Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 35: Chương 35




Sau khi bước vào tòa nhà dưới lòng đất, Tô Ca chớp chớp mắt một hồi mới có thể thích ứng, nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh ở bên trong. Ánh đèn lu mờ, rèm cửa sổ bằng vải bố cũ kỹ cùng hoa văn, còn có một hàng ghế làm bằng gỗ lim đỏ được trạm khắc theo kiểu cổ xưa, mơ hồ lộ ra mùi vị cũ kỹ nồng đậm. Hình như vượt qua mấy trăm năm bão táp cùng lịch sử sụp đổ mới có thể duy trì đến ngày hôm nay. Vì vậy thoáng cái, nó đã cho người ta cảm giác lạnh lẽo khác thường.

Nơi này không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể chứa khoảng ba trăm người. Chỉ là phía trên hàng ghế ngồi lại nổi lên một cái đài cao cao, khiến cho Tô Ca lập tức nghĩ ngay tới đấu trường thời cổ đại La Mã. Trước mỗi trận đấu, đều sẽ treo một vài người sống để cúng tế ở trên đài cao.

Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ lộn xộn lung tung. Kể từ khi mới bắt đầu bước vào nơi này, bởi vì y phục mỏng manh, cảm thấy lạnh lẽo, Tô Ca nhịn không được mà ôm lấy hai cánh tay. Cảm nhận được lòng bàn tay của cô thấm ra mồ hôi lạnh, Tần Mặc Nhiên dùng bàn tay to lớn của mình bóp nhẹ bàn tay của cô, nhắn nhỡ cô là anh đang ở bên cạnh.

Vừa mới vào bên trong, Tô Ca chú ý tới Tưởng Quang đang đi về hướng một người đàn ông trung niên, sau đó cực kỳ thân mật choàng tay ôm lấy người đàn ông đó. Người đàn ông kia thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, nhưng đôi mắt sáng quắt, trên mặt tràn đầy khí thế sát phạt quyết đoán của một người có vị trí cao lâu năm. Tính ra là một người đàn ông rất hấp dẫn.

Mơ hồ nhận thấy ánh mắt của Tô Ca dao động, Tần Mặc Nhiên đặt tay lên đầu cô, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối diện mình. Anh cuối xuống gần đầu của cô, thấp giọng hỏi:

"Tiểu Cách Cách, em đang nhìn cái gì? Không lẽ so với anh, em cảm thấy đại ca tốt hơn sao?" Giọng điệu hơi trầm xuống, rõ ràng chứa đầy ý trêu chọc.

Đại ca? Tần Mặc Nhiên vẫn luôn gọi Tưởng Quang là chị dâu, vậy người đàn ông này đương nhiên là ông xã của Tưởng Quang rồi. Nghĩ tới đây, Tô Ca liền cúi đầu xuống.

Tuy nói là cô chỉ vì hiếu kỳ mà vô tình nhìn một chút, nhưng dù sao trực tiếp nhìn chằm chằm chồng của người ta như vậy là không đúng. Hơn nữa người kia còn là chồng của Tưởng Quang.

Thấy thế, Tần Mặc Nhiên cười nhẹ một tiếng, sau đó kéo tay Tô Ca nói: "Đi tới chào hỏi đại ca một tiếng đi.”

Thế là nắm chặt tay cô, kéo Tô Ca đi về phía Tưởng Quang. Ngay lúc này, thân thể của Tưởng Quang đang dựa vào ngực của Hứa Mưu, mặt không đổi sắc, tay thì đang kéo lại làn váy của Hứa Vi Vi. Hôm nay Hứa Vi Vi mặc một bộ đầm trắng như công chúa, tóc uốn thành lọn dài như suối nước xõa sau lưng, toàn thân giống như là một Baby từ trong sách manga đi ra.

Thấy cô ta như vậy, Tưởng Quang không nhịn được cong môi tấm tắc, thưởng thức nhất cô nhóc này hay giả đò làm thục nữ, nữa đáng yêu nữa thuần khiết. Làm như cô không biết cô ta đã leo lên biết bao nhiêu cái giường của đàn ông rồi sao? Trừ cái tên Sở Viêm mù mắt đó ra, còn ai khác nữa sẽ nuông chìu cái cô công chúa này.

