Đánh Cược Trái Tim

Chương 29: Chương 29




Nghĩa là sao?

Tình yêu được định nghĩa là 1 khái niệm đa nghĩa.Đó là trạng thái tình cảm của chủ thể này đối với chủ thể khác ở một mức độ cao hơn sự thích thú và nảy sinh ý muốn gắn kết với chủ thể đó ở một khía cạnh hay mức độ nhất định.Tình yêu được coi là loại cảm xúc mạnh mẽ nhất, đẹp đẽ nhất,nhưng cũng khó nắm bắt,định nghĩa nhất.

Đó là quan niệm cơ bản của mỗi người.Tình yêu vốn là vô hình khó định nghĩa nên đôi khi người ta dùng những điều hữu hình để định nghĩa.Giống như tình yêu khắc cốt ghi tâm,hay trái tim chỉ có 1 người.

Nhưng thật ra ko phải vậy.Khi bạn yêu ko phải là cảm giác từ trái tim mà đó là hoạt động của não bộ.Theo y học,khi bạn bị tác động của người còn lại sẽ dẫn tới việc cơ thể sản sinh ra các hormone kích thích của bạn phản ứng cơ thể,nhiệt độ cơ thể,nhịp tim và thậm trí cả ham muốn và khoái cảm.Vì vậy nói 1 cách đơn giản,tình yêu có thể xem là 1 cách hoạt động bất thường của não bộ dẫn tới tim đập nhanh,hô hấp bất thường.Chứ ko phải do trái tim của bạn.

Tú ngồi lơ đễnh trong quán bar với mấy chiến hữu,lơ đễnh cầm cốc rượu lên xoay 1 vòng,đầu óc có chút bất thường.Trong tay cầm điện thoại lắc qua lắc lại.Lo lắng nhìn màn hình.

“Sao?Nàng đâu rồi ko đến?” Duy hỏi.

“Về nhà rồi.Mai có chuyện!” Tú trả lời.

“Cho nên đang nhớ người ta?” Duy nhướng mày nhìn thằng bạn thân.

“Cái gì?” hắn méo miệng nói.Ai rảnh rỗi mà nhớ với thương.Định nghia thử xem,nhớ là gì?

“Còn ko phải!” Duy cười gian xảo. “Ko cứ nhìn điện thoại đợi tin nhắn làm gì?”

“Tao đợi bao giờ!” hắn nói bực bội.Sao phải đợi cô ta.

Duy nhíu mày nhìn thằng bạn đang bực bội,đưa ly rượu lên miệng uống 1 hớp “Lại cãi nhau?”

Hắn hừ lạnh 1 tiếng ko khỏi tỏ vẻ ấm ức. “Ko dám.Ai mà cãi lại nổi cô ta!”

Duy như dò ra được có chuyện liền hỏi “Có chuyện gì?”

“Đừng nhắc nữa.Chỉ tổ bực mình!” chuyện gì à?Có chuyện gì được?Chỉ là đã phải lau nhà,còn phải giặt đồ.Giặt xong lại còn phải đem phơi.Làm cho hắn khắp người nhức mỏi.Một người như hắn,hôm nay phải giặt đồ.Ngu ngốc hơn nữa,hắn hoàn toàn ko biết vì cái lý do gì,hắn răm rắp nghe theo.Từ việc cho đồ vào máy giặt,đổ xà phòng,ấn nút chọn chế độ giặt.Cô giúp việc chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn,còn hắn tận lực thực hành.Ko rõ là do bị cô kích động,hay vì bị sỉ nhục danh dự.Đột nhiên hắn lại chuyên tâm lạ thường.

Duy nhìn thằng bạn đang tức giận,khẽ cười.Cái cặp đôi này,đúng là hợp nhau quá nhỉ.Cứ cãi nhau nhưng lại cứ dính lấy nhau.Ở gần thì cãi nhau,đến lúc tách ra thì lại nhớ người ta.

“Ko phải là cậu yêu cô bé đó rồi chứ?” Duy nhíu mày nhếch miệng.

“Hả?” hắn đần mặt.Trong lòng đột nhiên thấy thắt lại 1 cái.Rồi rất nhanh hắn bình thường cười nhếch mép “Ko đời nào!Cậu thấy tôi yêu ai bao giờ chưa?”

“Cho đến nay thì chưa!” Duy nhíu mày trả lời.

“Cái từ đó,ko có trong từ điển của tôi!” hắn nói mỉm cười.

Lúc này điện thoại của hắn rung lên.Hắn lập tức mở khóa đọc tin nhắn.Vừa đọc xong tin nhắn sắc mặt hắn lập tức xấu tệ.Cầm cốc rượu uống sạch sẽ,hắn cảm thấy nghẹn đến tận cổ.Duy nhíu mày nhìn hắn,lại cầm cái điện thoại lên xem.

“Khủng long,em đang làm gì?” – from ox đẹp trai

“Ngủ.Miễn pm!!! ” – from bx khủng long.

Duy bật cười thật to.Cô gái này thật đúng là làm cho thằng bạn hắn nổi điên mà.Xem ra hắn chưa chắc đã thua.

“Kì hạn cũng sắp đến rồi đúng ko?” Duy nâng ly rượu khẽ xoay tròn,nhìn chất lỏng sẫm màu trong ly đôi mắt ánh lên tia cười.Ván cược này còn xem đã.Rất thú vị.

Tú đột nhiên cảm giác bức bách.Hắn chột dạ.Trong vụ cá cược đã có 1 chuyện hắn ko nói với cô.Hay thật ra hắn ko dám nói.Mới nghĩ tới đây đôi mắt nâu của hắn sẫm lại,lửa giận hoàn toàn bị dập tắt,thay vào đó là vẻ trầm mặc suy tính.Con khủng long to như vậy,làm sao mà ăn nổi bây giờ?Muốn ăn cũng chả cách nào nhét được vào miệng.Chỉ 1 chân thôi cô ta cũng có thể đè bẹp anh rồi,đừng nói là ăn cô ta.Nghĩ tới đây hắn ko khói nhíu mày,đưa hai tay lên xoa thái dương.Nhưng lại nghĩ tới mùi vị của đôi môi mềm,hắn lại cảm thấy vô cùng chờ đợi.Môi cô ta ngon như vậy thì chắc chắn mùi vị của cô ta cũng ko tệ?

Duy nhìn Tú trong mắt ấm áp khẽ cười,lại nhìn cái màn hình điện thoại của hắn,khẽ lắc đầu.Trận đấu này còn phải xem thế nào đã.Duy khẽ vỗ vai Tú.

“Đừng tiết ra quá nhiều hormone đấy.Ko thì cậu sẽ sớm ko chịu được!” hắn nói đầy hàm ý.

“Hả?Nghĩa là sao?” Tú ngơ ngác nhìn thằng bạn thân đang cười gian trá.Nghĩ mãi ko hiểu hắn đang nói về truyện gì.Nhưng mặc kệ ko cần biết là nói cái gì,trước tiên cứ phải tìm cách ăn thử đã.Như thế mới thắng cược được chứ.

Nhi hiện tại đang ở trong bệnh viện,lơ đễnh nhìn ra ngoài.Hôm nay cô xin nghỉ ở bên phòng test 1 tối,đột nhiên lại nhớ đến cái ko khí trong phòng máy trộn rộn.Anh em hò hét mỗi khi có pha gay cấn,đột nhiên nhớ nhớ trong lòng.Đôi mắt đen láy sáng lên trong bóng tối,cô đưa mắt nhìn chăm chú trên trần ko di chuyển,chỉ thấy 1 màu tối đen.Hiện tại mọi việc đều đã ổn.Mẹ cô cũng đã đỡ hơn nhiều,duy có đi lại khó khắn vì bó bột vẫn chưa tháo,cho nên vẫn cứ nên ở lại bệnh viện.Nhi khẽ xoay người trong chăn,ko biết sao đêm nay đột nhiên bất an lo lắng.Cứ như sắp có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm mùa hè,mới 5 giờ sáng mà trời đã sáng bảnh mắt,Nhi nhíu mày mở mắt.Sau khi đánh răng rửa mặt,cô bắt đầu lo lắng bữa ăn cho mẹ cô.Sau đó thì chuẩn bị đi học.Gương mặt của cô hôm nay hơi mệt mỏi,ko biết sao cứ cảm giác lo lắng.Lại sắp có chuyện gì xảy ra đây?

Hôm nay cô cố gắng đi sớm,tới trường bằng cổng chính,nhưng kết quả là..

“Đã dậy chưa?” – from ox đẹp trai.

Nhi nhíu mày nhìn cái màn hình,nuốt nước bọt cái ực.Cái tên này mới sáng sớm ra đã gọi rồi.Ko phải mình đang lo lắng chính là tên này chứ?Cô ko buồn nhắn tin lại nhét vào túi,tiếp tục công cuộc đi vào trường của mình.Nhưng vừa bước được 2 bước đã nghe lạnh băng tiếng nói từ sau lưng mình bật ra.

“Sao ko nhắn tin lại?” Tú tay vẫn cầm điện thoại nói giọng bực bội,chân vừa bước nhanh để cố bắt kịp cô.

Tú đứng trước mặt Nhi khoanh 2 tay trước ngực trừng mắt.Dù sao thì anh cũng là con trai.Cũng là phái mạnh nhé,khủng long đã nói là phải ngoan ngoãn hợp tác mà.

Nhi méo miệng cười. “Chào!” cô nói.Trong đầu thì thầm nguyền rủa.Cái tên khốn,sao đi học sớm thế?Mới sáng sớm đã gặp hung thần rồi.

Hắn nghiêm nghị nói “Chỉ thế thôi?”

Nhi ngước mắt lên nhìn hắn,gương mặt méo xẹo.Lại lên cơn phải ko?Hèn gì mới sáng mắt cô đã giật giật.Thật đáng sợ.

Tú có chút ko hài lòng,nhưng lại nhìn khóe miệng hồng hồng của cô khẽ mở ra,đôi mắt nhíu lại nhưng vẫn sáng vô cùng,hắn lại cảm giác kì lạ.Liền cúi người xuống gần cô,rất nhanh đặt khóe môi lên làn môi cô.

