Editor: Yulmi2704
Hồ Thừa Nghị nhìn vật nhỏ đang tập trung vào đồ ăn trước mắt, khuôn mặt nhỏ xíu tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Anh cũng không thể đi hỏi một con vật là có phải nó đã động vào Ipad của mình không.
Hồ Thừa Nghị nhìn Tô Bối, cô đột nhiên cảm nhận được, kêu lên một tiếng, ngại ngùng xoay người lại.
Hồ Thừa Nghị nói: “Sao ta lại có cảm giác mi là một yêu tinh nhỏ nhỉ...”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Trong lòng Hồ Thừa Nghị cũng không nghĩ gì, chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Tô Bối lại để ở trong lòng, cô lộ vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ há to.
Nhưng cô cũng phản ứng lại rất nhanh, làm ra vẻ mình không hiểu gì hết.
“Đúng là yêu tinh mà...” Tô Bối tự lẩm bẩm một mình, đáng tiếc vào tai Hồ Thừa Nghị lại biến thành mấy tiếng “chi chi chi“.
Anh cảm thấy mình hơi thần hồn nát thần tính, có lẽ là suy nghĩ nhiều quá rồi chăng?
Cũng may lúc trước anh đã đặt một cái camera vào trong ngăn kéo, Hồ Thừa Nghị lấy camera ra trước mặt Tô Bối.
Tô Bối kinh hãi.
Mẹ ơi, đây không phải là camera sao?
Tô Bối mở to hai mắt, sợ mình nhìn nhầm. Cũng may mắn là lúc này Hồ Thừa Nghị đang xoay người lại để lấy camera, nên không nhìn thấy vẻ mặt mà chỉ loài người mới có trên mặt cô.
Đặt camera lên mặt bàn, Hồ Thừa Nghị để gọn sang một bên, sau đó lại kiểm tra Ipad thêm một lần nữa.
Tô Bối: QAQ, run lẩy bẩy.
Tại sao lại phải đặt camera trong ngăn kéo cơ chứ? Nhất định là người đàn ông này đã bỏ vào từ trước đó, nhưng lại không dùng đến, chứ đâu có người bình thường nào rảnh rỗi đến mức làm loại chuyện nhàm chán này?
Đáng tiếc là sợ cái gì thì sẽ gặp phải cái đó. Hồ Thừa Nghị đưa tay về phía Tô Bối, cô yên lặng đặt thức ăn trên tay xuống, chạy đến lòng bàn tay người đàn ông.
Hồ Thừa Nghị đặt cô lên tủ đầu giường, chỉ vào Ipad nói: “Cho mi xem bức ảnh này.”
Tô Bối lui về phía sau một bước, có nên nhìn hay không!
Trí nhớ của cô vẫn rất tốt, ít nhất vẫn có thể nhớ rõ ràng chuyện cách đây không lâu cô đã tự chụp một bức ảnh sau đó đăng lên mạng.
Nhưng Hồ Thừa Nghị không thể nào biết được địa chỉ diễn đàn mà cô đăng ảnh được, càng không thể nào vào mục sủng vật, lại càng không thể tiện tay nhấn vào topic của cô được.
Tô Bối tự an ủi chính mình như vậy, nhưng lúc Hồ Thừa Nghị đưa bức ảnh ra trước mặt cô thì Tô Bối biết mình xong rồi.
Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Hồ Thừa Nghị quay màn hình về phía Tô Bối, ngón tay khẽ gõ lên bức ảnh, nói: “Đây có phải là mi không? Chuyện gì thế này?”
Bốn chữ cuối cùng của Hồ Thừa Nghị, chuyện gì thế này, hiển nhiên là tự hỏi tự trả lời.
Nhưng bởi vì Tô Bối quá căng thẳng cho nên không phát hiện giọng nói của anh có ý khác, cô còn tưởng đối phương đang đợi mình trả lời nên vội vàng nói: “Không, không phải vậy. Đây không phải là tôi, anh, anh có tin không?”
Tô Bối khóc không ra nước mắt, đúng là tự đào hố tự nhảy xuống mà.
Hồ Thừa Nghị sau khi tự hỏi tự trả lời thì lấy lại tinh thần, gõ một cái lên đỉnh đầu Tô Bối, nói: “Làm như mi thật sự là tiểu yêu tinh vậy. Căng thẳng như vậy sao? Hả?”
