Những điều khó nói
Người ta vẫn nói thứ lan truyền nhanh nhất chính là âm thanh.Nhưng hiện tại trong tập đoàn x thì thứ đang lan truyền nhanh vô cùng nhanh chính là tin đồn về tình yêu văn phòng của 1 cô hồ ly tinh và giám đốc công ty.Bất cứ ngóc ngách,bất cứ xó xỉnh nào trong công ty cũng đang bàn luận về cuộc tình này.Từ người dọn vệ sinh,cho tới sếp phó ngồi trong phòng điều hòa trà nước với các giám đốc,từ bác bảo vệ gác cửa đến nhân viên văn phòng.Từ thang máy cho tới phòng họp,từ nhà vệ sinh cho tới sảnh lớn công ty.Tin đồn được phát tán trên mạng,nhưng lại được truyền đi với tốc độ âm thanh.Về độ hot của tin tức lại đứng đầu trong mọi tin tức nội bộ hiện nay.Nhân vật tổng giám đốc là con trai chủ tịch mới về nước được hơn 1 tháng,là mục tiêu của các nhân viên nữ độc thân,làm các nhân viên nữ đã lập gia đình phải hối tiếc,và là mục tiêu bợ đỡ của các cán bộ cấp cao hói đầu chưa muốn về hưu,là mục tiêu muốn thể hiện của các nhân viên có tiềm lực muốn thay thế vị trí của các chú đầu hói.Cho nên mọi việc liên quan tới tổng giám đốc mới đều là nguồn tin quí như kim cương đối với tất cả các thành viên công ty.Cho nên dù chỉ là tin tức sáng nay tổng giám đốc ăn món gì,hay tin bà hàng nước đối diện nhà giám đốc nói giám đốc hôm nay ra uống nước chè,cũng đủ làm cho mọi người quan tâm.
Chính vì thế hiện tại,cả công ty đang hướng đến mục tiêu,giúp đỡ giám đốc hết mình,thoát khỏi của nợ đeo bám.Kẻ thù của giám đốc cũng là kẻ thù chung của công ty.Đột nhiên trong công ty bất cứ nhân viên nào cũng khí thế bừng bừng,tinh thần quyết chiến,tay nắm chặt tay, vô cùng đoàn kết muốn giúp đỡ giám đốc.
Sau 1 giấc ngủ thoải mái tới sáng,hiện tại Nhi đang vô cùng sảng khoái chào đón ngày mới.Người ta vẫn nói tâm trạng ảnh hưởng tới rất nhiều thứ,giống như cô hiện tại.Tâm trạng tốt làm cho cô nhìn mọi thứ cũng vô cùng tốt.Tốt đến độ cô hoàn toàn ko nhận ra khi cô vừa bước chân tới cửa thang máy mọi ánh mắt đều đang hướng vào cô.Nhưng với tâm trạng có thể chắp cánh bay xa của cô hiện tại,cô lại nghĩ rằng mọi người ánh mắt đều như có lửa hăng say làm việc.Phải ko chỉ có lửa,còn là lửa vô cùng lớn.Lớn đến nỗi nếu đây là thời kỳ Phục Hưng chắc chắn là họ sẽ ko ngần ngại mà chất củi mang cô đi thiêu tại chỗ.
Thang máy ngột ngạt với dòng người lũ lượt tản ra các văn phòng,trước khi đi mỗi người đều ko quên quay lại nhìn thân ái Nhi 1 cái.Ban đầu Nhi cảm giác hôm nay sao họ đột nhiên tốt bụng lại nhìn tới cô,mọi ngày ko phải là toàn bơ cô sao.Lần thứ nhất,cô nở nụ cười với họ,bàn tay còn vô cùng tốt bụng hơi vẫy vẫy.Lần thứ 2 cô vẫn tươi cười hơi gật đầu với họ.Lần thứ 3 khóe môi cô hơi nhếch lên,cảm giác được 1 tia cứng ngắc trên mép.. Lần thứ tư.. Lần thứ 5.. Lần thứ n,đôi mắt đen của cô mở lớn,cặp lông mày thanh thanh hướng xuống dưới thành 1 đường thẳng,đôi môi hồng cong xuống như một dấu ô.Các người biết lườm tôi ko biết chắc?
Khi thang máy tới tầng cao nhất,Nhi lập tức bước ra ngoài hành lang hướng tới văn phòng.Mỗi bước chân đều như con khủng long nện vào nền nhà.Cả người cô trở lại trạng thái chiến đấu,lồng ngực căng lên vì ko khí bị nén chặt lại.Quả nhiên ko ngoài dự đoán của cô,cả 5 cô gái vô cùng xinh đẹp thư ký ngồi trước cửa 5 văn phòng cao cấp của công ty đều quay ra nhìn cô khi cô đi tới.Những gương mặt đầy mị lực,và đầy giỏi giang kênh kiệu nhìn cô.Họ liếc mắt 1 cái vẻ vô cùng khinh thường,rồi lại bắt đầu ngồi xuống ghế vờ như ko thấy.Nhi liếc mắt nhìn quanh hành lang 1 cái,rồi lặng lẽ đi vào trong văn phòng.Đẩy cánh cửa lớn bước vào trong văn phòng sang trọng,đặt túi xách trên mặt bàn,Nhi tức tối bước tới hướng dãy cửa sổ lớn cao tới trần.Phóng tầm mắt nhìn một phần thành phố tràn ngập ánh nắng ở trước mặt,đôi mắt đen ánh lên 1 tia bực dọc,hòa lẫn vào với vầng dương rạng rỡ,gương mặt trắng trẻo của cô trắng hồng trong ánh sáng,gò má đỏ gây vì thời tiết hanh khô Hà Nội,đôi môi hồng mềm mại như cánh sen cương nghị mím chặt,hàng lông mi đen láy cong cong như sợi chỉ mỏng manh trong ánh nắng vàng,mái tóc tỉa bám ôm lấy gương mặt xinh xắn của cô,dưới ánh nắng vàng tóc mái mềm mại của cô ánh lên một màu nâu socola mềm mại rủ xuống trán,che lấp đi sự bướng bỉnh của cô.
Thật ra là tại sao?Cô vẫn biết có tin đồn của cô với hắn,nhưng mấy ngày trước cũng ko đến mức người nào người nấy nhìn cô như kẻ thù thế này.Trước đây ai nhìn thấy cô cũng quay đi,còn giờ ai nhìn thấy cô cũng phải cố gắng kìm chế để ko lao vào vác cô đưa lên vỉ nướng. Thật ra lại là chuyện gì nữa?Chuyện gì khiến cho bọn họ ngùn ngụt sát khí như vậy?Đôi mắt đen hướng ra xa thật xa nhìn vào trong hư vô,thế giới tràn ngập ánh nắng chỉ cách cô có 1 tấm kính dày 5mm nhưng tại sao cái bầu ko khí trong phòng điều hòa này lại khó chịu như vậy.
Cạch.
Cánh cửa to lớn lạnh lùng mở ra,Nhi vẫn đứng yên tại chỗ ko thèm cử động,đôi mắt đen vẫn lấp lánh sáng hướng tới chân trời,trong bộ não của cô não phải đang tưởng tượng,có phải có lần nào đó,tình cờ đi trên đường,cũng tình cờ cô có gây sự với 1 bà chị nào đó của phòng thư ký.Giống như tiểu thuyết,vô tình đụng độ trong cửa hàng,hóa ra lại là đối thủ tình trường.Có lý.Nhi tự nói với mình.Nhưng đại gia não trái đang đeo 1 cái kính to lập tức phản bác.
Nói cho có lý 1 chút,đây ko phải tiểu thuyết.Đây là hiện thực.Là hiện thực.Cái gì gọi là tình cờ gặp gỡ?Bà chị tưởng mình là tiểu thuyết gia chắc.Hoàn toàn chẳng có lý tí nào.Cái gì cũng phải có suy luận logic.Có thể bởi vì bà chị lần trước bị bắt lại,hắn ta ko phải trao giải 1 tháng lương sao?Những người ko được nhận thưởng đem lòng ghen ghét.Cho nên ghen tị muốn trả thù.
Đôi mắt đen long lanh của Nhi hơi xao động,khóe môi khẽ nhếch lên “Phải.Vô cùng có lý!” cô tậc lưỡi nói.
“Cái gì vô cùng có lý?”
Nhi cảm giác được cả người mình bị rơi vào 1 cái hố khổng lồ.Một đôi cánh tay cứng rắn vòng ngang ôm chặt eo cô,tấm lưng của cô có thể cảm nhận rõ được vị trí từng nép áo,từng chiếc cúc,và chắc chắn là bộ ngực rộng thùng thình của ai đó đang dựa sát vào lưng cô.Một trận rùng mình chạy dọc theo cột sống,làm cho da gà của cô cũng nổi lên.
