CHƯƠNG 17
Ai biết An Tiểu Chi không đáp lời, vung ra dao gấp chém hướng đầu Nghiêm Học!
“Nguy hiểm!”
“A Học!”
“A Học!”
“Cẩn thận!”
“Không!”
Mấy người luôn nhìn xem hai người kiềm không được hét ra tiếng. Nhưng biến cố đột ngột khiến Nghiêm Học quên cả trốn tránh, chỉ ngây ngốc nhìn lưỡi dao chém xuống đầu mình.
Tả Minh Vũ lắc mình một cái, đẩy ra Nghiêm Học.
Máu ấm nóng bắn tung lên mặt Nghiêm Học, cậu mới hồi phục tinh thần.
“Minh Vũ!” Nghiêm Học hét to, nước mắt không thể kiềm chế tràn ra hốc mắt.
“A Học…em có bị thương không?” Tả Minh Vũ dùng tay trái kéo Nghiêm Học, nhìn từ trên xuống dưới.
Tay anh bởi vì vô cùng đau đớn mà không ngừng run rẩy, mặt tái nhợt. Bên phải người anh, chỗ cánh tay bây giờ trống rỗng, cánh tay phải của anh đang nằm trong vũng máu. Nhưng anh không để ý vết thương của mình, chỉ lo lắng nhìn xem Nghiêm Học có bị thương hay không.
“Minh Vũ! Em không bị thương! Làm sao đây? Đều tại em! Làm sao đây! Làm sao đây!” Nghiêm Học đã tới bờ tinh thần thác loạn.
“Thanh Hương, nhanh lên, bao vết thương cho Minh Vũ!” Đào Chân trước tiên hoàn hồn.
“Đúng rồi, trước tiên cầm máu!” Khâu Tử Dạ cũng hấp tấp nhắc nhở.
“Đúng đúng! Mau cứu Minh Vũ!” Nghiêm Học cũng kịp phản ứng.
“Không cần…anh không sao…” Tả Minh Vũ ngược lại từ chối.
“Ha ha ha ha ha…chết đi…chết đi…đi chết đi…để các người thống khổ cả đời…ha ha ha ha…!” An Tiểu Chi điên cuồng cười to, nhưng lúc này không ai rảnh để ý tới cô.
“Tả Minh Vũ! Anh làm gì cậy mạnh hả? Mau để tôi cầm máu cho anh!” Hàn Thanh Hương nóng nảy hét.
“Minh Vũ! Anh…” Nghiêm Học sắp nổi điên lên.
“A Học, em bình tĩnh chút…máu đã ngừng rồi.” Tả Minh Vũ cắt đứt lời Nghiêm Học.
“Minh Vũ! Máu ngừng cũng phải…A? Anh nói gì đó? Máu ngừng?” Nghiêm Học ngây ra.
“Ừ, máu ngừng rồi.” Tả Minh Vũ nghiêng người để Nghiêm Học nhìn xem.
Vết thương của Tả Minh Vũ đã không chảy máu nữa, lại thêm…dường như là…
“Thật sự! Nhưng…nhưng mà anh…” Nghiêm Học ngẩn ngơ.
“A Học! Cậu xem, có phải vết thương của Minh Vũ…” Đào Chân cũng thấy ra manh mối.
“Đang…đang khép lại?” Khâu Tử Dạ cẩn thận cũng đã phát hiện ra.
“Đúng rồi, đang mọc cánh tay mới.” Tả Minh Vũ công bố đáp án.
“May quá! May quá! Minh Vũ, anh làm em sợ muốn chết! Hu hu hu…ai bảo anh nhiều chuyện vậy chứ! Ai bảo anh cứu em! Hu hu hu…nếu anh xảy ra chuyện thì em còn sống làm gì! Hu hu hu…” Nghiêm Học sợ đụng vết thương của Tả Minh Vũ nên không dám ôm anh, chỉ có thể tựa đầu vào ngực Tả Minh Vũ, khóc sướt mướt.
“Được rồi mà, A Học đừng khóc, đều là lỗi tại anh, được chưa nào. Chẳng phải anh không sao rồi ư? Anh sẽ không chết. Em đã quên? Không có gì, không có gì đâu.” Tả Minh Vũ dùng tay trái vỗ lưng Nghiêm Học, dịu giọng khuyên.
