Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 14: Chương 14




“Vận may không tốt”

...

Cuối cùng anh chàng quỷ tránh được một kiếp...

Bởi vì Kinh Tửu Tửu đợi chút xíu đã mất kiên nhẫn cúi đầu, thì thầm với Bạch Ngộ Hoài: “Chúng ta đi lẹ đi.”

Bạch Ngộ Hoài đành phải khiêng cậu ra ngoài trước.

Cả lũ quỷ không đứa nào dám đuổi theo, chỉ vây Kinh Hạo chật như nêm cối.

Bạch Ngộ Hoài vừa ra ngoài, Quý Mạnh cũng vừa dẫn bác sĩ và bác sĩ chạy tới.

Quý Mạnh lúng túng nói: “Tôi nghe tiếng kêu “Quỷ” bên trong, nên mới...”

Lúc này bác sĩ và y tá đã đẩy cửa bước vào, có lẽ sẽ kịp thời giúp Kinh Hạo tỉnh táo lại, sau đó “hân hạnh” nhận thêm một đợt uy hiếp khác.

Bạch Ngộ Hoài thản nhiên bảo: “Ừm, chắc là đầu óc anh ta có chút vấn đề.”

Hiếm khi nào Quý Mạnh nghe Bạch Ngộ Hoài thẳng thắn nói người khác như vậy. Rốt cuộc Kinh Hạo phải khùng điên đến mức nào đây? Nhất thời Quý Mạnh xấu hổ muốn xỉu, ước gì mình có thể phủi sạch sẽ quan hệ với Kinh Hạo.

Bạch Ngộ Hoài nói xong cũng rời đi.

Quý Mạnh hít sâu, dứt khoát xoay người đi luôn.

Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, Kinh Tửu Tửu mới leo xuống khỏi cổ Bạch Ngộ Hoài, ngay lập tức anh cũng bung dù ra.

Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu núp dưới tán dù, thở phào nhẹ nhõm: “Nãy giờ ở đó, không biết sao tự nhiên tôi thấy đói quá chừng. Đáng ra tôi phải không có cảm giác đói mới đúng. Nhưng tôi lại thấy rất đói, đói đến nỗi cứ như chỉ cần há miệng ra là có thể nuốt hết bọn họ vào bụng luôn.”

Đây là bản năng của một ác quỷ cường đại.

Những ác quỷ sẽ cắn nuốt quỷ hồn khác để làm bản thân lớn mạnh hơn.

Kinh Tửu Tửu mạnh hơn nhiều so với những con quỷ đó, chỉ cần trong đầu cậu có một xíu ý niệm nhỏ thôi là có thể hút luôn mấy con quỷ xung quanh vào miệng.

Bạch Ngộ Hoài hỏi: “Cậu thấy bọn họ ăn ngon không?”

Trong đầu Kinh Tửu Tửu hiện lên cảnh tượng máu thịt be bét, đầu treo lủng lẳng eo gãy lặc lìa. Cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Noooo!!!! Không ăn được đâu!”

“Tôi mún ăn phật nhảy tường, hạnh nhân phật thủ, cua cay... cơ.”

Bạch Ngộ Hoài im lặng hồi lâu, đến khi hai người đều lên xe mới bảo: “Sẽ được ăn.”

Bỗng Bạch Ngộ Hoài quay qua hỏi cậu: “Cậu có muốn đi gặp Kinh Đình Hoa không?”

Kinh Tửu Tửu rất bình tĩnh: “Gặp cũng vô dụng thôi, ông ta không nhát gan với lại đần độn như Kinh Hạo đâu. Ổng cũng không sợ quỷ. Nếu bể cá cũng liên quan tới ông ta thì chắc chắn là ổng đã chuẩn bị đạo sĩ để chờ tôi từ lâu rồi.”

Bạch Ngộ Hoài khẽ ừ một tiếng.

Thật ra mấy người thiên sư đó đã không thể động đến Kinh Tửu Tửu nữa, ma quỷ bước ra từ trận pháp âm tà sao có thể tầm thường được?

Nhưng nhà họ Kinh có thể bày ra trận pháp lớn như vậy, chắc chắn sau lưng có cao nhân chỉ đường. Không cần biết những người kia là do được thuê hay vốn dĩ hám lợi của nhà họ Kinh, hễ tham gia vào chuyện này thì một mống cũng đừng hòng thoát.

“Bố trí bể cá chỉ để vận may có thể sinh sôi liên tục... Ổng không sợ quỷ, nhưng sure kèo là ổng sẽ sợ vận may trở nên kém đi.” Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm.

