Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 22: Chương 22




Cùng sống chung trong một tập thể nhỏ, mấy ai có thể tránh được những lời đồn đãi thất thiệt, càng không thể mơ tưởng dùng một tay khống chế nó, nhưng nếu quá mức ngăn chặn, không chừng lực sát thương nó bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.

Muốn hoàn toàn rời xa chuyện đồn đãi thị phi, biện pháp duy nhất chính là tự động hòa nhập, hòa tan giữa cái tập thể nhỏ bé này, nếu ai không làm được điều ấy, thì đành xin mời tiếp tục chịu đựng! Chẳng phải có câu nói như thế này ư: Cuộc sống giống như bị cưỡng J (cưỡng gian), nếu không thể chống cự thì nên học cách hưởng thụ.

Làm nhân viên ở tập đoàn Phương thị, buổi sáng mỗi khi đi làm, có hai loại việc phải làm, thứ nhất là: Quét thẻ chấm công[1], thứ hai là: Buôn chuyện! Tin tức buôn chuyện bên trong công ty so với tin tức nhật báo trung ương còn quan trọng hơn gấp n lần, nếu ai không đuổi kịp bước đi của cơn thủy triều chuyện tám, chỉ có thể chứng minh một điều – You’re out!

Lúc trước bởi vì sự kiện “Phòng thư ký”, nhân viên công ty đều bàng quan đối với chuyện bà tám, khi trao đổi với nhau đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ liên lụy đến bản thân. Sau khi lễ Nô-en qua đi, lời đồn đãi lại yên lặng nảy sinh trong các không gian nhỏ ở công ty, đến khi bùng nổ sự kiện trưởng phòng quan hệ xã hội đánh nhau, lời đồn đãi rốt cục không thể khống chế được, liền như cỏ mọc sau mưa, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, lan tràn, cho đến khi bao phủ hết mọi người.

Phương thị là một tập đoàn lớn, nhân viên làm việc ở tổng bộ lại đông đúc, nếu muốn đi giải quyết chuyện tọc mạch lớn nhỏ phỏng chừng dùng thời gian một ngày cũng không xong, vì vậy đại bộ phận người có hiểu biết đều nằm trong bảng xếp hạng tám chuyện, thậm chí là tám chuyện nhất trong lịch sử từ trước đến giờ.

Sau lễ Nô-en, tên của Giản Tình thường xuyên được lưu truyền qua lại bằng miệng lưỡi nhân viên Phương thị, bất kể là phòng uống trà, buồng vệ sinh, hay là nhà ăn nhân viên, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đào ra được vô khối chuyện lớn nhỏ về cô nàng Giản Tình. Từ chuyện lớn như cô là người ở nơi nào, học ở trường nào, tốt nghiệp ra sao, đến chuyện nhỏ như cô cao bao nhiêu, cân nặng bao nhiêu, cho đến đồ ăn mà cô thích ăn nhất, đủ thứ chuyện linh tinh vặt vãnh.

Từ sau khi trưởng phòng xã hội Bạch Lị Lị đột nhiên thôi việc, cái tên Giản Tình ở công ty thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên Internet, QQ, MSN, RTX[2], hộp thư điện tử,… Tóm lại, trong bảng xếp hạng tin tức buôn chuyện ở công ty, tất cả đều bị một căn bệnh truyền nhiễm gọi là “Giản Tình” cuốn hút, hơn nữa mọi người cũng không vội vàng chữa bệnh, ngược lại thái độ càng tích cực làm cho bệnh độc lan truyền nhanh hơn!

Giản Tình vừa khởi động máy tính, đã được báo là có thư mới đến trong hộp thư công ty. Cầm trên tay tách cà phê vừa pha, cô rê chuột mở email tên là: “Mọi người cùng đoán xem”. Trang chủ vừa load xong, Giản Tình liền phun ngay một ngụm cà phê lên màn hình.

Người đẹp Giản kinh hồn bạt vía, vội vàng buông cái tách, rút khăn tay ra lau miệng, cả người tỏa ra sát khí. Sau một trận luống cuống tay chân, cô mới lấy lại bình tĩnh, mím môi đọc kỹ thư đến.

