Kinh Tửu Tửu ngơ ngác.
Bạch Ngộ Hoài thấy bóng lưng cậu đứng đó không nhúc nhích, anh hơi nhíu mày gạt quỷ nhỏ sang một bên, cất bước đi tới.
Kinh Tửu Tửu đã nhận ra hơi thở của Bạch Ngộ Hoài, không quay đầu lại mà nói: “Nhiều... quỷ ghê!”
Quỷ nhỏ khắp nơi.
Kinh Tửu Tửu không sợ mà chỉ thấy bụng mình hơi căng ra.
Dù là Bạch Ngộ Hoài, khi nhìn thấy cảnh tượng này anh cũng sững sờ một giây. Nhưng ngay sau đó anh bình tĩnh hỏi: “Lũ quỷ nhỏ này từ đâu tới?”
Kinh Tửu Tửu ngoảnh lại nhìn Chu đại sư.
Chu đại sư đã co rúm cả người trên ghế sofa, da đầu tê dại, ông ta nói: “Ngay vừa rồi, tôi thấy ngoài cửa sổ hình như có một cánh tay duỗi ra, mềm mềm, xanh xanh... Tôi mới nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là trẻ con đang cào cửa sổ sao? Cái khác thì tôi không biết.”
Chu đại sư giả danh lừa đảo nhiều năm nhưng chưa bao giờ được kích thích như hôm nay!
Kinh Tửu Tửu nhìn quỷ nhỏ của Quan Nham. Quỷ nhỏ bò về phía Kinh Tửu Tửu, xiêu xiêu vẹo vẹo. Cuối cùng nó bám lấy ống quần của cậu, leo đến độ cao của bệ cửa sổ rồi dừng lại. Mà lũ quỷ nhỏ ngã trên bãi cỏ cũng đứng dậy xếp chồng lần nữa, dần dần chồng đến vị trí cửa sổ.
Con ở trên cùng giơ tay định cào kính nhưng cào trúng khoảng không, chộp vào mặt quỷ nhỏ của Quan Nham.
Hai quỷ nhỏ giật mình, nhe răng gầm gừ với nhau.
Kinh Tửu Tửu: “...”
Kinh Tửu Tửu: “Có lẽ là tự chạy tới... Quỷ nhỏ của Quan Nham ấy? Nó định khử từng con quỷ kia sao?”
Bạch Ngộ Hoài: “Hẳn là vậy.”
Bạch Ngộ Hoài trả lời dứt câu, quỷ nhỏ của Quan Nham đã nhảy xuống khỏi người Kinh Tửu Tửu, ngẩng đầu nhìn lên phía cậu rồi run lẩy bẩy. Nó lại níu ống quần Kinh Tửu Tửu leo lên, nhe răng trợn mắt với đám quỷ nhỏ ngoài cửa sổ.
Xong xuôi nó lại nhảy xuống, nhìn Kinh Tửu Tửu rồi run như cầy sấy.
Lặp đi lặp lại tận sáu lần!
Kinh Tửu Tửu:?
Bạch Ngộ Hoài:?
Chu đại sư lẩm bẩm: “Tôi hình như hiểu rồi.”
Không có ai hiểu tâm tư của kẻ nịnh nọt hơn kẻ nịnh nọt!
Chu đại sư vượt qua nỗi sợ trong lòng, đứng dậy bước tới cửa sổ, nói: “Nó nhe răng với quỷ nhỏ bên ngoài, đó là đang xác lập địa vị, nói rõ ông đây không phải dạng vừa đâu. Sau đó run rẩy với cậu chủ nhỏ, điều đó cho thấy cậu chủ nhỏ càng không phải dạng vừa, cậu chủ nhỏ chính là chống lưng của nó. Nếu không phục thì nhìn cậu chủ nhỏ rồi nói tiếp...”
Kinh Tửu Tửu:???
Cái trò bắt nạt quỷ này nó dùng tới nghiện thật hả?
Trong phút chốc, trong phòng chỉ có tiếng bíp bíp của Chu đại sư.
Quỷ nhỏ của Quan Nham không hiểu Chu đại sư nói gì, thấy bọn họ không ai nhúc nhích, nó lập tức leo lên leo xuống không biết mệt, liên tục biểu diễn hai bộ mặt hoàn toàn khác là nhe răng trợn mắt rồi lại run lẩy bẩy một cách sinh động.
