Hoàng Minh bên này đang cùng Uông Hàm và Gia Trạch điều tra về Vương Chí Hùng.
Trước ngày xảy ra vụ nổ ở Tây Ảnh, Gia Trạch đã tra ra được Vương Chí Hùng lén lút đi đến một cửa hàng bán gas.
Điều đáng nói ở đây là ông ta ngừng kinh doanh ở viện thẩn mỹ của mình rồi xin vào làm thêm giao gas bán thời gian, trùng hợp hơn nữa là cửa hàng gas này là nhà cung cấp đổi gas ở Tây Ảnh.
Ba người đem ảnh của Vương Chí Hùng lần lượt đến tìm các nhân viên phục vụ ở Tây Ảnh tra hỏi. Đi hết cả ngày chỉ còn duy nhất một người, chính là phụ bếp may mắn thoát chết lần đó.
Cả người đàn ông đều bị bỏng đến biến dạng, khi cảnh sát đến tra hỏi anh ta rất tự ti và sợ hãi không chịu phối hợp nên Hoàng Minh đã mất một thời gian khá lâu để trấn an anh ta.
“Mọi chuyện đều đã qua, anh đừng đau buồn quá còn sống mới là điều tốt đẹp nhất. Chúng tôi lần này đến đây chỉ muốn hỏi hai câu thôi, sẽ quyết tìm ra hung thủ trả lại công bằng cho anh.”
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên gương mặt bị bỏng nhăn nhúm có chút rợn người, nhưng ánh mắt anh ta vô cùng sạch sẽ còn mang theo chút bi thương.
“Anh muốn hỏi gì?”
Hoàng Minh thấy anh ta cuối cùng cũng chịu phối hợp thì lập tức đưa ánh mắt qua Uông Hàm.
Uông Hàm hiểu ý liền đem ảnh của Vương Chí Hùng ra cho người đàn ông kia xem.
“Anh có nhận ra người này không?”
Người đàn ông quan sát bức ảnh rất lâu rồi bỗng nhíu mày lại.
“Có, trước hôm xảy ra vụ nổ hai ngày ông ta có giao gas đến nhà hàng. Lúc đó ông ta mò mẫm rất lâu nên tôi có đến giục ông ta, ông ta liền bảo mình là người mới nên tôi cũng không làm khó dễ.”
Nghe đến đây cả ba người Hoàng Minh, Uông Hàm và Gia Trạch đều đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
Đúng lúc này di động trong túi Hoàng Minh reo lên, anh nhìn là Đổng Nam gọi đến liền ấn nút nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Đội trưởng anh trở về đồn một chuyến đi.”
Nghe trong giọng nói Đổng Nam có chút run rẩy và gấp gáp Hoàng Minh còn tưởng đã xảy ra biến cố gì.
“Làm sao, cậu nói cho rõ vào không được nói lắp!”
Bị Hoàng Minh quát Đổng Nam dần bình tĩnh đôi chút, nhưng giọng nói vẫn mang theo âm run.
“Em khôi phục được tất cả video bị cắt rồi hình ảnh quá rúng động, đội trưởng anh mau quay về xem đi.”
Hoàng Minh nheo mắt không suy nghĩ nhiều liền cất bước nhanh rời đi.
“Chờ tôi.”
Sự thật rất nhanh sẽ được phơi bày.
20 phút sau cả ba người đã về đến đồn cảnh sát, Hoàng Minh dẫn đầu đi vào trong Đổng Nam vẫn ngồi giữ khư khư máy tính thấy thế liền đứng dậy.
“Đội trưởng!”
“Cậu tra ra được gì rồi?”
Hoàng Minh cũng gấp gáp tiến nhanh lên hai bước hỏi Đổng Nam.
“Anh... xem sẽ rõ.”
Đổng Nam muốn nói lại thôi trực tiếp phát lại tất cả các đoạn video bị cắt lên một lần nữa cho cả ba người xem.
Hình ảnh thứ nhất là ở Cao gia, Trần Cảnh bước ra từ thư phòng trên tay còn đeo một đôi găng tay, anh tiến bước trực tiếp đi về phòng bếp ở tầng một chạm mặt Lâm Thục Phân đang uống nước.
Trên màn hình Trần Cảnh không hề dừng bước chân trực tiếp móc ra một con dao đâm thẳng vào bụng Lâm Thục Phân, nạn nhân bất ngờ bị tấn công đau đớn ngã ra đất Trần Cảnh lại rút dao ra điên cuồng rạch nát mặt của nạn nhân.
Cho đến khi nạn nhân bất tỉnh thì anh lại rửa sạch con dao và hai tay, sau đó bật bếp gas lên vặn van mở bình gas rồi như không có chuyện gì đi ra ngoài đóng kín cửa phòng bếp lại.
Rất nhanh khí gas lan tràn trong phòng kín chạm phải lửa lập tức tạo ra vụ nổ cực kỳ mạnh. Mà nạn nhân cách bình gas quá gần dường như là bị nổ đến thịt nát xương tan không để lại bất kỳ manh mối hữu hiệu nào cho phía cảnh sát.