“Mọi người cùng đoán xem:

Nhân vật nóng hổi gần nhất mà công ty chúng ta đang nói đến, đương nhiên chính là Giản Tình – người đẹp Giản. Chắc rằng mọi người cũng không lạ gì cô ấy, nhưng mọi người có biết người đẹp Giản có mối tình đầu khi nào không? Mọi người có biết cô ấy có bao nhiêu bạn trai rồi không? Không biết à, vậy hãy thử đoán xem, đoán trúng có thưởng, mọi người hãy nhiệt tình nêu lên quan điểm của mình…”



Phía dưới email còn có rất nhiều comment, có người đoán cô có số bạn trai nhiều như một đội bóng rổ, có người lại đoán nhiều như đội bóng đá, còn có người đoán kỳ quái hơn là cô một năm thay đổi vài người!

Xem xong email, Giản Tình cảm thấy choáng váng, rốt cuộc là ai phát tán cái email quái lạ này? Đúng là đồ rỗi hơi! Trước kia cũng có một ít lời đồn đãi nhằm vào cô, nhưng chỉ nói bóng gió, không thì cũng là lỡ miệng nhắc đến, còn bây giờ đã thành trực tiếp chỉ tên day mặt!

Kỳ thật trải qua đợt rèn luyện gần đây, cô cảm thấy bản thân đã luyện thành mình đồng da sắt, đối với lời đồn đãi quá đáng cô hoàn toàn có thể xem như không biết, nhưng cái email mười phần châm chích hôm nay, cô xem xong vẫn cảm thấy tức giận.

Cô biết chuyện tám ở công ty sau khi Bạch Lị Lị đi thì càng lan truyền dữ dội, nói bình thường một chút là vì cô xinh đẹp nên được Phương boss coi trọng, quá đáng một chút lại là cô dùng hết thủ đoạn khiến cho Phương boss chú ý. Tóm lại, chuyện tám về cô cơ bản đều dính dáng đến Phương boss.

Thậm chí còn có người thông minh bắt đầu nghi ngờ quan hệ của Phương Khiêm và cô, căn cứ chính xác nhất chính là lúc Bạch Lị Lị và cô gây gổ ở văn phòng, kết quả là Bạch Lị Lị phải từ chức còn cô lại không việc gì, vững vàng làm vị trí trưởng ban như cũ, không có nửa điểm lung lay.

Tuy nhiên, cũng có người kể lại khi đề cử trưởng phòng quan hệ xã hội mới, từng có một vị quản lí ở trước mặt Phương boss đề nghị Giản trưởng ban thay thế chức trưởng phòng, lại bị Phương boss nghiêm khắc răn dạy một phen, nói rằng tập đoàn dùng người đâu phải trò đùa!

Kết quả này đã đánh tan rất nhiều ngờ vực vô căn cứ về quan hệ của bọn họ. Nhưng làm người yêu của Phương Khiêm, Giản Tình sao lại không hiểu ý đồ của anh. Trưởng phòng quan hệ xã hội là người cần xuất đầu lộ diện, thường xuyên đi xã giao, Phương Khiêm sao có thể dễ dàng để cô ở bên ngoài tươi cười cùng người đàn ông khác, anh không chấp nhận đề nghị đó là điều đương nhiên.

Tóm lại những phỏng đoán thật thật giả giả nhiều không kể xiết, Giản Tình cũng bắt đầu thấy buồn bực. Cô từng thảo luận với Phương Khiêm về vấn đề này, nhưng Phương Khiêm luôn miễn cưỡng đáp: “Muốn ngăn chặn miệng bọn họ vô cùng đơn giản, ngày mai chúng ta công khai quan hệ, lời đồn đãi tự nhiên sẽ biến mất.”

Gặp thái độ này của anh, Giản Tình cũng chỉ có thể bất lực thở dài. Công khai quan hệ cần có dũng khí, nhưng ở thời điểm này, cô thật sự chưa chuẩn bị xong.

Đang lúc Giản Tình còn trong trạng thái ngẩn ngơ, cách đó không xa Tiểu Lâm đã lặng yên không tiếng động đi đến bên người cô: “Chị Tình, chị xem email chưa?”

