Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 13: Chương 13: Tài năng trấn áp (2)




Trung tâm của quận Thượng Thành... Khi Đường Tố Nhiên đến nơi mới rõ Hội nghị này do công ty Hoa Thành và Văn hóa truyền thông Hàng Châu phối hợp với Cục Khí tượng tổ chức.

Hoa Thành là công ty hàng đầu về công nghệ trong nước, là sản nghiệp của Lục Nghiêm. Mà Văn hóa truyền thông Hàng Châu là sân nhà của Cố Nam Thành.

Nhận lời làm phiên dịch cho Hội nghị, đồng nghĩa với việc cô phải chạm mặt hai anh em nhà này.

Đường Tố Nhiên tiếp nhận hồ sơ từ trong tay Trương Nhu, trước khi ngồi vào cabin thì run người lên. Cô lại nhảy vào hố lửa mất rồi.

Trương Nhu nhìn cô với vẻ không hài lòng: “Anh Trần, anh nghĩ gì mà cho cô ta đến đây phiên dịch vậy?”

Trần Diễn, người tuyển dụng Đường Tố Nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người: “Mọi người biết nhau hả?”

“Biết rõ là đằng khác.”

“Không quá thân.”

Hai người đồng thanh đáp, lời sau cùng tất nhiên của Đường Tố Nhiên. Cô nhìn Trương Nhu, khóe mắt hơi cong lên, trêu tức: “Tôi là vợ của giám đốc Hoa Thành.“. Truyện Full

Trần Diễn giật giật khóe mắt. Hắn nhìn lại CV của cô, thầm than “có mắt như mù“. Khắp Hàng Châu này ai chẳng từng nghe tên Đường Tố Nhiên chứ?

Nhưng giờ sắp đến giờ Hội nghị, hắn còn làm gì được đây?

“Trợ lý Trương.” Giọng nói của Trần Diễn cứng nhắc. “Làm việc không xem xuất thân, cô Đường là phiên dịch viên giỏi, tôi đã thông báo với Cố tổng rồi. Cô cứ đi làm việc đi, đừng nói với sếp của cô là ổn.”

“Tôi không ngu như anh.” Trương Nhu chẳng nể mặt, vội đi tìm Lục Nghiêm, nhưng Trương Diễn vứt hết mặt mũi ôm cô ấy lại. “Không được làm ồn, sắp bắt đầu rồi, không được làm mất mặt người khác chứ.”

Trương Nhu tái mặt vì bị ôm: “Buông ra, tôi không đi báo nữa.”

“Thật á?” Trương Diễn hé mắt mà hỏi. Trương Nhu khinh thường hắn chẳng thèm tiếp lời, chỉ quay lại hỏi Đường Tố Nhiên: “Cô biết hậu quả của việc thất bại không, Lục thiếu phu nhân?”

Xem ra thành kiến của cô gái này đối với mình không nhỏ. Đường Tố Nhiên xoa cằm, rồi ngồi vào buồng cabin, đeo tai nghe lên: “Tôi chưa từng thua bao giờ.”

“Hoan nghênh các vị đại biểu đã đến với hội nghị khoa học “Ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào việc giảm thiểu tác động của biến đổi khí hậu“. Chúng tôi xin được giới thiệu, đến dự với hội nghị hôm nay, có...”

Đường Tố Nghiên đeo tai nghe, cả thế giới này giống như chỉ còn mỗi cô. Cô nghe rõ từng tiếng của người dẫn chương trình, gạch ý rồi diễn đạt chuẩn xác bằng tiếng Ả rập.

Lúc này Cố Nam Thành ở trên khán đài mới thấy không đúng. Anh quay sang hỏi Trần Diễn: “Người mới?”

Trần Diễn liếc nhìn về phía Đường Tố Nhiên: “Bác Văn bị tai nạn xe, tôi phải nhờ người mới. Cô ấy... Khá giỏi.”

Cố Nam Thành hơi trầm tư nhìn về phía cabin. Nơi này hơi khuất, anh không nhìn rõ mặt người trong đấy.

Nhưng cô dịch rất chuẩn, xem mặt khách mời ở đây có thể đoán được điều đó. Người dịch được cabin cho Hội nghị khoa học hầu hết là các tiến sĩ, nghe giọng cô gái này còn rất trẻ, không ngờ lại giỏi như vậy.