Mấy lời này là đang tỏ rõ ý cưng chiều, nhưng trong mắt Tô Bối hiện tại thì chỉ có một nghĩa duy nhất, chính là “Ta biết hết rồi, mi chết chắc.”
Hồ Thừa Nghị chỉ vào camera bên cạnh, nói: “Nhưng không sao, để ta xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”
Hiện tại Tô Bối hối hận tím ruột tím gan. Nhìn Hồ Thừa Nghị thì có thể thấy là anh không đặt máy quay vào lần đầu tiên cô chụp ảnh, nhưng cô không nên buổi tối không ngủ được lên diễn đàn xem tin tức.
Nếu kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa, nếu biết Hồ Thừa Nghị còn có chiêu này thì cô nhất định sẽ không động vào Ipad thêm một lần nữa.
Bây giờ cô vẫn chưa thể biến thành người, người đàn ông này dù nghĩ thế nào cũng nhất định sẽ không thể tiếp nhận nguyên hình của cô được.
Không đúng, cứ coi như là có thể chấp nhận thì cũng chỉ có thể coi cô là sủng vật được thôi.
Chuyện này không thể được.
Hồ Thừa Nghị đang định kiểm tra camera thì Tô Bối vội vàng nhảy lên đầu gối anh, kêu chi chi chi mấy tiếng, khiến Hồ Thừa Nghị không hiểu chuyện gì.
“Sao vậy?” Hồ Thừa Nghị đầu óc mơ hồ.
Tô Bối không có cách gì, chỉ biết giả vờ đùa giỡn với anh. Cô ngã người về phía sau, để lộ ra cái bụng trắng như tuyết, sau đó lộn mấy vòng.
Nhìn thì giống như đang làm nũng, nhưng trong mắt Hồ Thừa Nghị thì không khác gì đang bị bệnh.
Anh vội vàng giữ cô lại, sờ sờ mấy cái, nói: “Khó chịu ở đâu sao?”
Tô Bối giả bộ lộn nhào mấy cái nữa.
Lúc này Hồ Thừa Nghị bắt đầu luống cuống, đang bình thường sao lại lăn qua lộn lại như vậy? Chẳng lẽ là ăn nhầm phải thứ gì rồi?
Anh nhìn qua thức ăn vật nhỏ vừa ăn, cầm lên nhìn, cũng không thấy hạt nào bị hỏng cả.
Nhưng nhìn bộ dạng này của vật nhỏ cũng không giống đang giả bộ. Hồ Thừa Nghị cũng không còn tâm trí nào kiểm tra camera nữa, ôm Tô Bối ra ngoài, tìm quản gia, nói: “Gần đây có bác sĩ thú y không?”
“Có.” Quản gia gật đầu.
Hồ Thừa Nghị nói: “Tìm chỗ nào đó nhận chữa cho sóc bay.”
Quản gia lập tức làm theo, lúc này Tô Bối đang giả vờ bị bệnh dựa vào người Hồ Thừa Nghị làm nũng, trong đầu lại nghĩ hết các cách để cho Hồ Thừa Nghị không kiểm tra camera được.
Đương nhiên không thể khiến cho người đàn ông này quá lo lắng, mặc dù Tô Bối tỏ ra bị bệnh nhưng cũng không khiến cho tình hình quá nghiêm trọng.
Bác sĩ thú y nhanh chóng được đưa tới, còn mang theo cả dụng cụ chữa trị.
Tô Bối bị lật lên lật xuống kiểm tra một lượt, thức ăn cô vừa ăn cũng bị kiểm tra hồi lâu, cuối cùng vị bác sĩ thú y kia lau mồ hôi trên trán, nói: “Có lẽ không sao đâu, nhìn dáng vẻ thì cũng đã khá hơn nhiều rồi.”
Ông ta kiểm tra tới lui cũng không tìm ra bệnh gì, chẳng lẽ con vật này đang giả bệnh sao?
Không kiểm tra ra, những lời này đương nhiên không thể nói, nếu không lát nữa sao có thể lấy tiền công được. Cuối cùng chỉ có thể tìm một câu trả lời không rõ ràng, qua loa lấy lệ lừa Hồ Thừa Nghị.
Nhưng Hồ Thừa Nghị lại không dễ bị lừa như vậy, thấy bác sĩ nói thế bèn nhíu mày, hỏi lại: “Không có chuyện gì thì tại sao lại đột nhiên lăn qua lộn lại như vậy?”