Giản Tình buồn bã liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Xem rồi, em đoán bao nhiêu?”

Tiểu Lâm suy nghĩ một hồi, nói: “Em đoán chị chỉ có hai người.”

Vừa nói xong, lại thấy cô lắc mạnh đầu: “Không phải, em không nói về email đó, mà là cái khác!”

“Còn nữa sao?!” Giản Tình kinh ngạc mở to mắt, nghĩ thầm nếu thêm vài cái email như vậy nữa chắc cô điên mất .

Lâm Kiều Kiều cúi người xuống bàn cô, mở hộp thư, nhanh chóng tìm ra một email khác, tiêu đề viết rõ ràng “Áp-phích tuyên truyền.”

“Công ty sắp triển khai áp-phích tuyên truyền của quý này, người được chọn cơ bản đã xác định, trưởng ban Giản Tình ở phòng thị trường là nhân vật nữ chính…”

Giản Tình xem xong không nói được lời nào, sợ ngây người, phía sau email viết cái gì, cô không còn tâm trí để đọc nữa.

Áp-phích gì chứ? Chẳng phải lúc trước cô đã từ chối Lý Duy ư? Cái gì gọi là “người được chọn đã xác định”!! Công ty đã xác định , cô là đương sự, sao ngay cả một chút tin tức cũng chưa nhận được?

“Tiểu Lâm, chuyện này là thế nào?” Sửng sốt hồi lâu, Giản Tình vẫn không hiểu gì bèn hỏi Tiểu Lâm bên cạnh.

“Em cũng vậy, buổi sáng mới đọc qua, em tưởng chị đã nhận được thông báo rồi.” Nhìn bộ dáng mù mờ của Giản Tình, Tiểu Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Đâu có thông báo gì, nếu em không nói cho chị biết, chị cũng không chú ý đến.”

“Làm sao bây giờ, email đều đã được gửi đi, Phương boss chắc chắn cũng nhận được rồi.”

Giản Tình day day huyệt thái dương, trong lòng cảm thấy phiền muộn, hình như gần đây mọi chuyện có vẻ rất kỳ quái…

Buổi tối Phương Khiêm không đi xã giao, nhưng cũng không thể về đúng giờ. Giản Tình tan tầm sớm hơn, nên đi chợ mua đồ ăn một mình. Giản Tình vẫn ưa mua đồ ăn ở chợ, tuy môi trường không được như siêu thị nhưng thức ăn lại tươi ngon hơn.

Vừa đến chợ, Phương Khiêm đã gọi điện đến, hỏi cô đang ở đâu, Giản Tình đang dạo quầy bán hải sản, cười nói với anh ở đầu kia điện thoại: “Em ở chợ phía Tây, buổi tối chúng ta ăn cơm rang hải sản nhé?”

“Sao lại đi xa như vậy?” Anh nghe được chỗ của cô, có vẻ hơi hờn giận.

“Hải sản nơi này tươi hơn.” Cũng khó trách anh mất hứng, chạy xe từ công ty đến chợ phía Tây cũng phải mất hơn mười phút, lại ngược đường về nhà. Trời rét mà đi mua đồ xa như vậy, chắc anh cũng đau lòng thay cô .

“Mua xong chờ anh đến đón em.”

“Không cần, cửa chính của chợ là bến xe bus.” Giản Tình không muốn anh vì cô chạy tới chạy lui, liền nhỏ giọng từ chối.

Nào biết anh không hề nghe cô, chỉ nói câu: “Anh đi ngay bây giờ”, sau đó liền cúp máy.

Giản Tình nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, môi nở nụ cười ngọt ngào. Bên cạnh ông chủ quầy hàng đang bắt cá, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười tươi như hoa, tay mềm nhũn, suýt nữa tự giẫm vào chân mình.

Bởi vì hải sản không thể để lâu, hơn nữa nguyên liệu mà Giản Tình sắp sửa dùng đến mỗi loại đều mua một ít, trên tay là vài cái gói to ướt đẫm, cô sợ dính đến quần áo, chỉ có thể nâng tay đưa ra xa, trong chốc lát, cô cảm thấy thật quá sức mệt mỏi.