“Đúng vậy.” Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài rơi vào khuôn mặt Kinh Tửu Tửu.

Thiếu niên ngây thơ nhưng không ngu ngốc, hiểu chuyện thấu lòng người nhưng chẳng lõi đời, có thù trả thù nhưng không sa vào cơn hận đời mà làm tổn thương người khác.

Đây là kiểu người hoàn hảo nhất trên thế gian này.

Là kiểu người khiến người ta không thể nhịn được muốn dâng hiến tất cả cho cậu, để cậu ngồi ngay ngắn trên ngai vàng không cần phải khom lưng cúi đầu.

Bỗng dưng Kinh Tửu Tửu ngoái lại hỏi: “Anh chuẩn bị điện thoại cho tôi chưa vậy?” Nói đoạn, cậu dùng giọng điệu không biết học được ở đâu mà lấy lòng gọi anh một tiếng: “Anh Bạch.”

“Anh Bạch ơiii?”

Trái tim Bạch Ngộ Hoài run lên, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì: “Xong rồi.”

Kinh Tửu Tửu vui vẻ: “Toẹt vời, Mạnh Hòa Tân cho tôi nick Wechat của ảnh, tôi còn chưa có điện thoại để add ảnh nè!”

Bạch Ngộ Hoài: “...”

Thật ra trẻ nhỏ chơi điện thoại nhiều không tốt đâu.

Quỷ nhỏ cũng vậy.

Nhưng ba mươi phút sau, Kinh Tửu Tửu vẫn thành công hốt điện thoại vào tay.

Lúc biến thành trạng thái quỷ hồn thì chơi điện thoại hơi phiền. Nhưng sau khi linh hồn ngưng tụ thành thực thể thì dễ hơn nhiều.

Vì vậy mà hôm nay, Kinh Tửu Tửu ngưng tụ thực thể hai tiếng đồng hồ.

Bạch Ngộ Hoài đi từ phòng sách sang phòng ngủ, từ phòng ngủ vào phòng tắm, rồi từ phòng tắm bước ra ngoài, cứ thầm lặng mà đi tới đi lui quẩn quanh.

Anh thực sự không nhịn được bước tới bên cạnh Kinh Tửu Tửu, lơ đãng hỏi: “Chơi đủ chưa?”

Kinh Tửu Tửu: “Đủ rồi đủ rồiiiii.”

Bạch Ngộ Hoài liếc cậu: “Cậu tám chuyện với Mạnh Hòa Tân những hai tiếng đồng hồ?!”

“Đâu có đâu...”

Sắc mặt Bạch Ngộ Hoài dịu hơn xíu: “Ừm.”

Kinh Tửu Tửu: “Không chỉ có Mạnh Hòa Tân đâu ạ.”

Bạch Ngộ Hoài:???

“Còn ai nữa?”

“Ảnh hậu Đào, đạo diễn Hướng, Doãn Kiên,... mấy người hôm đó không à.”

Khá lắm, chỉ một buổi họp đọc kịch bản mà gần nửa người trong số đó đã ngồi chat chít tám nhảm với cậu!

Bạch Ngộ Hoài belaik: “...”

“Bọn họ liên lạc với cậu từ lúc nào?”

Quỷ nhỏ lén anh chơi với người khác sau lưng?

“À, mới đây luôn nè, Mạnh Hòa Tân đưa danh thiếp của tôi cho bọn họ.” Kinh Tửu Tửu cất điện thoại, “Tám chuyện xong rồi.”

Không đợi Bạch Ngộ Hoài lên tiếng lần nữa, Kinh Tửu Tửu đã khai tất: “Bọn họ hẹn tôi đi xem kịch bản mới của họ á, tôi đi được hông?”

Bạch Ngộ Hoài: “Hên xui.”

Kinh Tửu Tửu thăm dò nét mặt anh: “Anh Bạch, anh Bạch ơi, em đi được hông anh?”

Bạch Ngộ Hoài: “... Xem lịch đã. Để tôi bảo người đại diện kiểm tra thời gian.”

Sau đó Kinh Tửu Tửu vô cùng vui vẻ đi ngủ. Truyện hay luôn có tại * T RÙMTRUYỆN.VИ *

Kinh Hạo thì mất ngủ.

Gã không ngờ mình chỉ vào viện một chuyến, lại chẳng thể xuất viện.

Chỉ cần gã vừa mở mắt, là sẽ thấy đủ loại ma quỷ chết thê thảm. Lũ quỷ đó ghé vào người gã, dựa vào giường gã, treo lơ lửng trên trần nhà... Rõ ràng là những con quỷ khác nhau, nhưng dường như chúng đều là vô số hóa thân của Kinh Tửu Tửu.