Hình như cuối cùng lũ quỷ nhỏ ngoài cửa sổ cũng hiểu ra, bắt đầu càng nhe răng trợn mắt dữ dội hơn.
Trong phút chốc, bên tai toàn là tiếng nghiến răng ken két.
Đối mặt với tình huống này, Kinh Tửu Tửu hơi hoang mang: “Làm sao bây giờ?”
Bạch Ngộ Hoài: “Bắt hết lại.”
Kinh Tửu Tửu: “Hở?” Cậu nói nhỏ: “Tôi ăn một hơi cũng đâu được nhiều như vậy.”
Kinh Tửu Tửu vừa dứt câu, lũ quỷ nhỏ cũng im lặng theo. Chúng nó nhìn chằm chằm vào Kinh Tửu Tửu.
Kinh Tửu Tửu: “Chúng nghe hiểu từ 'ăn' hả?”
Bạch Ngộ Hoài: “Người nuôi chúng chắc là nhắc đến từ này rất nhiều lần.” Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Ăn không hết cũng chẳng sao.”
Kinh Tửu Tửu ngạc nhiên: “Chẳng lẽ còn có thể làm thành quỷ nhỏ xông khói? Quỷ nhỏ ngâm muối? Quỷ nhỏ sấy khô?”
Chu đại sư hoảng sợ nuốt nước miếng, không phải vì thèm mà chỉ là sợ. Cái này, cậu đâu cần liệt kê nhiều món như vậy? Vừa nghe thôi đã khiến người ta nổi hết cả da gà rồi.
Bạch Ngộ Hoài: “...”
Bạch Ngộ Hoài: “Đương nhiên không thể.”
“Ồ, vậy là tốt rồi.” Kinh Tửu Tửu nghĩ lại, chắc là quỷ không có hạn sử dụng đâu nhỉ? Thật ra cậu cũng không muốn ăn lắm... nhưng sao có thể cô phụ tấm lòng của anh Bạch được?
“Có thể luyện hóa linh hồn và xương máu của chúng, cuối cùng cho vào một bầu rượu, mỗi ngày uống một chút.” Bạch Ngộ Hoài thản nhiên gợi ý, không hề cảm thấy lời mình nói còn đáng sợ hơn.
Kinh Tửu Tửu:?
Thôi... không cần.
Lũ quỷ nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Ngộ Hoài, nhìn một hồi lại rùng mình. Mặc dù trí lực của chúng có vẻ không cao lắm nhưng nhận thức về nguy hiểm là rất rõ ràng. Hơi thở của người đàn ông kia khiến chúng nó theo bản năng muốn nằm rạp xuống, thậm chí là bỏ chạy.
Đến khi ngoảnh lại nhìn Kinh Tửu Tửu, lũ quỷ nhỏ lập tức yên tâm hơn nhiều.
Đây là một con quỷ bự nè!
Bự hơn chúng nó nhiều!
Lũ quỷ nhỏ lại rú lên gầm gừ, sau đó bắt đầu bò qua cửa sổ.
Chu đại sư không khỏi thở dài: “Ngốc thật, sao chạy vào đây chứ? Chờ vào nồi hay gì?”
Lũ quỷ nhỏ túm chặt vạt áo, ống quần và cánh tay Kinh Tửu Tửu, chỉ chốc lát đã bò lên khắp người cậu.
Kinh Tửu Tửu sửng sốt đến mức hai mắt hơi trợn tròn, nhưng lần này cậu ngậm chặt miệng sống chết cũng không có ý định mở miệng, kẻo vừa mở miệng đã hút hết vào bụng.
Bạch Ngộ Hoài nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh lùng.
Anh quay bước đi lấy một cái túi từ trong phòng ngủ, cái túi kia trông đơn giản không có gì nổi bật, giống như túi dệt nhiều màu thường thấy ở công trường.
Anh cầm túi chậm rãi đến gần, một vệt sáng vàng nhạt lóe lên từ bên ngoài túi.
Một cơn gió nổi lên, gió từ ngoài cửa sổ bay vào túi.
“Vãi đạn!” Chu đại sư trợn mắt há hốc miệng.
Lũ quỷ nhỏ như bị xâu thành mứt quả, hút hết vào trong túi. Cái túi nhanh chóng phồng to... Không bao lâu sau đã chứa đầy ắp.