Nghĩ đến đây, cảm giác trong lòng Tưởng Quang vô cùng phức tạp. Nhớ lại lúc mình mới vừa gả cho Hứa Mưu, cô còn tưởng cô nhóc này là một con thỏ bạch nhỏ nhắn nhu thuận, bản thân còn có mấy phần thương tiếc. Nhưng ai ngờ ngày đó về nhà sớm, vô tình đi ngang phòng ngủ của cô nhóc, nghe được những âm thanh dâm đãng…

Trời ơi, không nói thì thôi, thời điểm đó, Hứa Vi Vi chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã trầm mê trong thế giới ham muốn tình dục nam nữ, không thể tự kềm chế, lại dẫn theo một lúc hai người đàn ông cùng làm ở trong phòng. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tưởng Quang cô đoán chừng là chết cũng sẽ không tin. Hứa Vi Vi lại khăng khăng thích nhất mặc y phục màu trắng, nữa ngây thơ nữa mảnh mai. Quả thật như là hận không thể đem hai chữ “Xử nữ” mà đóng dấu lên trên mặt.

Nếu là thường ngày, dĩ nhiên là mình mặc kệ cô nhóc đó, nhưng hôm qua đã đồng ý với Tần Mặc Nhiên, cho nên cô phải tận trung cương vị canh phòng lửa cháy này. Nhìn thấy Tần Mặc Nhiên đánh trống khua chiêng ôm eo phụ nữ đi tới, đáy mắt Hứa Vi Vi hiện lên một ngọn lửa nhỏ như muốn thiêu cháy. Cái người mà mình lâu nay thèm thuồng nhưng ăn không được nay đã có chủ. Trước kia cô còn tưởng rằng Tần Mặc Nhiên không được.

Thì ra là chỉ không được đối với cô thôi sao? Chuyện như vậy, đối với một người như Hứa Vi Vi, từ trước đến giờ tự cho mình là vạn người mê, địa cầu chỉ xoay chuyển chung quanh mình mà nói là một sự sỉ nhục chưa từng có!

Nhìn Tần Mặc Nhiên ôm người phụ nữ kia sắp tới gần, Hứa Vi Vi nheo mắt lại, muốn tiến lên phía trước, nhưng thân thể lại không cử động được. Quay đầu xem xét, thì ra Tưởng Quang đang nắm chặt váy của mình. Nếu như vừa rồi cô không phát hiện, trực tiếp đi về phía trước thì váy trên người nhất định sẽ bị xé nát. Hôm nay, cô ta bị mất mặt ở nơi này cũng không tính là quá đáng đâu.

"Buông tay!" Hứa Vi Vi nổi giận quát lên. Giờ phút này, vẻ điềm đạm đáng yêu ở trên mặt hoàn toàn biến mất. Nghe vậy, mặt mày Tưởng Quang nhăn lại, từ trong lòng của Hứa Mưu lùi lại, ngẩng mặt nhìn người đàn ông của mình nói:

"Không cần để ý đến bọn em. Hôm nay em và Vi Vi khó có dịp được ở chung một chổ, muốn tâm sự một chút, anh đi làm việc của anh đi.”

Hứa Mưu nghe vậy, nhìn Tưởng Quang một cách dịu dàng. Cho đến khi tầm mắt chuyển tới trên người con gái mình thì liền đột nhiên lạnh hẳn, tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, mắt hổ không giận mà đầy quyền uy. Đến khi thấy cơ thể của Hứa Vi Vi khống chế không được mà run rẩy, ông mới thu lại ánh mắt, bước đi về hướng của Tần Mặc Nhiên.

Nhưng lúc xoay người, mắt hổ ẩn chứa một tia mệt mỏi không dễ dàng phát giác được. Người con gái này của ông luôn làm ông lo lắng. Trong lòng ông hiểu rõ, chỉ vì thương con bé mất mẹ từ nhỏ, mình đã cưng chìu cho tới hư hỏng mất rồi, khiến cho con bé bây giờ ngang ngược lộng hành, còn giả đò yếu ớt. Thế nhưng lại không biết trời cao đất rộng, mưu toan nhúng chàm Tần Mặc Nhiên. Tần Mặc Nhiên là người nào chứ?! Đó chính là một con sói có dã tâm, chờ đợi thời cơ nuốt chững thế giới này.

Nhưng dù sao đứa con gái không biết điều này cũng là con ruột của mình, nếu con bé thật sự có thể lấy được Tần Mặc Nhiên làm chồng, thì mình rất là yên tâm. Nhưng sai là sai ở chổ Tần Mặc Nhiên công khai kháng cự con bé bằng mọi cách, không hề suy xét lại tấm lòng của con bé.