“Trả mạng cho tôi~” Giọng nói âm trầm của bọn họ chui vào lỗ tai gã.

Kinh Hạo sợ run bần bật.

Gã cũng không biết “ba ngọn lửa” trên người mình đang càng lúc càng lay lắt. Cũng vì vậy mà càng ngày càng có nhiều ma quỷ để mắt tới gã.

Gã bấm chuông kêu y tá, gọi bác sĩ nhưng đều vô dụng.

Bác sĩ và y tá có nhìn thấy gì đâu.

Thậm chí có lúc lũ ma quỷ kia còn cố ý đứng sau lưng y tá, hơi cúi người, một cái đầu rơi vào ngực Kinh Hạo làm gã sợ hãi la oai oái.

Chịu tra tấn mới một ngày một đêm, quầng thâm dưới mắt Kinh Hạo đã thâm đen như gấu trúc.

Bác sĩ và y tá ra khỏi phòng, tiếng thở dài truyền thẳng vào tai Kinh Hạo.

“Có khi nào Kinh tổng bị stress dữ quá rồi mắc bệnh về thần kinh chăng? Hay là gọi ngài Kinh đến xem sao?”

Tôi không bị bệnh!

Kinh Hạo gắng gượng đứng dậy, sợ sau khi Kinh Đình Hoa đến đây sẽ tước bỏ quyền lợi của gã.

Gã gọi điện kêu trợ lý tới đây, lại gọi thêm vài idol trẻ đi theo mình. Bọn họ còn trẻ, lửa trên người mạnh.

Sau đó gã không dám nán lại nữa, vội vàng làm thủ tục xuất viện.

Một lũ quỷ chen chúc ở cửa chính bệnh viện nhìn theo bóng lưng Kinh Hạo: “Ha ha ha ha!”

“Thằng này ngu vãi cứt!”

“Cái câu trả mạng cho tôi không phải là lời thoại trong phim kinh dị sao? Nó sợ gì ta?”

“Chắc là làm chuyện xấu nên nhột chứ gì.”

“Vậy lần sau hù chết nó...”

Kinh Hạo đi phía trước, chỉ thấy trong màng nhĩ toàn là tiếng ma quỷ đang cười.

“Nhanh lên! Đi mau!”

Ba idol bồ nhìn tui tui nhìn bồ, nghĩ bụng không lẽ Kinh tổng có bệnh tâm thần thật nha?

Kinh Hạo không dám về nhà một mình, bèn dứt khoát đặt phòng khách sạn, ngày nào cũng chọn một idol trẻ đi theo mình như Vua Chúa tuyển phi, nhưng chính gã lại không bước chân ra khỏi phòng.

Kinh Đình Hoa nghe cấp dưới báo cáo, mắng: “Đồ vô dụng!”

Bên phía Cừu đại sư tạm thời không có tin tức gì.

Nhưng mà không có tin tức chính là tin tức tốt. Nếu có chuyện, nhất định ông ta sẽ vội vàng báo cáo.

“Chuẩn bị xe xong chưa?” Kinh Đình Hoa hỏi.

“Xong rồi ạ.”

“Đi thôi.”

Hôm nay có một sự kiện của hội thương mại rất quan trọng, ngoài những người trong giới kinh doanh thì còn có người đến từ các cơ quan ban ngành của Chính phủ đến tham dự.

Từ trước đến nay, Kinh Đình Hoa luôn đóng vai trò quan trọng trong các hoạt động như vậy. Nhưng trước khi Kinh Đình Hoa tới, phóng viên đã sôi sục từ lâu.

“Đó là xe của Bạch Ngộ Hoài hả? Đệt cụ, sao Bạch Ngộ Hoài lại tới đây?”

“Mặc dù trong giới cũng có minh tinh làm kinh doanh, nhưng mấy ai có tư cách tới tham dự sự kiện của hội thương mại đâu?”

“Tin lớn đó! Trước kia còn không biết, rốt cuộc Bạch Ngộ Hoài sáng lập công ty gì...”

Bạch Ngộ Hoài không xuống xe, anh ngồi bên trong chơi game di động với quỷ nhỏ.

Trước nay hai người chưa bao giờ chơi bất cứ game nào tương tự, nên bắt đầu rất chật vật.

Người đại diện ngồi phía trước, nghe câu “Bạn đã chết” vang lên từ đằng sau mà vẻ mặt chết lặng... Gần đây hắn càng lúc càng không hiểu nổi cậu Bạch.

