Editor: Yulmi2704
Thừa dịp Tô Bối ngủ say, Hồ Thừa Nghị lật người cô một cái, nhìn kỹ cũng không thấy JJ đâu.
Anh cũng nhớ lúc đầu ở tiệm thú nuôi khi kiểm tra cho vật nhỏ, nhân viên cũng nói nó là con cái.
Chẳng qua sau đó anh cũng không đi kiểm tra lại lần nữa.
Đưa tay sờ cái bụng mềm nhũn của vật nhỏ, sờ qua sờ lại, cuối cùng vẫn là không có.
Lại sờ thêm chút nữa, chắc chắn không có.
Tô Bối đang ngủ bị người ta “giở thủ đoạn” như vậy thì nào có thể ngủ thêm được nữa?
Cô giật mình, Hồ Thừa Nghị nhân lúc này bỏ tay xuống.
Tô Bối chớp mắt một cái, phát hiện mình đang nằm trên lòng bàn tay của Hồ Thừa Nghị, trợn mắt há miệng có chút mơ hồ.
Lúc đầu cô đâu có ngủ ở chỗ này.
Cô xoay người, vùi đầu vào lòng bàn tay anh: “Hừ...”
Hồ Thừa nghị khẽ cười một tiếng, dùng tay còn lại nhẹ nhàng gãi lưng vật nhỏ trong tay. Nhiệt độ trên tay anh đối với Tô Bối mà nói chính là lò sưởi ấm áp trong mùa đông.
Cô rất thích thời tiết ấm áp, sau khi rời khỏi nước E đến nơi này, cô chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp như vậy trong mùa đông.
Lúc ăn tối, Tô Bối vẫn chưa tỉnh dậy, Hồ Thừa Nghị cũng không để ý, đến nửa đêm đói thì lại ăn. Lần đầu vật nhỏ ăn đêm còn đánh thức anh dậy.
Thật ra thì lúc ăn Tô Bối cũng không phát ra âm thanh quá lớn, nhưng ban đêm yên tĩnh, hơn nữa anh rất nhạy cảm với âm thanh, không thể tránh nổi.
Lúc mở đèn lên nhìn còn bị giật mình, vật nhỏ đang ôm hạt thông trong lòng cũng sợ hãi đánh rơi. Sau đó cũng từ từ quen, không biết có phải do anh suy nghĩ nhiều không, nhưng sau mấy lần anh tỉnh dậy giữa đêm thì số lần ăn đêm của vật nhỏ càng ngày càng ít đi.
Hồ Thừa Nghị ăn tối xong mà Tô Bối vẫn còn đang ngủ, cái miệng nhỏ hơi giương lên, có phải đang buồn miệng hay không? Hồ Thừa Nghị suy nghĩ một chút, cuối cùng sờ mặt Tô Bối, nới rộng miệng cô ra một chút, sau đó nhét hai hạt thông vào miệng cô. Trong miệng tô Bối đột nhiên có thêm đồ ăn, nhưng cho dù có đang ngủ thì vẫn theo bản năng ngậm trữ trong miệng.
Vậy là được rồi, quà vặt mang theo hôm nay đã ăn hết ở công ty rồi, anh lo lúc tỉnh dậy vật nhỏ sẽ bị đói.
Tô Bối ngủ say như chết, lúc cô tỉnh lại trời đã rạng sáng.
Tô Bối cảm thấy trong miệng hơi kỳ lạ, nhè ra hai hạt thông.
Cô ngạc nhiên, suy nghĩ một chút là biết ai cho mình, bèn cảm động muốn khóc, người đàn ông này đúng là bạn tình tốt nhất!
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa có tư cách để cầu hôn, ngay cả nhà của mình mà cô cũng vẫn chưa tìm được.
Nghĩ tới đây ánh mắt Tô Bối trở nên kiên định, phải nhanh chóng liên lạc với cha mẹ, sau đó cố gắng biến thành người, đem người đàn ông này về nhà nuôi.
Tô Bối càng nghĩ càng kích động, ngay cả hạt thông cũng không đành lòng ăn, bèn đặt ở bên cạnh giường nhỏ, nhảy lên tủ đầu giường của người đàn ông, lần này ngăn kéo bị đóng chặt rồi.
Nhưng Hồ Thừa Nghị lại không có thói quen khóa tủ đầu giường, Tô Bối gắng sức kéo ra được một khe hở, sau đó chui vào.
Cô mở Ipad ra, sau đó đăng nhập diễn đàn, tìm bài đăng của mình lúc trước.
“Nhờ giúp đỡ: Chỗ tôi có một con sóc bay nước E đi lạc, là con cái nhà ai mau tới đón đi.”
Bài đăng lúc trước vẫn còn đó, không ít người nói muốn nhận nuôi, mặc dù trên bài đăng nói là nuôi nhưng thực ra Tô Bối muốn tìm cha mẹ của mình.