“Đến rồi?” Nhi lạnh lùng hỏi lại,tay cố gắng thoát khỏi gọng kìm của hắn càng nhanh càng tốt.
“Em nghĩ chuyện gì mà tập trung đến độ ko nhận ra anh đến thế hả?” hắn ghé sát vào vai cô thì thào.
Nhi nhún vai cố đẩy cái đầu nặng mỡ của hắn xa người mình.Cổ cô cũng rụt lại theo phản xạ muốn tránh khỏi cảm giác nhột nhột mà hắn vẫn làm cho cô ghê người.
“Ko phải việc của anh.Buông!” Nhi tức giận gắt,càng cố gắng giẫy giụa.Nhưng càng giẫy thì lại càng bị hắn ôm chặt hơn.Tấm lưng của cô lại càng cảm nhận rõ được cái ngực phẳng phiu đã được bơm căng của hắn.
“Nói đi nếu ko đừng mong thoát!” Tú thản nhiên,cả người hiện tại càng lúc càng thấy nóng.Qua lớp áo mỏng của cô,anh có thể cảm nhận được rõ xương bả vai,cột sống nhỏ nhắn,cảm giác rõ nhiệt đột cơ thể cô,cảm nhận rõ làn da mềm mại của cô,và thậm trí.. cả dây áo trong đang ôm lấy cơ thể cô,hắn cũng có thể cảm nhận được.
Nhi càng dẫy giụa,lại càng cọ sát vào lồng ngực hắn,hơi thở của cô cũng trở nên loạn nhịp.Cái tên sàm sỡ này vẫn ko bỏ được cái thói xấu.
Tú chỉ cảm giác nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng theo nhịp đập của trái tim mình,cô càng cọ sát,hắn lại càng thấy nóng nực,bức tường phòng thủ của hắn đối với cô là rất mỏng manh,lại bị nỗi nhớ trong suốt 6 năm bào mòn,giờ bức tường lý trí của hắn y như đụm cát nhỏ bên bờ biển,chỉ 1 đợt sóng nhỏ cũng có thể thổi bay.Mà hiện tại đâu phải là sóng nhỏ,rõ ràng là sóng thần mà.Cô cứ cọ qua cọ lại,tấm thân gầy mong manh với làn da mềm mại vào ngực hắn,hắn có thể cảm nhận được từng nhịp thở của của cô,cảm nhận được xương bả vai gầy yếu mịn màng,vòng eo thon thả mượt mà,mỗi 1 hơi thở của cô cả cơ thể mĩ miều hơi co lại,rồi lại giãn ra.Từng nhịp từng nhịp hô hấp của cô cũng đủ làm cho đụm cát của hắn trở về với đại dương.
“HOÀNG TUẤN TÚ,bỏ ra ko anh sẽ phải hối hận đấy!” Nhi cắn chặt răng gào lên.Cô thật sự rất ghét cái cảm giác tê dại mỗi khi hắn ôm cô như vậy,cho nên trước đây cô cứ luôn trốn tránh. Xem như là sàm sỡ,đây là hành vi phạm pháp nhé.
Chụt!
Nhi mở tròn mắt.Đôi mắt đen xoe tròn lấp lánh sáng,khóe môi mở to ngỡ ngàng,cô lập tức quay mặt sang nhìn cái gã bên cạnh.
“Sếp tổng,xin hỏi sếp vừa làm gì thế?” cô trợn ngược đôi mắt của mình lên dằn từng tiếng hỏi hắn.
“Ko thấy hả?” Tú tỏ vẻ vô tội mở tròn mắt theo cô.
“Vậy thì..” nói còn chưa dứt câu Tú nhẹ nhàng đặt thêm 1 nụ hôn xuống má của cô,trong lòng lan tràn hạnh phúc,đầu lưỡi ko ăn kẹo nhưng lại thấy vô cùng ngọt ngào.Mùi thơm trên người cô vẫn còn đọng lại trên mũi hắn.
Nhi trợn tròn mắt.Miệng há hốc á khẩu?Tôi biết anh là động vật đơn bào,nhưng mà chẳng nhẽ hỏi đểu và hỏi thật anh cũng ko phân biệt được hả?Câu hỏi của tôi rõ ràng là câu hỏi tu từ,là câu hỏi tu từ có nghĩa là ko cần trả lời.Có hiểu ko hả?
“Sao?Vẫn ko nhìn kịp à?Vậy làm lại lần nữa nhé!” Tú tru mỏ lên định tiếp cận gò má mếm mại của cô,dự tính lợi dụng thêm 1 chút.
“Khoan.. Khoan..” Nhi lập tức lấy 2 tay che cái mặt dâm tặc đang.
“Dừng lại.Tôi biết anh theo học ở nước ngoài,giao tiếp bằng hôn ko có gì lạ.Nhưng mà tôi là người Việt Nam,cho nên nếu còn tiếp tục thì dù cái đầu của anh ko có não tôi cũng sẽ đập được nó nát như tương cho anh xem.” Nhi vô cùng tức giận đe dọa.
Tú hơi dừng động tác,đôi mắt nâu sáng ngời nhìn cô,khóe môi nhếch lên 1 nụ cười nửa miệng.
“Khủng long,cái trò dọa trẻ con ấy em nghĩ 1 người đàn ông sẽ sợ à.Hơn nữa,nếu em chỉ cần có hành vi hành hung cấp trên,ko chỉ giấy giới thiệu của công ty,mà lý lịch của em cũng sẽ được gửi lập tức vào tù thay vì gửi vào trường đại học đấy!” hắn vô cùng nham hiểm nói.
“Hoàng Tuấn Tú,anh hóa cáo từ lúc nào thế hả?” Nhi ko tin được trừng mắt nhìn hắn.
“Giờ mới biết thì quá muộn rồi!” hắn thản nhiên đáp hoàn toàn ko phủ nhận,môi lại hướng mặt cô mà thẳng tiến.Hắn nghe rõ ràng con ma dục vọng trong lòng hắn đã bắt đầu bị gọi dậy.
“Buông ra.Tôi muốn kiện.Đây là quấy rối!Buông ra đồ dê già!” Nhi ra sức gào thét vùng vẫy,nhưng thế giặc quá mạnh.Đôi môi mỏng của hắn cứ từ từ tiến lại gần cô.
Đúng vào lúc con sói đang nằm phơi bụng sung sướng,vì sắp tới bữa ăn,thì..Giống như ông cha ta thường nói,ở hiền gặp lành,ác giả ác báo.Y như con sói già trong cô bé quàng khăn đỏ, sói tham lam Tuấn Tú cũng lập tức bị 1 phát đạn làm gián đoạn cả bữa tối.
“Thưa tổng giám đốc ..” một dáng người thon thả trong bộ đồ công sở nghiêm nghị,áo sơ mi hồng nhạt bó sát người,cúc áo ko cài để lộ ra vực sâu giữa hai quả đồi no đủ,chiếc váy ngắn để lộ ra cặp đùi thon dài nõn nà.Cô gái bước đi uyển chuyển vào phòng,nhưng lập tức dừng bước khi nhìn thấy viễn cảnh tươi đẹp của 2 con người bên cửa sổ.
Tú lạnh lùng quay người liếc mắt lạnh một cái làm cô gái xinh xắn vội vã cúi đầu.Nhi lập tức nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng vây của giặc.Ko quên dùng cùi trỏ thụi 1 cái vào bụng của hắn. Sau khi sử lý xong,cô lập tức quay người bước đi.
“Đi đâu?” Tú tức giận vừa ôm bụng vừa hỏi.
“Uống nước!” Nhi lạnh băng đáp tức giận vượt qua mặt cô gái xinh xắn vừa bước vào.
“Pha cho tôi 1 cốc café!” Tú thản nhiên gọi với theo cô.
Nhi dừng lại,tức giận quay đầu lườm hắn 1 cái.Đôi mắt đen long lên giận dữ,môi cô cắn chặt còn dám ra lệnh cho tôi?
“Giấy giới thiệu!” hắn thản nhiên nhả ra 3 chữ.
Nhi cảm giác 1 chiếc răng hàm của mình vừa bị mẻ.Lòng bàn tay của cô bị móng tay cắm vào đau nhói nhưng cô lại ko cách nào nới tay ra được,càng lúc nắm tay nắm càng chặt hơn nữa.Nhi thở hắt ra 1 hơi nóng nảy gần như muốn thiêu trụi cả cái văn phòng của hắn,hậm hực cầm lấy cánh cửa mở tung bước ra ngoài.