Cố tình đến hội thương mại nhưng lại không xuống xe?

Phóng viên đợi một hồi vẫn không thấy bóng dáng Bạch Ngộ Hoài đâu, cũng chỉ đành im lặng.

Mãi cho đến khi xe của Kinh Đình Hoa đến nơi, bọn họ mới xông lên.

Gần đây đề tài về vị thiếu gia chưa từng thấy mặt của nhà họ Kinh rất hot đó nha!

“Ngài Kinh!”

“Ngài Kinh có thể cho chúng tôi biết thông tin về Kinh Tửu Tửu được không? Có đúng cậu ấy là con của ngài không? Vì sao trước đây chưa bao giờ nghe nhắc đến cậu ấy?”

Kinh Đình Hoa mỉm cười: “Đúng, đúng thật là con của tôi. Các bạn thấy ảnh của nó rồi chứ? Rất xinh đẹp nhỉ?”

Phóng viên vô thức gật đầu, gật đâu xong mới nhận ra quyền dẫn dắt ngôn luận đã rơi vào tay Kinh Đình Hoa.

“Cũng vì vậy nên gia đình mới không muốn tùy tiện công khai ảnh chụp của nó. Lần này cũng là trời xui đất khiến.”

“Vậy cậu ấy còn sống không?” Phóng viên vội vàng hỏi, cứ như hận không thể chọc thẳng microphone trong tay vào mặt Kinh Đình Hoa.

Kinh Đình Hoa siết chặt ngón tay, cười trả lời: “Đương nhiên là... còn sống. Tôi mong mọi người đừng nhắc lại vấn đề này nữa. Không dưng đi suy đoán xem người khác sống hay chết, như thế rất thiếu tôn trọng với người đó và gia đình của họ.”

Trong xe, Kinh Tửu Tửu vội đè vách ngăn hàng ghế sau, bảo: “Khoan đã.”

Người đại diện tò mò muốn chết.

Từ sau khi thiếu niên xuất hiện, mười lần thì đến chín lần vách ngăn hàng ghế sau được kéo xuống.

Rốt cuộc bọn họ đang làm gì?

Moa moa chụt chụt hả?

Trong đầu người đại diện nghĩ tới dáng vẻ Bạch Ngộ Hoài và thiếu niên, thực sự không tưởng tượng được cảnh tượng hai người muốn hôn nhau bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu...

Phía sau vách che mà người đại diện không nhìn thấy, Kinh Tửu Tửu buông tay, ngoảnh đầu ghé sát vào cửa sổ dòm ra ngoài.

Mà điện thoại di động của cậu lại bay lơ lửng trong xe, các phím bấm vẫn tự chuyển động.

Giồi ôi đánh địch thuận lợi hơn hẳn.

“Chúc mừng, bạn đã giành chiến thắng!”

Lúc âm thanh đó vang lên, bên ngoài chiếc xe, Kinh Đình Hoa vừa mỉm cười vừa bước lên thảm đỏ, đột nhiên ông ngã mạnh một phát.

Mọi người xung quanh bị bất ngờ, sững ra mấy giây mới phản ứng kịp, vội vàng lại đỡ: “Kinh tổng không sao chứ?”

“Sao lại thế này? Nhân viên công tác kiểm tra đi!”

Kinh Đình Hoa chưa bao giờ mất mặt như vậy, chỉ biết đứng lên, vẻ mặt thoáng sa sầm.

“Không sao.” Ông ta đẩy người bên cạnh ra.

Mọi người nhìn ông ta, tỏ vẻ hơi xấu hổ.

Trán Kinh Đình Hoa xanh luôn rồi.

Không biết cú ngã vừa rồi mạnh cỡ nào!

Sau phần này là màn cắt băng khánh thành. Kinh Đình Hoa cầm kéo lên, bên cạnh bắt đầu đốt pháo hoa. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn.

Kíp nổ xì xì nhưng một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.

“Có chuyện gì vậy? Thay cái mới đi.” Sắc mặt người bên cạnh đen kịt.

Không đợi nhân viên công tác đi lấy cái mới, dải pháo bất ngờ thi nhau nổ.

Chờ đến khi khói tan đi...

“Kinh tiên sinh, mặt ông...”

Kinh Đình Hoa nhíu mày: “Sao?”

Ông ta giơ tay sờ mặt, lúc này mới cảm thấy đau rát. Thì ra mấy quả pháo nổ văng trúng mặt ông ta.

Kinh Đình Hoa cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể nhịn xuống.

Nhưng dường như hôm nay mọi thứ đều chống lại ông ta.