Chẳng lẽ là đang làm nũng sao?
Trong lòng bác sĩ thú y lặng lẽ oán thầm, dĩ nhiên không thể nói với khách hàng loại nguyên nhân này rồi.
Ông ta nói: “Tôi vừa nhìn qua, có lẽ là do ăn quá nhiều, sờ bụng cũng có thể thấy. Sau này khống chế lượng thức ăn là được rồi.”
Đây là lời nói thật, ông ta thấy Tô Bối hơi mập, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn quay, người cũng tròn thành một nắm, tốt nhất là nên gầy bớt đi một chút.
Không thể không nói, chuyện ăn uống trong biệt thự vô cùng tốt, Tô Bối tự mình sinh tồn bên ngoài cũng đã mập rồi, sau khi đến đây càng được chăm sóc hơn, lại không phải phiền não lo lắng chuyện gì, vậy có thể không mập sao?
Hồ Thừa Nghị nghĩ một chút, vật nhỏ như thế này là được rồi, không cần gầy đi nữa.
Nhưng bây giờ bác sĩ nói vậy thì mỗi lần đến bữa cũng không cần cho ăn quá nhiều, không để vật nhỏ ăn liên tục nữa.
Tô Bối im lặng trợn mắt nhìn bác sĩ thú y, người này thật đáng ghét!
Bác sĩ chuẩn bị rời đi, Hồ Thừa Nghị thấy vậy cũng không còn cách nào, nói: “Có cách nào để nó hết khó chịu không?”
Bác sĩ thú y trả lời: “Chú ý giữ gìn là được, lần này còn đỡ, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần không để nó ăn nhiều nữa là được. Nhất định phải chú ý đến vấn đề ăn uống, cái gì quá cũng không tốt.”
Hồ Thừa Nghị ghi nhớ trong lòng, Tô Bối khóc không ra nước mắt nhìn anh.
Cô tủi thân, hai chân chụm lại đặt trước ngực. Cô hay làm động tác này lúc làm nũng với anh, cũng có hiệu quả nhất định.
“Tôi không ăn tham! Anh, anh không thể bớt thức ăn của tôi đi được...”
Hồ Thừa Nghị gõ một cái lên cái đầu nhỏ của Tô Bối, nói: “Thì ra là tham ăn, lần sau sẽ khống chế lượng thức ăn, không để mi ăn nhiều như vậy nữa.”
Tô Bối cãi lại.
“Chi chi chi chi chi chi chi, chi chi, chi chi chic, chi!”
Quản gia đi bên cạnh tò mò nhìn hai người trước mặt mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai nhân vật chính mặt đối mặt nhưng tình huống lại không tiến triển chút nào, không biết làm sao đành cười một tiếng, sau đó im lặng rời đi. Hồ Thừa Nghị nói: “Khỏe rồi?”
Tô Bối chỉ còn kém việc tay chống hông tranh luận với Hồ Thừa Nghị, ăn là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, cô cũng không phải là người tham ăn, sao có thể vô tình cướp thức ăn của cô chứ.
Hồ Thừa Nghị mang Tô Bối về phòng, đặt lên vòng chạy, xoay qua xoay lại.
Tô Bối theo bản năng bèn bắt đầu chạy, hơn nữa còn chạy rất nhanh.
Vừa lên vòng quay cô đã hớn hở vui vẻ chạy, mà lúc này Hồ Thừa Nghị đã sớm đến thư phòng xem nội dung trong camera.
Chờ Tô Bối kịp phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng Hồ Thừa Nghị đâu nữa.
Tô Bối bất đắc dĩ đập đầu vào tường, tự trách mình ham chơi, tay chân mình cũng không quản được.
Bởi vì thu liên tục mấy ngày nên Hồ Thừa Nghị điều chỉnh tốc độ chiếu nhanh thêm 5 lần.
Trên màn hình vẫn tối đen, không có dấu hiệu ngăn kéo bị mở ra, nhìn một lúc cũng cảm thấy mỏi mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn có thu hoạch.
Hồ Thừa Nghị nhìn màn hình đen thui truyền tới tiếng động rất nhỏ, bởi vì là kiểu camera dùng được cả trong bóng tối nên vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng.
Cho nên Hồ Thừa Nghị nhìn thấy sủng vật của mình mở Ipad vô cùng thành thạo, hơn nữa còn vào được cả diễn đàn...