùng ăn khuya với nhau, thời gian Phương Nguyệt Tầm nói chuyện với hắn dần dần nhiều hơn, cho dù là sớm hay muộn gì cũng cùng ngồi ăn chung trên một cái bàn. Phần lớn đều do Phương Nguyệt Tầm lải nhải chuyện nam tào bắc đẩu, mà Long Nghiễn vẫn duy trì khuôn mặt không chút thay đổi ngồi một bên lắng nghe Phương Nguyệt Tầm kể chuyện lần đầu tiên nấu cơm đã đốt cháy cái tạp dề, nghe Phương Nguyệt Tầm kể chuyện lần đầu tiên đánh nhau với bạn học, nghe Phương Nguyệt Tầm kể chuyện ngủ gật trong lớp bị thầy giáo phạt đứng đến hết giờ, nghe Phương Nguyệt Tầm kể chuyện lén đem đồ ăn tự nấu cho bạn học ăn kết quả người bạn học kia phải vô bệnh viện truyền tới tận ba chai nước biển . . . . .Long Nghiễn lắng nghe giọng nói êm tai của Phương Nguyệt Tầm, nhìn Phương Nguyệt Tầm tươi cười sáng lạn rất đáng yêu, không biết vì cái gì lúc này so với bất kỳ lúc nào khác đều có cảm giác ấm ấp hơn.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, tổng giám đốc!”
“Chuyện gì?”
Lúc hắn đang xuất thần có người đã kêu đến hai ba tiếng mới nghe làm cho mọi người xung quanh mang một tinh thần không yên nhìn Long Nghiễn, vị tổng giám đốc này ngay cả một giây cũng có thể tàn nhẫn lợi dụng để trách mắng nhân viên vậy mà bây giờ ngồi ở chỗ kia ngẩn người!?
Đỉnh đầu đầy mây đen cầm văn kiện ký tên vào đưa cho thư kí, nàng cẩn thận nhận lấy rồi lập tức rời khỏi văn phòng của vị tổng giám đốc rất quỷ dị này.
Long Nghiễn cầm lấy tách cà phê mà thư kí đã pha uống một ngụm cảm thấy không ngon bằng ở nhà, trong đầu lại suy nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu kia. Lúc tức giận thì đỏ mặt, buổi sáng chào hỏi thì mang khuôn mặt không tình nguyện, lúc xin lỗi thì thẹn thùng khẩn trương, làm vỡ cái gì đó thì đau lòng hối hận, lúc buồn thì đáng thương ủy khuất, lúc vui vẻ thì sáng lạn tươi cười, khi căm tức thì nhăn nhíu mặt mày. . . . Mỗi một cái biểu tình đều cảm thấy rất đáng yêu.
Từ lúc mười hai tuổi đã bắt đầu sống một mình. . . . . Còn hắn lúc mười hai tuổi thì bên người có rất nhiều người hầu chiếu cố, nghỉ đông và nghỉ hè được mẹ dắt đi công viên giải trí chơi. . . . . Cậu sống một mình như vậy. . . . . .từ lúc nào bắt đầu học được sự nhẫn nại trong cô đơn lạnh lẽo? Nếu không thì hiện tại sao có được nụ cười tươi sáng như vậy?
Long Nghiễn không khỏi hồi tưởng lại lúc ba mẹ hắn cùng qua đời, lúc ấy hắn mười sáu tuổi, giống như mất đi tất cả, trái tim trống rỗng, cảm giác không hề chân thật, cứ như ảo giác. Nếu lúc đó không có dưỡng phụ bên người nhất định hắn sẽ hư hỏng mất, có thể không đợi đến lúc học được tính nhẫn nại thì đã hư hỏng mất rồi. Mà cậu, bây giờ còn có thể cười đến sáng lạn như vậy, từng bước cố gắng. . . . . .Cậu so với hắn chẳng phải kiên cường hơn rất nhiều sao?
Dưỡng phụ dạy hắn rất nhiều điều, không kịp hiểu hết cũng bất tri bất giác đi tới thời điểm hôm nay. Đứa bé kia thuần khiết, kiên cường, so với mình rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi muốn chiếm cứ, muốn bắt lại đem giấu ở một nơi bí mật.
Phương Nguyệt Tầm, Nguyệt Tầm. . . . .Tên cũng xinh đẹp giống người.
Cây bút trên tay Long Nghiễn không biết từ khi nào đã viết xuống hai chữ – Nguyệt Tầm.
—~~~—
Phương Nguyệt Tầm muốn mua thêm nước trái cây để đặt vào tủ lạnh, cậu khẽ cắn môi liều mình dưới ánh mặt trời chói chang đi ra khỏi nhà.
