Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 30: Chương 30: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma




Xuân qua Hè đến Thu sang Đông về, mới đây mà đã gần đến giáng sinh. Lúc trước Hạ Ly nói chuyện điện thoại với Hạ Mẫn Uyên, đã để bà vô tình nghe thấy tiếng của Trần Cảnh thế là chuyện Hạ Ly có bạn trai bị mẹ cô phát hiện, giáng sinh năm nay cô phải đưa Trần Cảnh đến gặp mặt bà.

Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ Trần Cảnh muốn đi trung tâm mua sắm, mua ít quà biếu cho mẹ cô. Hạ Ly đi theo anh hiếm khi không dùng đến gậy, cô nắm lấy tay anh đi vòng quanh trung tâm mua sắm. Nếu người ngoài không để ý kĩ thì cũng không phát hiện hai mắt cô không nhìn thấy được.

“Hạ Ly chúng ta đi mua áo lông nhé?”

Hạ Ly chớp chớp mắt, nhân sâm và thuốc bổ còn cả rượu nữa anh đều mua cả rồi sao còn muốn mua áo lông.

“Chúng ta mua nhiều quà rồi mà anh.”

Trần Cảnh biết cô đang suy nghĩ gì, anh đưa tay ôm lấy eo cô.

“Anh muốn mua thêm.”

Thật ra là anh nhìn trúng một chiếc áo lông sáng màu rất hợp với màu da của cô, dáng người cô khá gầy lại nhỏ nhắn nếu mặc chiếc áo lông đó vào bao trùm cả cơ thể cô chắc sẽ đáng yêu lắm.

Hạ Ly nghĩ thầm, chắc là anh muốn mua áo cho bản thân nên cô mỉm cười gật đầu.

“Vâng ạ.”

Hai người tiến vào một cửa hàng, nhân viên liền chuyên nghiệp tiến đến tiếp đón hai người họ.

“Chào mừng quý khách, tôi có thể giúp gì cho hai anh chị?”

“Tôi tùy ý xem.”

Trần Cảnh mỉm cười khách sáo với cô nhân viên, anh sợ Hạ Ly đi lâu sẽ mỏi chân nên đưa cô đến ngồi trên sofa chờ.

“Đợi anh một lát nhé.”

“Dạ.”

Hạ Ly vẫn luôn ngoan ngoãn như thế, Trần Cảnh nhìn mà yêu không thôi.

Anh đi đến đem một chiếc áo lông trên giá xuống xem xét thật kĩ. Ừm, quả thật sờ vào rất mềm.

Cô nhân viên bấy giờ mới vỡ lẽ nhìn về phía Hạ Ly đang ngồi trên sofa.

Thì ra là bị mù.

Cô ta lại liếc mắt về phía Trần Cảnh, mà không khỏi tiếc hận.

Trần Cảnh vốn có dáng người cao lớn diện mạo lại anh tuấn vì thường xuyên làm việc ở văn phòng nên nước da khá trắng, nhìn vào liền thấy anh cực kỳ ôn hoà nho nhã nếu là thời cổ đại thì có thể dùng từ “ôn nhuận như ngọc” để hình dung anh.

Cô ta lại nghĩ đến bản thân tuy không xinh đẹp bằng cô gái kia nhưng hai mắt cô ta không có mù so ra tốt hơn gấp mấy lần Hạ Ly, vì lí gì mà Hạ Ly có thể có một người bạn trai như Trần Cảnh mà cô ta không có.

Cô ta bỗng chốc thấy bản thân cực kỳ tự tin, lấy một chiếc áo khoác nam kiểu dáng thời thượng cất bước đi đến gần Trần Cảnh.

“Tiên sinh tôi thấy chiếc áo này khá hợp với anh, anh có muốn thử một chút không?”

Trần Cảnh vì bị làm phiền có chút khó chịu nhưng vẫn rất lịch sự từ chối.

“Không cần, tôi không mua đồ nam.”

Cô nhân viên bị từ chối nụ cười trên môi có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp.

“Anh thật yêu chiều bạn gái.”

Nhắc đến hai từ “bạn gái” Trần Cảnh không tự giác cong khoé môi, nhưng anh còn chưa cười hết cô nhân viên đã bồi thêm một câu.