Bây giờ mình cũng không thể gây khó dễ cho hắn. Ngộ nhỡ hắn nổi giận, sợ rằng cả hai bên đều tổn thương. Hơn nữa phải xem tình hình trước mắt, hổ trợ Tần Mặc Nhiên lấy được vị trí Tông chủ mới là quan trọng nhất. Đối với ông, lật đổ Đường Lăng là chuyện vô cùng có lợi.

Đó là lý do mà sau khi biết được Tưởng Quang luôn có ý giúp hắn, ông cũng mắt nhắm mắt mở đồng ý.

Đợi sau khi Hứa Mưu rời khỏi, Hứa Vi Vi mới dám ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Quang nói:

"Người đàn bà xấu kia, bà đang làm gì? Còn không mau buông tay?"

Được rồi, rốt cuộc thì đã vạch trần bộ mặt giả đò thục nữ, bản tính bắt đầu hiện ra. Nghe vậy, Tưởng Quang mím môi, cười một cách lạnh lùng nói:

"Rốt cuộc không gọi tôi là mẹ nhỏ nữa rồi hả? Không muốn đóng kịch nữa à?"

Không nghe được câu trả lời, Tưởng Quang hơi nghiêng thấp người về hướng của Hứa Vi Vi, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng ngời nói:

"Nhóc con, trước khi làm chuyện gì cũng phải cân nhắc cẩn thận. Nếu như tôi đoán không lầm thì cô muốn chạy tới bên cạnh Tần Mặc Nhiên rồi đẩy Tô Ca ra có phải không?"

Thấy Hứa Vi Vi vẫn mím chặt môi như cũ không lên tiếng, nụ cười trên môi Tưởng Quang càng lạnh hơn, nheo mắt lại cô nói tiếp:

"Nhưng cô tưởng rằng đẩy được Tô Ca ra thì Tần Mặc Nhiên sẽ muốn cô sao? Cô phải biết rằng ngay cả nhìn cô cậu ta cũng không muốn."

Rốt cuộc giống như bị chọt trúng chổ đau, tròng mắt của Hứa Vi co rút lại, mưu tính phải đối phó như thế nào. Nhưng lại thấy Tưởng Quang hừ một tiếng lạnh lùng, cúi người thêm một chút nữa, gần như là chạm phải lỗ tai của cô ta, nói:

"Vi Vi, chỗ của tôi còn có một cuốn băng ghi hình vô cùng quý giá đấy. Ưm, đại khái có tên là một nữ đại chiến mãnh liệt với hai nam. Nếu tôi truyền cuốn băng này ra ngoài, cô nói thử xem có bao nhiêu đàn ông sẽ vì cô mà điên cuồng đây, nhất định là sẽ sùng bái cô như một nữ thần đấy!"

Vừa dứt lời, Tưởng Quang nhanh chóng xoay mình tránh xa vài bước. Cô không muốn bất cẩn bị phun nước miếng lên mặt. Quả nhiên, cô vừa mới xoay mặt đi, Hứa Vi Vi đã cắn răng nghiến lợi nói:

"Hèn hạ! Bà đặt máy theo dõi trong phòng tôi?!"

Nghe vậy, Tưởng Quang bật cười, sau đó nhướng mày nhìn cô ta rồi nói:

"Vậy mà cô không biết mỗi phòng ở trong nhà đều có gắn máy theo dõi hay sao? Đây là vấn đề an toàn mà cha cô cân nhắc, lo sợ có người lén lút trà trộn mà trang bị.”

Thấy Hứa Vi Vi vẫn như cũ, cắn môi chết lặng nhìn mình lom lom, Tưởng Quang nói tiếp:

"Vừa vặn lúc trước có người bạn ở trong giới truyền hình chụp ảnh AV tìm tôi, hỏi tôi có biết người nào thích hợp để giới thiệu cho cô ấy không. Nhìn biểu hiện của cô trong cuốn băng ghi hình đó, tôi thấy cô thật thích hợp đi diễn nha. Không bằng để tôi giới thiệu cô qua đó, có lẽ còn có thể nhận được một nữa tiền hoa hồng."

Nhìn thấy môi của Hứa Vi Vi sắp bị cô ta cắn nát, ngay lúc này, trong ánh mắt tràn đầy máu hận nhưng lại không thể làm được gì, Tưởng Quang liền quay đầu đi. Phải nói là cô thật không có thói quen đóng vai người xấu!

"Vi Vi, em làm sao vậy?"