Đi đến cửa chợ, nhìn thấy mấy bà lão bán những loại rau xanh vườn nhà trồng có vẻ rất tươi ngon, Giản Tình liền ngồi xổm xuống mua hai bó, trả tiền xong đứng dậy đã thấy Phương Khiêm đứng bên cạnh.

“Sao anh lại xuống xe ở đây? Nơi này rất bẩn.” Nhìn anh mặc bộ đồ hàng hiệu, lại bình thản đứng ở cửa chợ ướt sũng, Giản Tình cuống cuồng lên. Anh mang trên chân là giày da đắt tiền, đến đây giẫm nước, không chừng giày sẽ hỏng mất thôi.

“Anh đi bộ đến đây.” Đứng ở cửa chợ ồn ào lộn xộn, vẻ mặt Phương Khiêm vẫn bình thường như lúc đứng trên bàn hội nghị chỉ tay năm ngón. Chỉ có thể nói rằng năng lực gặp biến không sợ hãi của anh đã đạt tới cảnh giới cao nhất.

Giản Tình đột nhiên cảm thấy tủi thân thay Phương Khiêm, cảm thấy người đàn ông trước mắt thật sự đã bị lãng phí vì mình. Nếu không gặp cô, không yêu cô, chắc rằng nơi anh xuất hiện sẽ không phải siêu thị hoặc chợ, cũng không cùng cô ở trong căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông, ăn đồ ăn đạm bạc cô nấu. Anh là con trai nhà giàu có, dù ăn hay ở, có loại nào mà không phải trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ. Vậy mà giờ đây, anh lại đứng bên cô, đôi bàn tay sạch sẽ giúp cô cầm cái gói to ướt đẫm, còn tản ra mùi tanh hôi đặc trưng của hải sản. Ngay cả cô là người bên ngoài nhìn còn đau lòng, thật không biết cảm giác của chính anh ra sao.

“Mua xong rồi chứ?” Người đàn ông một thân cao quý nho nhã, trên tay lại cầm theo cái túi plastic màu đen tổn hại hình tượng, đứng ở trong đám người, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, ôn hòa.

Giản Tình đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi, cô lập tức nở nụ cười xán lạn, vòng tay ôm lấy tay kia của anh, dịu dàng nói: “Xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Cho dù thế nào, giờ anh là của cô, anh nguyện ý vì cô ở trong căn phòng nhỏ, anh nguyện ý vì tâm tình của cô mà giấu diếm quan hệ hai người, anh nguyện ý vì cô cầm gói to tanh hôi khó chịu. Anh nguyện ý nhiều như vậy, cô còn mong ước xa xôi gì nữa đây, chỉ như vậy cũng đủ làm cho cô hạnh phúc thật lâu rồi.

Về nhà, chuyện đầu tiên Giản Tình làm chính là vội vàng giúp Phương Khiêm cởi giày, cô phải giúp anh lau thật khô. Phương Khiêm nhìn bộ dáng hấp tấp của cô, cũng rất nghe lời cởi giày rồi mang mọi thứ đến phòng bếp, xong xuôi mở vòi nước rửa tay. Nước máy do hệ thống cung cấp buốt đến tận xương, anh không nhịn không rùng mình một cái.

Giản Tình sau khi lau xong giày Phương Khiêm, đi vào phòng bếp nhìn thấy anh đang đứng ngây người trước vòi nước, cô khó hiểu bèn hỏi: “Khiêm, sao vậy?”

Phương Khiêm quay đầu nhìn cô, sắc mặt không tốt lắm, thản nhiên đáp: “Nước rất lạnh.”

Giản Tình gật đầu, cảm thấy hơi buồn cười: “Bây giờ là mùa đông, đương nhiên nước sẽ rất lạnh.”

Anh nghe cô giải thích xong bèn vòng tay ôm cô, cúi đầu thở dài: “Nước lạnh như vậy, em mỗi ngày còn rửa đồ ăn, nấu cơm, rửa chén. Thật vất vả cho em.”