Thân thể cậu cũng không phải rất gầy yếu, mà chỉ không thể chịu được nhiệt độ quá lạnh hoặc quá nóng. Mùa hè đứng dưới ánh nắng quá lâu sẽ phát sốt, mùa đông đứng ở ngoài quá lâu cũng sẽ phát sốt. Cho nên, Phương Nguyệt Tầm vào hai mùa này sẽ hạn chế đi ra ngoài, cho dù bắt buộc phải đi cũng là đi một chút rồi đứng dưới mái hiên của căn nhà nào đó nghỉ mệt. Từ khi vào làm việc trong nhà của Long Nghiễn, cậu gần như mỗi ngày đều phải đi ra ngoài, đây là một việc khiến cho cậu rất đau đầu.
Đội nón, ngượng ngùng mở cây dù giống nữ hài tử, Phương Nguyệt Tầm đi không bao lâu liền cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng. Chui vào siêu thị giống như cá trở về với biển rộng, Phương Nguyệt Tầm thật sự rất biết ơn khoa học kỹ thuật phát triển mới có thể làm cho cậu hưởng thụ được hơi lạnh trong thời tiết oi bức này.
Trái cây cầm trong tay cũng không phải rất nặng nhưng vẫn nên trở về nhà. Phương Nguyệt Tầm lúc nào cũng rất tiết kiệm, cho dù hiện tại cậu chi tiêu không phải là tiền của mình, nhưng cũng không có lãng phí. Việc này làm cho tên khách hàng của cậu cảm thấy rất kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy người nào tiết kiệm đến như vậy, hơn nữa còn là một đứa nhỏ! Không cần nói tới việc Long Nghiễn mỗi ngày đều để tiền trên bàn trong phòng khách cho cậu mua nguyên liệu nấu ăn và mua một số đồ dùng sinh hoạt khác, cũng không cần nói tới số tiền này làm cho Phương Nguyệt Tầm căn bản đem Long Nghiễn trở thành loại người “cao thủ tiêu xài, thiên tài lãng phí”. Mỗi ngày Long Nghiễn về đến nhà đều thấy trên bàn còn lại không ít, có thêm cả một danh sách chi tiêu ghi rất rõ ràng. Mỗi một thứ đều nhớ rành mạch, những việc như thế này người hầu trước kia chưa bao giờ làm. Ngay từ đầu Long Nghiễn cứ tưởng rằng trình độ cuộc sống của hắn sẽ giảm xuống, hoàn toàn không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế này, sớm hay muộn cũng được dùng bữa cơm rất phong phú thơm ngon, trừ bỏ việc hắn chỉ định những loại thức uống mua ở bên ngoài, những thứ còn lại đều làm cho Long Nghiễn phi thường vừa lòng. Tuy rằng Long Nghiễn chưa bao giờ tính toán những khoản chi tiêu trong nhà, nhưng trong lòng vẫn có một chút hiếu kỳ, hắn chỉ quan tâm việc Phương Nguyệt Tầm mỗi ngày đi mua cái gì chứ hoàn toàn quên đi số tiền còn thừa lại là bao nhiêu. Kết quả đúng là khiến cho Long Nghiễn có chút kinh ngạc, có chút hoài nghi và một chút u ám.
………
Đi đến khu phố nhỏ gần nhà mới nhìn thấy phía trước có công trình đang thi công, mặt đất bị đào thành một cái hố thật lớn thật dài. Tất cả chiếc xe muốn chạy lên đều bị bắt ngừng lại, mọi người đều tìm đường khác mà đi.
Phương Nguyệt Tầm đành phải xoay cái thân nhỏ luồng sát vào cánh cửa của các nhà kế bên để về nhà.
Thời điểm mở cửa vào nhà, trên trời bỗng dưng chuyển sang âm u, đừng đợt sấm chớp vang lên dữ dội.
Lúc ra khỏi cửa ánh mắt trời còn làm cho người ta chói mắt, những đám mây đen này không phải trốn đâu đó ngủ gật chứ. Không khí hỗn loạn làm cho người ta cảm thấy phiền muộn, chỉ có nhánh cây rung rinh bị gió thổi tạo nên cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Long Nghiễn quay kiếng xe xuống, làm cho hương vị mưa đất thổi vào, nhưng lúc này cũng không làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.
“Tổng giám đốc, con đường phía trước hình như không cho đi.”
Tài xế lái xe chạy cách khu phố nhỏ gần nhà một chút liền ngừng lại, công trình phía trước là nguyên nhân khiến cho ùn tắc giao thông. Long Nghiễn nhìn những con đường khác có thể đi, nhưng nơi đó cũng đông nghẹt xe. Đành phải phân phó tài xế cứ lái xe trở về, một mình mở cửa tính sẽ đi bộ về nhà.
