Trần Lập ngồi trước bàn làm việc, có chút ngoài ý muốn nhìn con trai mặt mày nghiêm túc đang đứng thẳng tắp trước mặt mình.
“Vì sao con muốn giúp đứa bé kia? Tiểu Cảnh à 700 triệu không phải một con số nhỏ đâu.”
Ngày tháng gần đây ông nhìn ra được con trai đã hoà nhập hơn với cả nhà so với lúc mới đến, có vài lần ông còn cố tình quan sát thấy khi anh gặp cô bé kia trên nét mặt đều mang theo tia vui vẻ.
Lần đầu tiên anh bước vào thư phòng, nửa đêm đến tìm ông lại chỉ xin ông giúp đỡ đứa bé gái kia chữa trị đôi mắt.
Trần Cảnh cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của ông, anh hơi cụp mắt che đi cảm xúc bên trong. Anh cũng không thể nói rằng anh yêu cô gái Hạ Ly chỉ mới 10 tuổi, nếu không sẽ doạ ông chết khiếp mất.
“Ba.”
Trong thoáng chốc Trần Lập sững sờ, đây là lần thứ hai anh chịu gọi ông là ba.
Trần Cảnh ngước mắt nhìn ông, cực kỳ nghiêm túc mang theo một tia cầu khẩn nói:
“Xin giúp con một lần này thôi.”
Anh không trả lời câu hỏi của ông và cũng không muốn giải thích.
Trần Lập thu hồi tầm mắt một lần nữa suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề của anh. Số tiền kia đối với ông không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng nếu có thể đổi lấy sự thân cận của con trai vậy thì cũng đáng.
“Được, khi nào làm phẫu thuật ba đi cùng hai đứa.”
“Cảm ơn.”
Đạt được mục đích Trần Cảnh tôn trọng gật đầu với ông một cái rồi xoay người rời đi, nhưng khi tay anh chạm vào tay nắm cửa anh chợt dừng bước chân.
“Số tiền này, sau này con sẽ hoàn trả lại toàn bộ.”
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Trần Lập nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Thằng nhóc thối, cũng có khí phách lắm chứ.”
Hạ Ly không thể ngờ Trần Cảnh nói sẽ đưa cô đi phẫu thuật thế mà anh lại thật sự giữ lời hứa, khi anh cùng Trần Lập đến nhà tìm cô ngoại trừ ngỡ ngàng Hạ Ly còn xuýt chút bật khóc.
Trần Cảnh lúc ấy chỉ xoa nhẹ đầu cô trấn an, nụ cười ôn hoà của thiếu niên khiến cô an lòng một cách khó hiểu.
“Đừng khóc, ngoan.”
Ngày đó Trần Cảnh đưa Hạ Ly đi Lương Chi Khâm cũng có mặt, ông ta cơ hồ là hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào Trần Lập đang hỏi thăm về Hạ Mẫn Uyên.
Trên giường bệnh Hạ Ly thấp thỏm nắm lấy tay Trần Cảnh. . Chương mới nhất tại _ TгùмTr uyệИ. V Л _
“Anh tiểu Cảnh, anh sẽ luôn ở bên ngoài chờ em chứ?”
Trần Cảnh đưa tay sờ lên má cô, dùng sự dịu dàng che đi nổi lo lắng trong đáy mắt.
“Anh sẽ luôn ở đây, Ly Ly đừng sợ.”
Hạ Ly mím môi, thấy chị y tá đã đi vào phòng chuẩn bị đẩy cô vào phòng phẫu thuật. Cô chớp mắt hỏi một câu mà mình luôn để trong lòng.
“Vì sao anh lại tốt với em như thế?”
Anh chủ động làm bạn với cô, đón đưa cô đi học cùng, giờ đến tiền phẫu thuật anh cũng thay cô lo toan. Vì sao anh lại tốt như thế?
Trần Cảnh mỉm cười đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô.
“Vì em xứng đáng.”
Anh yêu cô muốn cho cô tất thảy mọi thứ tốt nhất, cho nên anh đối tốt với cô là điều hiển nhiên, là vì cô xứng đáng được nhận.
Hạ Ly được đưa vào phòng phẫu thuật, suốt 8 tiếng trôi qua dường như cũng mài mòn hết sức chịu đựng của Trần Cảnh.
Anh không biết cô có sợ không có đau không, cơ hồ lo lắng đến bí bách cả người.
Trần Lập nhìn thấy hết biểu cảm của con trai, nhưng ông cũng không tiến lên khuyên nhủ. Biểu cảm sinh động như thế vậy mà khi đối mặt với ông anh chỉ toàn làm mặt lạnh.
Nhưng mấy ngày sau đó Trần Lập như mới chân chính thấy được hết tất cả khía cạnh của Trần Cảnh.
Ông thấy con trai sáng sớm mặt trời chưa mọc đã rời giường vào bếp nấu cháo mang đến bệnh viện, thậm chí kỳ nghỉ hè cuối cấp anh cơ hồ là túc trực ở bên cạnh cô bé kia.
“Ly Ly, há miệng.”
Trần Cảnh ân cần thổi nguội cháo rồi đưa đếm miệng Hạ Ly, mắt cô phẫu thuật rất thành công nhưng vẫn chưa tháo băng. Nghe anh nói cô liền ngoan ngoãn há miệng.
“Có nóng không?”