Trong phòng uống nước vang lên những tiếng lách cách ko ngừng nghỉ,Nhi tức giận ngoáy càng lúc càng mạnh tay,làm chiếc thìa như kẻ thù ko đội trời chung va vào chiếc cốc chan chát.
“Nhẹ tay 1 chút,cô đang làm phiền người khác đấy!” một giọng nữ mang theo âm sắc thù địch vang lên.
Nhi ko quay người lại,buông chiếc thìa trong tay,thở ra 1 tiếng.Đến rồi sao?Còn nhanh hơn cô tưởng.
“Cô cũng giỏi thật đấy.Rất biết chọn đối tượng!” giọng nói lại tiếp tục đâm thủng vào màng nhĩ tai cô.
Nhi siết chặt tay.Ko cần phải nghe.Ko cần phải nghe.Tuyệt đối ko cần phải nghe.
“Nhưng mà tôi thấy cô nên sáng mắt ra 1 chút.Tổng giám đốc ko bao giờ để mắt tới loại con gái như cô đâu!” bà chị vẫn tiếp tục đọc diễn văn.
Nhẫn nhịn.Nhẫn nhịn.Nhẫn nhịn.Nhi cắn chặt đôi môi đến độ cảm giác được vị tanh nồng nồng trong miệng.Đôi môi đỏ của cô lại càng đỏ,đôi mắt đen lấp lánh sáng rực như trời đêm lấp lánh sao.
“Tôi thật ko hiểu cô được nuôi dạy thế nào mà cô lại cư xử vô văn hóa như vậy,người khác nói chuyện cũng ko thèm quay lại!Cô mặt dày …”
Ào..
“Cô..” cô gái xinh xăn với mái tóc ướt nhoẹt chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng 1 vệt café để lộ ra chiếc áo lót màu đen với những đường cong no đủ.
Nhi quay người hẳn lại,trên tay còn cầm cốc café nãy giờ cô đang ngoáy.Đôi mắt đen sẫm lại chỉ còn 1 tia sáng ở sâu thẳm đáy mắt,giống như bể đêm sâu thẳm khó lường.
“Tôi ko cần biết các người đồn đại chuyện gì,nhưng đừng có lôi người nhà tôi vào chuyện!”
“Loại con gái như cô mà cũng lo người nhà chịu nhục à?Họ chắc chắn chịu nhục nhã vì cô đến chết rồi nhỉ?” cô ta lại mỉa mai.
“Tôi lặp lại 1 lần nữa.Ko được lôi người nhà tôi vào mấy tin đồn của các chị.Nếu ko đừng trách tôi!” Nhi cảnh cáo thêm 1 lần nữa rồi quyết định quay người bước đi.
“Này.Cô đứng lại cho tôi.Cái loại con gái chỉ biết bám theo người có tiền như cô ở đây lên mặt với tôi?Đứng lại!” cô gái với chiếc áo ướt sũng café chạy theo Nhi ra ngoài hành lang.
Nhi dừng lại cước bộ,quay người lại nhìn cô ta đang gào thét.
“Còn đỡ hơn loại người muốn bám cũng ko đủ năng lực mà bám!” Nhi nở 1 nụ cười nửa miệng nhìn cô gái xinh xắn trước mặt.
Bốp!
“Cô nói cái gì?” cô gái tức giận gào lên bàn tay ko yên vị đáp thẳng vào đôi má hồng của Nhi để lại 1 vệt đỏ ran,nóng bỏng.
Nhi khẽ cắn môi dưới,quay đầu lại nhìn cô gái xinh xắn đang nổi giận trước mặt mình.Đôi mắt đen long lanh như bầu trời.Gương mặt thanh tú của cô nghiêm nghị đôi khi làm cho người ta bối rối bởi 1 ko khí áp bức.
“Là cô ép tôi phải làm đấy!” Nhi nhướng mày lên nói,bàn tay ko quên giơ thật cao và..
Bốp.. Bốp.
“Á!” cô gái bị tát 2 cái mặt lật sang trái,rồi lại sang phải.Cô nhắm chặt 2 mắt,ré lên.
Những tiếng động vô cùng hùng dũng vang lên khắp hành lang,khiến cho toàn bộ nhân viên của hội buôn chuyện đều lập tức đi săn tin.Như chim ưng nhìn thấy con mồi,như gà con nhìn thấy thóc lập tức nhào vào xem trò vui.
“Con ranh con.Mày dám..” cô gái bị tát 2 cái đỏ gay 2 má,tức giận gào lên định lao về phía Nhi.
Nhi chỉ đứng im lặng,đôi mắt đen lấp lánh cao ngạo nhìn cô ta xem còn có thể làm gì.Gương mặt khinh thường nhìn cái đám fc của động vật đơn bào chỉ biết gào thét,điều này còn tệ hơn việc tự động phân chia.
Theo phương thẳng đứng của lực gia tốc,cô gái kia đang vô cùng được đà lao tới.Cái tát này xem ra vô cùng nặng,nhưng bàn tay cô ta còn chưa tìm được chỗ đáp là má của Nhi thì đã bị 1 sự cố giữa ko trung.Làm cô ta như phi công ko biết làm thế nào để đáp xuống.
“Dừng tay!” một giọng nam trầm vô cùng tức giận phá tan cái ko khí ồn ào của lũ vịt trời đang đứng ngoài cổ vũ.
Cô gái với chiếc áo ướt sũng vội vàng đứng yên bất động như bức tượng thạch cao,gương mặt xinh xắn với hàng mi giả dài cong vút mơ màng nhìn hướng người con trai cao lớn đang tiến tới gần.Đôi mắt cô ta đột nhiên sáng như đèn pha.Gương mặt dày phấn nãy còn dương oai của con rắn hổ mang giờ lập tức cụp xuống thành con lươn vô hại.Nhi vẫn bất động nhìn sự biến đổi thần kì của tác phẩm của thượng đế.Ai bảo con người là tác phẩm hoàn hảo của tự nhiên.Cứ nhìn cái bộ dạng hiện nay của cô ta thì biết.Trông có khác gì ác thú lộng hành đâu cơ chứ.
“Có chuyện gì?” Tú dừng lại trước mặt 2 cô gái đôi mắt nâu đảo 1 vòng.Nhìn rõ gương mặt Nhi có 1 bên má đỏ lừ,lại nhìn sang cô gái bên cạnh áo ướt thành 1 vệt nâu nâu trước ngực,2 bên má đều đỏ ửng.Tú hơi mím môi lại trừng mắt nhìn Nhi 1 cái.
Nhi làm như ko nhìn thấy cái lườm mắt của hắn,cô chớp mắt 1 cái vô cùng ko quan tâm rồi đảo đôi mắt đen láy đi nhìn chỗ khác.Cô gái bên cạnh cô lập tức được thể,rẽ vòng vây của đám người đang chen trúc tìm cớ dựa hơi sếp lớn để khoác tay anh nũng nịu nói.
“Thưa tổng giám đốc,cô ấy đổ café nóng vào người tôi.Lại còn đánh tôi nữa.Anh xem,anh xem!” vừa nói cô ta ko quên khoe đôi má căng mịn đỏ ửng của mình.
Nhi chẹp miệng xì 1 tiếng khinh thường.Cái kiểu người chỉ biết dựa hơi người khác bây giờ là ai đây?Nhìn nhé,nhìn nhé.Từ nãy tới giờ tôi ko tiến lại gần anh ta 1 bước nhé.Giờ ai mới là người thích bám người khác đây?Đúng là những kẻ hành nghề thiếu đạo đức.Muốn viết chuyện cũng phải kiếm chút bằng chứng có thật chứ.Các người còn phải học tập nhiều.
Tú thở hắt ra 1 cái,nhìn vào vết ố nâu dài trên áo trắng của cô gái,mắt lại hoàn toàn ko nhìn thấy chiếc áo lót đen của cô ta.Anh tức giận quay đầu trừng mắt với Nhi.
“café?” anh gằn giọng hỏi Nhi.
“Vâng.Cafe cô ấy đang pha ạ!” ko để Nhi trả lời cô gái đã đáp hộ.
Thật sự quá trung thành.Cũng vô cùng lễ phép.Đồ đạo đức giả.Nhi chu miệng lên nhìn cô gái đang ngeo ngẩy bên cạnh sếp lớn.Núp bóng quan lớn là đây.Các em học sinh nếu muốn học câu thành ngữ này mời tới mà thị phạm nhé.