Phải đi gần hai mươimét mới về được tới nhà, bầu trời nhẹ nhàng mưa nhỏ, còn chưa tới mức làm cho người đi đường gấp gáp vội vàng.
………
Phương Nguyệt Tầm đem cơm nước nấu nướng xong xuôi, đi đến phía cửa sổ nhìn mưa rơi càng lúc càng lớn, trong lòng mơ hồ nhớ tới đoạn đường đang thi công.
Gió thật sự rất lớn, người trên đường đều bị cơn mưa to bất thình lình khiến cho trở tay không kịp. Rất nhiều người lấy tay che đầu cố hết sức chạy, tìm một chỗ gần nhất để tránh cơn mưa này.
Long Nghiễn cùng rất nhiều người giống nhau đứng dưới mái hiên của một cửa hàng để trú mưa.
Bầu trờ càng lúc càng trở nên âm u, mưa to kèm theo gió lớn thổi rất mạnh. Bên cạnh Long Nghiễn có một đứa bé mặc áo mưa hưng phấn đưa tay ra hứng nước mưa, dường như không có chút nào sợ hãi mưa to gió lớn này.
Gió, liên tiếp thổi làm nước mưa tạt vào, nơi đây mới đầu chỉ có hai người đứng bây giờ đã trở thành một tập thể. Hắn lẫn trong đám người đó có chút bá đạo.
Long Nghiễn chán ghét trời mưa, chán ghét cơn gió thổi qua. Điều này làm cho hắn nhớ tới câu chuyện rất lâu trước kia. . . . . Lúc ấy cũng có mưa to gió lớn giống như bây giờ, bất luận người có tâm tình tốt thế nào cũng bị phá hư. Khi đó một mình đứng dưới mái hiên trú mưa, khi đó hắn chỉ mới mười bảy tuổi, khi đó cha mẹ hắn cũng vừa qua đời chưa tới sáu bảy tháng, khi đó hắn bị những người vong ân bội nghĩa đuổi ra khỏi nhà, và khi đó hắn cũng không có nhà để về.
Long Nghiễn lúc mười bảy tuổi vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô có chút dịu dàng, lặng yên. Trong một đêm đã mất đi hai người thân duy nhất, chưa hết bi thương đã bị một đám người mà bình thường hắn gọi là chú, là dì dùng thủ đoạn bẩn thỉu, trong đêm mưa lớn đuổi hắn ra khỏi nhà. Long Nghiễn đứng trong dòng người thưa thớt, chỉ có thể tìm một mái hiên để che thân thể ướt đẫm nước mưa. Hắn bất lực, chết lặng nhìn từng người trước mắt được người thân, bạn bè đến đón về, trên mặt bọn họ đều nở một nụ cười ấm áp, sự ấm áp đó hung hăng chà xát trái tim đau đớn của Long Nghiễn, hắn bây giờ cái gì đều không làm được. Trên người thậm chí không có cái điện thoại để gọi cho ông ngoại ở nước ngoài xin một chút tiền. Dựa vào mặt tường lạnh như băng từ từ ngồi xuống đất, lần đầu tiên Long Nghiễn mới hiểu được, mình sống trong thế giới này thật nhỏ bé vô lực, nhỏ bé đến nổi hắn chỉ có thể ngồi co ro như vậy, vô lực đến nổi trừ bỏ hô hấp ra hắn chẳng biết làm gì. . . . . Cho đến khi, hắn bị cơn sốt cảnh cáo nếu không đứng lên, chắc chắn sẽ chết, Long Nghiễn chống tay lay động thân thể trong trời mưa to đi đến nhà Đổng Thiên Phi, lần đầu tiên trong đời nói lời cầu xin người khác, “Thiên Phi, giúp tôi.”
Gọi điện thoại cho ông ngoại, nhận được cái tin mà ngay cả hắn cũng không biết chính là cái biệt thự kia thuộc về Long gia, Long Nghiễn suốt ba bốn ngày không có đi ra ngoài. Ông ngoại tựa hồ biết rất rõ ràng hắn đang suy nghĩ cái gì, cho nên không bao giờ cho người khác đi quấy rầy hắn. Mười bảy năm hắn học cách sống, học cách làm người, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi hoàn toàn đảo điên hết tất cả những cái gọi là giá trị sống, là nhân sinh quan. Khi hắn một lần nữa mở ra cánh cửa công bằng, đã cảm thấy trong thân thể có một vài thứ quan trọng nhất bị phong ấn biến mất vô tung vô ảnh.