“Cô ấy xinh đẹp thật, nhưng đáng tiếc... hai mắt lại mù.”

Cô ta ra vẻ thương hại không thôi nhìn về phía Hạ Ly, cánh tay đang muốn lấy một chiếc áo lông khác xuống của Trần Cảnh khẽ khựng lại.

Anh nheo mắt âm trầm nhìn về phía cô nhân viên, doạ cô ta cả gương mặt thoáng chốc đều trắng bệch. Anh nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt.

“Cửa hàng của các cô huấn luyện nhân viên... thật đúng là chuyên nghiệp.”

Anh nói rồi cũng không thèm lựa áo nữa, mà đi thẳng ra ngoài đến cạnh Hạ Ly.

“Hạ Ly chúng ta đi thôi em.”

Hạ Ly nghe được tiếng anh cô ngẩng đầu nhoẻn miệng cười.

“Nhanh thế đã mua xong rồi ạ?”

Trần Cảnh đưa tay xoa mặt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Ừm bên ngoài nhìn có vẻ đẹp, vào trong xem lại thấy không đẹp nữa.”

Tuy lời nói với Hạ Ly nhưng ánh mắt vốn ôn hoà của anh mang theo một tia cảnh cáo quét đến trên người cô nhân viên kia.

Cô ta thấy anh nhìn đến chột dạ mà vội cúi đầu xuống, cô ta không ngờ người đàn ông này lại bao che khuyết điểm như thế dù chỉ là một câu nói cũng không cho phép đá động đến cô gái kia.

Hạ Ly không biết gì, vẫn mềm mại ôm lấy cánh tay anh.

“Vậy chúng ta đi cửa hàng khác, chắc sẽ có mẫu đẹp hơn.”

“Ừm, chúng ta đi.”

Hai người rời khỏi cửa hàng nọ đi thẳng đến cửa hàng đối diện bọn họ, Trần Cảnh cuối cùng cũng hài lòng mua một chiếc áo lông màu hồng phấn cho Hạ Ly.

Anh trực tiếp mặc áo vào cho cô, chiếc áo có nón anh kéo nón lên trùm kín đầu cô chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn trên cùng còn có hai cái tai thỏ đong đưa.

“Đáng yêu quá!!”

Trần Cảnh nhịn không được cúi người hôn lên khoé môi Hạ Ly một cái.

“Đang ở bên ngoài mà.”

Cô xấu hổ cúi đầu nhưng trên môi là nụ cười tươi như hoa.

Hai người mua xong đồ, thì đi ra quảng trường cách đó không xa hóng gió một chút rồi về nhà.

Leng... keng... Leng... keng...

Hạ Ly nghểnh tai lên nghe ngóng cô khẽ lây lây cánh tay Trần Cảnh.

“Em nghe thấy tiếng chuông của xe bán kem.”

Trần Cảnh cũng nhìn đến xe kem ở xa xa, anh bật cười đưa tay véo chóp mũi cô.

“Muốn ăn sao?”

“Ừm...Vâng.”

Trần Cảnh dẫn cô đến ghế đá cách đó không xa ngồi xuống.

“Chờ anh đi mua kem về cho em, không được đi lung tung nghe không.”

Hạ Ly chu môi cô có phải con nít đâu.

“Em biết rồi mà.”

Trần Cảnh xoa đầu cô một cái rồi mới chịu rời đi, xe kem khá đông người toàn là trẻ nhỏ nên Trần Cảnh rất thân sĩ mà đứng xếp hàng ở phía cuối.

Hạ Ly ngồi một lát có chút nhàm chán cô nắm nắm bàn tay cảm nhận sự mềm mại của chiếc áo lông. Cô cũng không ngờ anh là muốn mua áo lông cho cô mà lựa đi lựa lại tới nửa tiếng mới tìm được cái vừa ý.

“Xin lỗi, tôi có thể xin số điện thoại của cô không?”

Bỗng trên đầu vang lên giọng nói xa lạ của một người đàn ông, Hạ Ly ngẩng đầu mỉm cười lịch sự.

“Ngại quá, tôi không thể.”

Người đàn ông thấy hai mắt vô hồn của cô liền thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng cảm xúc muốn che chở cho phái yếu.