“Tổng giám đốc cô ta thật vô cùng quá đáng,vô lý đánh người.Loại người ko được dạy dỗ tốt này nên đuổi việc sớm thì hơn!” cô gái ngeo ngẩy bên cạnh tiếp tục dùng cái giọng tiếp thị chào hàng với hắn.
“Cô nói ai ko được dạy dỗ tốt hả?” Nhi cắn chặt răng rít từng tiếng định nhào vào túm tóc cho con nhỏ kia 1 trận.Bình thường cô cực kỳ ghét đứa nào dám nói đụng chạm việc cô được dạy dỗ hay nói xấu mẹ cô.
Cô gái thấy cô lao vào lập tức chuồn tới nép sau lưng Tú,gương mặt thỏ non sợ hãi túm chặt nép áo vest của Tú run rẩy nói.
“Tổng giám đốc anh xem cô ta vô cùng hung hăng!”
Tú đứng chắn trước mắt Nhi nghiêm nghị nhìn cô.
“Tránh ra!” Nhi tức giận đôi mắt đen lấp lánh long lên nhìn anh quát.
“Đi về văn phòng ngay cho tôi!” Tú nói giọng ra lệnh với cô.
“Tôi phải cho cô ta 1 trận đã!” Nhi vẫn tiếp tục bốc hỏa ko nể nang ai nói.
“Tôi bảo lập tức về văn phòng.NGAY!” Tú một tay vừa giữ bàn tay cô đang cố vươn ra túm cô gái sau lưng anh,miệng vừa tức giận nói.
Nhi tức giận đôi mắt đen nheo lại nhìn hắn.Đuổi việc thì đuổi đi cần gì nhiều chuyện ngăn cản người khác.
“VỀ NGAY VĂN PHÒNG,hay tôi phải gọi cho mẹ cô?” Tú gằm từng chữ trừng mắt với cô,bàn tay to vẫn nắm chặt lấy cánh tay gầy yếu của cô.
Nhi nhìn hắn chằm chằm.Đôi mắt đen nheo lại,lấp lánh tràn ngập uất hận,tràn đầy thù địch.Hàng lông mày nhỏ nhắn nheo lại nhăn nhúm như sự khó chịu đang tràn ngập trong người cô.Đôi môi hồng tươi ngậm chặt,hàm răng đang bài trừ nhau với lực đạo cắn chặt của quai hàm.Nhi hiện tại vô cùng tức giận.T3,từ lúc nào lại ngăn cản cô đánh nhau như vậy?Ko cần nghe cô giải thích,ko cần biết lý do chỉ có tống cô đi.Được.Muốn tôi đi.Tôi đi.Ko cần anh phải đuổi.
Nhi tức giận giật mạnh cánh tay mình thoát ra khỏi gọng kìm của Tú.Đứng thẳng người,đôi mắt chỉ tràn ngập 1 màu thù ghét,ko cần nhìn xung quanh.Cô quay người bước vào văn phòng.
Tú đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô bước đi,đôi mắt nâu sẫm lại,trái tim lại héo hắt đi 1 phần.Đôi mắt tràn ngập chán ghét của cô,cứ như 1 lưỡi kiếm đâm thẳng vào mắt hắn,nhức nhối lan từ tim lan ra ngoài.Đợi cho đến khi cánh cửa văn phòng khép chặt lại,hắn mới đảo mắt nhìn cô gái đang bám lấy tay mình,gương mặt cô ta bây giờ đang vô cùng hý hửng.
“Ko sao chứ?” hắn lạnh băng hỏi.
“Dạ.Cám ơn tổng giám đốc bảo vệ.Tôi ko sao!” cô ta lập tức trở lại gương mặt vô tội,đầu hơi cúi thấp,môi nở nụ cười dịu dàng,dáng vẻ thiếu nữ hiền lành vừa được cứu thoát bởi hoàng tử.
“Tốt.Cô tên gì?” Tú lại lạnh lùng hỏi.
“Dạ,Nguyễn Kim Dung ạ!” cô ta bẽn lẽn trả lời,đôi mắt rất nhanh liếc nhìn 1 lượt các gương mặt đang ghen tị đứng bên cạnh.Cô cảm giác vô cùng đắc thắng vào lúc này.
“Tốt.Lập tức dọn dẹp đồ đạc,cút ra khỏi công ty cho tôi!” Tú thản nhiên nhả ra vài chữ,gương mặt hoàn toàn ko thay đổi.
Cô gái cảm giác như sét đánh giữa trời quang.Ko.Ko thể nào.Chắc chắn là cô nghe nhầm.Đúng là do thính giác có vấn đề.Chắc chắn là nghe nhầm.Hiện tại cô thà tin tai mình điếc còn hơn tin điều mình vừa nghe thấy.
“Xin lỗi,giám đốc có thể nói lại lần nữa ko ạ?” cô ta mở tròn 2 mắt,đầu ngẩng lên nhìn Tú ngỡ ngàng.
“Tôi nói dọn dẹp đồ cút khỏi công ty.” Tú thản nhiên.
“Dạ?” cô ta vẫn ko tin,chắc chắn tai cô có vấn đề.Phải.Hôm nào phải đi khám tai mới được.
Tú nhíu mày nhìn gương mặt đầy mĩ phẩm đang nghệt ra của cô ta,có phải não bộ của cô ta có vấn đề hay ko?Anh nói còn chưa đủ dễ hiểu à?Tú thở ra 1 tiếng,gương mặt bực bội đôi mắt như đông lạnh nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.
“Ý tôi là cô bị đuổi việc.Hiểu chưa?” Tú thản nhiên nói rồi quay người đi.
Cô gái đứng yên tại chỗ như chết đứng,phải mất 5 giây sau mới có thể hoàn hồn.Cô ta vội vội vàng vàng,lập tức chạy tới ôm chặt lấy tay anh đôi mắt lấm len phấn mắt bị nhòe đi bởi nước mắt.
“Tổng giám đốc,xin anh,đừng đuổi việc em.Em sẽ cố gắng hơn.Sẽ ko gây chuyện ồn ào nữa!Xin anh đừng đuổi việc em.Xin anh!” cô ta nói giọng run rẩy gần như khóc.
Tú hoàn toàn ko nói gì,chỉ hừ lạnh 1 tiếng.Bước chân vẫn tiếp tục bước đi ko trì hoãn.
“Tổng giám đốc xin anh.Xin anh mà.Em biết lỗi rồi!”
Tú vẫn ko để ý,tiếp tục bước đi.Cô ta thật phiền toái.
“Tổng giám đốc van xin anh.Em khó khăn lắm mới đến được công việc này.Xin anh.Là cô ấy gây sự trước.Em thật sự ko cố ý gây lộn ở công ty.Tổng giám đốc,xin anh!” cô ta bám chặt lấy tay Tú,giọng nói run rẩy,gương mặt trang điểm nhòe nhoẹt đi vì những giọt nước mắt.
Tú dừng lại cước bộ,hàm răng cắn chặt.Cô gái nước mắt ngắn dài ngước đầu nhìn lên cử chỉ theo hướng tích cực của anh,đôi mắt thỏ non vô cùng chờ đợi.
“Cô còn dám đổ lỗi cho cô ấy?Đừng có thấy cô ấy ko giải thích thì muốn đặt điều gì cũng được.Cũng may cho cô, cô ấy đã trả đũa cô đủ 2 cái tát,nếu để tôi phải ra tay thì mặt cô ko chỉ đỏ lên thôi đâu.Còn ko biết điều mà cút ngay cho tôi!” Tú gằn từng tiếng,đôi mắt nâu sáng rực bàn tay nắm chặt.
Cô gái mở to mắt run sợ.Miệng cô há hốc ko biết phải nói gì,đôi mắt mở to nhìn con người trước mặt,bờ vai run rẩy,nước mắt cứ ko ngừng ko ngừng tuôn ra.
Tú mặc kệ cô ta chết chân tại chỗ,quay người định bước vào văn phòng.Hiện tại còn 1 việc quan trọng hơn phải làm.Nhưng còn chưa nhấc được chân bước đi đã thấy cánh tay mình bị giữ lại.
“Tổng giám đốc em sai rồi.Em có thể xin lỗi.Em có thể xin lỗi Nhi,xin anh đừng đuổi việc em.Xin anh!” cô gái với gương mặt ướt nước mắt,lông mi trĩu xuống túm chặt tay anh năn nỉ.
“Buông ra!” Tú tức giận lấy bàn tay gỡ tay cô ta ra.Nhưng cô ta hoàn toàn ko có dấu hiệu hợp tác.Rời tay ra khỏi cánh tay anh,cô ta lập tức ôm lấy chân anh.