Phá hủy, tiêu diệt, thương tổn, cướp đoạt, đập nát, Long Nghiễn giống như con dã thú đói khát cực kỳ liều mạng hút lấy huyết nhục của những người phản bội, làm cho bọn họ tan xương nát thịt ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, làm cho bọn họ nghĩ đến cái tên của hắn sẽ phát điên lên! Ba năm, hắn trong ba năm đem những người đó nhốt vào địa ngục, nhưng vẫn không thể thể giải quyết được cái cảm xúc trong lòng hắn, là thống hận? Hay là phẫn nộ? Long Nghiễn cảm thấy trong ngực trống rỗng, trống đến nổi hắn không thể tìm thấy bất kỳ cái gì để lấp đầy khoảng trống đó, trống đến nổi làm cho hắn quên đi rất nhiều việc.
Long Nghiễn chán ghét trời mưa, đặc biệt kèm theo những cơn gió thổi mọi thứ bay tán loạn.
Đã lâu rồi không có nhớ đến chuyện trước kia, đến khi đứa nhỏ kế bên người bị mẹ ôm lấy bất mãn kêu lên vài tiếng mới làm cho Long Nghiễn tỉnh dậy. Tâm tình so với thời tiết còn tồi tệ hơn.
Thở dài một hơi, cảm xúc nôn nóng làm cho Long Nghiễn chán ghét cảnh chờ đợi này. Hắn liền bước đi vào cơn mưa.
Mưa xối xả trên người thực sự không hề thoải mái, đoạn đường hai mươi mét cũng cảm thấy dài hơn.
“Anh bị điên a?!”
Chợt nghe được một giọng nói làm cho Long Nghiễn kinh ngạc, người trước mắt mặt nhăn mày nhíu trừng mắt nhìn hắn, dường như đang nhìn một người phạm sai lầm.
Cậu, cậu tại sao. . . . .?
Phương Nguyệt Tầm cố gắng nắm chặt cây dù bị gió thổi quần quật thở phì phì nhìn người đang ướt sũng trước mắt, vừa đi qua vừa quở trách.
“Mưa lớn như thế, tại sao không tìm một chỗ để trú? Nếu biết như vậy thì tôi nên đến đón anh sớm một chút. Thực chưa từng thấy qua người nào giống anh, anh làm vậy rất dễ sinh bệnh, anh dầu gì cũng là người trưởng thành, ngay cả điểm ấy cũng không hiểu sao?”
Đây là cái gì mà chạm được vào vết bẩn trong lòng? Đây là cái gì mà làm cho lòng ngực dấy lên ngọn lửa? Đây là cái gì làm cho thế giới đầy tạp nham trong mắt lại trở nên trong suốt thuần khiết? Biểu tình Long Nghiễn rất kinh ngạc, đó là cảm nhận từ trong nội tâm hắn, còn đến từ sự trách cứ đầy thân thiết của người trước mặt này sao? Bất luận đáp án là cái gì cũng không quan trọng, Long Nghiễn theo bản năng nhận lấy sự ấm áp đó.
“Anh làm cái gì? Anh bị ướt nhẹp rồi còn không mau đi! Thật là, không biết vì sao có thể lên đến chức vụ cao như thế, được rồi, đi nhanh lên, mưa càng lúc càng lớn a.”
Đối với Phương Nguyệt Tầm mà nói thì Long Nghiễn quả thật cao hơn cậu một chút, cậu chỉ có thể nâng cả cánh tay mới miễn cưỡng giúp Long Nghiễn che dù, mà chính cậu lại bị mưa ướt.
Long Nghiễn nghe thấy giọng nói của cậu, nhìn thấy ánh mắt của cậu. . . . . .trộm nở nụ cười. Từ bàn tay Phương Nguyệt Tầm tiếp nhận cây dù còn tay kia thì ôm lấy bờ vai cậu.
Tiếp xúc gần như thế này khiến cho Phương Nguyệt Tầm đỏ mặt, thân thể theo đó cũng trở nên cứng ngắt.
“Tại sao lại tới đón tôi?”
Giọng nói của Long Nghiễn trầm thấp khiến cho người nào nghe được cũng rất yêu thích.
“Tôi biết ở phía trước đang thi công, con đường khác lại có rất nhiều xe. Tôi nhớ anh có thể, chính là có thể a, không mang theo dù. Cho nên. . . . . Tôi nguyên bản muốn lấy theo cây dù của anh nhưng lại tìm không thấy, cho nên đành phải lấy cây dù của mình.”
“Tôi không có dù.”
“Không có?”
“Ừ.”
“Không có nhưng không nghĩa là không mắc mưa a.”
“Ngày mai cùng đi mua dù.”
Cánh tay trên vai Phương Nguyệt Tầm dùng một chút lực kéo vào, làm cho cậu càng thêm dán sát vào lòng ngực của hắn. Hai người cũng không có nói gì, sưởi ấm lẫn nhau cùng đi về nhà.
END 7