Buổi chiều, nhờ sự ôn nhu cùng nhẹ nhàng của chị Lily rốt cuộc Kiến Vũ cũng giải quyết được nan đề mà Dương Nhi đưa ra cho mình, cuối cùng hắn đã có thể thanh thản tận hưởng đại tiệc đồ ăn do chị Lily phục vụ. Vì còn phải tới trường đón con gái nên chị Lily chỉ ngồi tiếp chuyện với hắn được đến bốn giờ. Vốn Kiến Vũ cũng muốn đi cùng nhưng bởi thân phận của hắn tạm thời vẫn chưa thể công khai với cô bé và Lauren được do vậy Kiến Vũ đành ngậm ngùi cắn khăn nhìn chị Lily rời đi. Sở Phong tới khuya mới về, Lương Minh thì còn phải tăng ca, mấy ngày nay vốn bận đến tối tăm mặt mũi, giờ lại thảnh thơi thế này hắn thật không quen.
Do dự chừng mười phút, Kiến Vũ cuối cùng vẫn quyết định gọi điện tới bệnh viện, chỉ nói được mấy câu, hắn vội vàng cúp điện thoại, ngay lập tức chạy ra khỏi căn hộ.
“Rầm” cửa phòng bệnh bật mở, Kiến Vũ thở hồng hộc vọt chạy vào. Bệnh nhân hiện đang ăn canh, ba người đứng trong phòng đều quay đầu lại nhìn hắn.
“Y tá tiểu Vũ, không phải hôm nay cháu nghỉ sao?” đang xúc canh cho đứa con vừa mới làm kiểm tra xong, bà Vương kinh ngạc hỏi. Đôi mắt bà ửng đỏ, hiển nhiên là vừa mới khóc.
“Cô Lệ Hân, bác trai, Bác Lý” gọi tên mọi người trong phòng, chớp chớp đôi mắt có chút chua chát Kiến Vũ đóng cửa lại, đi đến bên giường.
“Hôm nay kiểm tra sao lại không nói cho tôi biết?” Nghĩ muốn lớn tiếng chất vấn bệnh nhân nhưng lại ngại cha nuôi, mẹ nuôi cùng Bác Lý đang ở, nam y tá lại nhịn xuống.
Bà Vương phàn nàn nói: “Chúng ta chiều nay cũng mới biết. Đứa nhỏ này vẫn luôn tùy hứng như thế” nói xong, bà lại muốn khóc.
“Mẹ“.
Bà Vương lập tức nhịn xuống nước mắt, tiếp tục múc canh cho con ăn.
Bệnh nhân suy yếu nằm trên giường nhìn khuôn mặt của nam y tá tựa hồ nhợt nhạt đi nhiều so với buổi sáng lúc anh rời đi. Nam y tá sụt sịt cái mũi, hỏi: “Chuẩn đoán chính xác là gì ạ?“.
Vương Chí ( cha Vương Thanh) thanh âm trầm thấp đáp: “Bác sĩ bảo đó là u lành chỉ cần cắt bỏ đi là được. Tuy nhiên vị trí của khối u có chút hiểm hơn nữa Thanh vừa mới làm kiểm tra xong, phải đợi tầm một tháng nữa thì mới có thể giải phẫu. Trong khoảng thời gian này cần dùng thuốc để khống chế bệnh tình“.
Nam y tá ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân, cúi đầu, nhìn bàn tay gầy guộc kia. Hắn rất muốn cầm lấy tay của người ấy tuy nhiên điều này là không thể. Tay phải của bệnh nhân chợt di động, đầu tiên là sờ sờ ngón tay của nam y tá, thấy đối phương không lảng tránh, anh từng chút từng chút một nắm lấy tay của người kia. Nam y tá định rút tay lại song lại thôi, hắn cứ thế cam chịu bệnh nhân làm càn. Đột nhiên bệnh nhân dùng sức, hô hấp có chút dồn dập.
Vương Lệ Hân, Vương Chí cùng Bác Lý đều sửng sốt. Trong phòng bệnh dị thường im lặng, người ta có thể nghe thấy rõ tiếng sụt sịt của nam y tá. Đã nhận ra không khí có chút khác thường, nam y tá vội gạt tay bệnh nhân ra, đứng dậy, miễn cưỡng cười nói: “Tôi... tôi đi tìm viện trưởng“. Không nhìn lại bệnh nhân, nam y tá bước nhanh ra khỏi phòng.
