“Tôi đã nhắc bất cứ chuyện gì cũng không được vào. Cô không nghe rõ sao?” Đôi mắt của Phó Thịnh Nam để lộ sát khí hiếm có, khiến Đường Tố Nhiên đang quay cuồng cũng phải sợ hãi.
Trần Ngọc Mai cuống cuồng, nhìn anh lắp bắp: “Là... là bà Cố Thanh Dung đến tìm. Tôi không ngăn được.”
“Cố Thanh Dung...” Đường Tố Nhiên bàng hoàng lặp lại cái tên ấy.
Sao bà ấy lại đến đây? Lẽ nào?
Chỉ nghĩ đến thế thôi Đường Tố Nhiên đã hoảng hốt. Cô không thèm lau máu ở khóe miệng, chạy vội đến phòng của mẹ mình.
“Bà làm gì vậy hả?”
Cô không tin vào mắt mình. Bà Cố Thanh Dung đang đứng giữa phòng bệnh của mẹ cô, bên cạnh bà còn bốn năm người bặm trợn, nhìn là biết muốn gây rối.
“Làm cái gì?” Bà vừa nhìn thấy cô đã hất mặt. “Làm gì? Tất nhiên là phá rồi. Đập hết cho tôi.“.
“Bà dám!” Đường Tố Nhiên nhìn bà Cố Thanh Dung, tay nắm chiếc gậy của một tên vệ sĩ. “Nơi này là Hàng Châu, không phải đất của nhà họ Cố hay họ Lục. Bà dám không coi luật pháp là gì?”
“Vậy cô muốn tôi coi cô là gì?” Bà Cố Thanh Dung nhếch miệng. “Dù gì tôi cũng già rồi. Cô còn trẻ mà. Dùng mấy năm cuộc đời của tôi khiến cô thân bại danh liệt trả nợ cho con gái tôi, cũng chẳng thiệt gì đâu. Phá cho tôi.”
Đám vệ sĩ bắt đầu đập phá lung tung ở trong phòng. Đường Tố Nhiên vẫn thấy tức ngực, tưởng như chỉ cần vận động mạnh là cô có thể nôn ra cả phổi. Nhưng không còn cách nào khác, cô bất chấp chạy đến, ôm lấy mấy tên vệ sĩ, muốn quật họ ngã xuống.
Người khác rèn luyện trong trường lớp, còn nhà tù... đã dạy cho cô phải trở thành người mạnh mẽ.
Hai bên xông vào đánh nhau, Phó Thịnh Nam cũng xông vào xử gọn một tên. Đường Tố Nhiên ăn mấy gậy, thấy bọn họ muốn động đến mẹ mình, cô vội vàng nắm tay kéo mà Cố Thanh Dung, sau đó để chiếc kéo mình vẫn cầm theo đưa lên cổ bà.
“Các người giỏi thì tiếp tục phá đi.”
Căn phòng lặng ngắt như tờ. Phó Thịnh Nam ngây người nhìn cô, mãi về sau mới nhớ ra mình phải can ngăn: “Tố Nhiên, buông dao xuống, tôi gọi cảnh sát với bảo vệ rồi. Đừng làm chuyện dại dại dột.”
“Dại dột?” Đường Tố Nhiên nhíu mày. “Ai cũng muốn trèo lên đầu tôi. Tôi nợ các người, tôi nhận rồi, tôi ngồi tù rồi. Oan có đầu nợ có chủ, tôi hại chết Trường An, mọi lỗi lầm tôi gánh chịu chưa đủ sao? Tại sao các người còn nguyền rủa con trai tôi, làm phiền mẹ tôi? Ai cũng có giới hạn, các người quên rằng tôi sống được sáu năm ở trong tù mà không mất sợi lông tóc nào hay sao?”
Bà Cố Thanh Dung lúc này mới run lên vì sợ hãi.
Bà nhận ra Đường Tố Nhiên đã không phải cô gái mười tám mười chín tuổi khóc dưới trời mưa xin tha thứ năm ấy nữa. Cô đã quật cường đi qua đầm rồng hang hổ, sống sót trở về.
“Bà muốn đập phá chỗ mẹ tôi nghỉ ngơi đúng không?” Đường Tố Nhiên mệt mỏi nhìn người mình đang bắt giữ. “Tôi cho bà thấy.”
“Bỏ dao xuống, cảnh sát đây.”
Đường Tố Nhiên nhìn ra ngoài cửa, lòng trầm xuống.
Cô còn chưa có cơ hội dọa mấy người này đã bị bắt vào tù lần nữa rồi.
Sở cảnh sát Hàng Châu gần như không có ai là không nghe đến câu chuyện của Đường Tố Nhiên.
Sáu năm trước, bản thân cô cũng từng là người nổi tiếng, làm đến chức giám đốc kĩ thuật của một tập đoàn lớn, là một nhà khoa học có tài năng. Thế rồi, cô phạm tội, đắc tội với hai gia đình quyền quý nhất nơi này.
Gặp lại cô, viên cảnh sát cũng hơi cảm khái.
“Lại gặp lại cô hả? Cô còn chưa mãn hạn tù, chỉ được ân xá cho về sớm thôi. Cô có biết...”
“Tôi biết...” Đường Tố Nhiên gượng cười.
“Biết còn làm. Cô không nhịn được hả.”
“Không nhịn được. Nếu tôi tiếp tục nhịn, bọn họ sẽ càng lấn tới, mẹ tôi sẽ không thể yên ổn được.” Hơn nữa cô chỉ muốn dọa bà Cố Thanh Dung tránh xa mình mà thôi. Hơn ai hết, Đường Tố Nhiên hiểu, bà là mẹ của Lục Nghiêm và Trường An, là người cô rất kính trọng.
Nếu như mỗi lần nhìn thấy cô khiến cho bà nhớ đến Trường An, chi bằng cả đời này hai người không gặp lại nữa.
Triệu Thái Nhất nhìn cô gái trước mặt, không biết nói sao nữa. Năm năm trước, anh nhận được báo án đến hiện trường vụ án, thứ anh bắt gặp đầu tiên là đôi mắt bàng hoàng của Đường Tố Nhiên.
Giờ qua sương gió, bão bùng, đôi mắt đó ngày càng kiên định.
Bà Cố Thanh Dung làm ầm khắp trong phòng chờ: “Cô ta kề dao vào cổ tôi muốn giết người. Đồng chí cảnh sát tống lại cô ta vào tù đi, làm phiền các anh, nếu không cả nhà chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Chào cô.” Triệu Thái Nhất nghiêm giọng: “Chúng cháu hiểu tấm lòng người mẹ. Nhưng cô là mẹ, cô Đường cũng là người làm con. Bệnh viện có camera, cảnh sát sẽ làm rõ tiền căn hậu quả, không khiến ai bị thiệt.”
Đường Tố Nhiên thật sự muốn giơ ngón tay tán thưởng đồng chí cảnh sát này.
Kết quả, sau khi điều ta, bên đồn kết luận đây là vụ tranh chấp dân sự bình thường, cả hai bên đều có lỗi, phải giam 3 ngày. Nhưng xét thấy không gây tổn hại quá nghiêm trọng, chỉ cần bảo lãnh và viết cam kết không tái phạm là được thả.
Đường Tố Nhiên ôm trán, bà Cố Thanh Dung có người bảo lãnh. Còn cô, tất nhiên không có người thân bảo lãnh.
Cô nghĩ thế nào, ấn máy gọi cho một người. Bên kia đầu dây là giọng nói hơi khàn.
“Xin hỏi ai vậy?”
“Là cháu.”