Sau khi kết hôn, cuộc sống của Giản Tình khá nhàn hạ, hầu như cô
không phải làm gì ngoài việc xem TV, chơi game online, đi mua sắm quần
áo, trang sức với mẹ và em chồng. Sau một khoảng thời gian dài như vậy
tiếp diễn, Giản Tình cảm thấy mình chẳng những phung phí tiền của mà còn lãng phí cả thời gian. Mặc dù số tiền chồng cô kiếm được đủ để cô tiêu
xài cả mấy đời, nhưng nếu cứ nằm nhà chơi không thế này thì quả đúng là
gánh nặng cho tiến trình hiện đại hóa ngày nay!
Bởi vậy vào một ngày nọ, sau khi đã sửa soạn tươm tất, Giản Tình bèn
đi thẳng đến Phương thị. Từ sau khi lên làm bà Phương, Giản Tình rất
hiếm khi đặt chân vào đây, thế nên ai ai nhìn thấy cô xuất hiện cũng hồ
hởi tiến lên chào hỏi. Đến khi cô vào thang máy thì đám người thăm hỏi
đã kéo tới đông nghìn nghịt.
“Nhìn thấy không, kia là nhân vật trong truyền thuyết của công ty, phiên bản hiện đại sống của cô bé lọ lem đó!”.
“Trông cũng được đấy chứ…”.
“Nghe nói sau khi boss kết hôn thì không hề tham dự một buổi xã giao thông thường nào, vừa tan làm đã chạy ngay về nhà với vợ”.
“Phương boss quả là người đàn ông tốt, tiếc là không có phần cho chúng ta”.
“Nghe nói vợ tổng giám đốc ban đầu là trưởng ban phòng thị trường, sau khi kết hôn thì nghỉ không đi làm nữa”.
“Giàu thế rồi còn đi làm làm gì, họa chăng là bị điên”.
…
Ấy thế mà nhân vật chính đang được bàn tán rôm rả của chúng ta, quả
thật hôm nay đến Phương thị để đi làm, chẳng lẽ cô bị điên thật? Đáp án
là… Đúng vậy, cô sắp điên rồi, rỗi rãi đến phát điên mất rồi!
Giản Tình đi một mạch đến văn phòng tổng giám đốc, đúng lúc Phương
Khiêm đi họp về. Nhìn thấy vợ yêu đang ngồi trên sofa, anh nửa ngạc
nhiên nửa vui mừng, lấy tay sập cửa lại, rồi ôm chầm cô vào lòng, “Sao
thế, muốn đến công ty gặp anh à?”.
Giản Tình lờ đi câu nói ngọt xớt của anh, nới rộng khoảng cách giữa
hai người, rồi nghiêm túc nói: “Anh sắp xếp cho em làm việc ở Phương
thị, hay là để em đi tìm việc ở công ty khác?”.
Phương Khiêm nhíu mày, cười to, “Trừ Phương thị ra thì còn ai dám thuê vợ của Phương Khiêm này chứ?”.
“Khiêm, em không nói đùa, em thật sự muốn đi làm. Em không thích ru
rú ở nhà suốt ngày, cả người chẳng còn tí sức sống nào. Em tin anh cũng
không muốn thấy em lúc nào cũng lầm lũi”.
Phương Khiêm phớt nhẹ lên má cô một nụ hôn, gật đầu nói: “Được, vậy em đi làm đi, có điều chức vụ là do anh quyết định”.
“Chức vụ gì vậy?”. Thấy anh đồng ý, Giản Tình vui vẻ hỏi.
Phương Khiêm suy nghĩ một lúc lâu, rồi đáp: “Chức vụ thấp thì không
thích hợp với em. Giờ em mà làm việc cùng với các nhân viên khác thì
chắc chắn bọn họ sẽ thấy không tự nhiên. Thế này vậy, đúng lúc anh đang
thiếu một trợ lý, em tới thay vị trí đó nhé”.
“Trợ lý tổng giám đốc à? Cụ thể em phải làm những gì?”.
“Chỉ cần cố gắng hết sức phối hợp làm việc với anh là được…”. Phương boss nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu.
Về sau, vào một ngày nào đó, lúc Giản Tình bị Phương Khiêm đè lên bàn làm việc như hổ vồ mồi, cô mới đột nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói
của boss hôm ấy. Anh bảo cô gắng sức phối hợp với anh, thì ra ý anh là…
muốn phối hợp làm chuyện đó!!!