Nhi đôi mắt mở to trừng trừng.Cảm thấy được sự mềm mại lướt qua môi mình.Cái .. cái gì.. Cái gì?Đây gọi là lợi dụng.

Tú rất nhanh rời đi “Chào buổi sáng khủng long!”,đôi môi nở 1 nụ cười rất thỏa mãn.Dù chỉ là chạm môi cũng xem là bước tiến.

Nhìn gương mặt đang trố tròn của cô,hắn ko khỏi khúc khích.Lẽ nào.. là lần đầu tiên sao?

“Em sao vậy?” hắn cúi xuống nhìn gương mặt đang đơ ra của cô,cô đang hoàn toàn bất động.

Roẹt.. roẹt.. roẹt…

Cô.. cô .. cô … cô vừa bị 1 tên biến thái,đồng tính,ẻo lả,giống y như bà thím già hôn.Kinh dị.Quá kinh dị.Mặt Nhi từ tái mét giờ chuyển dần sang đỏ.Tức giận.Tức giận.Tức giận.Hắn dám..

Tú còn đang hứng thú với gương mặt đờ ra của cô.Thì ra là cô ta cũng như những người con gái khác,vô cùng dễ thương..

Bốp..

Tú cảm thấy nước mắt mình đang ứa ra.Đau quá..Đau.. Đau quá..có ai cứu tôi với!!

Ôm lấy bộ hạ ngồi sụp xuống đất,khóe mắt nhanh chóng đã cay cay.Nhắm chặt mắt lại,nghiến chặt hàm răng,cố gắng để mình ko rên rỉ.

“Đồ biến thái.” Nhi bực bội gầm lên,tay còn dùng cặp bồi thêm vào cái thân hình cao cao của hắn thêm 1 cái.Cô bực dọc bước đi.Nhưng nghĩ thế nào,dường như lửa giận trong lòng vẫn chưa dứt.Cô quay lại đá thêm cho hắn 1 cú vào lưng.

“Dê già,dám lợi dụng tiểu thư?Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng ko?” lại tiếp tục đập thêm vài cái.

Tú lúc này chỉ còn có thể rên rỉ 1 cách đau đớn.Tàn bạo.Quá tàn bạo.Hóa ra cô ta ko phải đang xấu hổ.Mình đúng là thằng bại não mà.Khủng long làm sao có dây thần kinh xấu hổ.Trời ơi,ngu ngốc.

Sau khi tạm thời thảo mãn,Nhi chỉ thẳng vào người hắn nói “Nhớ cho tôi,còn để tôi nhìn anh ở đâu thì tôi tiếp tục đánh anh ở đó.Dù anh là pede thì cũng vẫn cần thứ ấy đúng ko?Biết khôn thì tránh xa ra 1 chút.” Nói rồi cô mới cất bước hậm hực bỏ đi.Chỉ tức ko thể đánh gẫy luôn chân hắn.

Tú nằm ôm đất mà ngậm ngùi nhìn theo con khủng long.Cũng may lúc này là sáng sớm.Ko thì..Sao mất mặt quá..Cố gắng đứng dậy thật nhanh chạy vào lớp.Giờ anh cần 1 nơi dưỡng thương.Cứ có người đi qua nhìn anh thế này,nuốt làm sao trôi.

Nhi bực bội ném chiếc cặp vào bàn.Khó chịu.Vô cùng khó chịu.Cái tên khốn ấy dám hôn cô.Cô vừa hôn cái tên biến thái..Có phải đây là số phận ko?Nụ hôn đầu tiên cũng với 1 tên điên khùng.Giờ thì… lại còn là 1 tên đại biến thái.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.. thật là muốn giết người mà.Nhi bực bội đấm 1 cái thật mạnh vào bàn.Cái tên khốn.Đánh hắn như vậy vẫn chưa hả dạ.Hắn mà tới đây xem.Chắc chắn là.. ta sẽ thiến.

Hắn ngồi trong lớp tức giận.Con khủng long chết tiệt.Dám tổn hại đến thân thể quí giá của hắn.Sau này có di chứng,nhất định phải hỏi tội cô.Nhưng hắn chờ lâu,rất lâu.Giờ ra chơi đã kết thúc nhưng vẫn ko thấy cô đâu.Dám ko tới?Con khủng long này.Nhưng chắc tiết sau cô sẽ phải đến thôi.Nhưng giờ 5 phút sau đó,cô vẫn ko xuất hiện.Khủng long chết tiệt.Lại trốn ở đâu.Tú bực bội chờ đến cuối giờ,nhưng vẫn ko thấy cô đâu.Anh bực tức đi đến cửa lớp 12A9,con khủng long giờ đang dọn sách vở đi về.Tú cảm giác như cả người mình vừa bị tưới xăng,giờ đang cháy vô cùng lớn.Khủng long chết tiệt,đánh người rồi giờ thì bơ hả?Hắn đứng ngoài cửa lớp e hèm.

“Chàng đến kìa!” Ngọc khẽ kéo áo Nhi.

Nhi ko thèm ngước mắt,đóng cặp sách lại.Vác lên vai.Bước thẳng ra hành lang ko buồn liếc 1 cái liếc mắt.Tú cảm giác chân mình gần như hóa thạch.Cô ta hoàn toàn ko thèm liếc hắn lấy 1 cái?

Hắn cảm giác vô cùng tức giận,bước thật nhanh đuổi theo.

“Hai người sao thế?” Ngọc lo ngại nhìn con bạn đang bước đi như ko có chuyện gì.

Nhi chỉ im lặng,ko nói bất cứ điều gì,chân vẫn sải những bước lớn trong hành lang.Hoàn toàn ko có ý dừng lại.Đôi mắt đen của cô sáng ngời vô cùng tức giận.Cái tên khốn ấy,còn dám tới gặp cô.May cho hắn cô còn nể tình số tiền nợ,nếu ko chắc chắn lúc hắn vừa xuất hiện cô đã thuận tay ném cả quyển từ điển thẳng đầu hắn rồi.

Nhưng người ta vẫn bảo làm việc tốt ko được báo đáp,làm người tốt mà người ta lại ko hiểu.Hiện tại đang có 1 người ko biết sợ đang tiến vào tâm bão.

Hắn hớt hải đuổi theo con khủng long,bước thật dài để rút ngắn khoảng cách.Bàn tay hắn túm lấy tay cô kéo lại.Nhi nhất thời quay người lại nhìn hắn.Đôi mắt đen vẫn đang tức tối giờ sẫm lại,như bầu trời đêm ko có chút ánh sáng.

“Tại sao ko trả lời tin nhắn?” hắn hỏi.Hắn đã nhắn tin,nhưng ko có hồi âm.Cô cứ làm cho hắn nghĩ hắn như thể chẳng là gì hết.Rõ ràng cô ta là người yêu hắn.Trước đây hắn có bao nhiêu người yêu,các cô đều chỉ cố gắng để gọi điện thoại cho hắn,cô gắng tìm mọi cách để gặp hắn,cố gắng lợi dụng cơ hội để đi chơi với hắn.Tại sao cô lại ko thể?

Nhi cặp lông mày sắc lại thành 1 đường chéo.Cô đang vô cùng tức giận.Vô cùng khó chịu.Lại nghĩ tới cảnh bản thân mình bị mất nụ hôn thứ 2 cho 1 kẻ biến thái,cái cảm giác buồn nôn xen lẫn bực bội lại càng tăng.Nụ hôn đầu đời rơi vào tay 1 tên hám gái,thôi cô cũng đành cho qua.Nhưng tới lần này nữa.. Tại sao số cô lại phải chịu vậy hả trời?Nhưng trời thì ở quá xa.Chỉ có cái tên khốn này là ở trước mặt thôi.Cho nên..

Nhi lạnh băng đạp thẳng vào chân hắn.Hắn vội vàng cúi xuống ôm chân.Cô liền thẳng tay đạp liên tục cặp sách vào lưng hắn.Sau khi thở hồng hộc như bò mộng,dần cho hắn 1 trận tơi bời rồi cô mới thu cước,ngừng đánh.Bỏ đi mất.

“Anh ko sao chứ?” Ngọc lo lắng nhìn Tú đang ngồi ôm chân,lại vừa đau lưng.

“Anh..” làm sao có thể ko sao chứ?Em thử bị đánh như vậy xem.Mặc dù rất muốn gào to như vậy,nhưng hắn lại cố kìm chế,cố gắng nở 1 nụ cười “ko sao!”

“Hai người cãi nhau chuyện gì mà nó giận như vậy?” Ngọc nhíu mày.

Tú khẽ lắc đầu.Tay vẫn đang xoa xoa lưng.Cô ta đúng là loài vật tuyệt chủng.Mới nghe nói người bị cướp nụ hôn đầu thứ nhất có thể xấu hổ,thứ hai có thể đá người gây họa.Nhưng ko ngờ là gặp đâu đánh đó như thế này.Mình chỉ hôn thôi mà.Sao đối xử như kẻ thù giết cha vậy? Nhưng anh mặc kệ.Hôn người yêu mình đâu phải là sai.Hơn nữa chỉ là hôn môi rất nhẹ.Cái này ở nước ngoài chỉ gọi là chào hỏi.Bị đánh thảm hại thế này.Cô ta mới là người có lỗi chứ.Nghĩ tới đây hắn hếch mặt lên rồi đi lại hành lang trái với đường cô đi.

Khủng long,em muốn giận thì cứ giận đi.Để xem ai sẽ phải xuống nước trước.

Rầm..

Tú đập mạnh chiếc cốc xuống bàn làm chiếc bàn rung lên bần bật.Mấy con người đang ngồi trong phòng đều khẽ giật mình,mọi người đều quay đầu nhìn cậu con trai đang ngồi nơi đầu cửa.Mấy cậu con trai khẽ đưa mắt nhìn nhau ái ngại.Tiếp đó cả 4 tên ko ai bảo ai liền tiến đến ngồi quây quanh cái tên vừa đập bàn tức giận kia.

Hiếu ngồi bên trái cùng Mạnh,Duy và Vũ ngồi bên phải.

“Sao thế?” Duy hỏi.

“Có chuyện gì?” Hiếu 1 bên cũng hỏi,vừa lấy chai rượu rót vào cốc cho Tú.