“Thanh...” Vương Lệ Hân bất an nhìn con.
Vương Thanh nhếch miệng, một lúc sau, anh thản nhiên nói: “Mẹ, sau này con sẽ giải thích rõ ràng mọi việc. Chuyện của con với tiểu Vũ... con muốn tự mình giải quyết“.
“Vậy còn Sở Uý?” Vương Chí giọng khàn khàn hỏi. Ông dù thực thích cậu bé y tá tiểu Vũ này những cũng không quên được việc đứa con nuôi của mình đã chết vì sự ngu ngốc của thằng con này: “Ngươi không nên lừa tiểu Vũ như vậy!“.
Vương Thanh lần này lặng yên hồi lâu rồi mới mở miệng đáp: “Sau này con sẽ giải thích rõ với mọi người“.
“Ngươi... đứa nhỏ này” trong lòng Vương Chí không khỏi trào lên cảm giác vô lực cùng tự trách.
...
Nam y tá không đi tìm viện trưởng mà lại trốn ở toilet trong WC lặng lẽ khóc. Hắn có oán có trách, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới việc tên ngốc đó sinh bệnh. U lành... với hắn mà nói so với ung thư cũng giống nhau, đều là những thứ mà hắn sợ hãi. Tiếng chuông di động vang lên, hắn vội vàng lau nước mắt, lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình một cái rồi nhấn nút trả lời.
“Cậu ở đâu vậy?“.
Trong nháy mắt, nước mắt lại tuôn rơi trên khuôn mặt nam y tá, hắn nói không nên lời.
“Tôi để dành canh thịt cho cậu, không có dầu mỡ“.
Bịt miệng lại, nam y tá cắn chặt môi.
“... cậu không ở phòng của viện trưởng phải không?“.
Tiếng khóc bị lộ ra một chút, nam y tá vội kìm lại thanh âm nức nở trong miệng.
“... Tôi đi tìm cậu“.
“Không... đừng... đừng đến...“.
“...” Bên kia điện thoại im lặng trong vài giây “Bọn họ đều đi rồi, phòng bệnh chỉ còn mình tôi, trở lại đây được không?“.
“Vì sao?” nam y tá hỏi, vì sao lại đối xử với một người “xa lạ” như vậy? vì sao khi đó không đối với hắn như thế? Vì sao, vì sao.... trong lòng hắn đang chấp chứa vô sô câu hỏi vì sao.
“Cậu trở về, cậu trở về, tôi sẽ nói cho cậu“.
Không thể kìm lại thanh âm nức nở được thêm nữa, tiếng khóc của hắn rơi vào tai người kia.
“Đừng khóc, thực xin lỗi, là tôi không đúng, đừng khóc“.
Tiếng khóc của nam y tá càng thêm rõ ràng.
Bệnh nhân ở đầu dây bên kia nghe rõ thanh âm đó, môi cắn chặt lại, anh chậm rãi ngồi dậy, chịu đựng sự đau đớn từ vết thương phía dưới xương quai xanh, xỏ dép lê rời khỏi phòng bệnh. Đối với vệ sĩ đứng ngoài cửa xua tay ý bảo bọn họ không cần nói, bệnh nhân đi về phía toilet.
“Đừng khóc nữa có được không? Là tôi không đúng, tôi không nên che dấu, đều là tôi sai“.
Người ở đầu bên kia vẫn khóc.
Vào toilet, bệnh nhân nghe được tiếng khóc, anh nhẹ nhàng đi tới cửa buồng vệ sinh đang khép chặt kia, nói vào di động: “Tôi cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không hút thuốc lá“.
Tiếng khóc ngừng.
“Dù xảy ra việc gì cũng không che dấu với cậu“.
Bên kia cánh cửa lặng thinh.
“Không tự ý quyết định mọi việc, khiến cậu tức giận“.
Anh có thể nghe thấy rõ tiếng thở dốc.
“Cậu không muốn vào bếp, tôi sẽ đi học nấu ăn, học làm món Trung Quốc mà cậu thích“.
Anh nghe thấy tiếng két nước bị đụng vào.
“Mặc kệ có phát sinh việc gì, tôi cũng không để thêm một người đàn bà nào nữa xuất hiện trên giường của mình“.
Tiếng thở dốc dồn dập.
“Sẽ làm cho cậu thật nhiều thật nhiều thằng hề mập mạp đáng yêu“.