Khi nghe được giọng nói chứa đầy quan tâm của Tóc Vàng Sở Viêm thì Hứa Vi Vi lập tức cúi đầu, trong vòng một giây, biến thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tính mở miệng nói chuyện thì bị Tưởng Quang cắt ngang, chỉ nghe Tưởng Quang nghiêng đầu về hướng của Tóc Vàng cười nói:

"Sở Viêm, cậu tới vừa đúng lúc! Vi Vi không được khỏe ở trong người. Ở đây tôi lại bận tối tăm mặt mũi. Cậu nên đưa cô bé xuống nghỉ ngơi một chút trước đi."

Nghe vậy, Sở Viêm không nói lời nào, gần như bế Hứa Vi Vi đi xuống. Thấy thế Tưởng Quang nhíu mày than nhẹ, thở ra một tiếng, cô nhóc này muốn đấu với cô? Còn quá non nớt! Xem ra tối nay cô lại phải làm một con yêu quái thiêu thân không ra gì rồi.

Chỉ là… Nếu như hôm nay đứng ở đây không phải là mình, mà là Diễm Hồng, người phụ nữ cay cú đó, cô bảo đảm không cần tới hai câu thì cô nhóc này đã bị đánh tả tơi, chỉ còn biết ôm mặt khóc bỏ đi. Tính ra thì mình vẫn còn nằm trong hàng ngũ lương thiện đó nha.

Khẽ chớp mắt, Tưởng Quang đi về hướng trong hội trường.

Tô Ca đang bị Tần Mặc Nhiên kéo về hướng chồng của Tưởng Quang, nhưng không ngờ đi chưa được mấy bước thì người đàn ông kia lại tiến lên đón tiếp. Tần Mặc Nhiên kéo cô đi thêm mấy bước nữa rồi mới dừng lại, khẽ cúi đầu cung kính chào một tiếng "Đại ca."

Người đàn ông nhíu mày, trừ nét mặt uy nghiêm ra, nụ cười có thể nói là rất nhu hòa, trước tiên là cười với Tô Ca, rồi quay sang nhìn Tần Mặc Nhiên nói:

"Tam đệ, trước tiên ở đây đại ca muốn nói một tiếng chúc mừng. Tương lai của “Sát” về sau phải nhờ vào đám thanh niên các cậu rồi!”

Tần Mặc Nhiên nghe vậy cười nhạt, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ đáp:

"Đại ca khách sáo rồi! Anh không có già, nói vậy sao được. Về sau, các anh em còn phải nhờ đại ca dìu dắt mới có thể thành công hơn. Đối với “Sát”, Mặc Nhiên đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, như vậy sẽ không uổng công lão Các đào tạo em."

Hứa Mưu nghe vậy, đôi mắt trong suốt chợt lóe lên, hai tay vỗ mạnh xuống vai Tần Mặc Nhiên, rồi cười nói:

"Huyết Y cùng các Trưởng lão của bang Trọng Tài còn chưa tới, anh đi xem một chút, cậu mang em dâu đi nghỉ ngơi một chút trước đi."

Em dâu?! Đang nói mình? Trong lòng Tô Ca mơ hồ dâng lên cảm giác vui vẻ, giống như cái loại vui mừng lần đầu tiên gặp mặt gia trưởng của Tần Mặc Nhiên, rồi lấy được sự thừa nhận của đối phương. Vì vậy, cô không tự chủ được mà liếc nhìn Hứa Mưu một cái, nhưng lại bị Tần Mặc Nhiên phát hiện, bóp chặt mấy đầu ngón tay của cô một cách oán hận. Bị đau, lúc này Tô Ca mới phục hồi tinh thần lại.

Hứa Mưu đi rồi, Tần Mặc Nhiên liền kéo cô đi về hướng hàng ghế được sắp xếp phía trước. Nhưng đi chưa được nữa đường thì nghe một giọng nói mát lạnh như nước suối ngọt của đàn ông, gọi: “Tần Mặc Nhiên”.

Tần Mặc Nhiên quay đầu lại nhìn, thì ra là Hạnh Trạch. Hạnh Trạch vẫn còn mái tóc dài bạch kim xõa tới thắt lưng, toàn thân mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp như ánh trăng huyền bí.

Tô Ca cảm thấy anh ta và Hiên Mộc có chỗ nào đó hơi giống nhau. Đều là dịu dàng, nhưng mà Hiên Mộc thì ôn hòa như ngọc, đến gần thì sẽ cảm giác được chút ánh sáng ấm áp. Còn Hạnh Trạch thì ôn nhu giống như bầu trời trong đêm trăng sáng, tuy ánh sáng nhàn nhạt, nhưng rốt cuộc lại chiếu rọi quá rõ ràng.