Trần Cảnh dùng khăn lau miệng cho cô, dịu dàng hỏi.
“Không ạ.”
Trần Lập đến thăm bệnh đứng một bên càng nhìn càng ngứa mắt, ân cần quá nhỉ dịu dàng lắm cơ, thằng nhóc thối này đúng là hai mặt mà.
Trần Cảnh cũng cảm nhận được ánh mắt của ông, anh liếc mắt nhìn qua không có thiện ý hỏi:
“Ba còn chưa đi à?”
“Hừ, đi ngay đây.”
Đúng là dùng xong thì vứt ông sang một bên mà, ông vào phòng còn chưa được một tiếng đâu đấy.
Ông không thèm nhìn Trần Cảnh nữa, quay sang ôn hoà nói với Hạ Ly.
“Chú về đây, con mau khoẻ còn sang nhà chú chơi.”
Hạ Ly cực kỳ biết ơn ông, nghe ông nói như thế liền ngoan ngoãn đáp:
“Dạ, chú đi thong thả ạ.”
Trần Lập hài lòng cười tươi, lại quay sang nhìn con trai liền xụ mặt xuống.
“Ba về đây.”
“Ừm.”
Đến khi Trần Lập đi rồi Hạ Ly mới ngập ngừng lên tiếng.
“Anh tiểu Cảnh, em biết làm thế nào mới báo đáp hết ân tình cho nhà anh đây?”
Là anh thuyết phục chú Trần cho cô vay tiền phẫu thuật, là anh và chú bôn ba mấy ngày nay chăm sóc cho cô, hôm qua ngay cả dì Lê cũng ghé qua thăm cô.
Bọn họ giúp cô phẫu thuật, giúp cô giữ lại đôi mắt, giúp cô có thể nhìn thấy ánh sáng. Cô đã nợ bọn họ quá nhiều.
Trần Cảnh nhìn cô gái cúi thấp đầu hai bàn tay nhỏ bé đều xoắn xuýt thành một đoàn, anh cụp mắt che đi chút toan tính nho nhỏ.
“Vậy... sau này lớn lên em gả cho anh đi.”
“Hả!”
Hạ Ly ngẩng đầu tuy mắt bị băng vải che kín nhưng Trần Cảnh có thể đoán được biểu cảm trong ánh mắt cô lúc này. Anh cười cười chuyên chú ngắm nhìn cô, giọng nói trầm thấp như dụ dỗ.
“Gả cho anh, ở bên cạnh chăm sóc cho anh suốt đời. Báo ơn như thế có được không?”
Hạ Ly bé nhỏ không hiểu ý nghĩa của từ “gả” là gì, nhưng cô biết ý nghĩa ở bên cạnh anh suốt đời chính là cô và anh sẽ cùng nhau đi học cùng nhau trưởng thành.
Hạ Ly mím môi suy nghĩ rất lâu, rồi kiên định mà gật đầu.
“Được.”
Trần Cảnh bật cười, thoả mãn đưa tay xoa xoa má cô.
“Em không được nuốt lời đâu đấy.”
Đối với những hành động xoa đầu và má cô của anh Hạ Ly cơ hồ đã quá quen thuộc, cô khẽ bĩu môi.
“Em mới không nuốt lời.”
Trần Cảnh thấy cô như thế trông đáng yêu muốn chết, còn muốn trêu cô thêm một chút thì cửa phòng có người gõ hai cái.
Anh xoay đầu nhìn, Lương Cảnh Chi trên tay cầm một cái bình giữ nhiệt hờ hững đón nhận ánh mắt của anh, cô ta bước vào đem đồ trên tay đặt lên bàn.
“Ba kêu tôi mang cháo qua cho cô.”
Nói rồi lại nhìn bát cháo trong tay Trần Cảnh.
“Ăn hay không thì tùy, tối tôi đến lấy lại bình giữ nhiệt.”
Còn không đợi Hạ Ly nói chuyện cô liền cất bước rời đi, lúc đi ngang qua Trần Cảnh cô ta cũng không thèm nhìn lấy một lần.
Trần Cảnh âm trầm nhìn theo bóng lưng Lương Cảnh Chi, đời này tuy cô ta ngạo mạn khó ưa nhưng ít ra cũng không khiến người ta chán ghét như đời trước.
Nhưng có một điều Trần Cảnh không biết được, nguyên nhân ganh ghét và đố kỵ của Lương Cảnh Chi đối với Hạ Ly ở kiếp trước chính là piano, kiếp này Hạ Ly không có mù loà hiển nhiên sẽ không động đến đàn.
Lương Cảnh Chi tuy chướng mắt cô nhưng tuổi nhỏ cũng không hề có suy nghĩ lệch lạc và ác độc như lúc trưởng thành ở đời trước.
“Anh đừng để ý cậu ta, tuy tính tình có chút kém nhưng cũng không có ác ý.”
Cái đêm mẹ Hạ gặp chuyện cô ta cũng ở một bên giúp đỡ rất nhiều.
Thấy Trần Cảnh đang trò chuyện vui vẻ thì im bặt, Hạ Ly còn tưởng anh khó chịu với thái độ của Lương Cảnh Chi nên muốn giải thích một chút.
“Anh không để ý, em còn muốn ăn thêm không?”
Mặc kệ Lương Cảnh Chi ra sao, chỉ cần đời này cô ta đừng làm chuyện quá đáng là được.