Tú cầm cốc rượu lên tu 1 hơi,hết sạch.Lại đặt mạnh cốc xuống bàn.Một câu cũng ko nói chỉ nhả ra đúng 1 chữ “Rót.”

Hiếu lắc đầu lại tiếp rượu.Hắn lại tiếp tục uống rồi lại đập mạnh cốc xuống bàn.Duy quắt mắt nhìn Hiếu để cậu đừng rót thêm nữa.Hiếu hiểu ý đặt chai xuống.Tú bực bội quay đầu sang nhìn trách móc.

“Sao ko rót?” hắn bực tức nói.

Duy khoác vai hắn một tay che lại miệng cốc rượu của hắn. “Mày lại làm sao?”

“Muốn uống!” hắn trả lời lạnh băng,tay với lấy chai rượu.Nhưng Hiếu nhanh tay cản lại.Còn muốn uống tiếp.

“Bỏ ra!” Tú khẽ gầm lên,quay sang nhìn thằng bạn với đôi mắt tràn đầy lửa nóng.

“Mày lại cãi nhau với vợ à?” Duy chán nản hỏi.

“Làm gì có!” Tú gân cổ lên cãi,cảm giác cổ họng khô khốc.

“Bỏ tay ra cho tao!” Tú cố giật cái chai nhưng Hiếu giữ lấy bằng cả 2 tay.

“Hai người cãi nhau vì chuyện gì?” Duy lại xị mặt ra hỏi.

“Đã bảo ko phải rồi mà!” Tú bực bội gắt.

Ai bảo là cãi nhau.Hoàn toàn chẳng cãi nhau 1 chút nào.Có gì để mà cãi nhau chứ.Cô ta thậm trí 1 cái tin cũng ko thèm nhắn.Làm sao mà có thể cãi nhau được.Ngày thứ nhất trôi qua,hắn nghĩ cô chưa hết giận,ngày mai,thế nào ngày mai cô cũng sẽ phải tìm hắn.Nhưng mà.. ngày thứ hai,cũng trôi qua như ngày thứ nhất.Rồi ngày thứ ba,thứ tư.Ko có ai đến tìm anh giờ ăn trưa.Thậm trí,cô ta còn ko trèo tường vào trường.Ngày thứ năm anh vờ vô tình đi qua lớp cô.Cô đang cười vô cùng thỏai mái hoàn toàn ko có chút nào bùn bực.Còn hoàn toàn ko nhìn thấy anh.Có phải?Có phải nhầm ko?Một tin nhắn ko có,1 cái liếc mắt cũng ko.Cô ta ..

Nghĩ tới đây sống mũi của Tú lại thấy khó chịu,giận dữ và bực bội tất cả nén xuống dạ dày làm nó quặn lại.Bực bội muốn giải tỏa nhưng ko thể giải tỏa.Chỉ có hơi nóng phần phật tỏa ra.

“Rượu!” hắn quát.

“Ko uống nữa!” Duy nạt lại.Cái tên bướng bỉnh này,mỗi lần cãi nhau là y như rằng mượn rượu tìm vui à.Hắn khẽ thở dài.Yêu vậy sao?

“Thôi gọi điện cho người ta trước đi!” Duy nói giọng trầm trầm.

“Tại sao tao phải gọi?” hắn lập tức cãi lại.Ko phải hắn sai nhé.Tại sao hắn phải cúi đầu trước?

“Già néo thì đứt dây!” Duy quay lại nói giọng khuyên can.

“Đứt thì đứt.” hắn mạnh miệng.

“Ko tiếc thật sao?” Duy nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Tú,đôi mắt của Duy nheo lại nhìn sâu vào mắt hắn như dò xét,lại vô cùng nghiêm túc.

Tú bị cái nhìn của Duy xuyên qua,cảm giác khó chịu,vội vàng quay đầu đi nơi khác.

“Sao phải tiếc?” hắn bực bội nói,tay lại với lấy chai rượu.

Duy mạnh tay đè lại,đôi mắt vẫn nhìn hắn đăm đăm.Tú bực bội nhìn bàn tay đang cản tay hắn,nghiến răng giật mạnh chai rượu ra.Nhưng rất nhanh,Duy lại đặt tay che kín miệng cốc của hắn.

“Bỏ ra!” hắn nói.

“Đừng uống nữa.Đi gọi điện đi!” Duy nói tiếp tục bằng cái giọng trầm mạc.

“Ko cần!” hắn bực bội đáp.

“Đừng bướng!” Duy trầm giọng nói.

“Đã bảo tao ko có cần con khủng long mà!” Tú bực bội gào lên.

Đột nhiên lúc này,điện thoại của hắn reo vang.Hắn cảm giác như tim hắn ngừng lại,rồi đập thật nhanh,chờ đợi.Nhanh như cắt hắn buông chai rượu xuống bàn,vội vội vàng vàng móc điện thoại ra nghe mà ko cần nhìn số.

“Alo!” hắn vô cùng chờ đợi.Hôm nay là ngày thứ 5,đã 5 ngày rồi ko được nói chuyện với cô.Ko được nghe tiếng nói.Ko được ăn cơm cô nấu.Ko còn ngồi trên bàn nghe cô thúc hắn học,đôi khi lại quay sang nói cho hắn những chỗ hắn ko hiểu.Mỗi buổi chiều của 5 ngày nay,hắn đã chờ.Hy vọng cô sẽ đến,ngày thứ nhất,lại ngày thứ 2,rồi lại thêm 1 ngày nữa.Mỗi 1 ngày đều chờ.Nhưng rồi hắn lại tự nói với mình mai cô sẽ đến.Mai.. nhất định sẽ đến..

“Là em!” một giọng nữ nhẹ nhàng truyền qua ống nghe tới tai hắn.

Bao nhiêu hy vọng trong hắn chỉ vì 2 từ này tan thành bọt biển.Hắn cảm thấy trái tim mình nặng rất nặng.Thật ra là tại sao?

“Cô là ai?” Tú nhíu mày.

“Em là Linh!” giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.

“Ko quen!” hắn lạnh băng đáp dập máy cái rụp hoàn toàn chẳng vấn vương gì.Trong đầu hắn giờ cảm thấy vô cùng bức bách,con khủng long,tại sao ko gọi điện,cũng ko nhắn tin?Thật là đáng ghét mà.

Hắn nhìn tới chiếc cốc trên bàn,muốn uống 1 ngụm rượu nhưng lại bị Duy ngăn lại.Hắn lừ mắt nhìn thằng bạn thân.Tại sao mọi người ai cũng chống đối lại hắn vậy?Đang vô cùng bực tức điện thoại hắn lại rung,con tim của hắn lại 1 lần nữa nhảy loạn,hắn lại chờ đợi.Nhưng rồi lại là thất vọng triền miên.Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái vừa rồi.

“Em là người ở cùng anh hôm mồng 1..”

Tút.. tút.. tút..

Tú giận giữ dập máy.Ai cần biết cô là ai.Ai cần biết tôi gặp cô như thế nào?Thật vô vị.Hắn ném điện thoại lên ghế.Ko buồn nghĩ tới ai đang nói chuyện,chán chường quay ra nhìn thằng bạn thân.

“Làm hòa thì làm hòa đi!” Duy nói giọng trầm xuống.

Hắn chỉ im lặng ko nói gì.Lại nghe thấy điện thoại mình đang rung lên từng hồi,hắn mong đợi với lấy điện thoại.Nhìn màn hình,rồi chán chường ném sang 1 bên.Lại nhìn thấy Vũ hắn dùng đôi mắt nâu đảo 1 vòng quanh căn phòng,liền ko đành lòng mà hỏi Vũ.

“Người yêu mày đâu?”

“Anh hỏi Ngọc?” Vũ ngơ ngác khi thấy chủ đề chuyển quá nhanh.

“Mày còn người yêu khác à?” hắn vô tư lự nói.

“Làm gì có.” Vũ vội vàng trả lời ngay “Hôm nay cô ấy nói có việc đi với Nhi rồi!”

Vừa nghe tới cái tên này,hắn đã nghe tim hắn vô cùng bối rối.Trái tim của hắn thót lại 1 cái,vô cùng bức bách.

“Có chuyện gì?”

“Em ko rõ nhưng hình như là lớp họ có người làm sao đó,nên đi an ủi.” Vũ trả lời.Thật ra ko phải cậu ko muốn đi cùng chỉ là ko được phép đi.Nghĩ tới lại cảm thấy lo lắng.Để Ngọc ra ngoài buổi tối 1 mình,lại 1 đám con gái ko tốt chút nào.

“Gọi thử đi!” hắn nói.

“Dạ?” Vũ nhíu mày.

“Gọi xem đang ở đâu?” hắn đáp.

Duy khẽ nhíu mày,Hiếu và Mạnh nhìn hắn nghi ngờ.Vũ vẫn còn đang xử lý dữ liệu hoàn toàn ko biết nên làm gì?

“Mau rút điện thoại ra gọi xem có chuyện gì?Nhanh lên cậu còn làm gì đó?” hắn nóng ruột nói.Ko biết tại sao cảm thấy ko an tâm chút nào.Mỗi khi biết cô ta ko ở trong nhà,lại đi cùng với ai hắn lại thấy ko an tâm.

Duy khẽ huých Vũ “Lấy điện thoại hỏi xem bạn gái cậu đang ở đâu!” giọng vô cùng nhẹ.Cái tên bạn của hắn,quá cố chấp đi.

Vũ luống cuống rút điện thoại ra gọi.Một lúc sau Ngọc nhấc máy.Từ trong máy vọng tới tiếng ồn ào của nhạc của tiếng nói chuyện vô cùng ồn ào.

Ngọc bịp 1 tai lại cố gắng nói thật to “Alo sao thế anh?”

“Em đang ở đâu thế?” Vũ đột nhiên nghiêm mặt.Cái kiểu nhạc này,rõ ràng đang ở pub.

“Em đang trên Lusso!” Ngọc cố hét vào điện thoại.

“Giờ này lên đó?” Vũ gầm lên.Lên bar?Còn tưởng là chỉ đi uống nước thôi vậy mà các nàng này dám lên bar,chỉ toàn con gái?