“Giám đốc,em sai rồi.Xin anh đừng đuổi việc em!” cô ta bắt đầu gào khóc.
“Cô có buông ngay ra ko?” Tú tức giận nhìn cô ta nằm mọp dưới đất ôm chân mình.
Còn đang một bên gào khóc,1 kẻ cố đá văng cái đống rác ôm chân mình ra thì 1 trong các cửa văn phòng bật mở.Một người đàn ông trung niên béo tốt,gương mặt to lớn nhiều mỡ với chiếc kính vàng,mái tóc mỏng dính láng bóng bước ra ngoài,trên gương mặt béo tốt nhăn lại 1 đường,bên trái gương mặt toàn dầu mỡ vẫn có thể nhìn thấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống.
“Tổng giám thư ký của tôi làm phiền ngài?” người đàn ông lo lắng đảo mắt nhìn cậu con trai trẻ tuổi cao ngạo đứng bên cạnh.
Tú lạnh băng gương mặt đảo qua cái đầu lợn đang toát mồ hôi trước mặt mình,đôi mắt nâu khinh thường nhướng mày.Thì ra là thư ký của phó tổng bù nhìn.Hèn gì.
“Là thư ký của chú?” mặc trong lòng tràn ngập khinh thường nhưng hắn vẫn cố tỏ ra vô cùng lịch sự.
“Phải!” người đàn ông béo tốt đưa bàn tay mũm mĩm ra đỡ cô gái trẻ đang ôm chân Tú,dỡ cô ta ra khỏi anh.
Cô gái lập tức thấy cứu binh,lập tức quay về làm gà con nép bóng đại gà mẹ.Đứng bên người sếp bợ đỡ,cô ta chuyển từ gào khóc đám ma,sang chế độ thút thít con nít,vô cùng đáng thương.Người đàn ông to lớn đôi mắt trĩu xuống,nhìn thân thể yêu kiều bên cạnh đang run lên, lập tức thể hiện già mà ko lão,vô cùng ga lăng nhẹ nhàng dùng cái móng heo của mình vuốt lưng cho cô gái.
“Vậy thì cũng tốt.Chú lo liệu cho cô ta dọn dẹp đồ đạc ngay bây giờ.Từ mai cô ta ko phải đến làm nữa.Còn thư ký của chú,tôi sẽ cho người tuyển người mới!” Tú thản nhiên nói rồi quay người bước đi vào văn phòng.Để lại 1 con lợn trợn tròn mắt ngơ ngác,và 1 cô gái hiện tại chỉ có thể gào thét lên bất bình,và 1 cái hành lang đầy những gương mặt xinh xắn đang vô cùng ngơ ngác.Hoàn toàn ko dám vui khi người gặp họa,chỉ sợ kẻ tiếp theo có thể là mình.
Tú dừng chân trước cửa văn phòng.Gương mặt lạnh băng lập tức trùng xuống.Trái tim cứ đập lại đập vô cùng lo lắng.Hít 1 hơi thật sâu lấy lại can đảm,hắn đẩy cửa bước vào.
Nhi ko buồn ngước mắt lên 1 lần,cô ngồi lặng yên trên ghế,chuyên trú tập trung vào 1 tờ giấy và cái bút đang ngoáy ko ngừng nghỉ.Đôi mắt đen long lanh ánh lên tràn ngập là lửa hận,ngay cả chỉ là viết chữ nhưng cô vẫn mím chặt môi,cả gương mặt căng lên như nhìn thấy kẻ thù.
Tú thở dài 1 hơi,dựa người vào cửa.Quả nhiên.Cô ấy đang rất giận,vô cùng giận.Nhi có 1 thói quen mà anh thấy vô cùng buồn cười.Đó chính là khi cô ấy quá tức giận ai,mà cô lại ko thể đụng tới,cô ấy sẽ ngồi chuyên tâm xả giận bằng 1 số cách.Với mức độ trung bình,cô ấy sẽ đi chơi game xả stress.Cao hơn 1 bậc là đi ăn kem thả cửa cho dạ dày nguội bớt.Và cao nhất chính là ngồi viết thật nhiều thật nhiều lời lẽ tức giận rủa xả người đó.Hắn đã từng nhìn thấy cô như vậy,khi còn học cấp 3,bị giám thị dọa đuổi học,cô đã ngồi trên bàn của hắn,tức giận mà viết vô số lời lẽ rủa xả đầy kín 1 trang giấy.Lúc đó hắn ko nhịn được cười mà nói “khủng long,em lại làm việc vô nghĩa.Như thế này có gì mà hết giận?”.Nhưng mà hôm nay nạn nhân lại chính là hắn.Hắn nuốt nước bọt.Nhẹ nhàng bước tới hướng bàn làm việc của cô,ghé mắt xuống nhìn vào tờ giấy tràn ngập chữ hắn thấy tim mình dừng lại 1 nhịp.
Nhi vẫn ko quan tâm tới xung quanh,gương mặt tràn đầy tức giận,chiếc bút cứ chạy trên giấy sột soạt như tiếng giáo mác va nhau trên chiến trường.Cô tức giận vớ lấy tờ giấy thứ ba,bắt đầu tiếp tục viết.
Bệnh hoạn,biến thái.Đã ko não lại thích suy nghĩ.Ko đẹp trai còn thích ra vẻ.Thích lợi dụng người khác.Tên khốn thích giở trò dâm đãng.Động vật đơn bào còn thích ra vẻ đa bào.Anh ko bằng con rệp ở góc nhà.Cái đồ tư bản chỉ biết hút màu.Ko chỉ biến thái về ngôn ngữ mà còn biến thái về tình cảm.Yếu sinh lý nhưng lại thích thể hiện…
Tú cảm giác mặt mình càng lúc càng tối đen,nhìn theo chiếc bút của cô tiếp tục tuôn trào như nước sông Hồng.Ngay cả việc mỗi ngày hắn ngủ có đạp chăn hay ko với cô cũng chướng mắt.Ngay cả việc hắn hít thở cũng làm cô thấy khó chịu.Khủng long,em ghét anh đến thế sao? Hắn thật sự rất muốn khóc vào lúc này.
“Khủng long..” hắn nhẹ giọng nói.
Nhi dừng bút trong 1 giây,cả người im lặng có thể nghe được tiếng thở của hắn.Nhưng rất nhanh cô mặc kệ và viết tiếp.
Tú xanh mặt nhìn dòng tiếp theo. “Đến nói chuyện cũng vô cùng khó nghe.Thật là ô nhiễm môi trường.”
Tú nuốt nước bọt xuống dưới cổ họng khô ráp,lặng lẽ ngoan ngoãn biết điều đi về chỗ ngồi sau bàn làm việc.Đôi mắt nâu nhìn gương mặt đang vô cùng căm phẫn của cô đang chăm chú viết lời chửi hắn.Nhớ lại trước kia,khi cô ngồi viêt nói xấu Quốc Bảo hắn vẫn hay ngồi cạnh cô,dựa sát vào vai cô,thi thoảng lại quay người ra đọc xem cô viết gì,rồi bật lên cười cách trả thù vô hại của cô.Nhưng mà hiện tại hắn cười ko nổi.Đọc những điều cô viết hắn chỉ nghe tim hắn sứt mẻ thêm.
“Café của tôi đâu?” hắn cố gắng tìm cớ bắt chuyện với cô.
“Trên người cô ta.Muốn uống tìm cô ta mà hỏi!” Nhi vẫn tiếp tục viết ko buồn ngừng nghỉ giọng nói lạnh nhạt như cục nước đá.
Tú cảm giác như mình vừa bị cả tảng đá rơi vào đầu.Hắn chỉ có thể ngồi im trên ghế cố gắng nghĩ ra điều gì có thể khiến cô nói chuyện.Làm thế nào đây?Nhưng hắn nghĩ mãi,nghĩ mãi cũng ko ra.Tiếng bút của cô sột soạt trên giấy,tuôn ra những lời lẽ căm phẫn dành cho hắn,khiến hắn như thí sinh ko làm được bài chỉ ngồi im lặng nghe đồng hồ tích tắc mà càng thêm sốt ruột.Cuối cùng hắn phải làm sao?
Hắn cứ ngồi như vậy cho tới khi cô viết xong tờ giấy thứ 5,thì cũng là lúc giờ ăn trưa đến.Nhi đặt bút xuống,hài lòng nhìn thành quả của mình.Lại nghe ông nội tạng quẫy đạp đòi ăn.Cô đứng dậy khỏi bàn,ko liếc mắt lấy 1 cái về phía bàn ăn đối diện,đi thẳng ra cửa đi xuống lầu.Vừa đi cô vừa ko quên rút điện thoại.