Trong đám người bình luận bên dưới cũng không có tên cha cô.
Vậy là vẫn chưa nhìn thấy cô sao? QAQ
Trên diễn đàn mông lung như vậy thì cô phải tìm đến bao giờ. Cha quả thực lượn lờ trên diễn đàn rất nhiều, có tài khoản thật cũng có tài khoản giả, nếu đổi sang tài khoản khác thì làm sao cô biết được?
Cách trực tiếp nhất chính là dùng phần mềm nhắn tin nước E thường hay dùng nhất, nhưng vẫn phải vượt tường lửa mới có thể dùng được.
Tô Bối không bỏ cuộc, chỉ có thể vượt tường lửa thôi. Mặc dù có chút phiền phức nhưng cũng còn hơn là chờ đợi trong vô vọng.
Cô bắt đầu kiểm tra thông tin của tường lửa, nhìn mờ cả mắt Tô Bối mới nhớ ra một chuyện. Haiz, đây là máy tính bảng tương đối cũ, nhìn là biết có lẽ Hồ Thừa Nghị đã mua từ rất lâu, hiện giờ vô dụng bị khóa trong ngăn kéo.
Mà muốn vượt tường lửa thì phải dùng phần mềm chạy bằng máy tính thông thường mới được.
Tô Bối cố gắng không buồn bực sau lần thử nghiệm thất bại này.
Sau khi thoát hết các chương trình ra, Tô Bối mở ngăn kéo, sau đó lấy đuôi đóng lại.
Nhìn khuôn mặt Hồ Thừa Nghị đang ngủ say, cô yên lặng lau nước miếng, lại nhìn cái giường nhỏ của mình một chút, rồi lại quay sang nhìn đàn ông nhà mình.
Cuối cùng không biết xấu hổ hôn lên mặt anh một cái.
(づ ̄3 ̄)づ╭~。
Mẹ nói theo đuổi bạn tình thì phải biết chủ động, nếu không đến mùa xuân là mùa phát tình sẽ trở thành người cô độc.
Tô Bối lại hôn thêm một cái nữa, sau đó quay trở về giường nhỏ của mình. Ừ, cô không phải người hèn hạ, người đàn ông này đồng ý ở chung với cô thì cũng là vì muốn trở thành bạn tình của cô rồi.
Tô Bối cúi đầu gặm hạt thông, mắt lại nhìn Hồ Thừa Nghị. Thật ra thì số lượng hạt thông tương đối ít, ăn không đủ no, nhưng cô ăn một miếng lại nhìn người bên cạnh một cái cũng đủ cảm thấy no rồi.
Cùng lúc này, trong một ngôi biệt thự nào đó ở nước E, một người đàn ông có mái tóc nâu dài nằm trên giường lướt qua lướt lại diễn đàn, đôi mắt hẹp dài không chớp lấy một cái.
Đêm đã khuya, người đó thoát ra khỏi diễn đàn, lại đăng nhập vào một trang dành cho những người nuôi sủng vật, chính là trang mà Hồ Thừa Nghị dùng.
Trong miệng thì thầm: “Vợ cũng thật là, lại còn cảm thấy không chừng đang có người nuôi Bối Bối. Mặc dù biết chắc chắn bây giờ bảo bối không sao nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không yên lòng mà.”
Ông lục tung các ngõ ngách trên diễn đàn, phát hiện đúng thật là có không ít người nuôi sóc bay, tiếp tục nhìn, nhìn đến mức mắt muốn rớt luôn...
Đột nhiên lại thấy một bài đăng, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
“Vợ, mau đến đây xem, anh thấy con gái chúng ta rồi.”
Con sóc bay đang ăn tối trên bàn không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía chồng mình, sau đó nuốt thức ăn xuống.
Lúc nhảy xuống khỏi bàn liền biến thành một cô gái trẻ trung có thân hình uyển chuyển, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, mái tóc dài màu đen búi rối sau gáy. Đôi mắt to đen láy trong veo vô cùng khả ái, nhưng vẻ mặt lại không biết làm sao nhìn người đàn ông hấp tấp đang đưa điện thoại đến trước mặt mình.
“Vợ, em nhìn xem!”
Người phụ nữ cầm lấy điện thoại xem qua một chút: “Thành phố L? Không ở trong nước E sao? Còn không phải tại anh sao, không dưng lại mang con gái ra hốc cây ngủ làm gì.”
Người đàn ông xin lỗi gãi đầu, nói: “Còn không phải là muốn cho con bé trải nghiệm cảm giác cuộc sống của tổ tiên sao...”
Người phụ nữ trả lại điện thoại, nói: “Chồng, ngày mai chúng ta đến thành phố L.”