Tú ngẩng đầu lên nhìn thằng đàn em nhíu mày.Rõ ràng lại có chuyện gì rồi.

Đột nhiên từ đầu dây bên kia vang lên 1 tiếng xoảng rất to,kèm theo 1 tiếng bốp chua chát.Ngọc ré lên 1 tiếng.

“Nhi.. mau dừng lại!” Ngọc gào lên vội vàng cúp máy.

Vũ ngẩn người nhìn cái điện thoại,cảm giác thân mình đang đổ mồ hôi.Chắc chắn là có chuyện,chắc chắn là đang xảy ra chuyện gì.Cái âm thanh đó,giống như là.. đánh nhau.Miệng Vũ thấy khô đắng,mồ hôi ứa ra.

“Làm sao?” Tú lo lắng nhìn mặt thằng đàn em.Rõ ràng là có chuyện.

“Hình như là có đánh nhau!” Vũ ngỡ ngàng nói.

“Cái gì?” Tú mở to mắt.Trái tim đột nhiên thót lại.Túm mạnh lấy cổ tay của Vũ “Ở đâu?”

“Lusso.” Vũ vẫn đang ngỡ ngàng.

Hắn vội vàng bật người dậy,trong lòng tràn ngập bực bội.Chắc chắn cô ta gây chuyện.Chắc chắn là cô ta gây chuyện.Cái con khủng long này,chỉ cần ko để ý 1 chút là ý như rằng sẽ chạy lung tung gây họa.Đáng ghét.

Vội vàng lao thật nhanh trên đường,cảm giác khó chịu bức bách như phát điên.Phải làm sao?Làm sao?Phải làm sao mới được?

Phi thẳng xe lên hè,còn ko thèm để ý tới bảo vệ bảo lấy vé,hắn phi ngay vào cửa,ko buồn nhìn lại.Vũ cũng đuổi theo sau đến,vội vàng cầm lấy vé xe dùm hắn,rồi nhanh chóng lao vào trong.

Hắn đảo mắt 1 vòng tầng 1,bàn chân bước nhanh thật nhanh,cố gắng tìm kiếm 1 bóng dáng quen thuộc,giữa những tiếng ồn ào,mùi rượu nồng nặc,khói thuốc bao bọc trong ko khí.Nhưng mà cô đang ở đâu.Giữa những cô gái ăn mặc hở hang đang lắc người theo điệu nhạc,những gã con trai đang nở nụ cười chìm đắm trong men rượu.Nhưng vẫn ko tìm ra.Đột nhiên nghe 1 tiếng oh lên rất to từ phía trên tầng,Tú vội ngước mắt nhìn lên.

“Nhi mau dừng lại!”

“Thôi mà!” một cô gái khác nhào vào can.

“Mày dừng tay đi!” Ngọc gào lên cố giữ lấy 1 tay con nhỏ.

Một cô gái đang ngồi bên cạnh khóc rưng rức.Nhi bực bội quay đầu sang nhìn cô gái đang bưng mặt khóc bên cạnh.

“Mày làm bạn tao khóc rồi đấy thấy ko?” Nhi lại quay người lại,bàn chân giơ lên 1 cách thô bạo đạp 1 cái vào cái gã đang ngồi dưới đất trước mặt cô.

Các cô gái cùng gào lên,kéo cô lại.Ko khí vô cùng náo loạn.Mấy người bảo vệ đã xuất hiện.Họ vội vàng chen vào đám đông.Nhìn cái cảnh hỗn loạn 1 cô gái đang bị giữ chặt,còn 1 chàng trai đang quì gối trước mặt thống khổ.Mấy cậu bạn của cậu ta đang vô cùng xót xa nhìn bạn mình đang uất hận.

“Chuyện gì vậy?” 1 người bảo vệ lên tiếng.

“Dạ ko.Ko có chuyện gì đâu ạ!” Mấy cô gái như nhận được tín hiệu nguy hiểm liền nhẹ giọng.Bàn tay cố níu chặt lấy con khủng long đang điên lên.

“Các anh làm ăn kiểu gì để loại khách này vào đây gây sự với bạn tôi!” 1 chàng trai được thể nói.

Nhi nhíu mày,cái lũ khốn ấy,nãy giờ đứng xem trò hay cô đánh bạn chúng thì chúng chỉ đứng ngoài nhìn.Giờ có người can thiệp thì ra vẻ anh hùng ra vẻ quan tâm.Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.Cái lũ hèn hạ này tưởng cô có thể sợ sao?

Nhi dừng lại ko hướng cái tên khốn kia mà đánh nữa.Cô khẽ quay sang 2 bên,bảo mấy cô bạn buông tay ra.Mấy cô bạn nghi ngờ nhìn nhau 1 lúc,chỉ sợ buông tay ra cô lại nhào vào tên kia.Nhưng Nhi vô cùng bình tĩnh nở nụ cười.Họ mới từ từ dãn ra buông lỏng tay cô ra.

Nhi quay mặt nhìn cái tên vừa phát ngôn,hắn cũng quay ra nhìn cô vô cùng kì thị,cái cô gái này gương mặt khá dễ thương,khi cô ta bước tới đôi mắt đen sáng lấp lánh khá ấn tượng,ko ngờ rằng cô ta dữ tợn như vậy.Thật đáng sợ.

Nhi lườm hẵn 1 cái,rồi quay sang những tên bảo vệ đang nghiêm nghị hỏi.Đôi mắt đen của cô sáng lên,bờ môi hồng hơi nhướng lại,đôi lông mày đen trĩu xuống.Trước sự ngạc nhiên há hốc của cái gã vừa tuyên ngôn độc lập,cô ta.. cô ta sao có thể thay đổi nhanh như vậy.

“Anh bảo vệ.. anh lên mà xem.. hắn ta.. hắn ta.. ” cô nói bằng cái giọng vô cùng nghẹn ngào.

Mấy cô gái đứng quay cô khẽ nhếch mép,đại tỉ đúng là đại tỉ,trong lớp 12A9,ko ai hăng như cô lúc đánh nhau,cũng ko ai diễn giỏi như cô.Thật đúng là lợi hại.Ngọc khẽ lắc đầu,các cô gái bắt đầu vào trận,mặt ai mặt nấy cũng xị ra.Nhi vội vàng kéo cô gái đang ngồi trên bàn khóc nãy giờ ra trước mặt tên bảo vệ.

“Anh.. anh xem,cái gã đó.. gã đó đã sờ.. sờ.. của cô ấy,nên giờ cô ấy nức nở thế này đây!” Nhi đôi mày nhíu xuống,đôi mắt đen sáng long lanh,gương mặt vô cùng uất ức.Cô gái bên cạnh đang được cô giữ vai run rẩy từng cơn nức nở,gương mặt cúi gầm.

Mấy cô gái khác lại ở thêm 1 bên phụ họa,vẻ mặt ai cũng vô cùng nũng nịu lại tận dụng hoàn toàn thế mạnh của mình.

“Chúng em vì quá sợ,cho nên mới..”

“Em ko cố ý..tại.. hắn ta cứ sấn tới..”

“Anh xem xem.. hắn ta đã sờ.. ở đây này!” một cô gái còn vừa uất ức vừa giơ cao đôi gò bồng đảo của mình lên,gương mặt vô cùng uất ức.

Mấy anh chàng bảo vệ mở to mắt,nhìn các cô gái vô cùng tươi tắn đang phụng phịu,quả thật có tường thành cũng khó mà giữ vững.Mấy anh bảo vệ đã hơi lung lay cái tên bên cạnh khẽ nhíu mày.Tên con trai đứng ở bên cạnh nhìn vẻ hằm hè.Vừa nãy còn phun lửa,cái cô gái này,làm sao có thể đổi mặt nhanh như vậy?

“Cô..” hắn bực bội định giơ bàn tay về phía cô,cái con hồ ly tinh này,nãy xông vào chả nương tay chút nào.Đạp người ta chỉ biết ôm hận,bây giờ quẫy đuôi 1 cái thành người bị hại là sao?

Nhi vội vàng co người lại,nép vào sau anh bảo vệ,khẽ níu cánh tay hắn,đôi mày hơi nhíu lại,đôi mắt đen lấp lánh vẻ sợ hãi,khẽ nhướng mắt nhìn về cậu con trai kia nói giọng lo lắng.

“Anh thấy ko?Họ vô cùng đáng sợ!” cô nép người lại giống y chang con mèo cần bảo vệ.Các cô gái kia cũng theo phản xạ khẽ rụt người lại,sợ hãi.

Anh chàng bảo vệ cảm giác mặt hơi nong nóng,các cô gái này vô cùng đáng yêu,nói là tới đây gây sự đánh nhau chắc chắn là ko thể đâu.Chỉ có thể là đám người kia mà thôi.

“Cô .. cô dám..” chàng trai kia bực bội chỉ muốn nhéo vào gương mặt cô gái đang phụng phịu kia 1 cái.Gương mặt cô vô cùng dễ thương nhưng lại chuyển biến quá nhanh đi.

Nhi đang diễn vai thục nữ bị bắt nạt,dĩ nhiên chỉ có thể đứng nhìn cái tên hung thần kia lao tới,cô khẽ rụt người lại,tay vẫn níu vào tay tên bảo vệ.Cứ đánh đi.Có ngon thì đánh đi.Đánh ta 1 cái ra khỏi đây rồi ta đáp lễ ngươi ko thiếu 1 cắc,còn có lãi nữa.Nhẫn nhịn.

Nhưng rất nhanh,bàn tay đang túm tay bảo vệ bị kéo bật ra,một lực lớn tác dụng lên vai phải của cô,kéo ngược cô trở lại,lưng của cô chạm vào 1 vật gì đó cứng rắn,ấm áp,vững vàng.Còn chưa kịp phản ứng gì thì 1 cánh tay đã giơ ra chặn lấy bàn tay gã con trai đang lao tới.

“Con trai đánh con gái ko thấy mất mặt sao?” Tú nói giọng vô cùng trầm thấp,đôi mắt nâu đầy tức tối nhìn cái tên vừa giơ tay ra trước mặt cô.Khủng long có thể đánh người,anh có thể véo má cô nhưng tuyệt đối đừng ai nghĩ có thể đánh cô được.