Bạch Ngộ Hoài cũng không ngờ có nhiều quỷ như vậy, dù buộc bằng dây thừng cũng chưa chắc đã đủ dài.
Bạch Ngộ Hoài cau mày.
Những con quỷ nhỏ còn lại hoảng sợ, sắc mặt biến từ xanh sang trắng. Chúng nó giẫm lên vai Kinh Tửu Tửu, leo lên leo xuống, chốc thì lắc tay cậu, chốc thì túm chặt quần áo cậu, cứ như đang giục cậu ra mặt đi đánh Bạch Ngộ Hoài ở phía đối diện vậy.
Còn đứa còn nắm tóc, hình như nắm chặt quá rơi mất một cọng, vội vàng đổi chiều từ trên đầu cậu xuống, giơ đôi tay tròn vo ra trước mặt Kinh Tửu Tửu: “Áu, áu!”
Kinh Tửu Tửu chỉ thấy đột nhiên bị che cả hai mắt, tầm nhìn đen kịt.
Cậu không hiểu gì đẩy quỷ nhỏ ra.
Quỷ nhỏ ríu rít nói cái gì đó nhưng bị cậu đẩy lên không trung thì đạp một cái, sau đó lại đặt mông ngồi lên vai cậu, trong quá trình còn chen rớt một con quỷ nhỏ khác.
Tầm nhìn của Kinh Tửu Tửu sáng trở lại, cậu nhìn thấy quỷ nhỏ cầm tóc mình, nhét vào miệng nhai nhai rồi nuốt.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể quỷ nhỏ đỏ bừng.
Kinh Tửu Tửu lập tức hiểu ra.
“Quỷ nhỏ toàn thân xanh lét như chúng nó là cấp thấp nhất. Con bụng đỏ như quỷ nhỏ của Quan Nham thì mạnh hơn chút. Mạnh nhất là con bị tôi ăn, toàn thân nhuốm màu máu. Quỷ nhỏ màu đỏ sẽ tấn công người.” Kinh Tửu Tửu kết luận xong hỏi Bạch Ngộ Hoài: “Đúng không?
Bạch Ngộ Hoài: “Đúng.”
“Chúng là thuốc bổ của tôi, mà với chúng, tôi cũng là thứ rất bổ dưỡng?” Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm: “Thảo nào Tà thần kia muốn để lại dấu ấn trên người tôi, nó cũng muốn ăn thịt tôi chăng?”
Bạch Ngộ Hoài lạnh lùng trả lời: “Phải.”
Vậy nên đối với tất cả quỷ thần trên đời này, Kinh Tửu Tửu chính là thứ siêu bổ dưỡng. Nếu ví lũ quỷ nhỏ này là tổ yến thì Kinh Tửu Tửu giống như linh chi nghìn năm hiếm thấy.
Nhưng sao anh có thể để Tà thần ăn thịt cậu nhóc được?
“Đám quỷ nhỏ này không muốn bị Tà thần ăn thịt. Vì thế khi nhìn thấy quỷ nhỏ của Quan Nham ở chỗ chúng ta rất an toàn, nên chúng quyết định chạy tới đây với chúng ta?” Kinh Tửu Tửu chép miệng, suy đoán.
Kinh Tửu Tửu: “Úi đừng túm tay áo tôi, nhàu nát mất. Đắt lắm đó.”
Cậu nhéo gáy quỷ nhỏ.
Bấy giờ quỷ nhỏ mới buông ra. Nhưng những con quỷ nhỏ khác vẫn đang vây quanh Kinh Tửu Tửu.
Kinh Tửu Tửu bất lực: “Chắc là chúng nó muốn tôi đánh nhau với anh một trận, chúng nó đều rất sợ anh.”
Bạch Ngộ Hoài nhìn đám quỷ nhỏ đứng đầy đất, gần như lấp đầy phòng khách sạn.
Mặc dù những sinh vật này rất phiền nhưng Bạch Ngộ Hoài vẫn đổi ý.
Anh thản nhiên bảo: “Đám quỷ nhỏ đã mất trí thông minh này cũng giống động vật nguyên thủy, dựa vào những thứ cơ bản nhất để phân biệt ai mạnh ai yếu. Chúng nó muốn dựa vào cậu, hy vọng cậu mạnh hơn tất cả mọi thứ...”
