Không khí căng thẳng kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Cảnh tặc lưỡi chính mình phá vỡ sự im lặng.
“Thưa hai bác, hôm nay con đến là muốn thưa hỏi về chuyện đám cưới của con và Hạ Ly.”
Anh tươi cười ôn hoà, rất có lễ độ tiếp tục nói:
“Tuy nhà con không có người lớn đến để bàn hỏi về vấn đề này, nhưng con đảm bảo với hai bác lễ cưới và sính lễ con sẽ tự mình chuẩn bị tươm tất để rước Hạ Ly về làm vợ ạ.”
Lương Chi Khâm đã nguôi bớt cơn giận nghiêm nghị lắng nghe hết lời của Trần Cảnh.
“Hai đứa quen nhau cũng chưa lâu nhỉ? Kết hôn có vội quá không con?”
Ông vừa nói vừa nhìn bụng Hạ Ly hơi nghi hoặc, Trần Cảnh thấy ánh mắt của ông thì nhướng mày, nếu thật là bác sĩ bảo cưới anh vui còn không kịp.
“Dạ tại con nôn lấy vợ quá rồi ạ.”
Anh thành thật bông đùa một câu khiến cho Lương Chi Khâm bật cười ha hả.
“Nhóc con, cái gì cũng dám nói.”
Bầu không khí lúc này đã vui tươi hơn hẳn, nhưng Từ Khiêm ngồi ở một bên thì không vui nổi.
Hôm nay anh ta bị Lương Cảnh Chi một hai đòi về thăm nhà anh ta cũng miễn cưỡng bớt chút thời gian đi, nhưng bây giờ nghe đến việc Hạ Ly sắp kết hôn thì anh ta chỉ có thể cười gượng.
Hạ Mẫn Uyên đã nghe Hạ Ly kể về gia cảnh của Trần Cảnh, hiện tại nghe anh nói năng thật thà như thế bất giác làm bà mềm lòng.
“Không sao, nếu hai đứa đã đồng ý kết hôn thì những việc như sính lễ đám cưới này nọ còn có bác phụ giúp một tay mà. Chẳng qua...”
Bà hơi ngừng lưỡng lự không biết nên nói hay không, Trần Cảnh nhìn ra được vội tiếp lời bà.
“Bác cứ nói đi ạ.”
Hạ Mẫn Uyên thở dài.
“Ý bác là thế này, hai con quen nhau chưa được bao lâu nay lại tính tới việc kết hôn, bác biết là hai đứa yêu thương nhau nhưng như thế thì có hơi gấp. Trước hết qua tết hai đứa cứ đính hôn trước rồi đến tầm giữa năm làm đám cưới, con thấy thế nào?”
Câu cuối cùng là bà hỏi ý kiến Trần Cảnh, anh hơi cụp mắt suy nghĩ lại liếc sang Hạ Ly với vẻ mặt mất mát bên cạnh, anh đưa nắm tay lên che khoé miệng đang cong lên ho hai tiếng.
“Con thấy bác nói có lý, là con hơi vội vàng rồi. Nhưng không biết ý kiến của Hạ Ly thế nào. Hả em?”
“Hả.”
Hạ Ly ngẩng đầu ngơ ngác vì chủ đề đột ngột chuyển tới mình, hai tay cô xoắn xuýt để trên đầu gối.
“Đính hôn trước cũng được ạ, nhưng tầm giữa năm không biết có nhiều ngày tốt không mẹ?”
Mấy ngày nay trong đầu cô chỉ có hai từ hôn lễ, giờ nghe được chỉ có thể đính hôn trước trong lòng cô không khỏi hụt hẫng.
“Phì... chị ơi chị còn vội gả hơn cả anh rể đấy.”
Lương Thần Chi ở phía sau lưng cô nhịn không được nói chen vào một câu.
“Em im đi.”
Hạ Ly xấu hổ đến đỏ cả mang tai hiếm khi hung dữ với Lương Thần Chi.
Trần Cảnh cũng cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
“Em đừng lo, ngày anh cưới em chính là ngày tốt.”
Lương Cảnh Chi bị mắng im lặng nảy đến giờ khinh thường xì một tiếng.
“Hạ Ly, cô vội gả như thế không lẽ có thai rồi sao?”
Cô ta tiếp tục ân cần bồi thêm một câu.
“Chưa cưới mà chữa thì không hay đâu.”
Nét e thẹn trên mặt Hạ Ly lập tức biến mất, cô lạnh mặt đáp trả cô ta ngay tức khắc.
“Chưa cưới mà chữa thì sao? Dẫu sao Trần Cảnh cũng rất vui vẻ chấp nhận. Nhưng nghe cô nói tôi mới ngẫm ra, chưa cưới mà chữa không ai chịu trách nhiệm đó mới là đáng thương.”
“Cô!”
Lương Cảnh Chi nghẹn họng căm tức liếc nhìn Từ Khiêm, quả thật hai năm trước cô ta đã từng phá thai chỉ vì Từ Khiêm muốn ổn định sự nghiệp trước. Nhưng làm sao Hạ Ly lại biết, bây giờ còn đem ra chế giễu cô ta.