Nhi miệng há hốc nhìn lên,cái tên đang đứng ở đây là ai?Gương mặt lạnh lùng ấy là sao?Đôi mắt nâu sẫm như băng tan ấy là sao?Tiêu.Ko phải tới để trả thù chứ?Mấy hôm trước đánh hắn,mấy hôm nay ko nghe điện thoại của hắn,hắn nhắn tin cũng ko thèm trả lời.Cô hoàn toàn bơ hắn đi.Thật ra cô đã hết giận rồi,nghĩ lại thì cũng chỉ như là bị chó liếm mặt thôi,dù sao cũng ko phải tính là hôn,hơn nữa cô đâu phải người nhỏ mọn thù dai.Chỉ là đột nhiên ko phải làm lao công,ko phải làm đồng hồ báo thức,mỗi ngày ko phải nhắn những tin nhắn qua lại,cũng ko phải giúp hắn làm bài,có thể ngủ thêm vài tiếng,thật y như tìm lại tự do vậy.Ko nợ nần,ko phải lo lắng cho 1 gã công tử bột.Giống y như cô trở lại là cô.Cho nên cô muốn tận hưởng thêm 1 chút.Trong lòng cứ hy vọng,chỉ 1 chút,1 chút nữa thôi.Để rồi lại tham lam hơn nữa.Kết quả là đã gần 1 tuần trôi qua.Cô đang cố gắng níu kéo từng ngày,nhưng mà cô biết rất rõ cứ 1 ngày trôi qua,khả năng cô bị đập lại càng nhiều hơn.Cho nên cứ qua 1 ngày,trái tim vừa vui mừng mong đợi,lại vừa lo lắng thấp thỏm.Kết quả,có trốn tới đâu thì cũng ko tránh được.Nhi nuốt nước bọt khan cái.Tiêu rồi.

“Mày là thằng nào?” cậu con trai nhíu mày nhìn cái tên điển trai trước mặt đang ôm cô gái. “Cái thằng này tự dưng ở đâu chui ra thế này?Tránh ra!”

“Tại sao phải tránh?” Tú lạnh băng gằn giọng. “Đánh con gái ko thấy xấu hổ sao?”

“Cái thằng khốn này.Mày biến ngay cho tao!” cậu con trai bực bội gào lên.

Tú đôi mắt nâu nheo lại,bàn tay túm tay hắn càng chặt hơn.Dám gọi anh là thằng khốn?Cái tên ăn chơi nửa mùa này.Đầu tóc thì ko ra đâu vào với đâu,y chang cái ổ cú,quần áo thì toàn là hàng fake mà dám sỉ nhục anh sao?

Bốp.

Tú ngỡ ngàng nhìn xuống thân hình bé nhỏ đang ở trong lòng mình,gã con trai vừa nói gương mặt đã lệch sang 1 bên.Mọi con mắt đều vô cùng bất ngờ.

“Đừng có nói người yêu tôi là tên khốn!” Nhi nói vô cùng tức giận.

Đôi mắt nâu của Tú mở to,đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ chịu,khóe miệng ko biết từ lúc nào đã nhếch lên.Bàn tay đang túm chặt cũng nởi lỏng ra vài phần.

Tên con trai kia giật mạnh tay lại,dùng 1 bàn tay áp lên má.Quay đầu lại vô cùng tức giận lần đầu tiên bị 1 đứa con gái tát.Hắn tức giận quay lại muốn đánh cô,nhưng mấy ông bảo vệ lại vội vàng xông vào ngăn cản.Hắn càng lồng lộn thì người ta lại càng chặn hắn lại.

Nhi vẫn đứng cạnh hắn,nhíu đôi mày nghi ngờ,ko phải chứ?Bình thường thì ko thấy các anh động thủ sao tự dưng bây giờ lại ra sức can ngăn thế?Ko phải kì quái vậy chứ?

“Giữ hắn tránh xa nơi này 1 chút!” Tú lạnh băng ra lệnh.

“Vâng,chúng tôi biết ạ!” mấy tên bảo vệ đồng thanh nói rất rõ ràng.

Nhi mở to đôi mắt nhìn hắn.Gì gì?Lại tỏ ra cậu chủ rồi.Cái chính là tại sao mấy người đó lại nghe lời mới kì quái.

Trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con mắt,gã con trai cùng tên bạn bị lôi đi xuống nhà.Nhi cố kiễng chân nhìn qua vai hắn thấy mấy gã con trai bị kéo đi vẫn ngoái đầu nhìn lại đầy vẻ bực bội.Sau đó cô quay đầu lại,khóe miệng vẫn mở to ngỡ ngàng.

“Làm sao có thể?” cô hỏi rất khẽ.

Tú mỉm cười nhìn cô.Khi mới tới đây hắn lo lắng bao nhiêu,cảm giác dồn nén bao ngày nay khó chịu thế nào,thật chỉ muốn véo má cô cho cô 1 trận.Rất muốn mắng cho cô 1 trận khi cô lại gây họa.Khi hắn tới hắn còn thấy cô đang nắm lấy tay 1 người khác,lại còn 1 gã nữa đang lao tới.Cô ta..ko phải rất rất quá đáng sao?Nhưng chỉ 1 câu nói của cô,một cái bạt tai làm cho tất cả bực dọc của hắn biến mất hết.

Nhi vẫn còn đang ngơ ngác ko biết làm gì thì Tú đã vòng nốt cánh tay còn lại qua eo cô.Kéo cô sát lại gần người hắn hơn,gương mặt mỉm cười gian xảo.

“Mấy ngày nay em đã làm gì hả?” hắn nói giọng vô cùng nhẹ nhàng.

Đến rồi.Đến rồi.Biết mà.Làm sao hắn ta có thể tử tế mà bỏ qua.Dù lúc nãy cô đã phải đóng kịch làm người yêu tốt.Dù sao cũng mong được chút khoan hồng.Giống như trong bộ phim hoạt hình có nói,cả năm làm người xấu nhưng trước lễ giáng sinh làm 1 việc tốt,thế nào cũng vẫn nhận được quà của ông già noel.Cho nên nhân cơ hội ấy,vừa được đánh người,lại vừa ra vẻ tử tế.Dĩ nhiên hắn tới đây rồi ko thể chạy được,tốt nhất thể hiện tử tế một chút.Nhưng mà.. xem ra ko có tác dụng.Cái tên thù dai.

Nhi cố kéo miệng lên cười,người cũng muốn lùi về phía sau.Chuồn.DĨ nhiên là phải chuồn rồi.Có ai dại mà ở lại chứ.Còn ko biết tính xấu của hắn sao,nhất định là kẻ thù rất dai.Còn lạ gì tính hắn nữa.Mấy tháng nay ở cạnh cái tên này,còn ko biết rõ tật xấu của hắn sao.Bên ngoài thì tỏ vẻ đàn ông,đẹp trai,lạnh lùng,thật ra hắn trong bụng rõ là nhỏ nhen đàn bà.Tính toán từng chút từng chút một.Cho nên mới nói,anh ta làm sao có thể vĩ đại như ông già noel được.

Nhưng bàn tay đang ôm eo cô,ko cho cô lùi lại,còn càng giữ chặt hơn nữa.Đôi mắt nâu nheo lại nhìn cô đang muốn chạy trốn.Ko dễ vậy đâu.Năm ngày nay chạy còn chưa đủ sao khủng long?

“Nói xem nào,khủng long?” hắn mỉm cười vô cùng dịu dàng.Đã lâu lâu lắm rồi,ko ôm cô gần như vậy.Cảm giác ấm áp này lâu rồi ko có.Cả mùi hương này nữa,đã lâu rồi ko ngửi qua.Chiếc eo của cô cũng đã lâu ko chạm vào.

“Thì vẫn như mọi khi thôi!” Nhi gượng cười mếu máo,đôi mắt đen nhìn sang trái trốn tránh.

“Như mọi khi?” hắn nhíu mày.

Còn đang soi mói cô thì bị phân tâm.Mấy cô gái bạn cô đang ngồi nhìn hai người từ nãy tới giờ.Ngọc thì đang bị Vũ nắm tay giờ vội vàng lên tiếng.

“Hai người ngồi xuống đi!” Ngọc nói.

“Phải rồi!Ngồi đi.Ngồi thôi!” Nhi cảm giác mình được giải thoát.Tốt quá.Ko tranh thủ lúc này mà thoát ra thì còn phải đợi tới bao giờ?

Tú nhướng mày,cảm giác chiếc eo thon thả của cô đang ngọ nguậy,bàn tay của anh cảm giác được làn da mềm mại của cô dưới lớp áo,càng vậy lại càng ko để cô chạy dễ dàng.

“Được ngồi thì ngồi!” Tú nói,tay vẫn túm chặt lấy eo cô,nhích dần tới bàn.

Nhi ngước mắt,đôi mày nhíu chặt.Làm cái trò biến thái gì thế này,muốn đi thì cũng phải bỏ ra mà đi chứ.Cái kiểu bò ngang thế này,tôi đâu phải là cua.

Nhưng kết cục thì hắn dứt khoát ko bỏ cô ra,chỉ đẩy cô về phía bàn làm cho Nhi vô cùng bực bội.Cái gì thế này?Cái tên biến thái.Mới mấy ngày ko gặp tại sao mà hắn càng ngày càng điên như vậy?

Ngồi xuống chiếc bàn đang la liệt bia với rượu hắn trừng mắt nhìn cô.

“Uống bao nhiêu rồi?” giọng nói bực bội.

“Một chút!” cô đáp miệng khẽ cười.Anh làm quan lớn hay sao mà quan tâm nhiều thế?

Tú mặc kệ bao con mắt đang nhìn,cúi xuống gần gương mặt cô,bắt đầu hít hít hơi thở của cô.Nhi khẽ lùi lại dè chừng cái tên này,hành động kì quái,giờ lại có thói quen đo nồng độ cồn trong máu à?Bệnh thật.