“Đi ăn trưa ko?” cô nói.
“Có.Gặp ở thang máy nhé!” bên đầu dây bên kia giọng nam nhẹ nhàng nói,lẫn trong ống nghe 1 chút tiếng ồn ào của văn phòng làm việc,tiếng giấy tờ sột soạt va vào nhau.
“Ok!” Nhi ngắn gọn trả lời rồi cúp máy,ngón tay nhỏ ấn nút gọi thang máy.
Nhi cùng Nam bê suất cơm của mình đi tìm 1 bàn trống trong căng tin.Nhi hiện tại đang cảm giác vô cùng khó chịu.Cô rất rất muốn cầm 1 container nước đổ thẳng xuống cái căng tin này. Nam lo lắng nhìn cô chỉ dám lặng lẽ bước theo cô ko nói lời nào.Nhi tức giận đặt mạnh chiếc khay xuống mặt bàn,quay người liếc trừng mắt mấy chục cái miệng đang hơn hớt nói xấu cô.
“Chưa bao giờ thấy con người à?” Cô tức giận trừng mắt.
Mấy cô gái liền im lặng,người nào người nấy cúi xuống ăn cơm,gương mặt vô tội vờ như ko có chuyện gì.Nhi bực bội nhắm mắt lại thở ra 1 hơi.Thật là bực muốn chết.Sao lúc nào cô dây phải cái tên T3 ấy là y như rằng cô xui xẻo.
Tức giận chọc mạnh chiếc thìa vào cơm cái sọc.Nam giật mình hơi lùi người lại.Cậu ta biết rõ hiện tại cô đang vô cùng,vô cùng tức giận.Nhi hậm hực cầm cái thìa chọc tiết đống cơm trên khay,cắn chặt môi lườm mấy cô gái vừa liếc cô chỉ trỏ làm cho họ lập tức cúi đầu.Cô tức giận xúc 1 thìa cơm to tướng thêm thức ăn cho vào miệng,nhồm nhoàm nhai như muốn cắn nát đầu 1 ai đó.
“Có chuyện gì?” Nam ỏn ẻn hỏi vô cùng lo sợ.
Nhi liếc mắt nhìn cậu ta 1 cái.Thấy cậu ta co rúm người lại,cô giật mình tỉnh ngộ.Thầm mắng não bộ ngu ngốc.Báo động giả,ko phải kẻ thù thì lôi vũ khí ra làm gì.Cô thở nhẹ làm 1 cái mặt cười trấn an tên nhát gan trước mặt.
“Ko sao đâu.Chuyện của cậu hôm qua thế nào rồi?” vừa nói cô vừa xúc 1 thìa cơm khác cho vào miệng,đôi mắt đen rất nhanh đảo quanh tìm kiếm cô gái xinh xắn của cậu ta.
“Thì có gì đâu mà sao..” Nam lúng túng nói.
“Mấy giờ gặp nhau?” Nhi lại hỏi.
“7h!”
“Mấy giờ kết thúc?”
“7h20”
“Nói những gì?”
“Chúc mừng sinh nhật.Anh có món quà nhỏ,tặng em!” Nam hơi hướng mắt lên trên suy nghĩ rồi trả lời.
“Gì nữa?” Nhi lơ đễnh bới cơm xúc cho lên miệng.
“Hết!” Nam cũng xúc 1 thìa cơm cho vào miệng.
Khụ.. Khụ.. Nhi lấy tay che miệng cố gắng cho các đồng trí thức ăn ko bị văng thẳng ra ngoài tấn công người đối diện.
“Ko sao chứ?” Nam lo lắng với tay vỗ vỗ lưng cho Nhi,tay đưa cho cô cốc nước.Ăn cơm bao lâu cứ mỗi lần cậu nói cái gì y như rằng cô cũng bị sặc như vậy.
“Cám ơn!” Nhi đỡ vội cốc nước uống lấy uống để.Sau khi bình tĩnh đặt chiếc cốc xuống.Cô ngước đôi mắt đen sáng ngời lên nhìn Nam.
“Cậu tốn 20’ chỉ để nói có từng ấy chữ?”
Nam lơ đễnh,rồi cúi mặt xuống bàn như cậu học sinh làm sai.Giọng nói của cậu trở thành nhỏ rất nhỏ.
“Ko.Tôi chỉ mất chưa đầy 5 giây để nói câu kia.”
“Vậy còn 19’55’’ còn lại?” Nhi mở tròn mắt hỏi.
Nam im lặng ko nói gì.
“Nói xem nào?” Nhi sốt ruột nhìn cái tướng nhu mì của cậu ta.
Vẫn im lặng.
“Này,Nam cậu nói tôi nghe xem nào!” Nhi nghiêm nghị đanh giọng giáo huấn cậu ta.
“Thì có nói gì đâu mà nói!” Nam chán nản nhả ra 1 câu.
“Vậy 2 người làm gì?” Nhi tròn mắt nhìn hắn.
“Đứng yên!” Nam càng nói giọng càng nhỏ,gương mặt cúi xuống ko dám ngẩng lên.
Nhi thở dài 1 hơi.Cô lấy tay day day thái dương,đầu gục sang 1 bên vô cùng người suy tư.Chán chường nhả ra 1 chữ.
“Đứng yên đến khi cô ấy bảo em có việc xin phép đi trước hả?”
“Sao cậu biết giỏi thế?” Nam mở tròn mắt nhìn Nhi.
Nhi lập tức đập cốp vào cái đầu cậu ta 1 cái.Cậu cứ bảo tôi cậu sếp hạng nhất toàn lớp.Cuối cùng não bộ của cậu ở đâu hả?Còn phải đoán.
Nam nhíu mày xoa xoa đầu chưa dám nói thêm câu gì,chỉ nhìn gương mặt như vừa bị tạt nước lạnh của Nhi đã đủ cho cậu ta im lặng,thì lại nghe 1 giọng nói trầm trầm vang lên.
“Có thể ngồi đây ko?”
Nam ngước mắt nhìn lên.Sau khi nhìn lên thì cậu lập tức thấy hối hận.Đáng lẽ ko nên nhìn lên,cậu sẽ ko run thế này.Làm sao mà tổng giám đốc lại ở đây?Ko phải mỗi ngày có cơm đưa tận phòng sao?
Tú mỉm cười hướng về phía Nhi.Cô lạnh tanh thở ra 1 tiếng khó nhọc.Ông trời,kiếp trước tôi làm gì nên tội,sao đến bữa ăn ông cũng ko tha cho tôi thế?
“Ko.Chỗ này có người ngồi rồi.” Nhi lạnh lùng đáp.
Còn Nam thì hiện tại đang sợ cái cằm của mình rớt xuống bàn.Đảo đôi mắt hoang mang sang nhìn cô gái trước mặt mình.Trần Hiểu Nhi đừng kéo tôi xuống địa ngục với cậu chứ.Người ta là tổng giám đốc đấy.
Tú nhướng mày thở dài nhìn cô,đôi mắt nâu trũng xuống trong suốt giấu đi một nỗi buồn ko tên.
“Anh ngồi ở đây cũng được!” Nam cố gắng giữ bình tĩnh nói giọng run run chỉ vào chỗ cạnh mình.
Nhi lập tức liếc cậu ta 1 cái vô cùng tức giận.Đồ phản bạn.Cậu định đuổi tôi đi chỗ khác ngồi phải ko?Cậu đã nghe câu có ta thì ko có hắn chưa hả?Tôi với hắn là kẻ thù ko đội trời trung đấy.Cậu muốn tôi ăn cơm bị nghẹn mà chết hả?
Nam nuốt nước bọt sợ hãi nhìn Nhi,lại quay sang nhìn tổng giám đốc cầu cứu.Tú vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô đang tức giận,đôi mắt nâu trong veo sẫm lại càng sẫm.Trong lồng ngực trái tim cứ nhức lại nhức như nhắc nhở anh ko được làm cô giận thêm nữa.Anh lặng lẽ ngồi xuống bàn bên cạnh,đôi mắt nâu vẫn quay sang nhìn cô buồn rầu.
“Anh ngồi bàn này cũng được mà!” Nam vội vàng nói tưởng rằng tổng giám đốc phật ý vì thái độ của Nhi.
“Ko sao đâu.Nếu tôi ngồi bên ấy,cô ấy sẽ ko ngần ngại mà vứt toàn bộ cơm vào thùng rác rồi bỏ đi đâu!” Tú buồn rầu cười nói.