Kinh Tửu Tửu: “Ừm?”
Cho nên?
“Số lượng của chúng rất lớn và không dễ bắt. Hơn nữa không thể bỏ mặc chúng đi lại tự do bên ngoài, sẽ rất dễ xảy ra tình huống làm người khác bị thương. Mà cậu lại ăn không hết, nên biện pháp tốt nhất là...”
Kinh Tửu Tửu sững sờ tiếp lời: “Để bọn chúng nhận tôi làm thủ lĩnh? Nghe lời tôi?”
Bạch Ngộ Hoài gật đầu.
Bạch Ngộ Hoài: “Cậu muốn khiến chúng thực sự phục tùng mình thì phải để chúng thấy cậu rất mạnh, mạnh hơn tôi.”
Kinh Tửu Tửu hơi lúng túng.
Ngay khi Bạch Ngộ Hoài chuẩn bị phát huy nghề lâu năm aka kỹ năng diễn xuất ảnh đế của mình thì Kinh Tửu Tửu bỗng nhiên kêu: “Anh đừng nhúc nhích.”
Bạch Ngộ Hoài nghe vậy dừng lại không động đậy nữa.
Kinh Tửu Tửu gạt hết lũ quỷ nhỏ trên người xuống, đi vòng ra phía sau Bạch Ngộ Hoài, đứng vững rồi đu cả người lên.
Chu đại sư:!
Bạch Ngộ Hoài cứng đờ. Nhưng nghĩ lại Kinh Tửu Tửu đã làm động tác này quá nhiều lần, nên anh không có cảm giác gì khác.
Kinh Tửu Tửu nhanh chóng bò lên cổ Bạch Ngộ Hoài.
Lũ quỷ nhỏ bên dưới duỗi dài cổ ngóc đầu lên.
Chúng duỗi dài thật.
Chu đại sư nhìn thấy, trong lòng thầm mắng 'phắc phắc'.
“Sao chúng nó không có phản ứng gì khác vậy?” Kinh Tửu Tửu chép miệng.
Tuy biết cậu nhóc là quỷ nên sẽ không rơi xuống, nhưng giây phút nghe thấy giọng nói của cậu, Bạch Ngộ Hoài vẫn giơ tay lên đỡ lấy chân cậu theo bản năng.
Bạch Ngộ Hoài: “Chắc chúng nghĩ tôi là người nuôi như Quan Nham.”
Bấy giờ Kinh Tửu Tửu mới nhớ ra, ừ nhỉ, lần đầu tiên gặp con quỷ nhỏ kia nó cũng cưỡi trên cổ Quan Nham.
Nếu điều này cũng không thể nói lên mình rất mạnh...
Kinh Tửu Tửu lại nói: “Anh đừng nhúc nhích.”
“Ừm.” Bạch Ngộ Hoài đứng đó, vững vàng như một cây lao.
Cậu khom lưng nhổ một sợi tóc của anh.
Bạch Ngộ Hoài: “...”
Chưa từng có con quỷ nào có thể nhổ tóc trên đầu thiên sư.
Kinh Tửu Tửu: “Shhh.”
Kinh Tửu Tửu: “Sao tóc anh nóng thế?”
Cậu nhỏ giọng lầu bầu: “Thôi kệ đi.” Sau đó cậu liếm răng mèo hơi nhọn, toàn thân quỷ trượt xuống vai Bạch Ngộ Hoài, ôm lấy eo anh từ phía sau rồi cắn một cái vào cổ anh, tư thế như cắn một phát đứt bảy, tám mạch máu nhưng lúc hàm răng khép lại rất nhẹ nhàng.
Nhìn coi.
Lúc tui ăn thịt anh ấy, anh ấy không dám nhúc nhích luôn nhé.
Tui quá mạnh đúng hông?
Kinh Tửu Tửu bày ra vẻ mặt hung ác.
Bạch Ngộ Hoài rũ mắt, nhéo chặt ngón tay.
Cổ anh lạnh ngắt nhưng trái tim nóng rực.
Lũ quỷ nhỏ càng ra sức ngóc đầu lên, cố gắng nhìn kỹ cảnh tượng này: “Ố ố ố!”
______
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả quỷ nhỏ: Con quỷ bự này thật sự quá mạnh, quá giỏi! Quỳ lạy (???)