Bao nhiêu con mắt đều mở tròn ra nhìn cặp đôi ở trước mặt.Mấy ngày vừa rồi ngày nào Nhi cũng ở trong lớp bắt sóng toàn bộ,nghe nói 2 người cãi nhau.Nhưng hiện tại thì xem ra,thân thiết đến độ làm cho người xem cũng phải đỏ mặt thay cho họ.Vậy mà có người còn tung tin 2 người chia tay.Mấy cô gái khẽ ho khan 1 tiếng,tay cầm chiếc cốc vừa quay camera sang hướng khác,tránh làm phiền tình cảm tốt của người ta.Ngọc khẽ mỉm cười cầm lên chiếc cốc,nhưng lại bị Vũ giữ lại.Vũ khẽ lắc đầu ko uống nữa,Ngọc mỉm cười hạnh phúc khẽ hôn nhẹ lên môi Vũ 1 cái.Đâu chỉ 1 mình Nhi mới được yêu thương.

Nhi nhìn nụ hôn của 2 người đối diện,nghe tim mình thót lại 1 cái.Lúc này đây cũng có 1 trái tim đang thót lại.Mùi vị của nụ hôn đó,dù chỉ là hôn lướt qua nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm giác ngọt ngào.Chỉ là còn chưa tận hưởng được vị ngọt ấy thì đã bị cô cho đọ đất rồi.

Nhi cảm giác thật bực bội,mấy ngày qua cô tự đánh mình bao nhiêu lần,tự nói rằng là bị chó liếm thôi,giờ thì cơn phẫn nộ lại quay lại.Cô bực bội với lấy chiếc cốc trên bàn vừa vớ lấy cho lên miệng thì đã có bàn tay túm lại.

Nhi nhíu mày,đôi mắt đen sáng lên giận dữ.

“Buông ra!” Nhi gằn giọng khe khẽ.

“Uống đủ rồi,ko uống nữa!” hắn nói nhỏ qua kẽ răng đang nghiến chặt.Hắn biết cô tửu lượng ko cao.Có lần đi chơi với bạn bè hắn,sểnh ra 1 chút mấy tên khốn cho cô uống rượu,kết quả đến ly thứ 5 là cô đã xỉn rồi.Nhưng mà nếu cô uống bia thì lại hoàn toàn ko say chút nào.Thật là đáng sợ.Có lẽ cô ta là khủng long ăn cỏ,mới thích kiều mạch như vậy.

“Buông ra.Quên trận đòn mấy ngày trước rồi sao?” Nhi nói thấp giọng đe dọa.

Tú nhướng mày,miệng hơi cong lại bĩu môi.Đôi mắt nâu nheo lại,khủng long,em đang đe dọa anh đấy à?

“Vậy nếu em uống anh sẽ lại hôn em đấy!” hắn thản nhiên.

“Cái gì?” Nhi gắt lên.Gương mặt của cô đang há hốc.Khóe miệng hồng hào đang há ra.Làm sao hắn ta,hắn ta có thể nói thế.

“Anh chưa chừa đúng ko?” cô gằn giọng.

“Đằng nào cũng bị đánh ko phải sao?” hắn nói mỉm cười nhẹ nhàng.Đôi bàn tay lại siết chặt hơn 1 chút,ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.Quay lại rồi.Cái cảm giác này.Cãi vã,trêu ghẹo,được ở cạnh con khủng long,đúng là thế giới thú vị hơn nhiều.

Nhi đôi mắt nheo lại,hàng lông mày nhăn nhúm vào,đôi môi hồng của cô méo xẹo.Gương mặt cô giờ nhăn nhúm vô cùng khó coi.Làm sao trên đời này có 1 gã mặt trơ như vậy chứ?

Nhìn gương mặt đang vô cùng khó coi của cô Tú mỉm cười,gục đầu lên vai cô,khẽ chạm má mình vào má cô,cọ cọ.Hắn nhắm mắt lại ôm chặt cô vào lòng thở ra nhẹ nhõm.Cảm giác thật dễ chịu,vô cùng dễ chịu.Cả người hắn thả lỏng dựa hoàn toàn vào người cô.Trở lại thật là tốt.

Nhi nhíu mày nhìn cái gã đang dựa vào vai mình nhắm mắt lại còn mỉm cười.Bệnh nặng lại tái phát rồi.Cô hiểu rõ hơn ai hết cái tên này đầu óc ko bình thường tẹo nào.Đáng giận nhất là,hắn vô cùng vô cùng thích dựa dẫm vào người khác.Nghĩ lại hắn y chang cô bạn gái thân thiết mỏng manh yếu ớt cần bảo vệ.Nhưng cô bạn gái này của cô có phải hơi cao quá ko?Nhi khẽ lắc đầu.

Cứ nghĩ rằng tên biến thái đã ngủ,cô đưa cốc lên miệng,nhưng 1 bàn tay của hắn giữ lại.Đôi mắt nâu vốn đang nhắm lại,giờ lại mở ra nhìn cô chăm chăm.

Nhi cáu kỉnh nhăn nhó,tên ôn thần đúng là tên ôn thần cứ tưởng hắn ngủ rồi chứ.Bao nhiêu người uống sao tôi lại ko được uống.Cái tên khốn.Thật là bực bội mà.

“Khát thì uống nước khoáng đi.” Hắn nói rất khẽ vào tai cô.Ko kìm lòng được hắn chạm thật nhẹ làn môi vào vành tai của cô trêu chọc.

Nhi cảm thấy 1 cơn ớn lạnh rùng mình chạy dọc cơ thể.Cái.. cái tên khốn đó.Có biết là nhột lắm ko hả?Biến thái.Nhi tránh xa gương mặt hắn ra,lấy tay che vội vành tai đang đỏ lừ,nhìn hắn ta vô cùng bực bội.

Tú nhìn gương mặt cô lúc này,lại thêm vành tai đang đỏ của cô,ko khỏi cảm thấy muốn cắn thêm 1 cái nữa,nhưng hắn đành phải kìm lòng.Ko được manh động,hơn nữa ở đây có rất rất nhiều người.Phải kìm lòng.Phải kìm lòng.Hắn lại thu người lại,dựa vào vai cô nhắm mắt lại tự mình xóa đi hình ảnh ở trong mắt.Ko nên nhớ tới nữa,nếu ko hắn sẽ thật sự cắn vành tai của cô gặm ngon lành.Cho nên tốt nhất là ko nhìn.

Nhi bực bội nhìn hắn,cố gắng khống chế cái cảm giác khó chịu đang lan dần trong người mình.Cô biết giờ tai cô đang đỏ bừng,thậm chí cô còn có thể cảm nhận thấy từng mạch máu đang co bớp trên thùy tai mình.Nóng quá.Phải làm sao?Cô rất rất muốn đưa cốc rượu lên uống.Nhưng mà..

“Nếu uống thì tôi sẽ cắn thật đấy!” đôi mắt nâu của hắn sẫm lại mở to nhìn cô.

Nhi cảm thấy trái tim mình thắt lại.Ko muốn.Ko muốn.Cô nuốt nước bọt 1 cái khó chịu.Đôi mắt đen của cô nhìn vào đôi mắt nâu của hắn,hôm nay đôi mắt hắn rất kì lạ,sẫm lại 1 màu nhạt nhào ko ánh sáng.Hắn tuyệt đối ko nói đùa.

“Uống nước là được chứ gì!” Nhi nói,cầm lấy chai nước mở ra uống 1 hơi.

Tú vẫn ko di chuyển ánh mắt,vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt của cô.Cảm giác như mắt mình càng ngày càng tối.Là do quá lâu ngày ko gặp nhau,hay bởi vì một cái chạm môi khiến cho hắn nảy sinh lòng tham?Có lẽ chỉ đơn giản bởi vì bao nhiêu ngày qua hắn đều rất mong,rất mong được ở cạnh cô như thế này.Hắn lại siết vòng tay chặt thêm 1 chút,giữ cô sâu hơn 1 chút.Tự cho bản thân mình thả lỏng trên vai cô.

Lúc này 1 cô gái đang ngồi trên bàn đột nhiên khóc rưng rức,2 cô gái ngồi hai bên cô vội vàng vỗ về cô.Nhi nhìn thấy khẽ nhíu mày,trong lòng ko khỏi thấy xót xa.Cô chắn chặt môi lại,xóa đi màn sương mờ trong mắt,bàn tay nhỏ của cô siết chặt,cả người cũng tự dưng cương cứng lên. Cô đập mạnh cái chai xuống bàn.

“Cậu còn muốn khóc tới bao giờ?Khóc vì 1 thằng khốn ko đáng!” Nhi hùng hổ nói.

Mấy cô gái kia quay sang nhìn cô.Tới rồi.Tới rồi.Đại tỉ thích dây dưa chuyện người khác.Lại tới nữa rồi.Cô gái đang nức nở ngước đôi mắt đỏ hoe,ướt nước lên nhìn Nhi,gương mặt make up xinh xắn giờ đang lem tùm lum vì nước mắt.

“Mình đã bảo rồi toàn bộ bọn đàn ông chỉ là lũ khốn,tuyệt đối ko thể tin!” Nhi tiếp tục bực bội nói.

Lúc này bốn người con gái đang ngồi trên bàn đang miệng há hốc,một cậu con trai bối rối ko dám nhìn thẳng mà quay đi chỗ khác.Vẻ mắt có điều kì quái khó giải thích.Bốn cô gái con mắt từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc.Nhìn vào cái tư thế hiện tại và lời nói của cô,đúng thật là muốn tin cũng ko tin nổi.Y như người ta chỉ vào mặt trời bảo là đấy là mặt trăng đấy.Có kẻ ngu mới tin.Lời nói và hành động bất đồng.Tình cảm nồng thắm lại nói ko thể tin vào đàn ông.Đại tỉ có thể nói lời nào dễ nghe hơn 1 chút được ko?

Như nhìn thấy tình hình lúc này,Nhi bực bội đạp bàn.

“Ánh mắt mọi người vậy là sao?”

Cả bốn cô gái ko ai nói 1 lời,nhất thời cầm cốc lên uống quay mặt đi.Đại tỉ có muốn nói lời khuyên can người ta thất tình hay chửi đàn ông,làm ơn trước hết hãy buông tay người yêu ra đã.

Nhi gương mặt xị xuống.Mấy người được lắm,tôi chỉ muốn khuyên thật tình thôi.Mấy người lại ko nghe.Đàn ông trên đời này có tên nào tử tế đâu chứ.