“Cũng ko đến nỗi quá ngốc!” Nhi lạnh băng nhả ra 1 câu,gương mặt vẫn nhìn thẳng,đôi mắt đen cũng chả buồn liếc mắt sang ngang lấy 1 cái.
Nam mở tròn mắt nhìn tổng giám đốc,lại tròn mắt nhìn sang Nhi.Hai người này,rốt cuộc là có quan hệ gì?Giám đốc ko phải giận điều Nhi nói,mà là sợ cô ko ăn mà bỏ đi?
“Nhìn gì?Ko ăn mau đi!” Nhi trợn mắt nhìn Nam nói.
Nam vội vàng cúi đầu,ko nhìn nữa.Chỉ cảm giác như ko khí hôm nay sao mà nóng bức quá.Tú vẫn cứ nhìn chăm chú vào Nhi,nhưng cô ấy chẳng buồn liếc mắt lấy 1 cái.
Gương mặt thanh tú của Nhi từ lúc Tú xuất hiện hoàn toàn ko có 1 chút biểu cảm,cô y như bức tượng lạnh băng và xem giám đốc như người vô hình.Mặc cho giám đốc chăm chú nhìn Nhi.Khi cô muốn lấy giấy ăn,anh cũng đưa tay lấy cho cô,nhưng Nhi xem như ko thấy.Khi cốc của cô gần hết nước,giám đốc lại chạy đi rót cốc khác,nhưng Nhi cũng ko nhìn tự mình đi ra rót nước.Mặc cho tổng giám đốc làm rất nhiều việc,nhưng mà Nhi vẫn xem như ko có.Gương mặt cô lạnh băng như đá tảng ko chút biểu tình.
Còn đang ăn ngon lành và cố gắng ko để bị hắn chọc tức mà nghẹn chết thì đột nhiên điện thoại của cô vang lên.Nhi nhíu mày lôi điện thoại ra khỏi túi.Người ta vẫn nói khi người ta tức giận,thì cả tiếng chuông mình thích cũng khiến người ta tức giận.
“Chuyện gì?” Nhi bực dọc nhấc máy.
“Em chào mừng anh như vậy hả?Nhiệt tình quá nhỉ?” một giọng con trai mềm mại ấm áp có chút vui cười từ đầu dây truyền qua tai cô.
Gương mặt Nhi lập tức giãn ra,khóe miệng lập tức nở nụ cười,đôi mắt đen mở tròn ngạc nhiên rồi lấp lánh sáng như trời đầy sao.
“Lừa đảo,anh về rồi?” Nhi vui sướng reo lên.
“Lại gọi lừa đảo đã bảo đổi tên mà!” giọng nói bên đầu dây vui cười nói.
“Vậy gọi nạng gỗ?” Nhi lém lỉnh hỏi.
“Này anh hết bó bột cách đây mấy năm rồi nhé.Cô đang rủa anh đấy hả?” giọng nói có chút trách móc lại có chút dịu dàng.
“Được rồi,được rồi.Huy đại ca,đang ở đâu thế?” Nhi vui vẻ hỏi.
“Sân bay nội bài vừa xuống máy bay thì gọi cho em đấy!” Huy vui vẻ cười nói.
“Chà chà,vinh dự vậy sao?Có mua quà cho em ko?” Nhi vui vẻ hỏi.
“Em chỉ nghĩ được đến thế thôi à?Còn ko có 1 câu hỏi thăm.Thật quá đáng!”
“Nghe giọng anh là biết khỏe rồi,hỏi làm gì mất công.Mua gì cho em thế?” Nhi vui vẻ hỏi,đôi mắt đen lấp lánh.
“Đồ lót!” Huy cười khanh khách trả lời.
“Huy đại ca,anh đang đá xoáy em nên mới mua cái đó phải ko?” Nhi tru mỏ cự nự.
“Em cũng ko ngốc nhỉ?” Huy trêu chọc hỏi lại.
“Nếu ngốc thì làm sao theo hầu anh được!” Nhi đắc ý trả lời,nghe bên đầu dây bên kia vang lên tiếng cười giòn tan.
“Đại ca,bao giờ có thể đến lấy quà đây?” Nhi hứng thú hỏi.
“Nóng lòng lắm à?” Huy trêu ghẹo hỏi lại.
“Nóng lòng.Em muốn biết anh mua màu gì.Kiểu nào.Dĩ nhiên phải nóng lòng rồi!” Nhi vui vẻ trêu chọc.
“Được rồi,tối nay nhé.Chiều anh qua nhà đón em!” Huy thản nhiên.
“Em đi làm rồi,ko ở nhà!” Nhi nhíu mày nói.
“Đi làm?Công ty nào bất hạnh thế?”
“Huy babe lâu rồi ko đấu võ nên ngứa tay hả?” Nhi cắn răng đe dọa,đôi mắt lại sáng lấp lánh vui vẻ.
“Được rồi.Được rồi.Ko đùa em nữa.Nhắn tin cho anh địa chỉ công ty.Chiều anh qua đón!” Huy vui vẻ.
“Đã biết.” Nhi vui vẻ cúp máy.Bắt đầu hý húi nhắn tin,lại ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt ngơ ngác của Nam,cô chợt nảy ra 1 chút ý tưởng.
“Tan ca rảnh ko?”
“Có.Nhưng sao?” Nam lơ đễnh nhìn cô bạn trước mặt.
“Đi với tôi!” Nhi vui vẻ tươi cười.
“Hả?” Nam mở tròn mắt.
“Sau giờ làm nhé!” Nhi vui vẻ cười tiếp tục nhắn tin rồi thỏa mãn gửi đi.Tâm trạng của cô hiện tại đang vô cùng tốt,cuối cùng cái tên trâu nái kia cũng về.Hắn đi công tác 1 tuần mất dạng làm cho cô muốn trút bầu tâm sự cũng ko biết tìm ai để chơi game cùng.
“Là ai gọi?” một giọng nam vô cùng trầm thấp vang lên.
Ko cần biết.Ko cần nghe.Cứ coi như sóng âm siêu tầng,cô ko thể nghe thấy.Hơn nữa ko quan hệ.Đây ko phải là phim truyền hình dài tập,tình cũ ko rủ mà tới đã lỗi thời lâu rồi.Thời đại nào rồi còn ngó đầu nhìn lại mối tình mà mình đã đạp lên?Dù anh có là nữ chính hay nam chính của tiểu thuyết tôi từng viết thì cuốn sách ấy giờ cũng đóng bụi bị tôi vứt vào hộp giấy rồi.Tôi cũng từng coi anh là cô bạn gái dễ thương của tôi nhưng cái tình bạn thiêng liêng ấy đã bị đè dẹp lép như con tép từ tập phim trước rồi.Giờ chúng ta là kẻ thù.
Nhi ko buồn liếc mắt 1 cái đặt điện thoại xuống trên mặt bàn chờ đợi tin nhắn phản hồi,tay lại xúc 1 thìa cơm đưa vào miệng.Đột nhiên cảm giác cơm mới ngon làm sao.Đúng là rượu ngon phải gặp bạn hiền.Huy trở về làm tâm trạng của cô tốt hơn hẳn.Tối nay để xem phải rủ hắn đi chơi trò gì để giải tỏa tinh thần đây.
Còn đang phiêu dạt suy nghĩ kế hoạch giải stress tối nay thì chiếc điện thoại của cô sáng đền báo tin nhắn.Nhi vui vẻ định chộp ngay lấy con dế yêu của mình thì đã có 1 bàn tay to lớn cầm lấy điện thoại của cô.Nhi trợn tròn mắt giờ lòng trắng với lòng đen trong mắt cô chắc đã trộn lẫn thành 1 hỗn hợp nhờ nhờ màu xám xịt.
“Trả lại cho tôi!” Nhi gằn từng chữ tức giận nhìn Tú đang thản nhiên cầm điện thoại của cô.
Hiện tại Tú nghe trái tim của mình thót lại 1 nhịp,nhìn vào màn hình điện thoại của cô,một tin nhắn được gửi đến từ 1 người có tên là “Tên lừa đảo
Địa chỉ là : xxx đừng đến muộn đó!
Tin nhắn trả lời là “Kung yên tâm,anh sẽ đến đúng giờ!”.Tú cảm giác như trái tim trong ngực mình đang chảy máu,toàn bộ cơ thể cảm giác đau đớn lại vô cùng khó chịu,ngọn lửa trong người bốc lên ngùn ngụt,đôi mắt nâu trở nên sắc lẻm như lưỡi dao.Bức bách,tức giận,đau đớn,hay là ghen tị?