Hơn nữa, giọng nói này khiến cho anh cảm thấy rất thân thuộc.

Anh lại hỏi Trần Diễn: “Cậu kiếm người ở đâu ra vậy?”

Lúc này, Trần Diễn đột nhiên rụt rè nhìn Lục Nghiêm, hiển nhiên Lục Nghiêm cũng phát hiện ánh mắt này. Anh chau mày lại: “Nhìn tôi làm gì?”

Đợi đã. Lục Nghiêm đứng dậy nhìn về phía Cabin khi Đường Tố Nhiên đang dịch đoạn giới thiệu tên của anh. Tại sao anh không đoán ra chứ?

Tiếng Anh thì dễ tìm, nhưng cả đất nước này, không có quá nhiều người biết tiếng Ả rập.

Mà giọng nói của cô, mặc dù đã bị thay đổi do tính năng lọc âm của loa, nhưng Lục Nghiêm làm thế nào không nhận ra được. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đường! Tố! Nhiên!”

“Đường Tố Nhiên à?” Trái với sự tức giận của Lục Nghiêm, ánh mắt của Cố Nam Thành lại thể hiện sự hứng thú.

Sáu năm trước, cô gái được nhận bằng khen về Khoa học công nghệ của tỉnh Hàng Châu khi mới mười chín tuổi, thì ra danh bất hư truyền như vậy.

Buổi Hội nghị diễn ra rất thành công. Trước khi kết thúc bài phát biểu của mình, có một vị giáo sư đã nói riêng với cô: “Xin được gửi lời cảm ơn đến dịch giả đã dịch chương trình hội nghị ngày hôm nay. Tôi không tin tưởng người khác dịch văn bản cho mình, nhưng cô dùng từ rất chuẩn xác, như một nhà khoa học thực thụ. Bản dịch của cô giống như một bài phát biểu hoàn mĩ.”

Đường Tố Nhiên không dịch câu này, cho ông một cái cúi đầu cảm tạ.

Nhà khoa học ở đâu chẳng có. Nhưng một người biết tôn trọng, công nhận và khích lệ hậu bối thì không hẳn là nhiều.

“Cô làm gì ở đây?” Tay Đường Tố Nhiên vừa chạm đến tay nắm cửa cabin thì Lục Nghiêm đứng trước mặt cô. Trong ánh mắt có sự phức tạp không nói rõ thành lời.

“Nếu biết anh là người chủ trì, tôi cũng không muốn đến.” Cô vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng. “Nhưng sáu năm nay công ty vẫn giậm chân tại chỗ, một đội thông thạo ngoại ngữ cơ bản cũng không có. Làm sao làm nổi một trung tâm khoa học kĩ thuật của cả nước chứ.”

Ánh mắt hai người nhìn nhau tóe ra lửa. Đường Tố Nhiên biết anh ghét mình, nhưng càng là vậy, cô càng muốn chọc tức anh.

Không khí nóng bức giữa hai người chỉ có thể dịu xuống khi Cố Nam Thành lên tiếng. Anh xen vào giữa, đưa tay ra:

“Chính thức làm quen. Tôi là Cố Nam Thành, tổng giám đốc của công ty Văn hóa và Truyền thông Hàng Châu. Tôi muốn mời cô Đường vào vị trí Phiên dịch viên của công ty chúng tôi.”

Đường Tố Nhiên nhìn bàn tay của Cố Nam Thành, chần chừ không đưa ra. Sau vụ sáu năm trước, cô với hai nhà Cố, Lục không đội trời chung. Việc Cố Nam Thành mời cô về làm cho công ty của anh quả thực không đúng với lẽ thường một chút nào.

Không chỉ Đường Tố Nhiên nghi ngờ, mà Lục Nghiêm cũng như vậy. Anh mỉa mai: “Cố thiếu quên cô Đường là ai rồi sao? Chẵng lẽ không sợ có người nhân viên của anh lại vào tù?”

“Lục Nghiêm...” Cố Nam Thành đưa mắt nhìn em trai mình. “Làm người phải nghiêm ngắn, không nói lời cong quẹo. Ông ngoại nhìn thấy cậu như bây giờ chắc chắn sẽ thất vọng. Cậu thay đổi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.