Nhân viên công tác rót nước sôi nhưng bảo là nước ấm, làm Kinh Đình Hoa bị phỏng rộp một vết nhỏ.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên.

Một tấm biển rơi xuống từ tầng năm, sượt qua da đầu Kinh Đình Hoa rồi rơi tan tành trên mặt đất.

Mọi người liên tục cảm thán.

Phóng viên cũng chụp ảnh lia lịa.

Nhìn lại sắc mặt Kinh Đình Hoa... nó đen thui hà mọi người.

Ông ta ngoảnh đầu nhìn một ông già, hỏi: “Ở đây có quỷ à?”

Ông lão là người được ban tổ chức đặc biệt mời đến để trông chừng hiện trường, ông lắc đầu nói: “Có dấu vết âm khí, nhưng không có quỷ.”

Kinh Đình Hoa rũ mắt không nói gì.

Ông ta không rõ trình độ của lão già này. Được rồi, hôm nào mời Cừu đại sư đến xem thử. Cũng có thể là bản thân tòa nhà này không được sạch sẽ.

Lúc này ban tổ chức áy náy nói với Kinh Đình Hoa: “Hôm nay không biết có chuyện gì, vận may không tốt lắm...”

Vốn vẻ mặt Kinh Đình Hoa đang bình tĩnh, nhưng khi nghe được câu này thì hơi thay đổi.

Vận may... Không tốt...

Với Kinh Đình Hoa mà nói, bốn chữ này thật sự như tạc vào xương.

Kinh Đình Hoa bỗng dưng nóng nảy, ông ta lập tức yêu cầu rời khỏi đây. Những người khác cũng không lấy làm lạ. Dù sao người làm ăn cũng rất quan tâm đến cái gọi là phong thủy, hôm nay đúng là xui xẻo thật.

Ban tổ chức vội vàng sắp xếp xe để đưa ông ta về.

Kinh Đình Hoa nhìn thấy chiếc xe kia, lập tức rụt người lại: “Thôi khỏi. Tôi đi xe riêng của mình.”

Kinh Đình Hoa quay lại xe bèn gọi ngay cho Cừu đại sư.

Không bắt máy.

Đầu ngón tay Bạch Ngộ Hoài khẽ nhúc nhích, đặt điện thoại di động xuống hỏi: “Chúng ta có cần bám theo không?”

“Không cần.” Kinh Tửu Tửu thoáng dừng lại, nói: “Vận khí của một người trở nên xấu đi thì sẽ xui từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, nói chung là thở thôi cũng sẽ xui.”

“Giờ tôi muốn đi ngủ.” Kinh Tửu Tửu nói xong thì nhắm nghiền hai mắt.

Đáy lòng Bạch Ngộ Hoài khẽ thắt lại: “Được.”

Trong lâu đài Người đẹp ngủ trong rừng, Cừu đại sư nói một lúc lâu với... không khí.

Người máy nhỏ thở dài: “Hình như người này bị tâm thần giật cục rồi.”

Cừu đại sư nói xong thì mỉm cười xuống lầu, sau đó mới gọi lại cho Kinh Đình Hoa: “Yên tâm đi. Không có chuyện gì...”

Kinh Đình Hoa lại cuống quýt ngắt lời ông ta: “Vận may của tôi bắt đầu xấu đi. Lâu đài có người ghé tới, không chỉ tòa nhà chính đâu, ông phải kiểm tra thật cẩn thận...”

Kinh Đình Hoa càng nói, sắc mặt càng tái xanh: “Ông biết hậu quả rồi đấy. Nếu vận may của tôi không thể duy trì được, chẳng mấy chốc tôi sẽ gặp tai họa lớn hơn nữa. Hoặc là tai nạn xe hơi, hoặc là người đi đường thình lình móc dao giết tôi, hoặc là hỏa hoạn bất ngờ... Ông phải nhanh lên! Khẩn trương!”

Vẻ mặt Cừu đại sư vốn đang tự mãn hài lòng, nay cũng phải thay đổi.

“Cái gì?”

Ông ta cẩn thận nhớ lại những thứ mình thấy sau khi đi vào lâu đài: “Tôi bị lừa rồi!”

“Nhất định đã có người giúp đỡ đứa con trai của ông!”

Cừu đại sư vội vàng quay về.

Người máy nhỏ ghé vào cửa ngóng hồi lâu.

...Hay là để người này đưa tui đi tìm ký chủ nhở? Một hệ thống để lạc mất ký chủ nhiều ngày như vậy... tui là đứa đầu tiên đó!!!

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Ký chủ quên cưng từ lâu ùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.