Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 23: Chương 23: Tìm Cố Minh Triết (3)




Trong trí nhớ của Đường Tố Nhiên nhiều năm về trước, quả là không có căn nhà hoang này. Nhưng đã sáu năm rồi, vật đổi sao dời cũng không phải chuyện lạ, chứ đừng nói chuyện đơn giản như mọc thêm một cái cây, một ngôi nhà.

Chỉ có điều, nơi này chính là chốn rất thích hợp để ẩn náu.

Cô cúi thấp người xuống, để những cây lau che đi người mình, rồi ven theo con đường đá để đến trước căn nhà.

Không khí lãnh lẽo đến gai người, nơi này lại gần sông, mỗi đợt gió lùa đến là khiến cả thân thế cô run lên. Khi ra khỏi nhà để tìm Cố Minh Triết, cô còn chẳng có thời gian mà lo mình sẽ bị lạnh.

Đường Tố Nhiên cảm thấy có ai đó đang nhắc nhở thúc giục cô, không thể để làm mất thằng bé được.

Cô nắm chặt túi để giữ bình tĩnh như thường lệ, nhưng chợt nhận ra...

Miếng ngọc bội mà cô vẫn thường mang theo đã không cánh mà bay. Đường Tố Nhiên hoảng hốt ngồi xuống đất, lục khoảng một phút, vẫn không thấy miếng nó đâu.

Hôm đó cô bị tên bắt cóc kia mang đến căn nhà hoang... Đường Tố Nhiên nhớ lại. Có lẽ đã bị rơi ở trên đường.

Suy nghĩ đó khiến cho cô mông lung, miếng ngọc ấy đã cứu cô hai lần liền, nó tượng trưng cho duyên phận giữa cô và Lục Nghiêm. Giờ nó đã mất rồi.

“Quên đi, Đường Tố Nhiên!” Cô lắc đầu mạnh, ép mình quên đi. Giờ không phải là lúc chần chừ nghĩ về tình yêu.

“Cắt đuổi thế nào rồi?” Chợt cô nghe thấy một thanh âm vang lên từ bên trong căn nhà.

“Thằng nhóc này thông minh thật, nhưng trẻ con nít mắt chỉ biết làm trò thừa thãi thôi. Tao thấy cảnh sát đang tìm kiếm người rồi, giờ đưa nó đi ngay. Chỉ cần đưa nó ra khỏi nước này thì tao với mày có thể an nhàn cả đời rồi.” Một giọng nói khác lên tiếng.

“Tại sao không giết nó?”

Đường Tố Nhiên nín thở lắng nghe cuộc hội thoại, cô không có cách nào nhìn vào trong phòng, chỉ có thể dựa vào cái bóng trên tường để dự đoán. Bên trong có hai người lớn, dáng người vạm vỡ. Và bọn chúng đang giữ Cố Minh Triết.

Không thấy tiếng thằng bé, nhưng cô có thể khẳng định một điều chắc chắn như vậy. Thậm chí chúng còn có ý định giết thằng bé hoặc mang nó ra nước ngoài nữa.

“Người đó đã ra lệnh rồi mà, tốt nhất nên giết chết nó để tránh hậu họa, tiền sắp nhận được rồi.”

“Mày bị điên à? Tiền đã lấy rồi, chẳng bằng mang thằng nhóc này ra nước ngoài bán lấy một số tiền nữa. Một đứa con trai giờ bán được bao nhiêu tiền. Giết người kiểu gì cũng để lại dấu vết, sau này nếu có bị bắt thì bị tử hình à?”

Lòng Đường Tố Nhiên trùng xuống. Những câu nói rời rạc nghe được đã đủ khiến cho cô rùng mình. Cố Minh Triết đi lạc chỉ là trùng hợp, nhưng việc thằng bé mất tích nhất định liên quan đến người khác. Hơn nữa kẻ đó còn có thâm thù đại hận với nhà họ Cố đến nỗi muốn giết thằng bé. May mà đám bắt cóc này gan nhỏ, nếu không không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng bọn chúng muốn đưa thằng bé đi bằng cách nào? Nơi này không sát biên giới, thuyền sao?

Đường Tố Nhiên dựa vào tường, làm ấm điện thoại trong tay mình. Cô đã mang theo chiếc máy bay của Cố Nam Thành ở bên hông để anh có thể định vị được vị trí của mình, nhưng phải nói được cho anh chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Không thể để anh gặp nguy hiểm được.

Đường Tố Nhiên biết rằng bọn cướp có súng, hoặc khá nhiều vũ khí.

“Thằng chết tiệt này! Tao đánh chết mày!”

Điện thoại của Đường Tố Nhiên vừa mới lên nguồn xong thì cô nghe thấy tiếng động cách mình không xa. Cô ngẩng đầu lên, bọn cướp đang đứng trước một chiếc xe, mà Cố Minh Triết đã tỉnh dậy và chạy trốn được. Thằng bé chạy ngược về phía cô.

“Minh Triết! Cẩn thận!” Đường Tố Nhiên lao về phía thằng bé, cùng lúc tiếng “Đoàng” từ súng vang lên. Viên đạn sạt qua da mặt của cô, để lại một vết mờ bỏng rát.

“Cô Tố Nhiên ơi!” Cố Minh Triết ôm chặt lấy người vừa xuất hiện cứu mình, giọng nói non nớt pha chút sợ hãi.

Đường Tố Nhiên cũng sợ hãi, nhưng cô biết rằng bây giờ chỉ có cô có thể bảo vệ cho đứa trẻ và cả màng sống của chính mình nữa. Cô không thể ngã quỵ hoặc chạy trốn được.

“Lùi về sau.” Đường Tố Nhiên đẩy Cố Minh Triết, rồi khuỵu gối, lôi một con dao nhỏ từ trong giày ra.

Bọn chúng nhất định không tha cho người đã nhìn thấy mặt mình, cô không còn cách nào sống sót ngoại trừ... giết bọn chúng.

“Ha ha... Một con đàn bà mà muốn làm người hùng. Tao cho mày biết tay.”

“Đừng dùng súng.” Một tên khác nhắc nhở. “Cẩn thận xung quanh có người.”

“Được, chỉ cần tay không tao cũng có thể bóp chết con ả này.”

Tên bắt cóc vừa nói vừa lao về phía cô, Đường Tố Nhiên cũng phản ứng không chậm, vung dao đâm về phía hắn. Sức lực của người đàn ông bao giờ cũng lớn hơn, tay của hắn gần như bẻ gãy tay cô.

Nhưng Đường Tố Nhiên khéo léo hơn gã rất nhiều. Cô gập người, cắt một đường trên chân hắn.

Gã bắt cóc ngay lập tức khuỵu xuống rên rỉ.

Đường Tố Nhiên xử lý xong một tên, cô đứng dậy nhìn về phía tên còn lại thì thấy hắn đang đứng cạnh Cố Minh Triết, ôm thằng bé. Con dao của hắn để lên cổ của thằng bé.

“Thế nào? Mày có muốn đánh tiếp không?” Hắn cười nhếch mép, rồi đè dao xuống cổ của Cố Minh Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.