Đứng bên cạnh Hạnh Trạch là Minh Hà. Trên người mặc một cái áo sơ mi dài tay màu vàng nhạt, bên dưới là cái quần tây màu cà ri cũ kĩ. Cùng với mái tóc ngắn lõm cõm, nếu nhìn không kỹ, còn tưởng là học sinh trung học nữa đó.

Lúc này, Minh Hà đang nhìn chằm chằm, dò xét Tô Ca một lúc lâu, đột nhiên miệng kêu lên một câu:

"Bạch Luyện?"

Thấy thế, Tân Trạch không nhịn được, vỗ nhẹ đầu của cậu ta một cái, cái đồ đần, bây giờ mới phát hiện sao?

"Hạnh Trạch!" Tần Mặc Nhiên cười nhạt một tiếng với anh ta. Người sau cũng cười trả lại anh một nụ cười, chỉ là có pha vài phần ý vị sâu xa. Sau đó lại thấy mắt hoa đào của Tân Trạch khẽ chau lại, nói:

"Tần Mặc Nhiên, tôi cá hôm nay cậu là người thắng lớn nhất."

Tần Mặc Nhiên gật đầu, ánh mắt thản nhiên đáp:

"Nếu tôi thắng, không phải Tân Trạch đại nhân cũng như thế sao?"

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười phá lên, chỉ là không biết trong nụ cười kia, có mấy phần chân thật.

Mà bên kia, hai mắt Minh Hà trợn to, không thể tin được, quan sát Tô Ca từ đầu tới chân, lúc này mới đáp lại một câu:

"Tiểu bạch kiểm cậu lại là con gái!!"

"Tôi vốn đúng là phụ nữ mà!"

Nhìn bộ dạng hết hồn của cậu ta, tâm tình Tô Ca rất vui vẻ, môi nở một nụ cười ngọt ngào. Chỉ thấy Minh Hà nhìn cô một cách khinh thường, rồi bỉu môi nói:

"Có lẽ cô xinh đẹp nhất chính là lúc làm con trai. Hiện tại nhìn cô như thế này lại có cảm giác như là yêu tinh!"

Khóe môi Tô Ca đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ, cái tên nhóc chết bầm, quả nhiên vẫn là lời nói cay độc có thể khiến người bị thương. Liếc mắt trừng Minh Hà một cách hung hăng, Tô Ca quay đầu đi. Minh Hà thấy thế cũng quay đầu đi, hình như không thể tiếp nhận người thiếu niên lúc nào cũng đi theo sau lưng mình, bị mình coi như là đồ đệ mà răn dạy, lại là một người phụ nữ có ngực có mông.

Tần Mặc Nhiên nói thêm khoảng vài câu nữa với Tân Trạch rồi dẫn Tô Ca đi ra ngoài.

Tiếp tục đi tới hàng ghế ngồi thứ nhất, dọc theo đường đi, Tô Ca phát hiện, dường như đàn ông ở đây ai cũng dẫn theo bạn tới. Đứng bên cạnh nếu không phải là đàn bà mặc lễ phục dạ hội tao nhã thì cũng là thiếu niên cốt cách gầy gò. Vả lại Tô Ca cảm giác những thiếu niên kia nhìn rất quen mắt, phần lớn đều là những thư sinh trong Thiên Diễm.

Vừa chuyển tầm mắt, Tô Ca liền nhìn thấy Trăn Mạc. Giờ phút này, cậu ấy đang bị một người đàn ông cao lớn đang ôm vào lòng, khuôn mặt người đàn ông đó thật thô lỗ. Tô Ca ráng mở to hai mắt ra nhìn thì mới phát hiện mình đã gặp qua người đàn ông này, chính là người đàn ông Nhật Bản thiếu chút nữa là bị Minh Hà bẻ gãy cánh tay hôm đó, Lũng Tư tiên sinh!

Hình như cảm giác được ánh mắt của Tô Ca, Trăn Mạc ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua bên này thật nhanh, dừng lại ở trên người Tô Ca khoảng hai giây rồi sau đó từ từ dời tầm mắt đi, làm như là không nhìn thấy ai. Tô Ca cũng quay đầu đi, không nhìn xung quanh nữa.