Mọi người cũng thở phào một hơi. Đặc biệt là Đào Chân. Tả Minh Vũ bất tử, y đã quên việc này.
“Không chết nhưng cũng biết đau chứ?” Nghiêm Học ngẩng đầu nói.
Một câu khiến mọi người ngây ra. Nghiêm Học thô thần kinh chỉ khi đụng tới việc liên quan Tả Minh Vũ mới đặc biệt chú ý, tỉ mỉ cẩn thận.
Không ai muốn lên tiếng đánh vỡ không khí phấn hồng giữa hai người, nhưng hung thủ tuyệt đối không muốn họ sống vui vẻ.
“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao!?” An Tiểu Chi điên cuồng rống lên.
“Bởi vì trong người tôi có huyết của tổ tiên quỷ hút máu cổ xưa. Thân thể tôi sẽ tự động khép lại miệng vết thương và bài trừ chất độc.” Tả Minh Vũ cười lạnh nói.
An Tiểu Chi cúi đầu không lên tiếng. Trì Nham há miệng định hỏi An Tiểu Chi làm sao thì cô đột nhiên dùng tay trái tóm lấy Lan Kỳ cách mình gần nhất, ôm Lan Kỳ vào ngực, con dao đặt trên cổ Lan Kỳ.
“Cô muốn làm gì!?” Khâu Tử Lộ hét to.
“Không được động đậy! Ai dám động tôi sẽ giết cô ta!” An Tiểu Chi nói.
“Tiểu Chi, buông tay đi, đừng làm sai nữa!” Hàn Thanh Hương khóc khuyên nhủ. Đó dù sao cũng là bạn thân ngày xưa của nàng!
“Rốt cuộc cô muốn sao?” Nghiêm Học đã ngừng khóc, nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn An Tiểu Chi.
“Nếu anh không muốn cô ta vì anh mà chết thì hãy chặt cánh tay mình, à, chân cũng được.” An Tiểu Chi dữ tợn nói.
“Không phải cô muốn giết tôi sao? Sao đột nhiên muốn chặt đứt tứ chi tôi?” Nghiêm Học lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, để các người tàn tật sống cả đời dường như tàn nhẫn hơn, đúng không nào?” An Tiểu Chi ác độc nói.
“Cô cho rằng làm vậy sẽ chạy thoát được sao?” Đào Chân hỏi.
“Chạy? Tôi dám làm thì dám chịu, tôi không trốn. Chỉ cần thấy hai người đó đau khổ, dù chết tôi cũng cam lòng!” An Tiểu Chi nói tiếp. “Nghiêm Học, anh còn chưa ra tay ư? Anh muốn thấy Lan Kỳ chết vì mình sao?”
Nghiêm Học chậm rãi nâng tay lên, cầm con dao.
“Minh Vũ, nếu như em không còn cánh tay thì anh còn muốn em không?”
“A Học, đừng xúc động, để anh xử lý!” Tả Minh Vũ vội vàng ngăn cản.
Đang lúc Tả Minh Vũ định ra tay, Nghiêm Học định tự thương tàn mình thì Lan Kỳ đột nhiên mở miệng.
“Trong khoảng thời gian cùng các người, tôi thật rất vui vẻ, cảm ơn các người. An Tiểu Chi, theo tôi xuống địa ngục báo danh đi!”
Lan Kỳ nói xong cướp lấy dao của An Tiểu Chi dùng sức đâm vào bụng, xuyên qua thân thể mình đâm vào người An Tiểu Chi.
“Dừng tay!” Tả Minh Vũ không ngờ Lan Kỳ đột nhiên làm vậy.
“Lan Kỳ!” Hàn Thanh Hương bi thương hét to. “Đừng mà!”
Lan Kỳ mỉm cười nói.
“Mọi người, hẹn gặp lại.”
Máu chảy ra khỏi miệng cô, vết máu chỗ bụng nhiễm đỏ quần áo.
Mọi người ngơ ngác, khi kịp phản ứng lại thì chịu không nổi hét một tiếng.
Nhưng Lan Kỳ đã không thể nghe được nữa.
Cô mỉm cười, ngã xuống.