Nhi tức giận giật mạnh lại điện thoại khỏi tay hắn,đôi mắt nhìn màn hình,cô đã tức giận lại càng tức giận.Hắn ta còn dám đọc tin nhắn của cô.Cái tên động vật đơn bào này càng lúc càng quá đáng.Cái tính táy máy thích đọc trộm tin nhắn của mấy bà tám vẫn ko chừa.Đúng là nhân vật sinh nhầm thời đại mà,anh ta ko chỉ sinh nhầm thời đại,còn sinh nhầm thân xác nữa.Đây mà là con trai à?Phải là đàn bà ưa buôn chuyện mới đúng.
“Lừa đảo là ai?” Tú lạnh băng cố gắng nén tức giận hỏi.
Nhi nhíu mày nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ.Này động vật đơn bào,anh đang đóng phim tâm lý xã hội hay làm nhân vật trong tiểu thuyết tình cảm?Anh nhận vai nữ chính hay sao mà trong sáng,lại ưa sía vào chuyện người khác thể hả?Có thời gian thì lo mà đi tu bổ đại não đi,ko thì về với mấy bộ phim AV chỉ có hành động của anh cũng được.Thích quan tâm người khác thế làm gì?Đồ nhiều chuyện.
“Liên quan gì anh?” Nhi chán chường lắc đầu chán nản nhìn nhân vật nữ trong sáng vừa hỏi.Trước đây cái chuyện tình học đường ám ảnh cô rất nhiều.Nhưng cũng nhờ thế cô mới có động lực mà vượt qua 100 ngày sống chung với lũ với hắn.Trong 100 ngày xem hắn như 1 đứa con gái,xinh đẹp đáng yêu.Nhưng thật ra chẳng đáng yêu chút nào.Giờ cô có thể khắng định tấm lòng của mình quá bao la,quá từ bi mới có thể nghĩ hắn đáng yêu.
Tú tức giận nhìn cô,đôi mắt nâu co lại sáng trong là lửa giận.Hắn vô cùng khó chịu.Khó chịu ngay từ khi cô bắt đầu nói chuyện điện thoại.Khó chịu khi gương mặt lạnh băng của cô dãn ra thay vào là 1 nụ cười tươi như nắng sớm.Khó chịu vì sự vui vẻ trong đôi mắt lấp lánh của cô sáng tới đau lòng hắn.Khó chịu,vô cùng khó chịu.Hắn hiện tại ghen tị đến muốn tự lột da mình.
“Cuối giờ làm tôi đưa về!” Tú lạnh lùng nói gương mặt như thanh sắt rỉ lạnh băng ghê người.
Nhi nhíu mày khóe miệng méo xẹo.Đại gia,đầu anh thật sự sinh ra chỉ để cắm trên cổ thôi à?Mặt mũi trông cũng ko đến nỗi nào mà sao thiểu năng dữ vậy?
Nhi ko nói lời nào đứng dậy khỏi bàn,nhưng cô còn chưa bước được 2 bước thì đã bị giữ lại.
“Đi đâu?” Tú giận dữ hỏi.Vẫn biết ko nên nổi giận với cô nhưng hắn thật ko thể chịu nổi cái thái độ lạnh băng của cô nhưng lại vui vẻ với người khác.Cảm giác như máu trong người đã biến thành dung nhan tuôn chảy,bàn tay to siết lại siết chặt lấy tay cô.
“Buông!” Nhi mặc dù cảm giác tay mình đau rát,nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình thường lạnh lùng nhả ra vài chữ.Được rồi,công nhận là anh có phát triển hơn ngày xưa.Nắm tay cũng chặt hơn.Nhưng động vật đơn bào anh tưởng tôi sợ à?Có giỏi thì bóp nát tay tôi đi.Đến lúc đó ta càng được cớ kiện.Ko chỉ kiếm được tiền,còn danh chính ngôn thuận ko phải đi làm.Quá tốt.
“Nói chiều em định đi đâu?” Tú tức giận gằn từng chữ với cô.
Gằn giọng với tôi?Này ông nội,có cần tôi vác cho ông thêm cái micro nữa cho cả hội trường nghe được ông đối xử với nhân viên thế nào ko?Đừng nghĩ là tổng giám đốc thì muốn làm gì thì làm.Ông là con trai ông chủ thì sao?Cái kiểu kịch truyền hình cậu ấm được nuông chiều ko có tác dụng với tôi đâu.Tôi lại ko phải diễn viên đóng con sen.Muốn quát muốn mắng thì cứ thử xem.Xem ai sợ ai?
“Khủng long trả lời!” Tú tức giận nhìn cô muốn bóp cô chết trong tay mình.
“Hết giờ làm là thời gian của tôi ko liên quan đến sếp!” Nhi lạnh lùng nói.
“Trần Hiểu Nhi em đừng quên cuối giờ em còn phải về nhà nấu cơm đấy.” Tú tức giận quát lên.
Cả căn phòng ăn đột nhiên lặng im.Mọi con mắt đều mở ra kết hợp với chiếc miệng há hốc trông vô cùng thiếu thẩm mỹ.Một vài gương mặt còn đang nhai đầy cơm trong miệng cũng show ra cho mọi người cùng biết mình đang tiêu hóa tới đâu.Nhi nhìn cái hội trường đang được thưởng thức từ chương trình “suprised” thì tức tối đảo đôi mắt đen 1 cái.Đột nhiên khóe miệng giơ lên 1 nụ cười.Các người thích ngạc nhiên,được,để tôi cho các người thưởng thức từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
“Tổng giám đốc.Xin anh cẩn thận trong lời nói 1 chút.Vốn là nhà anh,ko phải nhà tôi.Tôi cũng ko có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải nấu cơm cho ai cả.Thời gian là của tôi.Muốn hay ko muốn là do tôi quyết định!” Nhi thản nhiên nói với khóe miệng cười vô cùng tự tin.
Tú tức giận nhìn cô giống như chỉ hận ko thể ôm 1 đống C5 nhảy vào người cô cho cô với hắn cùng nổ banh xác.
“Sếp lớn,đừng trừng mắt nhiều quá.Anh ko thấy nhức đầu thì người khác cũng thấy khó chịu đấy.Hơn nữa khi những người đẹp trai trừng mắt người ta gọi là nghiêm nghị.Còn những người xấu trai như anh trừng mắt,người ta sẽ thấy giống lợn luộc!” Nhi thản nhiên nói ra vô cùng thoải mái.Cả căng tin lập tức đồng khởi Oh lên 1 tiếng vô cùng kinh ngạc.Tổng giám đốc bị cô ta nói thành con lợn luộc?
Tú tức giận nhìn con khủng long đang quẫy đuôi trước mắt,nhìn gương mặt đang cười nửa miệng vô cùng tự tin của cô,với đôi mắt đen láy long lanh.6 năm rồi ko gặp mỗi khi cô nghĩ ra trò chơi là đôi mắt cô lại như vậy.Vô cùng gian xảo,nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Nhi giật mạnh tay ra khỏi tay Tú.Vô cùng thỏa mãn nhìn gương mặt mơ hồ của Tú,cùng những cái mồm vẫn đang nghiền ngẫm từ sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trong căng tin.Nhi thỏa mãn nở nụ cười tươi tắn bước đi,chợt nghĩ ra điều gì cô dừng cước bộ.
“Phải rồi,lần sau đừng vứt đĩa phim cấp 3 của anh lung tung nhé.Mấy cái đĩa AV của anh làm bác giúp việc ngã đấy!”
Cả căng tin giờ lặng im như tờ.Mọi đôi mắt trợn ngược,mở to hướng về phía vị lãnh đạo đáng kính của công ty.Những gương mặt ko che giấu nổi nỗi kinh hoàng với con người điển trai đang đứng giữa hành lang.Cứ thử tưởng tượng mà xem,một người đẹp trai cao ráo,ngồi lọ mọ trong đêm trước cái tivi coi phim.. Phim gì thì mọi người tự hiểu.Cái này phải gọi là tin tức nóng hổi tới mức nào.
Tú cảm giác mình vừa trẻ ra 6 tuổi,hay phải nói anh vừa bị đạp thẳng tụt xuống bậc thang của 6 năm trước.Trước đây hắn ta bị cô dàn cảnh quay phim cưỡng bức trong sáng trong wc nữ.Bây giờ hắn lại bị cô dàn cảnh làm một bộ phim rate 18+ có tên,tổng giám biến thái thích xem AV với toàn bộ nhân viên công ty.Khủng long,em giỏi.Rất giỏi.Suy nghĩ vô cùng sáng suốt,ý tưởng vô cùng độc đáo.Em ko làm đạo diễn thật quá đáng tiếc.Nhưng Trần Hiểu Nhi chết tiệt,đứng lại cho tôi!!