Tần Mặc Nhiên an bài cô ngồi cái ghế ở đằng sau mình, cúi đầu nói :

"Em ngồi đợi ở đây trước. Anh qua bên kia đón tiếp trưởng lão Các của bang Trọng Tài, lát nữa sẽ quay lại."

Tô Ca ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh nhanh nhẹn xoay người đi ra tới cửa. Bước chân trầm ổn, sống lưng thẳng tắp, tựa hồ như gặp phải tình huống hổn loạn nào cũng không làm cho anh bối rối, vĩnh viễn là bộ dáng cân nhắc sâu xa không lường được.

Đột nhiên, một tràng tiếng nói ầm ĩ truyền đến từ cổng vào của địa cung, giống như là có một người rất quan trọng vừa mới tới.

Tô Ca khẽ nhíu mày, muốn đứng dậy xem, nhưng lại nhớ tới Tần Mặc Nhiên nói sẽ quay trở lại, cho nên cô đứng yên tại chổ.

Đột nhiên bả vai bị đè xuống, Tô Ca khẽ nghiêng đầu nhìn thấy một bàn tay to lớn của đàn ông đặt trên vai của mình. Tự nhiên cô cảm thấy cả người phát run, giống như cái cảm giác bị con rắn độc chăm chú nhìn vào.

Tô Ca cả kinh, ngẩng đầu nhìn theo bàn tay kia, bắt gặp đôi mắt khát máu của Đường Lăng, giống như ánh mắt của một dã thú khốn khổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào lên rút gân lột xương của cô, mang theo khí lạnh dày đặc tới từ địa ngục khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Dường như bây giờ, nếu như không phải ở trước đám đông giữa đại sảnh, hắn thật sự sẽ tự mình xé nát cô một cách hung hăng.

"Bạch Luyện!" Đường Lăng gọi cô, giọng nói hàm chứa sự căm hận không nói ra lời, nhưng ở trong đó, lại còn kèm theo chút khổ sở. Trong con ngươi tà mị kia lại lóe lên một tia sáng quỷ quyệt, cúi thấp đầu, bật ra một câu, giọng nói rất là thân mật, giống như là một đôi tình nhân triền miên nhiều cảm tình:

"Bạch Luyện, thì ra là cậu lại là người của Tần Mặc Nhiên, lại còn là đàn bà! Hừ, đem tôi ra làm trò đùa, cậu cảm thấy chơi như vậy vui lắm sao?

Tô Ca nhìn gương mặt của Đường Lăng từ từ sát lại mặt mình, cảm giác thân thể đông cứng lại, không thể cử động nữa. Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo, khiến nó dính chặt trên người, sềnh sệch rất khó chịu. Muốn lùi bước lại, nhưng chân lại mềm nhũn ra, không có cả hơi sức để đứng lên…

Giờ phút này, tròng mắt của Đường Lăng đều là màu máu đỏ. Tô Ca cảm giác mình bị ánh mắt của hắn bức bách, cơ hồ thở không ra.

Cứ như vậy, bàn tay to lớn của hắn đặt ở trên cái cổ mảnh khảnh của cô, vuốt ve cẩn thận như là cư xử với một bảo vật trân quý nhất. Sau đó ngón cái khẽ đi xuống một chút, chặn ngang động mạch chủ trên cổ Tô Ca. Chỉ cần hắn dùng sức mạnh một chút, cô sẽ như búp bê vải, sụp té xuống đất, không có cách nào sống lại.

Đang sợ hãi, thoáng cái Tô Ca lấy lại bình tĩnh. Đúng rồi, cô phải nên sớm nghĩ ra. Từ lúc cô gỡ bỏ con chip từ trên miếng huyết ngọc kia xuống cho đến lúc này ở trong hội trường, cô nên hiểu rõ hôm nay mình sẽ gặp lại Đường Lăng, mà tất nhiên Đường Lăng sẽ coi cô như là kẻ thù, hay là hắn còn có thể coi hành động của cô là một sự phản bội.

E rằng ngày hôm qua, sau khi mình mất tích, hắn đã nghĩ ra vô số phương pháp để trừng phạt mình. Nhưng không cần biết là phương pháp gì, Tô Ca dám chắc hắn sẽ không giết cô trước mặt mọi người. Cô đánh cuộc là hắn không dám vì chuyện này mà trực tiếp trở mặt với Tần Mặc Nhiên. Cô cũng đang đánh cuộc ở trên người mình, trong lòng hắn vẫn còn lưu lại bóng báng của người thiếu niên kia. Cho nên. . . Cho dù muốn cô chết, hắn cũng sẽ không đích thân ra tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.