Hình ảnh thứ hai được nối tiếp là vụ nổ ở Tây Ảnh, vẫn là Trần Cảnh từ phòng vệ sinh nữ đi ra trên tay còn kéo lê một người phụ nữ đã nửa hôn mê.
Vẻ mặt Trần Cảnh âm u đem cơ thể Liễu Gia Nguyên ném vào đám lửa đang cháy lớn, nạn nhân vùng vẫy muốn thoát khỏi đám lửa nhưng lại bị Trần Cảnh tàn nhẫn đạp ngã vào trong, rất nhanh nạn nhân đã không còn giãy dụa nữa hiển nhiên người đã chết.
Hình ảnh thứ ba là ở hành lang khu chung cư của Lương Cảnh Chi, một người thợ sửa ống nước đội mũ đeo khẩu trang kín mít ấn chuông cửa, khoảnh khắc Lương Cảnh Chi mở cửa ra hai người đã nói câu gì đó rồi người đàn ông kia mạnh mẽ đẩy cô ta vào nhà đóng sầm cửa lại.
Video đến đây đã kết thúc, nhưng những người có mặt trong phòng lại đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
“Bây giờ em mới hiểu vì sao lúc đòi kiểm tra tử thi thì Vương Chí Hùng làm ầm ĩ không cho, ông ta chắc chắn đã sớm cấu kết với Trần Cảnh rồi.”
Uông Hàm phục hồi tinh thần rất nhanh, lại không khỏi nhớ về những cảnh tượng trong vụ nổ.
Hoàng Minh cũng hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc phức tạp trong lòng, anh đã sớm nghi ngờ về những biểu hiện của Trần Cảnh nhưng đến hiện tại anh vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước sự thật chấn kinh này.
Người đàn ông đó còn nguy hiểm hơn những gì anh tưởng tượng, không nói đến ba nạn nhân kia những người vô tội vạ bị vụ nổ làm bị thương đã không còn đếm trên đầu ngón tay được nữa.
“Tất cả nghe lệnh!”
Hoàng Minh lấy bộ đàm bên hông trực tiếp huy động lực lượng cảnh sát.
“Tổ C đi bắt Vương Chí Hùng vì tội đồng loã giết người.”
“Tổ A và tổ B theo tôi đến chung cư Vạn Lam vây bắt Trần Cảnh khẩn cấp, lập tức thi hành nhiệm vụ.”
“Rõ!”
Tiếng hô từ bộ đàm và cả ba người Đổng Nam, Uông Hàm và Gia Trạch đồng thanh vang lên.
Hoàng Minh xoay người lại thì lại chạm phải ánh mắt hoảng sợ của Trần Nguyệt Cầm, trên tay cô chính là một bộ đàm khác.
“Em...”
Nhìn thấy cô Hoàng Minh hơi ngập ngừng anh đi đến nắm tay cô kéo đi ra ngoài.
Khi ngồi vào xe rồi Trần Nguyệt Cầm mới hoàn hồn lại, lắp bắp hỏi:
“A Minh, Trần Cảnh thật sự là hung thủ sao?”
Hoàng Minh cùng cô ngồi ghế sau xe, anh ra hiệu cho Uông Hàm lái xe rồi đem tư liệu trực tiếp cho cô xem cả quá trình anh không nói hay giải thích một lời.
Trần Nguyệt Cầm nghi ngờ nhận lấy tư liệu lật ra xem, rất nhanh nét nghi ngờ trên gương mặt cô đã bị sự kinh sợ chiếm lấy.
Bốn chữ đen đậm ở cuối trang như đánh vào tim cô một cái thật mạnh, cô không dám tin vào mắt mình đôi môi trắng bệch mấp máy nhìn về phía Hoàng Minh.
“Đây là... thật ư? Trần Cảnh là anh trai của em?”
Từ đầu Hoàng Minh giấu giếm mọi chuyện là vì anh biết cô sẽ có phản ứng thế này, anh đưa tay xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng.
“Nựu Nựu, sự thật chỉ có một em nên chấp nhận mọi việc đừng quá đau lòng.”
Nước mắt không tự chủ trào ra từ khoé mắt Trần Nguyệt Cầm xiết chặt tư liệu trong tay, nghẹn ngào nói:
“A Minh, ba từng nói anh trai em là một người rất tốt, anh ấy sẽ không giết người!”
Khi bé ba rất hay lén mẹ kể cho cô nghe về anh trai chưa từng gặp mặt, cô là con một trong nhà nên khi biết mình còn có anh trai thì rất vui vẻ.
Cô luôn tưởng tượng anh trai của mình sẽ là một người cao lớn đỉnh đạc, anh ấy sẽ yêu thương bảo vệ cô không để cô bị bắt nạt.
Nhưng... sự thật quá phũ phàng.
Người anh mà cô từng ao ước đã sớm xuất hiện trước mắt cô và anh ấy cũng không yêu thương cô ngược lại còn cực kỳ bài xích.
Hơn thế là, anh ấy là tội phạm giết người.
“Đừng khóc, anh ta không đáng.”
Hoàng Minh ôm chặt lấy Trần Nguyệt Cầm khóc đến tê tâm liệt phế trong lòng.