Đang miên man trong oán hận và căm ghét đàn ông,Nhi bị 1 giọng nói rất khẽ trấm ấm bên tai làm cho thức tỉnh quay về với hiện tại.. muốn giết hết đàn ông trên thế giới.

“Đừng vơ đũa cả nắm!” đôi mắt nâu vẫn nhắm nghiền che lại con người nâu sẫm lại đen tối,giọng nói trầm trầm toát ra từ vòm họng. “Đâu phải ai cũng như ai!”

“Cái đó ko chắc!” cô đáp.

“Đàn ông cũng có người tốt kẻ xấu!” hắn nói.

“Phải có người tốt kẻ xấu,nhưng dù tốt dù xấu thì vẫn là động vật nghĩ bằng thân dưới.Ko phải sao?Hơn nữa,có tốt có xấu thì anh cũng ko nằm nổi trong số tốt đâu!” Nhi thản nhiên nói.

“Á!” Nhi nhíu mày lại,cảm giác dưới bụng mình bị bóp nghẹt tới khó thở.

Đôi mắt nâu của Tú giờ đã mở to,đen sẫm lại 1 màu.Khủng long đáng chết,động vật nghĩ bằng thân dưới?Em muốn nếm mùi ko hả?Lúc đó em mới biết động vật nghĩ bằng thân dưới là như thế nào.

“Làm gì vậy?” Nhi vừa nhăn mặt cố gắng thở ra,đôi mắt đen nhíu lại,buồn bực nhìn hắn.

Hắn vẫn im lặng ko nói gì.Còn ko dạy bảo cô 1 trận thì ko được.Có phải là càng ngày hắn càng nhượng bộ nên cô mới càng làm tới ko?

“Á.. đau!” Nhi khẽ kêu lên mặt nhíu lại.

Tú vội vàng nới rộng vòng tay,hắn ko muốn,thật sự ko muốn chỉ là.. Chỉ là đột nhiên muốn ôm thật chặt.Chỉ là bản thân hắn đang quá tức giận mà thôi.

Tuy rằng cô chỉ kêu giả vờ,chỉ là cảm giác khó thở nên muốn thoát ra.Nhưng quả nhiên có tác dụng.Nhi khẽ cười thầm.Đúng là động vật đơn bào ko có não.

Tú nhìn thấy gương mặt cười của cô,đoán biết rằng mình bị lừa.Bực bội nghiến răng,đôi mắt nâu lại sẫm lại.Quyết định hạ môi xuống hôn 1 cái vào má cô xem như để đền bù.Hắn ta ko thể chịu lỗ chứ.Nghĩ tới thì phải làm ngay,cảm giác làn da của cô,mùi thơm của cô.Khiến cho hắn dễ chịu.

Tú đang lơ mơ trên giường đợi chờ tin nhắn,cảm giác tâm trạng vô cùng vô cùng tốt.Chờ đợi tin nhắn cũng làm cho hắn cảm giác vui vẻ.Nhìn chiếc điện thoại đang im lìm,hắn khẽ lẩm bẩm.

“Đến đi,đến đi,đến đi!”

Vừa nói dứt lời thì màn hình điện thoại nháy sáng,có người gọi tới.Tú nhíu mày,số lạ.Là ai đây?

“Alo?”

“Em Linh đây!” giọng nói ở bên đầu bên kia có vẻ thở ra nhẹ nhõm.

“Linh?Ai?” hắn hỏi lại.

“Em là người ở cùng với anh hôm 30..” cô nói giọng yếu ớt ngày càng nhỏ.

Tú nhíu mày,30 tết,hình như đúng là có ở cùng với ai đó.Nhưng ko nhớ là ai.Là ai nhỉ?Nhưng đâu quan trọng.

“Thì sao?Hiện tại tôi đang bận ko rảnh.” Hắn lạnh băng nói,ko thương tình dập máy.Hắn đang đợi tin nhắn,chứ ko phải đợi cuộc điện thoại từ mấy con cá hắn đã ăn rồi.

Hắn vừa dập máy điện thoại lại reo vang,hắn bực bội dập máy luôn ko thèm nghe.Cũng có những cô gái đáng ghét như vậy.Rõ ràng ko có ai nghiêm túc trong mối quan hệ,thứ họ nhìn thấy cũng chỉ có tiền,đến khi kết thúc rồi lại tới ôn nghèo kể khổ muốn níu kéo.Đôi khi ko tránh khỏi có thể gặp 1 vài trường hợp phẩm chất kém ko hiểu được địa vị của mình như vậy.Thật khiến người ta nhức đầu.Con gái mà ko có lòng tự trọng,quị lụy giả dối.Suốt ngày chỉ làm phiền người khác,gọi điện thoại khóc lóc.Họ cũng thật rảnh ta.Chẳng bù cho con khủng long.Một ngày bắt cô ta gọi điện thoại chúc ngủ ngon mà cũng giống như cực hình.Mà sao,cô ta còn chưa nhắn tin nhỉ.Nhắn tin cho anh thì bao giờ cũng chậm,nhắn tin cho bạn cô thì cứ choanh choách.

Điện thoại của hắn lại tiếp tục rung,hắn bực bội ném qua 1 bên,nằm ngửa mặt lên trần thầm nguyền rủa,khủng long chết tiệt giờ đang làm gì.

“Hắt xì!” Nhi hắt hơi 1 cái trong điện thoại. “Em ko sao!”

“Cảm cúm rồi hả?” Huy nói từ đầu dây bên kia.

“Em đoán là có ai đang chửi em!” Nhi bình thản đáp.

“Ha ha xem ra em nhiều kẻ thù nhỉ?”

“Đừng cười!” Nhi bực bội. “Hôm nay mọi người thế nào?Em xin lỗi lại nghỉ!” cô nói giọng vô cùng áy náy.Thật đúng là đã quen giấc,tối đi làm,cho nên giờ nằm ở nhà chẳng ngủ được.Vì vụ đi xử lý tên khốn bắt cá 2 tay kia mà hôm nay cô đã xin nghỉ.Kết quả giờ về nhà lại thấy ko quen.Rõ ràng là nhà mình mà.

“Đừng lo,mọi việc ko sao.. chỉ là ..” Huy nói hơi ngập ngừng.. “.. hơi nhớ em thôi!”

“Em cũng nhớ mọi người!” Nhi cười tươi đáp lại.Bây giờ họ cứ như gia đình thứ 2 của cô.Cô ko có cha,cũng ko có anh trai,cho nên được ở cùng những người đó cứ như có thêm rất nhiều ông anh và em trai.

“Được rồi,ngủ sớm đi!” Huy nói,khẽ thở ra 1 cái.

Nhi dập máy,kéo chăn lên đắp.Đã lâu rồi ko được ngủ buổi tối trên giường của mình.Êm ái làm sao.Cái chiếu trong bệnh viện đúng là địa ngục.Đột nhiên cô lại thấy điện thoại rung lên,vớ lấy chiếc máy ở đầu giường,cô nhìn vào màn hình tù mù trong bóng tối.

Tú đang nghiến răng chờ đợi.Cái số lạ lùng cứ gọi tới liên tục.anh bực bội tắt đi hết lần này tới lần khác.Có phải cái cô gái này vô cùng thiếu não ko?Người ta tắt điện thoại của cô ta liên tục,cô ta vẫn tiếp tục gọi.Chuông cuộc gọi tắt,một âm thanh lanh lảnh ngắn gọn vang lên.Có 1 tin nhắn.

Hắn vui vẻ vớ vội lấy điện thoại.Vội vàng mở màn hình.Gương mặt điển trai rạng ngời mòng chờ những con chữ hiện ra,nhưng chỉ một thoáng nụ cười trong hắn vụt tắt.Gương mặt hắn đột nhiên lạnh băng,đôi mắt nâu nhíu lại hậm hực,cả khuôn mặt ko có chút cảm xúc.

10 giờ sáng tại 1 quán café sang trọng,một cô gái đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ,đôi mắt nhìn ra ngoài như chờ đợi điều gì đó,mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống bờ vai.Cô mặc trên người 1 chiếc váy đen cổ chữ v,tay dơi để lộ cánh tay trắng thon thả,cô đeo 1 chiếc thắt lưng da nhạt màu nổi bật trên nền vải đen.Cô chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Cánh cửa quán café bật mở,một chàng trai điển trai mặc 1 chiếc áo sơ mi kẻ đen trắng ôm lấy thân hình cao ráo của mình,chiếc quần bò sẫm màu mượt mà khỏe khoắn,gương mặt điển trai giống như hoàng tử bước ra từ cổ tích.Hắn bước vào quán khiến ko ít người quay đầu lại nhìn.

Cô gái nhìn thấy hắn vội vàng vẫy vẫy tay gọi lại.Hắn nhíu mày 1 chút cố lục lọi trong trí nhớ,nhưng hoàn toàn ko có chút khái niệm nào.Hắn chậm rãi bước từng bước lạnh lùng tới chiếc bàn cô đang ngồi.Vô cùng điềm đạm,gương mặt lạnh băng cao ngạo kéo ghế ngồi xuống. Từng động tác đều vô cùng lịch thiệp khiến người ta ko khỏi trợn tròn mắt.

Cô gái nở 1 nụ cười bẽn lẽn,cảm giác trái tim mình háo hức chờ mong.Khóe miệng xinh xắn của cô đang muốn nói lời ngọt ngào thì bị giọng nói lạnh băng trầm trầm của người con trai đối diện đánh gẫy.

“Cô muốn gì?” hắn dựa người vào ghế,con mắt nâu sẫm xoáy vào cô gái đang ngồi đối diện.Ánh nhìn như con chim ưng nhìn thấy con mồi,2 bàn tay khoanh lại trước ngực vô cùng bình tĩnh,lời nói vô cùng lạnh lùng,ko vòng vo,ko tránh né.

“Em.. em..” cô gái bối rối,đôi lông mày nhíu lại,đôi mắt long lanh,hàng lông mi cong lên yểu điệu.Trông cô hiện tại đang vô cùng lo lắng,giống như đứa trẻ nhỏ sợ hãi ko biết bám vào ai.

“Đừng nói là muốn tôi chịu trách nhiệm!” hắn nói hơi nhíu mày.Cái lũ con gái này,thật đúng là.