“Tôi chỉ xin giúp bạn thôi, nếu đi về tay không thật không biết ăn nói thế nào... cô xem...”

Cô gái xinh đẹp lại không thể nhìn thấy ánh sáng, cô nhìn mềm mại thế anh ta không thể doạ cô được phải dùng cách khác.

Hạ Ly bối rối cô chưa từng gặp phải tình huống này, nghe người đàn ông nói như thế cô cũng cảm nhận được sự lúng túng của anh ta.

Hạ Ly chớp mắt suy nghĩ chốc lát liền gật đầu, đọc một dãy số. . Truyện Ngôn Tình

“09xxxxxxxx”

Người đàn ông nhanh chóng lưu lại số điện thoại.

“Cảm ơn cô.”

“Không có gì.”

Người đàn ông nói rồi vui vẻ rời đi mà hết thảy mọi chuyện đều rơi vào đáy mắt Trần Cảnh, vẻ điên cuồng thoáng chốc đã bao trùm lấy anh ly kem ốc quế trên tay xuýt chút nữa đã bị anh bóp nát, nhưng cũng may là anh còn có thể kiềm chế được.

Anh bước đến ngồi xuống cạnh Hạ Ly, bên chóp mũi là mùi hương quen thuộc Hạ Ly liền biết là anh.

“Anh về rồi?”

Trần Cảnh nhìn nụ cười dịu dàng của cô, con ác ma trong cơ thể anh thoáng chốc được trấn an mà lui về bóng tối.

“Ừm kem của em.”

Anh đưa ly kem vào tay cô, Hạ Ly vui vẻ múc một muỗng cho vào miệng cảm giác lành lạnh khiến cô thoáng rùng mình híp hai mắt lại.

Trần Cảnh kéo kéo khoé môi thành một nụ cười, anh đưa tay lau vết kem bên khoé miệng cô.

“Ngon không?”

Hạ Ly gật đầu.

“Ngon lắm.”

Reng... reng... reng...

Tiếng chuông di động khẽ reo, Trần Cảnh lấy ra xem là một dãy số lạ nên chần chừ không bắt máy. Hạ Ly nghe được, có chút chột dạ nắm lấy tay anh.

“Khi... khi nảy có người xin số di động của em, em không biết từ chối thế nào, nên... đã đọc số di động của anh cho người ta...”

Trần Cảnh kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu, con ác ma cuối cùng cũng bị nhốt chặt ở nơi âm u nhất trong cõi lòng anh.

Anh biết mà, cô khác biệt với những người đàn bà ngoài kia.

Mãi mà không thấy anh trả lời Hạ Ly tưởng anh sẽ giận vì cô lung tung đem số di động của anh cho người lạ, cô liếm khoé môi nhích lại gần anh hơn.

“Trần Cảnh anh giận sao? Em... sau này sẽ không đưa số di động của anh cho người lạ nữa.”

Trần Cảnh bỗng bật cười thành tiếng, anh vươn tay ôm lấy cô.

“Anh không giận, em làm rất tốt nhưng lần sau có người đến xin số di động hay bắt chuyện làm quen, em cứ nói là em đã có bạn trai rồi... nghe không.”

Hạ Ly chớp chớp mắt, đúng nhỉ chỉ cần cô nói đã có bạn trai như thế người ta cũng sẽ không còn cách nào muốn lấy số di động của cô rồi.

“Vâng ạ.”

“Ngoan lắm, em ăn kem đi nó tan hết rồi.”

Hạ Ly múc một muỗng đưa đến cho anh.

“Anh ăn thử một chút đi.”

Cô biết anh không thích đồ ngọt nhưng chỉ cần cô đút anh sẽ ăn, quả nhiên Trần Cảnh vẫn há miệng ăn một muỗng kem.

“Ngon lắm.”

Hạ Ly mừng rỡ, anh thế mà lại thích kem ốc quế.

“Thật ạ?”

“Ừm... thật.”

Anh mỉm cười nhìn cô vui vẻ ăn hết ly kem, từ nhỏ anh đều không thích đồ ngọt nhưng không hiểu sao hôm nay được cô đút một muỗng kem nó lại có thể ngon đến vậy nhỉ?

Chắc là do cô đút chăng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.