Cửa đột nhiên mở ra, bệnh nhân cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt thất kinh đằng sau cánh cửa. Đóng điện thoại lại bỏ vào túi, hai tay bệnh nhân giơ lên chạm vào khuôn mặt nam y tá, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn.
“Sẽ không tự ý quyết định những việc tự cho là tốt nhất với cậu“.
Môi nam y tá run run.
“Không bao giờ cắt xén thời gian nghỉ ngơi của cậu cũng không bắt cậu phải làm tăng ca với tôi nữa“.
“Anh... anh.. đang nói cái gì?”
Nam y tá đứng sắp không vững, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
“Không cấm cậu đi gặp mặt bạn bè nữa“.
Nam y tá liên tục lắc đầu.
“Sẽ tạo ra một...” bệnh nhân hôn lên trán nam y tá “Thiên đường dành riêng cho hai ta... Sở Uý...“.
Nam y tá thân mình run lên, hốt hoảng qua đi, khuôn mặt trắng bệch: “Anh... anh bảo ai đấy? tôi gọi là Kiến Vũ! Phùng Kiến Vũ!“.
“Sở Uý...“.
Đã quên mất vết thương trên người bệnh nhân, nam y tá đẩy người đối diện ra hướng phía ngoài chạy tuy nhiên ngay lập tức hắn bị bệnh nhân ôm chặt lấy.
“Sở Uý...“.
“Buông! Anh nhận sai người rồi! nhận sai người rồi!“. nam y tá giãy dụa, chợt nghe thấy tiếng rên nhẹ của bệnh nhân, giờ hắn mới nhớ ra bệnh nhân vừa thực hiện kiểm tra xong. Nam y tá không ngăn nổi nước mắt lại một lần nữa trào ra.
“Anh... nhận sai người... buông“.
“Con mắt mà cậu tặng, tôi đã lấy lại được rồi, giờ nó đã ở căn hộ của chúng ta“.
“Tôi không biết... anh đang nói cái gì...” nam y tá dùng sức tách tay của bệnh nhân ra, tiếp đó kêu to “Để cho tôi đi! Để cho tôi đi!“.
Cố gắng nhẫn lại đau đớn từ miệng vết thương, bệnh nhân vẫn không buông tay.
“Cậu muốn thằng hề mới, tôi tìm người làm mười con có được không?“.
“Hưm.... Buông!“.
“Tôi mới thấy một bộ sô pha là loại đệm rất mềm mà cậu thích, chúng ta đi xem được không?“.
“A! A! A!” nhẫn tâm giãy ra khỏi lòng bệnh nhân, nam y tá không quay đầu lại chạy nhanh ra khỏi toilet “Anh nhận sai người rồi!“.
Hiện tại còn nói mấy điều đó làm gì? Vai hắn đau quá, đau quá, dường như viên đạn kia mãi mãi nằm lại vai hắn. Hắn là Kiến Vũ, là Kiến Vũ không phải là Sở Uý, Sở Uý đã chết rồi.
Bệnh nhân bịt lại miệng vết thương đuổi theo, nghe thấy tiếng động, vệ sĩ cùng y tá chạy đến ngăn cản anh “Đi, nhanh đuổi theo cậu ấy, không được để cậu ấy gặp chuyện không may” bệnh nhân mặc dù đau đến mức mồ hôi ứa cả ra nhưng vẫn cuống quít dặn dò vệ sĩ. Một người vệ sĩ vội đuổi theo nam y tá.
“Cậu Vương Thanh” Selena vừa đỡ lấy người không còn đứng nổi kia vừa lo lắng nhìn về phía cầu thang mà nam y tá biến mất. Chị vội bảo người gọi viện trưởng tới.
Nam y tá vẫn tiếp tục chạy, hắn muốn chạy đi thật xa thật xa, không bao giờ quay đầu lại nữa. tầm mắt mơ hồ, hắn cảm thấy bản thân như đang bay trên những bậc cầu thang. Nước mắt không ngừng rơi.
“A“.
Đột nhiên lỡ chân, nam y tá ngã lăn từ trên cầu thang xuống. Quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu, nghe thấy ở phía trên vang lên tiếng bước chân, nam y tá nhẫn lại đau đớn, lau khô nước mắt tiếp tục điên cuồng lao xuống, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: Vĩnh viễn không gặp lại người kia nữa, vĩnh viễn.