Giản Tình mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Việc này có đáng gì, em rất vui vẻ làm vì anh mà.” Hơn nữa cô cũng đau lòng vì cơm bên ngoài anh ăn không hợp khẩu vị , nếu anh có thể thích đồ ăn do cô làm thì nước dù lạnh cũng đâu có sao.

“Anh đi tắm rửa trước đi, em làm đồ ăn, lát nữa là sẽ xong thôi.”

Phương Khiêm nhíu mày: “Nếu không, để anh giúp em nấu.”

Giản Tình không nhịn được cười thành tiếng: “Không cần, nấu cơm là việc nhỏ, không cần phiền đến anh, nhanh đi tắm rửa đi.”

Khi Giản Tình làm xong, bưng cơm rang thơm ngào ngạt đi ra phòng bếp, đã nhìn thấy Phương Khiêm cầm laptop, ngồi ở bàn ăn lên mạng. Đem cơm rang ngon lành tới trước mặt anh, Giản Tình tò mò hỏi một câu: “Anh xem gì vậy, lại còn rất chăm chú nữa.”

Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, tay gấp laptop lại: “Hôm nay có rất nhiều email không đọc, giờ rảnh rỗi anh đọc qua.” Nhìn thấy đĩa cơm rang thơm ngon trước mặt, anh tán thưởng: “Thơm quá.”

“Nhanh ăn đi, em đi lấy canh rong biển lên.” Nghe Phương Khiêm vô tình nhắc tới email, Giản Tình sực nhớ tới email ở công ty hôm nay, cô quay sang nhìn anh vài lần, tự hỏi không biết anh có đọc được hay không, chắc là không, vì nếu có chắc hẳn anh đã sớm chất vấn cô.

Đến lúc đi ngủ, Phương Khiêm vẫn không hỏi cô chuyện cái email, trong lòng Giản Tình càng thêm khẳng định anh không đọc được. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu phiền não nghĩ xem nên giải thích chuyện này với anh như thế nào. Hôm nay sau khi cô xem email, liền đi tìm trưởng phòng, trưởng phòng cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói chờ ngày mai ông tìm hiểu xong sẽ giải thích cho cô. Giờ cô cũng nghĩ là không nên cho Phương Khiêm biết chuyện này, nếu không chẳng biết phải giải thích rõ ràng thế nào

Lúc cô vừa nằm xuống, anh liền xoay người đè lên cô, bàn tay ở trong chăn lập tức lưu loát cởi áo ngủ của cô ra. Giản Tình bị anh động tay động chân miệng cười không dứt, giọng nói mềm mại kêu nhỏ, “Khiêm…”, lập tức bị một cái hôn nồng nhiệt của anh che miệng lại.

Sự vuốt ve quen thuộc, hơi thở thân thiết làm Giản Tình cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng. Chăn tơ lụa mềm mại đã bị hai người đẩy xuống giường, hai chân Giản Tình vòng ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, da thịt nhẹ nhàng ma sát, bắt đầu từng cơn khoái cảm.

Anh cúi người nhìn bộ dáng mê người của cô, không nén nổi thở dài: “Bảo bối, em thật đẹp.”

Giản Tình mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cái lưng rắn chắc của anh. Khi nơi non mềm bị chiếc lưỡi của anh chơi đùa, cô cúi đầu thốt ra tiếng ngâm khẽ, không kiềm chế được mở rộng hai chân ra, nghênh đón anh nhanh chóng tiến vào.

Ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp ma sát, kích tình mênh mông, Phương Khiêm dùng thân thể anh mang cô vào cảnh giới rực rỡ tuyệt vời.

Khi dần lên đến đỉnh, Giản Tình càng thêm vội vàng đáp lại anh, nào biết ngay lúc đó, trong nháy mắt, anh đột nhiên ngừng lại.

Giản Tình khó chịu ưm vài tiếng, mở hai mắt đầy sương, thúc giục anh: “Khiêm… Cho em, nhanh một chút.”

Anh nhỏm người lên vài phân, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, khẽ thầm thì bên tai cô: “Về chuyện áp-phích, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Giản Tình ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên dở khóc dở cười!

Trời ạ, thời khắc mấu chốt như vậy mà anh còn muốn hỏi việc này!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.