“Nhưng anh ko thể để em gánh vác 1 mình!” Cô gái nói bằng giọng yếu ớt,lại đầy gay gắt,khóe mắt cô đã đỏ hoe ừng ực nước.

Lại cái màn này,Tú thở dài.Nước mắt.Khóc khóc khóc..Ko còn gì khác ngoài ăn vạ và khóc sao?Cũng may con khủng long ko phải loại người này.Khủng long đúng là vẫn khá hơn loại con gái thế này.Hắn xoa xoa hai thái dương,đôi mắt nâu lạnh băng trĩu xuống.Hắn như thế này lại ngồi cạnh 1 cô gái đang khóc sướt mướt thật ko hay chút nào.

“Tôi sẽ ko để cô phải gánh 1 mình!” hắn ngước mắt lên nhìn cô nói giọng lạnh lùng.

Khóe miệng của cô gái phút chốc giương lên,đôi mắt lên tươi cười nhìn hắn chờ đợi.Gương mặt xinh xắn phút chốc sáng bừng,ngay cả nước mắt cũng lập tức ngưng đọng lại trong khóe mắt,ko còn tuôn ra nữa.

Hắn nhấc người rút ra chiếc ví tiền,móc ra trong túi 10 triệu,vứt trên mặt bàn trước mặt cô gái.Cô gái mở to mắt nhìn hắn,đôi lông mày nhướng lên,khóe miệng khẽ mở ra.

“Đây là 10 triệu,đủ để giải quyết rồi phải ko?Còn nếu ko có thì gọi cho tôi.” Hắn lạnh băng nói,rồi ko chút luyến tiếc đứng dậy khỏi ghế bước tới quầy thanh toán gửi tiền rồi ko buồn nhìn lại.

Cô gái nhìn số tiền trên mặt bàn,lại đưa mắt nhìn qua lớp kính người con trai cao ráo đang sải bước trên đường.Trái tim nổi lên cơn tức giận.Rõ ràng là vì cô gái đó.Là vì cô ta nếu ko chắc chắn họ ko cãi nhau.Hoàng Tuấn Tú,anh tưởng em để anh thoát dễ dàng vậy sao?Đứa con này anh nhất định phải nhận.Vừa nghĩ cô vừa mím chặt môi,gương mặt nhu mì lúc nãy hoàn toàn biến mất dạng,chỉ còn lại 1 gương mặt vô cùng nham hiểm,xấu xa.Đôi mắt nâu nheo lại toan tính,đôi lông mày cong cũng hơi nhướng lại suy nghĩ.Cô ko có được thì cũng đừng mong là cô ta có được.Cô gái tức giận đợi cho cái dáng người con trai chìm hẳn vào dòng người ,cô mới lặng lẽ đứng lên,cầm số tiền trên bàn hất tóc sải từng bước uyển chuyển ra cửa quán.

Nhi ngồi trên bàn thoải mái hít thở.Ôi mới tuyệt làm sao khi cái gã động vật đơn bào ấy nghỉ học.Cuộc sống mới tươi đẹp làm sao.Cô rất muốn gào to lên “Oh my day!” với đôi mắt đen ướt át như Candy.Ngọc ngồi ở đằng sau nhìn con bạn thân đang diễn ca kịch,khóe miệng ko khỏi biểu tình.

“Mày đang cao hứng cái gì?” Ngọc hỏi.

“Cái này gọi là hạnh phúc tự do.Freedommm!” Nhi gào lên sung sướng.

Ngọc lắc đầu “Mày đang diễn “Brave heart” đấy à?”

“Người tự nguyện bị trói buộc,thì ko hiểu ý nghĩa tự do đâu!” Nhi lầm rầm.

“Nói gì?” Ngọc hỏi lại.

“Ko có gì!” Nhi lắc đầu. “Được rồi trưa nay đi ăn chút gì đi!” Nhi cao hứng nói.

“Mày ko phải vào viện à?” Ngọc ngơ ngác nhìn con bạn thân.Cứ mỗi lần nghĩ tới đây thì nó lại cảm thấy đau lòng.Con bạn thân của nó ko nói với nó,cho tới khi nó biết thì cũng đã là quá muộn.Nếu ko phải khi đó tình trạng học tập của Nhi bị giảm sút,Dung mama muốn gọi điện tới nhà mà ko gặp ai,nên mới hỏi Ngọc có chuyện gì.Ngọc lúc ấy mới ghé qua nhà con nhỏ xem có chuyện gì,thì mới phát hiện,mẹ nhỏ gặp tai nạn.Lúc này nó vừa giận lại vừa thương con bạn thân nhiều hơn.Hèn chi ngày nào nó cũng buồn ngủ,học hành cũng chểnh mảng.Đến lúc đó thì nó lại càng thấy khó chịu.Một mình Nhi phải chịu hết tất cả.Ôi đứa bạn thân yêu của nó.

“Hôm nay tao lại bị đuổi!” Nhi thè lưỡi cười.Giờ mẹ nó đã đỡ nhiều,cổ cũng đã tháo băng,chỉ còn tay và chân vẫn đang bó bột.Thời gian này mẹ nó cũng ko muốn nó vào tập trung học hành.Dù sao cũng có thể thuê người đưa cơm.Cho nên cũng ko có gì lo lắm.Hơn nữa,vào giờ lại mất công phá người ta tình tứ.

Nhi vui vẻ đẩy lưng con bạn thân đi ra cổng trường,nhưng vừa đi ra tới cổng thì gương mặt tươi cười của nó vụt tắt.Ko phải chứ?Ôn thần,ko đi học thì thôi còn đứng ở ngoài cổng làm gì.

Tú giương đôi mắt nâu lên nhìn thẳng vào cô.Khóe miệng mỏng khẽ cong lên trêu chọc.Tâm trạng của hắn đang ko tốt,cho nên hắn thật cảm thấy bất an.Cứ thử tưởng tượng xem cô mà biết được chuyện vừa rồi chắc chắn là.. cô sẽ ko ngần ngại mà buông tay hắn ra.Tới lúc này hắn lại chợt nghĩ,tại sao lại như vậy?Hắn tại sao ko muốn buông cô ra?Nghĩ lại thì chỉ có thể 1 nguyên nhân duy nhất,ko thể thua cá cược,nghe có vẻ hợp lý nhất.

“Lại tới!” Nhi bĩu môi chán nản trái ngược với gương mặt tươi cười của Ngọc.

Tú nheo mắt lại,ko vì câu nói của cô mà phật ý nhưng vẫn tiện tay véo lấy má cô.Xem như là thói quen cũng được,hoặc là bản thân hắn ko có đủ an tâm.Nếu ko chạm vào hắn sợ lo lắng của mình sẽ ko kết thúc.

“A.. đau.Buông ra!” Nhi kêu lên oai oái.

Đôi mắt nâu của Tú sáng lên mỉm cười.Sẽ ko sao.Chuyện kia đã giải quyết rồi.Chắc chắn sẽ ko việc gì tới chuyện của 2 người.Nhưng mà dò sông dò bể làm sao dò được lòng người.Còn đang tự làm cho bản thân mình an tâm,vui đùa giằng co với cô trước cổng trường,thì đột nhiên một người con gái vô cùng xinh xắn xuất hiện.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô!” cô gái tiến lại gần phía đôi nam nữ đang đùa bỡn,bàn tay nắm chặt hơn chiếc túi xách khoác trên vai.Khi cô ta ở cùng hắn,hắn chưa bao giờ như vậy.Trong 2 ngày đó,hắn chỉ toàn uống,uống và uống,có ôm ấp nhưng ko phải gương mặt tươi cười đó.Làm sao 1 con bé,ăn mặc tầm thường,luôn mặt quần bò áo thụng,đường cong ko có,có thể người hơi cao 1 chút,nhưng có chút hấp dẫn nào chứ?Tại sao cô lại thua?

Nhi ngước mắt lên,bàn tay vẫn cố đẩy tay hắn ra.Cô nhìn cô gái trước mặt hiện ra vô cùng xinh xắn.Ôi mỹ nhân.Nhưng sao mỹ nhân này nhìn như vừa ăn phải ớt vậy ta.Ko được lòng dạ đàn bà,gái xinh có thể bán thành mất nước.Mỹ nữ.Ko được để bị sa đọa.Nhi tự trấn an mình.

Tú gương mặt điển trai thoáng cái hiện vẻ bực tức,ánh mắt như dè chừng nhìn cô gái vừa xuất hiện lạnh băng.Cô ta to gan hơn hắn nghĩ.Con nhỏ này,dám đến tận đây.Nhưng ko ngoài dự định.Trước đây hắn mặc kệ họ theo tới nhà khóc lóc,ăn vạ.Nhưng giờ hắn lại tự thấy mình đang lo sợ.Nhìn con khủng long đôi mắt đen láy vô tội ko biết gì trước mặt mình,hắn ko khỏi lo âu.

“Bạn là?” Nhi đôi mắt đen láy léo sáng,khóe môi hơi nhếch lên cười lịch sự.

Tú cảm giác rối bời nhìn Nhi,rồi lại dùng đôi mắt nâu sẫm lại tràn đầy căm phẫn nhìn người con gái đang dần tiến lại gần bọn họ.Đôi mắt của anh ánh lên tia nhìn như muốn giết chết người khác ngay lập tức.Khiến cho cô gái xinh xắn hơi dừng bước.Nhưng lại suy nghĩ gì đó trong đầu,cô kiên định cố gắng nói thật rõ ràng.

“Tôi là người yêu của anh Tú,và tôi đang mang thai con của anh ấy!”

Tú nghe tim mình ngừng lại.Đôi mắt nâu mở to rất to nhìn con khủng long.Phải làm sao?Phải làm sao?Hắn chưa bao giờ lo sợ như thế?Chưa bao giờ thấy khó chịu như thế?Trái tim ơi,tại sao lại khiến hắn bực bội thế này?Tại sao hắn phải lo lắng như thế này?Trái tim thắt lại nặng nề,mồ hôi của hắn đang vã ra,các mạch máu đều nóng tực chảy ko đều.Tại sao hắn lại như thế này?Điều này nghĩa là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.