Thật ra Hạ Ly không hề biết gì cả, cô chỉ nhìn cách hành xử của Từ Khiêm với Lương Cảnh Chi mà nói thế thôi. Cô hiểu rất rõ, con nhà giàu có như Từ Khiêm nhất định không để đứa trẻ trói buộc anh ta trong lúc sự nghiệp thăng tiến thế này.
Trần Cảnh âm trầm nhìn Lương Cảnh Chi tay lại nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Hạ Ly trấn an cô.
“Cô Lương nói như thế chẳng lẽ bản thân đã trải qua rồi sao?”
Lương Cảnh Chi trợn mắt nhìn anh, Trần Cảnh nhếch môi cười mỉa.
“Nhưng cũng cảm ơn cô đã “quan tâm” Hạ Ly, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gánh lấy tai tiếng người đời.”
“Đủ rồi, Lương Cảnh Chi nếu con không thế nói ra lời tốt đẹp thì im miệng cho ba.”
Lương Chi Khâm tức muốn nổ phổi, đứa con gái phản nghịch này lúc nào cũng chọc cho ông lên huyết áp.
Từ Khiêm liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Cảnh, hiển nhiên câu cuối cùng của Trần Cảnh là đang mỉa mai anh ta vô trách nhiệm.
Trần Cảnh hời hợt đón nhận ánh nhìn của Từ Khiêm, anh còn thân thiện mà cười một cái. Muốn phá rối chuyện tốt của anh còn muốn anh khách khí sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Chuyện này là chuyện riêng của Hạ Ly không cần con để tâm nhiều vậy đâu Cảnh Chi à.”
Hạ Mẫn Uyên không nhịn nổi nữa, cho dù bà không có quyền quản giáo Lương Cảnh Chi nhưng dù gì bà cũng là trưởng bối, ban đầu mắng Thần Chi không được dạy dỗ giờ còn mỉa mai Hạ Ly. Bà còn chưa yếu đuối đến mức để một đứa con nít nháo đến trên đầu mình.
Lương Cảnh Chi thấy được ai cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt hình viên đạn, cô ta hậm hực không thèm nói nữa đứng lên bỏ đi chỗ khác.
“Con..”
Lương Chi Khâm tức đến run người đưa tay chỉ về phía Lương Cảnh Chi, Từ Khiêm cũng đứng lên.
“Để con đi khuyên em ấy, bác bớt giận ạ.”
“Được rồi, tính chuyện của Hạ Ly và Trần Cảnh trước đi.”
Lương Chi Khâm còn muốn nói nữa đã bị Hạ Mẫn Uyên đánh đòn phủ đầu. Bà nén giận nhìn về phía Trần Cảnh.
“Chuyện cứ tính thế đã, trước tiên chúng ta bàn bạc những bước cần chuẩn bị cho lễ đính hôn.”
Tuy kết quả không như mong đợi của Trần Cảnh nhưng anh vẫn vui vẻ chấp nhận, vì dù sao Hạ Ly gả cho anh là điều chắc chắn.
“Vâng, bác cứ dặn dò ạ.”
Hạ Ly ngồi bên cạnh chỉ im lặng nghe mẹ Hạ sắp xếp, bàn bạc được phân nữa cô liền đứng lên vào bếp tìm chút hoa quả cho Trần Cảnh, cả trưa đến giờ anh vẫn chưa ăn gì.
Trần Cảnh đang vướng bận việc với mẹ Hạ nên không cản cô được, anh chỉ hướng mắt nhìn theo hướng cô đi.
Vào bếp, Hạ Ly bắt đầu rửa trái cây rồi cắt ra bày lên dĩa.
“Em thật sự muốn gả nhanh thế sao?”
Là Từ Khiêm, không biết anh ta đến từ lúc nào đang đứng một bên nặng nề nhìn Hạ Ly.
“Anh có ý kiến à?”
Hạ Ly cắt nốt quả táo còn lại, không trả lời mà hỏi ngược lại Từ Khiêm.
“Không lẽ... em mang thai thật?”
Anh ta xiết chặt nắm đấm đè nén nói ra vài chữ. Hạ Ly nhíu mày quẳng luôn con dao trên tay không thèm cắt nữa cô bưng cái đĩa đi ra ngoài một chút cũng không muốn trả lời vấn đề viễn vông của Từ Khiêm.
Tần số não bộ của anh ta và Lương Cảnh Chi quả là hợp nhau, suốt ngày chỉ nghĩ đến những vấn đề không đâu còn đi hỏi người khác như đúng rồi.
“A Ly...”
Từ Khiêm nắm lấy cổ tay Hạ Ly xiết chặt đến mức cô phải nhăn mặt vì đau.
“Buông ra, anh muốn điên thì đi chỗ khác, tôi không phải bác sĩ thú y.” . Đam Mỹ H Văn
Mồm mép Hạ Ly ngày càng sắt nhọn khiến cho Từ Khiêm tức đến sa sầm mặt, tay anh ta lại không khách khí xiết chặt hơn.
“Đúng! Anh điên rồi, nên em cứ coi như em xui xẻo gặp phải kẻ điên đi.”
Anh ta không ngờ được vài hôm trước cô xin thôi việc ở nhà hàng, hôm nay đã phải nghe tin cô gả ra ngoài. Đả kích lần lượt kéo tới anh ta không thể chịu đựng được, cục diện cân bằng bao năm nay chỉ vì một Trần Cảnh mà phá hoại tan hoang.